Xích Diệm Vương đã thấy sợ rồi.
Bởi vì hắn nhìn ra, Tiêu Chính Văn đang quyết tâm phải giết hắn bằng được.
Ông Long nhíu mày, cơ thể di chuyển, vung tay lên, tung một cú đấm về phía Tiêu Chính Văn đang lao tới.
Ầm!
Cú đấm này mang theo sức mạnh khủng khiếp, nhưng chưa đủ để khiến người bị thương, chỉ muốn khiến Tiêu Chính Văn phải lùi lại.
Đúng là Tiêu Chính Văn phải lùi lại thật, anh lùi lại hẳn mấy bước, lạnh lùng nhìn ông Long đang đứng trước mặt Xích Diệm Vương mấy mét, nói: “Ông Long, ông thực sự muốn bảo vệ ông ta sao?”
“Vì Thiên Tử, vì Hoa Quốc”, ông Long lạnh lùng đáp.
Tiêu Chính Văn cười khẩy, chậm rãi đứng thẳng người, sau đó ngửa cổ lên trời cười lớn, giận dữ nói: “Hay cho câu vì Thiên Tử, vì Hoa Quốc!”
Xoẹt!
Tiêu Chính Văn bỗng xé rách quần áo trên người, vứt lên giữa trời.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy những vết sẹo do súng, do dao, do mảnh vỡ bom nổ rất kinh khủng trên người anh, chúng dày đặc như những con rắn, phủ khắp lồng ngực và sau lưng Tiêu Chính Văn.
Anh chỉ vào những vết sẹo của mình, gầm lên: “Tiêu Chính Văn tôi không hổ thẹn với Hoa Quốc, không hổ thẹn với Thiên Tử, càng không hổ thẹn với hàng trăm triệu người dân! Mỗi vết thương ở đây đều do tôi và các tướng sĩ Bắc Lương bảo vệ biên cương Hoa Quốc! Mỗi vết sẹo ở đây đều là vinh hạnh và vinh quang của cả đời tôi!”
“Sau lưng có vạn dặm giang sơn, có trăm triệu người dân, chúng tôi sao dám lùi lại nửa bước? Chúng tôi chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước, hiến thân vì nước!”
“Hôm nay, vợ tôi bị hãm hại, bị thương nặng suýt chết! Vậy mà các người lại bảo tôi tha cho kẻ đại gian ác! Công lý ở đâu?”
Nói đến đây, Tiêu Chính Văn nhắm mắt lại một lúc, sau đó mở bừng hai mắt ra, nhìn thẳng vào ông Long, gằn từng chữ: “Hôm nay, Tiêu Chính Văn tôi, vì vợ, dù thẹn với Hoa Quốc, thẹn với Thiên Tử, thì cũng phải giết Xích Diệm!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn cất bước, con dao quân sự năm cạnh trong tay lại lần nữa bắn ra, cả người anh cũng lao theo, sát khí bắn ra bốn phía.
Ông Long nhíu mày, khoảnh khắc đó, ông ta hơi ngẩn người, nhưng vì còn trách nhiệm, nên không thể không ra tay.
“Tiêu Chính Văn, chúng tôi hiểu nỗi đau khổ của cậu, chuyện này chúng tôi chắc chắn sẽ cho cậu một đáp án hài lòng, dừng tay đi”, ông Long nói, đồng thời giao đấu mấy chiêu với Tiêu Chính Văn.
Nhưng điều khiến ông ta kinh ngạc là chiến lực mạnh mẽ của Tiêu Chính Văn.
Không ngờ lại có thể đấu được mấy chiêu với ông ta!
“Đàn ông con trai, cho dù tan xương nát thịt thì có gì đáng sợ? Đến người nhà cũng không bảo vệ được thì nói gì đến bảo vệ đất nước”.
Tiêu Chính Văn gầm lên, lần nữa xông tới.
Lần này, sắc mặt ông Long u ám, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Xem ra tôi chỉ có thể dốc hết sức rồi”.
Dứt lời, khí thế trên người ông Long bỗng tỏa ra, một luồng hơi thở cuồng bạo đột nhiên bao phủ cả quảng trường, đè lên Tiêu Chính Văn.
Đám người Giang Vạn Long đang đứng bên cạnh, nhìn thấy vậy thì cả kinh, nói: “Ông Long đã là sáu sao đỉnh cao, sợ là Tiêu Chính Văn sẽ gặp nguy hiểm”.
“Làm sao bây giờ? Chúng ta có cần ngăn thằng nhóc đó lại không? Cậu ấy làm vậy là làm trái lệnh của Thiên Tử đấy!”
Tần Hán Quốc cũng rất sốt ruột.
Giang Vạn Long sầm mặt xuống, ngẩng đầu nhìn về tầng chín Thiên Tử Các ở xa, nơi đó, một bóng dáng bình thản, dường như đang nhìn xuống tất cả mọi thứ dưới gầm trời.
Giang Vạn Long lắc đầu đáp: “Đã đến nước này rồi, ông nghĩ thằng nhóc kia có thể dừng tay được sao? Chúng ta cứ chuẩn bị sẵn sàng, bất kể thế nào, cho dù phải liều bốn cái mạng già này thì cũng phải bảo vệ được Chính Văn”.
“Việc này… ông Giang, ý ông là? Chính Văn sẽ…”
Tần Hán Quốc hoảng hốt.
Còn ở bên này, sau khi ông Long dốc hết sức ra tay, Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được áp lực to lớn.
Bất kể thế nào, anh cũng không thể lại gần Xích Diệm Vương nửa bước.
“Tiêu Chính Văn, dừng tay đi, chuyện gì cũng có thể thương lượng, tha cho Xích Diệm Vương, Hoa Quốc nợ cậu một câu trả lời, Thiên Tử nợ cậu một câu trả lời”.
Ông Long nói, giơ hai ngón tay kẹp lấy con dao quân sự năm cạnh Tiêu Chính Văn phi tới sát bên tai, sau đó ném mạnh, con dao bắn ngược trở lại, lóe ra ánh sáng màu bạc.
Tiêu Chính Văn đứng ở xa, thu lại con dao quân sự năm cạnh vừa bay trở lại, lau máu tươi rỉ ra ở khóe miệng, ánh mắt như mãnh thú, nhìn chằm chằm ông Long và Xích Diệm Vương ở phía sau ông ta.
“Vậy thì để Xích Diệm Vương lăn lại đây chịu chết đi!”
Tiêu Chính Văn giận dữ nói, tiếp tục tấn công.
Ông Long bất lực lắc đầu, vung tay lên, ném ra tám con dao găm, phong tỏa tám hướng tấn công của Tiêu Chính Văn.
Tám con dao găm này đều tỏa ra sự lạnh lẽo.
Muốn giết Xích Diệm Vương ở phía sau thì phải phá được một trong số tám con dao găm này.
Nếu vậy thì Tiêu Chính Văn tấn công cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Nhưng, cảnh tượng khiến tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc đã xảy ra.
Tiêu Chính Văn không phá bất cứ con dao găm nào.
Anh lựa chọn lao thẳng tới, một con dao găm trong số đó xuyên qua lồng ngực của Tiêu Chính Văn, mang theo máu đầm đìa.
Sau đó, anh phun ra máu, khóe miệng nở nụ cười như thần chết, nhìn chằm chằm Xích Diệm Vương đang tỏ vẻ kinh ngạc, rồi giơ tay, ném mạnh con dao quân đội năm cạnh ra.
“Phập!”
Con dao mang theo sát khí ngút trời, trong ánh mắt hoảng sợ của Xích Diệm Vương, đâm thẳng vào giữa trán hắn.
Câu “ông Long cứu tôi…” còn chưa nói xong, Xích Diệm Vương đã ngã thẳng xuống đất, mắt trợn trừng, ngã phịch xuống vũng máu.
Cuối cùng Xích Diệm Vương cũng mất mạng.
“Vy Nhan, anh đã trả thù cho em rồi!”
Tiêu Chính Văn tự nhủ, sau đó cũng rơi từ khoảng không xuống, lăn mấy vòng dưới đất rồi nằm trong vũng máu.
Cảnh tượng này khiến ông Long kinh hãi, khiến tất cả mọi người đều bàng hoàng.
Đến Thiên Tử đang đứng trên tầng chín của Thiên Tử Các, nhìn thấy thế, sắc mặt cũng u ám.
Ai mà ngờ được Tiêu Chính Văn lại lấy mạng đổi mạng.
“Cậu cần gì phải thế chứ?”
Ông Long lập tức chạy tới, nhìn Tiêu Chính Văn đang nằm trong vũng máu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tiêu Chính Văn nằm ngửa mặt trong làn mưa, cả người toàn máu, trong miệng cũng không ngừng ộc máu, anh nhìn lên trời, nói: “Ông Long, ông có biết một người vốn đã quyết tâm tìm đến cái chết, vì một người mà lấy lại ánh sáng là cảm giác gì không?”
Ông Long nhíu mày, không biết Tiêu Chính Văn đang nói gì.
Lúc này, tứ lão Long Các ở bên cạnh lao tới.
“Chính Văn!”
“Mau gọi bác sĩ! Mau lên!”
“Ông Long, nếu Chính Văn có mệnh hệ gì, cho dù phải liều mạng thì tứ lão Long Các chúng tôi cũng phải tính sổ với ông”.
Cảnh tượng cuối cùng Tiêu Chính Văn nhìn thấy là tứ lão Long Các đang tranh cãi không ngừng.
Tầm nhìn của anh mờ dần, bên tai cũng dần không nghe thấy gì nữa…
Sau khi Tiêu Chính Văn ngất đi, Thiên Tử bước từ cửa ra, bên cạnh có một cận vệ cầm chiếc ô đen.
Ông ấy nhìn Xích Diệm Vương đã tắt thở trong vũng máu, rồi lại nhìn Tiêu Chính Văn đã ngất đi, bất lực lắc đầu nói: “Đưa về biệt thự của thần y Tôn đi, bảo ông Nhạc cùng chữa trị”.
“Rõ”, ông Long đáp lời.
Sau đó, Thiên Tử nhìn bốn các lão mặt đỏ tai hồng, hỏi: “Các ông đang oán hận tôi sao?”
Tần Hán Quốc không nhịn được, đang định mở miệng nói gì đó, thì bị Giang Vạn Long cản lại, nói: “Thiên Tử làm bất cứ việc gì đều có kế hoạch và lý do của ông, chúng tôi không oán hận gì cả”.
Thiên Tử nghe thấy thế thì khẽ gật đầu, xoay người rời đi, đồng thời nói: “Chờ cậu ấy tỉnh lại thì bảo cậu ấy quay lại quản lý Bắc Lương. Ngoài ra, chuyện lần này kết thúc tại đây. Phía bên nhà họ Viên, tôi sẽ đích thân giải quyết”.