Tiêu Chính Văn cau mày nhìn bức thư, nét chữ cứng cáp có lực, chắc hẳn là chữ viết của một người đàn ông!
Tiêu Chính Văn cũng không nghĩ nhiều mà cất bước rời khỏi khách sạn, lái xe tới đình Hoa Mai.
Đến đình Hoa Mai, anh nhìn thấy một bóng người mặc áo khoác dài màu đen, ngồi bên trong đình và đang uống trà.
Lúc nhìn thấy bóng người mặc áo khoác dài màu đen này, Tiêu Chính Văn cũng hơi nhíu mày, bước qua đó và ngồi xuống rồi hỏi: “Sao ông lại ở đây?”
Người đàn ông mặc áo khoác dài đen điềm nhiên nói: “Thiên Tử bị thương nặng, Hán Vương xuất hiện, sao ông có thể không đến cơ chứ?”
“Ông nội, giữa ông, Thiên Tử và Hán Vương kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Thật sự giống như lời Thiên Tử và cả tứ lão Long Các nói là Hán Vương phản bội Hoa Quốc sao?”
Tiêu Chính Văn nghiêm túc hỏi.
Không phải anh không tin lời Thiên Tử và tứ lão, anh chỉ cảm thấy bên trong chuyện này dường như vẫn còn có bí mật khác nữa.
Mà Thiên Tử lại không nói cho anh biết bí mật này.
Tiêu Long nhướn mày, gương mặt cương trực lộ ra bên dưới lớp mũ rộng của áo khoác dài đen, nói: “Cháu trai, nếu bây giờ cháu biết quá nhiều về chuyện của Hán Vương thì sẽ không có lợi gì cho bản thân cháu. Cháu chỉ cần biết rằng Hán Vương thật sự đã phản bội lại Hoa Quốc, phản bội lại Thiên Tử. Đây là sự thật, còn về những bí mật khác thì vẫn chưa phải lúc”.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, cầm tách trà trên mặt bàn lên, một hơi uống cạn rồi nói: “Mấy người không nói thì cháu cũng sẽ đi điều tra thôi!”
Thấy dáng vẻ này của Tiêu Chính Văn, Tiêu Long cười nhạt, nói: “Cái tính khí này của cháu y hệt ông khi xưa. Bất cứ chuyện gì cũng có cách của nó, một khi quyết định rồi sẽ rất khó để thay đổi”.
Nói xong, Tiêu Long lấy từ trong áo khoác ra mấy mảnh giấy cũ, nói: “Đây là hai mảnh giấy cũ cuối cùng của cuốn Thiên Sơn Thư Lục”
“Hai mảnh giấy cũ cuối cùng?”
Tiêu Chính Văn kinh ngạc, nhìn Tiêu Long với dáng vẻ không hiểu, anh nhận lấy mấy mảnh giấy cũ trong tay Tiêu Long rồi liếc mắt nhìn qua, bất chợt cảm thấy vô cùng kinh sợ!
Nội dung được ghi lại trong hai mảnh giấy cũ này đều là những thứ có liên quan đến cảnh giới Thiên Vương!
Cũng có thể nói rằng, nếu như không phải người đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương thì căn bản không thể hiểu rõ, thậm chí còn không có cách nào để học được gì từ hai mảnh giấy cũ này.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn Tiêu Long bằng ánh mắt kinh ngạc, hỏi: “Ông nội, không phải cuốn sách Thiên Sơn Thư Lục chỉ có mười một mảnh giấy cũ thôi sao?”
Tiêu Long thở dài một hơi, nói: “Không, Thiên Sơn Thư Lục có tổng cộng mười ba mảnh giấy cũ, năm đó ông phát giác được có người đang ngấm ngầm muốn chiếm đoạt Thiên Sơn Thư Lục của nhà họ Tiêu nên đã cố ý tung tin chỉ có mười một mảnh, sau đó cất giấu hai mảnh giấy cũ cuối cùng này đi. Dù có là bố cháu thì cũng không biết chuyện này”.
“Bây giờ, thế cục thay đổi quá nhiều, ông nội giao lại cho cháu hai mảnh giấy cũ cuối cùng này, hy vọng cháu có thể nhanh chóng lĩnh hội, học tập và đột phá bản thân!”
“Tiêu Chính Văn, cháu trai của ông, Hoa Quốc sắp sửa diễn ra sự thay đổi cục diện lớn nhất trong vòng một trăm năm trở lại đây! Để ứng phó với sự biến động có liên quan đến mấy thế hệ này, cháu nhất định phải tận dụng tất cả thời gian để nâng cao thực lực của mình! Chỉ khi cháu đủ mạnh thì mới đứng vững được trong lần biến động sắp tới”.
Nghe thấy những lời này được thốt ra từ miệng của ông nội, sắc mặt Tiêu Chính Văn trở nên nghiêm trọng dị thường.
Nghe ý của ông nội thì có vẻ như Hoa Quốc sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
“Ông nội, biến động này có liên quan gì đến Hán Vương không?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Tiêu Long gật đầu rồi lại lắc đầu nói: “Hán Vương thì chỉ là một phần của biến động thôi, biến số lớn hơn còn ở phía sau. Mà người đứng phía sau này, dù có là ông đi nữa thì cũng không có đủ khả năng để chiến thắng. Vậy nên ông nội mới mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, chính là để âm thầm bày bố thế trận”.
“Vốn dĩ biến động cục diện và sự bày bố này không có liên quan gì tới cháu. Thế nhưng hiện giờ cháu đã trở thành cường giả Thiên Vương, cũng đã nhập cuộc, vậy nên cháu phải trở nên hùng mạnh hơn để nắm lấy một chút quyền chủ động”.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn cau mày, nhìn mấy mảnh giấy cũ trong tay, nói: “Cháu chỉ vô tình vướng vào biến động cục diện lần này thôi sao?”
Tiêu Long nhướn mày, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, nói: “Nhìn thì giống như vô tình, thế nhưng thật ra là có người dẫn dắt ở phía sau”.
“Thảm án của nhà họ Tiêu năm đó, nhìn bên ngoài thì là do bốn gia tộc lớn gây ra. Thế nhưng khi điều tra sâu hơn thì bóng dáng của Võ Thần Tông lại dần dần lộ rõ. Vốn dĩ ông cho rằng đây đã là chân tướng, tuy nhiên gần đây ông tìm đọc sách cổ và điều tra lại thảm án của nhà họ Tiêu thì mới phát hiện ra quả thực Võ Thần Tông mới là người sắp đặt phía sau. Có điều sau lưng Võ Thần Tông dường như còn có thế lực khác nữa, chỉ vung tay đã gây ra thảm án cho nhà họ Tiêu!”
Nghe tới đây, Tiêu Chính Văn vô cùng kinh ngạc!
Dựa theo ý của ông nội, mặc dù Võ Thần Tông là kẻ đứng phía sau sắp xếp gây nên thảm án cho nhà họ Tiêu, thế nhưng sau lưng Võ Thần Tông này còn có một thế lực khác chỉ đạo tất cả mọi thứ!
“Ông nội, rốt cuộc đây là có ý gì? Ý của ông là ngay cả Võ Thần Tông đã được lưu truyền lâu đời nhất ở Hoa Quốc cũng bị thế lực đó khống chế sao?”
Tiêu Chính Văn lo lắng hỏi.
Tiêu Long thở dài, nói: “Tình hình cụ thể thì ông vẫn chưa điều tra rõ. Có điều dựa vào những thông tin tra được trước mắt thì thảm án nhà họ Tiêu tuyệt đối không đơn giản chỉ dừng lại ở bốn gia tộc lớn và Võ Thần Tông đâu”.
Nói đến đây, Tiêu Long trầm mặc, Tiêu Chính Văn cũng im lặng, sắc mặt càng trở nên u ám.
Bởi vì trước mắt ngay cả bốn gia tộc lớn mà Tiêu Chính Văn cũng chưa thể tiêu diệt được nhanh chóng chứ đừng nói đến Võ Thần Tông!
Vậy mà giờ, sau lưng Võ Thần Tông dường như còn có một bóng hình nữa khiến cho Tiêu Chính Văn cảm thấy áp lực hơn gấp nhiều lần!
Thấy Tiêu Chính Văn trầm mặc, Tiêu Long vỗ vào vai anh, bình thản cười nói: “Cháu trai, không cần phải nghĩ quá nhiều. Mục tiêu hàng đầu của cháu bây giờ chính là khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, nhanh chóng nâng cao thực lực. Còn về những chuyện khác thì ông sẽ âm thầm giúp cháu giải quyết”.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn Tiêu Long nói: “Ông nội, rốt cuộc là bây giờ thực lực của ông đã đạt đến cấp độ nào rồi?”
Tiêu Long bật cười bí hiểm, nói: “Thực lực của ông, dù có là tông chủ Võ Thí Thiên của Võ Thần Tông thì cũng không dám tuỳ tiện giao đấu”.
Tiêu Chính Văn sững sờ, đại khái cũng hiểu ra rồi.
Sau khi Tiêu Long nói thêm vài câu thì cũng nhanh chóng rời đi, biến mất trong màn đêm đen.
Tiêu Chính Văn quay trở lại khách sạn, nghĩ ngợi rồi gọi điện thoại cho ông Tần, nói: “Ông Tần, ngày mai dẫn tôi đến thăm Võ Thần Tông một chuyến!”
“Võ Thần Tông? Cậu điên rồi à? Sao cậu lại nghĩ đến chuyện tới Võ Thần Tông? Thanh danh của cậu trong võ tông Hoa Quốc hiện không tốt chút nào! Bao nhiêu người đều tỏ ra bất mãn với cậu!”
Tần Hán Quốc sốt ruột, không biết rằng rốt cuộc Tiêu Chính Văn muốn làm cái gì.
Tiêu Chính Văn lại bật cười, nói: “Ông Tần, không cần phải lo lắng, tôi chỉ tới thăm hỏi chút thôi, sẽ không làm những chuyện khác”.
Nghe vậy, Tần Hán Quốc nhíu mày, hỏi: “Cậu thật sự chỉ đến thăm hỏi thôi sao?”
“Đúng vậy”, Tiêu Chính Văn nói.
Tiêu Chính Văn phải cam đoan mấy lần thì Tần Hán Quốc mới đồng ý dẫn anh tới Võ Thần Tông.
Ngày hôm sau.
Một chiếc xe quân sự đến trước cửa khách sạn đón Tiêu Chính Văn đi.
Trong xe, Tần Hán Quốc mặt mày đăm chiêu, nhìn Tiêu Chính Văn hỏi: “Nói đi, rốt cuộc là cậu đang dự định chuyện gì? Sao lại đột nhiên muốn tới Võ Thần Tông?”
Tiêu Chính Văn đặt hai tay ra sau đầu, nói: “Không có gì, chỉ là có vài vấn đề muốn đích thân hỏi tông chủ của Võ Thần Tông mà thôi”.
Chương 920: Quỳ gối ba lần, đập đầu chín cái.
Dưới chân núi, Tiêu Chính Văn và Tần Hán Quốc xuống xe.
Ngẩng đầu nhìn núi Võ Thần sừng sững, uy nghiêm hùng vĩ.
Đỉnh núi là một vùng trắng xóa, tuyết phủ quanh năm.
Tần Hán Quốc đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn nói: “Này nhóc, lát nữa lên núi dù có thế nào cũng không thể xảy ra tranh chấp với người của Võ Thần Tông. Nơi này là đại tông đứng đầu võ tông Hoa Quốc đấy. Người nào người nấy đều là cao thủ tuyệt thế, biết chưa?”
Tiêu Chính Văn chắp tay ra sau, hời hợt gật đầu nói: “Tôi tự có chừng mực”.
Dứt lời, hai người men theo bậc thang lên núi.
Hơn hai tiếng sau, hai người mới lên đến đỉnh núi, đứng trước cánh cổng lớn của tông môn Võ Thần Tông.
Trước cổng có đệ tử Võ Thần Tông đang đứng canh cửa, sau khi nhìn thấy Tần Hán Quốc đưa thiệp mời thì mới đẩy cánh cửa đá nặng trịch ra, rồi dẫn hai người bước Võ Thần Tông.
Cánh cửa đá vừa mở toang, đập vào mắt là một quảng trường rộng mênh mông.
Hai bên quảng trường có rất nhiều tác phẩm điêu khắc cao chót vót mang thần thái khác nhau, tư thế rất uy nghiêm.
Nhìn những bức tượng này, Tiêu Chính Văn cau mày.
Không biết tại sao anh lại có cảm giác rất vi diệu, hình như có thể xuyên qua lịch sử chứng kiến thời đại thuộc về mấy bức tượng này.
Một cảm giác thăng trầm, cảm giác đứng giữa trời đất đột nhiên nảy sinh.
Tần Hán Quốc đi bên cạnh nhỏ giọng nói: “Này nhóc, lát nữa dù có thế nào cũng không thể cãi vã với họ, người ta là tông chủ của Võ Thần Tông, địa vị cao trọng, là người có tiếng nói quan trọng ở võ tông Hoa Quốc. Dù có là Thiên Tử cũng phải nhường nhịn, biết chưa?”
Tiêu Chính Văn hờ hững gật đầu, bước dọc theo con đường ở giữa quảng trường để vào điện chính.
Cùng lúc đó hai bên cửa điện chính có hàng trăm đệ tử của Võ Thần Tông đứng đó, sắc mặt đều nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn và Tần Hán Quốc.
Tần Hán Quốc toát mồ hôi lạnh.
Mặc dù mình là một trong tứ lão Long Các nhưng Võ Thần Tông này không phải là tông môn bình thường.
Nói một cách nghiêm khắc thì Võ Thần Tông có địa vị cao hơn cả Long Các.
Lúc này Tiêu Chính Văn bước vào đại điện, trước mặt đã có mấy đệ tử Võ Thần Tông bước ra, lạnh lùng nói: “Khoan đã! Muốn vào đại điện thì phải làm theo quy tắc của Võ Thần Tông”.
Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh lùng nhìn mấy đệ tử Võ Thần Tông có thái độ kiêu ngạo trước mặt hỏi: “Quy tắc gì?”
Đệ tử Võ Thần Tông đó khoanh tay trước ngực nói: “Quỳ ba lần, dập đầu chín cái, cứ quỳ và dập đầu từ đó đến đây mới có thể vào trong”.
“Đúng thế, quỳ ba lần, dập đầu chín cái!”
“Đã đến Võ Thần Tông mà còn tưởng mình là vua Bắc Lương sao?”
“Đến đây rồi, chúng tôi bảo anh làm gì thì anh phải làm theo!”
Bỗng chốc những đệ tử Võ Thần Tông khác cũng hùa theo, lời nói rất khó nghe cũng rất sắc bén.
Tần Hán Quốc nghe thế cũng lo lắng.
Ông ấy biết tính tình của Tiêu Chính Văn không phải là người dễ dàng để người khác đe dọa như thế.
Thấy Tiêu Chính Văn có dấu hiệu sắp nổi giận, Tần Hán Quốc vội ngăn anh lại: “Tiêu Chính Văn, đừng kích động. Nơi này là Võ Thần Tông”.
Tiêu Chính Văn nhướng mày, ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo.
Tần Hán Quốc cũng nói: “Để tôi giải quyết”.
Dứt lời, ông ấy xoay người nhìn về phía mấy đệ tử Võ Thần Tông đó, sắc mặt lạnh như băng nói: “Hỗn láo, tôi là Tần Hán Quốc, các lão của Long Các, cậu ấy là vua Bắc Lương của Hoa Quốc. Hôm nay đến Võ Thần Tông là đã được Thiên Tử đồng ý, các cậu còn không tránh ra cho tôi”.
Nhưng Tần Hán Quốc nói thế.
Mấy đệ tử của Võ Thần Tông vẫn kiêu ngạo đáp: “Các lão Long Các, uy danh to đấy! Nhưng nơi này là Võ Thần Tông không bị thể chế của Hoa Quốc quản lý, dù ông có là các lão Long Các hay là vua Bắc Lương thì khi đến đây cũng phải làm theo quy tắc của Võ Thần Tông”.
“Đúng thế, có quỳ hay không? Không quỳ thì cút xuống núi đi!”
“Hừ! Vua Bắc Lương thì giỏi lắm sao? Đều chỉ là hư danh thôi!”
Bỗng chốc, bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng bao trùm lấy xung quanh.
Thậm chí không ít đệ tử Võ Thần Tông đã bắt đầu vây quanh Tiêu Chính Văn và Tần Hán Quốc, bày ra bộ dạng muốn đánh nhau đến nơi.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười khẩy nói: “Xem ra hôm nay muốn gặp được tông chủ Võ Thần Tông không đơn giản rồi”.
“Ha ha ha! Nực cười! Chỉ dựa vào anh mà còn muốn gặp tông chủ bọn tôi à?”
Lúc này tên đệ tử Võ Thần Tông yêu cầu Tiêu Chính Văn quỳ ba lần dập đầu chín cái bật cười, gương mặt hiện lên vẻ khinh thường.
Tiêu Chính Văn nhìn hắn chằm chằm, sau đó lướt nhìn các đệ tử Võ Thần Tông xung quanh một lượt, bỗng nói: “Bản soái chỉ cho các anh một cơ hội, tránh đường ngay nếu không đừng trách tôi ra tay với các anh”.
Nghe thế các đệ tử Võ Thần Tông cười càng to hơn, trên mặt là sự chế nhạo.
“Nực cười! Còn muốn ra tay với bọn này ở trước đại điện Võ Thần Tông à?”
“Vua Bắc Lương, anh đừng tưởng một mình anh có thể đánh được tất cả chúng tôi?”
“Nơi này là Võ Thần Tông, không phải là nơi mà vua Bắc Lương anh ra vẻ ta đây đe dọa người khác”.
Tiêu Chính Văn chỉ bất lực lắc đầu trước những chỉ trích đầy tức giận của đám người kia, khí thế trên người bỗng chốc bùng phát.
Hơi thở cảnh giới Thiên Vương lập tức bao trùm đại điện Võ Thần Tông.
Mấy đệ tử Võ Thần Tông đó cũng kinh ngạc bởi khí thế của Tiêu Chính Văn.
Mấy đệ tử đứng gần nhất bị tác động phải lùi về sau mấy bước mới đứng vững.
“Anh!”
Nhất là tên đệ tử Võ Thần Tông yêu cầu Tiêu Chính Văn quỳ ba lần dập đầu chín cái đó cảm nhận được áp lực cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc này hắn cực kỳ tức giận, mắt đỏ ngầu nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Hỗn láo, đây là Võ Thần Tông, là cửa trước điện chính.
Một tên vua Bắc Lương như anh lại dám kiêu căng như thế, dám dùng võ công ở đây sao?”
“Tôi phải dạy dỗ cái thứ không biết lễ nghĩa như anh thay tông chủ”.
Dứt lời, tên đệ tử đó ra tay trước, đánh một đòn về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn đối phương tấn công mình, bình thản nói: “Hừ! Hóa ra Võ Thần Tông tiếp khách như thế à? Một chủ soái địa cấp ba sao cũng dám giương nanh múa vuốt trước mặt tôi”.
Vừa dứt lời, đòn tấn công của tên đệ tử đó đã đánh đến trước mặt Tiêu Chính Văn.
Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn đứng yên tại chỗ không hề động đậy, anh giơ tay lên nắm chặt lấy quả đấm của đối phương, sau đó xoay tròn bẻ gãy trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Rắc!
Tiếng xương nát vụn vang lên khắp Võ Thần Tông.
Đồng thời Tiêu Chính Văn nhấc chân lên đạp vào ngực tên đệ tử đó.
Rầm!
Tên đệ tử Võ Thần Tông thực lực chủ soái địa cấp ba sao bị đánh văng ra xa mười mấy mét đập người vào cột đá trước điện chính.
Sau đó hắn rơi xuống đất, tay ôm ngực phun ra vài ngụm máu.
Tiêu Chính Văn chỉ dùng năm mươi phần trăm sức lực cho cú đá này.
Dù sao cũng là Võ Thần Tông, anh không muốn giết người.
Bỗng chốc các đệ tử Võ Thần Tông xung quanh đều chạy đến chỗ người đàn ông nằm trên mặt đất hô: “Thất sư huynh, anh có sao không?”
“Anh dám đánh Thất sư huynh của bạn tôi? Muốn chết hả?”
“Mọi người cùng lên đánh cái tên ngông cuồng này đi.”
Các đệ tử của Võ Thần Tông bao vây lấy Tiêu Chính Văn.
Cả điện chính trở nên căng thẳng lạ thường.
Chương 921: Uy lực của Võ Thí Thiên
Tần Hán Quốc ở bên cạnh rất lo lắng, trán đầm đìa mồ hôi lạnh!
Đã nói đừng kích động rồi mà, nhưng ai ngờ vẫn không ngăn chặn được!
Nhìn thấy đám đệ tử của Võ Thần Tông này ai nấy đều hung ác, đa số đều tỏ vẻ không giết chết được Tiêu Chính Văn thì không từ bỏ.
Tần Hán Quốc vội vàng tiến lên giải thích: “Mọi người à, đừng nên nóng vội, đừng kích động, tuyệt đối đừng kích động!”
Nhưng đám đệ tử của Võ Thần Tông mặc kệ, tức giận nói: “Cút mau, hôm nay không giết chết tên hung hăng càn quấy này chúng tôi không phải là người của Võ Thần Tông!”
“Đánh Thất sư huynh bị thương đồng nghĩa với việc đối địch với Võ Thần Tông chúng tôi! Nói gì cũng vô dụng!”
“Đừng nói xin lỗi! Cho dù có quỳ xuống xin lỗi cũng vô ích thôi! Võ Thần Tông chúng tôi tuyệt đối không chấp nhận!”
Đám đệ tử của Võ Thần Tông này đột nhiên nổi giận muốn giết Tiêu Chính Văn!
Còn Tiêu Chính Văn vẫn đứng yên tại chỗ, chắp tay sau lưng không hề sợ hãi!
Anh ngăn Tần Hán Quốc lại, nói: “Ông Tần, giải thích với bọn chúng không có ích gì đâu. Chỉ có dùng nắm đấm mới khiến bọn chúng kính sợ”.
Nói xong, ánh mắt anh toát lên sự lạnh lẽo, hờ hững liếc nhìn gần một trăm đệ tử của Võ Thần Tông xung quanh.
Rầm!
Trong chốc lát, luồng sức mạnh trên người Tiêu Chính Văn bộc phát lần nữa, uy lực khủng bố ngất trời quét sạch toàn bộ quảng trường Võ Thần Tông!
Những tên đệ tử của Võ Thần Tông đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn tiếp tục bị chấn động bởi luồng sức mạnh và uy lực của anh!
Bọn họ đều mang vẻ mặt nặng nề trừng mắt liếc xéo Tiêu Chính Văn!
“Thiên Vương! Anh ta lại là cường giả Thiên Vương!”
“Chẳng trách một chiêu có thể đánh bại được Thất sư huynh!”
“Giờ phải làm thế nào? Ngoài thiếu tông chủ ra có lẽ không ai trong số chúng ta là đối thủ của anh ta…”
Lúc này, đám đệ tử của Võ Thần Tông đều hoảng sợ.
Đối mặt với cường giả Thiên Vương, cường giả cấp chiến thần và chủ soái như bọn họ hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng!
“Sợ cái gì? Đây là Võ Thần Tông! Cho dù có là cường giả Thiên Vương, khi đến Võ Thần Tông cũng phải cúi đầu!”
Một trong số đó có kẻ tức giận nói, những kẻ còn lại lập tức hăng hái lao vào Tiêu Chính Văn!
Thấy đám đệ tử của Võ Thần Tông lao tới, Tiêu Chính Văn lắc đầu, gương mặt lạnh băng!
Có thể thấy đám đệ tử của Võ Thần Tông này không có kẻ nào dưới cấp chiến thần!
Trong số đó còn có hai ba kẻ đã đạt tới cảnh giới chủ soái!
Nền tảng đáng sợ như vậy, không hổ là Võ Thần Tông số một của Hoa Quốc!
Hừ!
Tiêu Chính Văn hừ một tiếng, đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng dõi theo đám đệ tử của Võ Thần Tông đang xông tới.
Sau đó, anh giơ tay, một đòn hội tụ sức mạnh cấp Thiên Vương của anh công kích về phía trước!
Rầm!
Cú đấm này có sức mạnh vô cùng lớn, như một vụ nổ hạt nhân đánh bay mười mấy tên đệ tử Võ Thần Tông bao gồm những kẻ có cầm theo vũ khí!
Những đệ tử Võ Thần Tông này thậm chí còn chưa chạm tới Tiêu Chính Văn, đã bị anh dùng một đòn đánh bật ra!
Đây chính là sức mạnh vô địch của cường giả Thiên Vương!
Rầm rầm rầm!
Trong chốc lát, mười mấy đệ tử của Võ Thần Tông, có kẻ va vỡ ngọn đèn bằng đá, có kẻ đập vào cột đá, còn có kẻ đụng vào bức tường… Nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều ngã xuống đất, tay ôm lấy ngực, máu chảy không ngừng!
Lúc này, tất cả đều vô cùng tĩnh lặng!
Mấy đệ tử của Võ Thần Tông đang muốn lao vào Tiêu Chính Văn nhìn thấy cảnh này lập tức hoảng sợ, đưa mắt nhìn nhau!
Quá đáng sợ!
Đây chính là thực lực của cường giả Thiên Vương sao?
Hai tay Tiêu Chính Văn chắp sau lưng, lạnh lùng liếc nhìn mấy đệ tử của Võ Thần Tông xung quanh, sau đó anh cất bước giẫm qua người của mười mấy đệ tử đang ngã sõng soài dưới đất bước vào trong chính điện!
Chính điện vô cùng rộng rãi nhưng hơi u tối, xung quanh còn có cột đá cực lớn, trên đó điêu khắc đủ loại hoa văn.
Sâu bên trong chính điện, có một chiếc ghế đá ở trên bục cao.
Lúc này, có một người đang ngồi uy nghiêm ở trên đó.
Người này to lớn vạm vỡ, toàn thân toát ra khí thế đủ để khiến người ta phải hồn bay phách lạc!
Cho dù có ở cách xa hàng chục mét, Tiêu Chính Văn vẫn có thể cảm nhận được sát khí lạnh lùng ngất trời của người đó!
Ông ta chính là tông chủ của Võ Thần Tông!
Cả đại điện vô cùng tĩnh mịch.
Người kia ngồi trên chiếc ghế đá lạnh lùng mở lời: “Vua Bắc Lương, đánh nhiều đệ tử của bản tông chủ bị thương, cậu đã biết mình phạm phải tội gì chưa?”
“Bản soái không biết!”
Tiêu Chính Văn đứng trong đại điện, không hề e sợ, trong mắt lóe lên tia sáng.
Dù đang đối mặt với tông chủ của Võ Thần Tông, sự tồn tại thần bí nhất của võ tông Hoa Quốc thì Tiêu Chính Văn cũng không hề sợ hãi!
Bởi vì, anh là vua Bắc Lương của Hoa Quốc!
Võ Thí Thiên cười khẩy, ánh mắt toát lên sát khí nói: “Là tội chết!”
Chỉ ba chữ đơn giản đã khiến nhiệt độ của cả chính điện hạ thấp cực độ!
Luồng sức mạnh kinh sợ kia lại được phát ra từ trên người Võ Thí Thiên lao thẳng vào Tiêu Chính Văn!
Rầm!
Tiêu Chính Văn bị luồng sức mạnh này làm chấn động phải lùi lại ba bước, nhưng đến bước thứ tư thì lập tức dừng lại, sắc mặt nặng nề đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm Võ Thí Thiên đang ngồi trên ghế đá!
Luồng sức mạnh này quá mạnh!
Tiêu Chính Văn nghiến răng nghiến lợi, vững vàng chống đỡ lại!
“Thú vị đấy”.
Võ Thí Thiên hờ hững nói một câu, sau đó luồng sức mạnh trên người ông ta lại bộc phát lần nữa!
Ầm!
Tiêu Chính Văn bất ngờ cảm nhận được luồng sức mạnh đang trấn áp anh, lần nữa trở nên khủng khiếp hơn!
Giống như ngọn núi Thái Sơn đang đè lên người anh!
Thậm chí đầu gối của Tiêu Chính Văn đã bắt đầu run rẩy!
“Vẫn không chịu quỳ xuống sao?”
Võ Thí Thiên nhếch miệng cười nhạt, từ đầu đến cuối không ra tay, chỉ dùng luồng sức mạnh của bản thân để trấn áp Tiêu Chính Văn!
Thấy Tiêu Chính Văn chống đỡ được uy lực của cường giả Thiên Vương hai sao, Võ Thí Thiên lập tức tăng luồng sức mạnh của mình lên!
Rầm!
Đột nhiên, luồng sức mạnh của Thiên Vương cấp ba sao như sóng thần cuồn cuộn lao vào Tiêu Chính Văn!
Luồng sức mạnh này có thể khiến trời đất sụp đổ!
Căn bản không phải một cường giả Thiên Vương thông thường có thể chống đỡ được!
Tiêu Chính Văn cũng không ngoại lệ!
Rầm!
Đầu gối của anh nặng nề đập xuống đất, trong phút chốc, cả mặt đất nứt toác như mạng nhện, vết nứt lan ra bốn phía!
Đồng thời, gương mặt Tiêu Chính Văn đỏ bừng, gân xanh trên mặt và cổ nổi lên như rồng uốn lượn!
Thậm chí, mũi anh cũng bắt đầu chảy máu cam!
Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn kiên cường chống đỡ lại áp lực này!
Sau đó anh chậm rãi nâng đầu gối lên, cho dù trên người không ngừng run rẩy nhưng anh vẫn chống đỡ lại sức mạnh hủy diệt này để đứng dậy.
“Ồ? Vẫn có thể đứng dậy cơ à? Cậu là kẻ đầu tiên có thể đứng dậy được trước sức mạnh Thiên Vương cấp ba sao đấy”.
Võ Thí Thiên lạnh lùng nói, tay phải đặt lên ghế, ngón tay gõ đều đều phát ra âm thanh có tiết tấu.
“Đáng tiếc, trong Võ Thần Tông, ai gặp bản tông chủ đều phải quỳ!”
Dứt lời, một tiếng rầm vang lên, luồng sức mạnh của Thiên Vương bốn sao trên người Võ Thí Thiên bất ngờ bộc phát!