Tiêu Chính Văn chỉ bình thản nói, một chữ “phá” như sấm sét vang trời.
Hai quả cầu lửa chưa đến gần Tiêu Chính Văn đã hóa thành vô số đốm lửa nhỏ bay mù mịt xung quanh.
Lúc này hơi thở của Tiêu Chính Văn bỗng trở nên cuồn cuộn, đâu còn dáng vẻ của một người bình thường, uy lực cực mạnh khiến Dupand toát đầy mồ hôi.
Cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao.
Mẹ kiếp, chuyện này chẳng khoa học chút nào, Tiêu Chính Văn rõ ràng chỉ là một người bình thường, sao có thể…
Nhưng bây giờ mọi thứ đều đã muộn.
Lúc này lòng Dupand lạnh như tro tàn, Tiêu Chính Văn không chỉ vượt xa cụ ta về cảnh giới mà ngay cả bản lĩnh cũng vượt trội hơn cụ ta rất nhiều.
Tất cả cảnh giới Thiên Vương bốn sao ở Hoa Quốc đều không đơn giản.
Chưa kể đến Võ Thí Thiên trong truyền thuyết, dù là những người như dược sư Hoàng cũng đều là huyền thoại.
Vì một đất nước cổ xưa như Hoa Quốc quá bí ẩn, cực kỳ vĩ đại.
Nghe nói võ thuật của thế giới bắt nguồn từ Hoa Quốc.
Mà các nước tinh thông võ thuật cũng chỉ là bắt chước học theo mà thôi.
“Ông rất thích sử dụng lửa nhỉ?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói, đồng thời lòng bàn tay anh cũng xuất hiện một ngọn lửa rất nhỏ.
Đúng thế, đó là một ngọn lửa màu xanh đang trôi nổi cách lòng bàn tay Tiêu Chính Văn.
Hơn nữa còn lập lòe lúc sáng lúc tối, rất kỳ lạ.
Tiêu Chính Văn đã thành thạo mấy trò như sử dụng lửa này từ khi anh còn ở cảnh giới Thiên Vương một sao.
Nhưng trước mặt cao thủ thật sự, mấy thứ như nước hay lửa này chẳng phải là thứ cao cấp gì.
Chỉ riêng sát khí đã có thể phá hủy những thứ thường thấy ở thế gian.
Mà Tiêu Chính Văn đã thêm trận pháp vào trong ngọn lửa màu xanh.
“Cậu… cậu đừng làm gì quá đáng! Tôi là trưởng lão hộ quốc nước Lý đấy!”
Lúc này Dupand tỏ vẻ sợ hãi, trực giác nói cho cụ ta biết ngọn lửa màu xanh đó cực kỳ nguy hiểm.
“Tôi quá đáng sao? Nếu đã quá đáng thế thì cứ quá đáng thêm một lần đi”.
Dứt lời, cơ thể Tiêu Chính Văn bỗng dịch chuyển và lao đến chỗ Dupand nhanh như chớp.
Một luồng ánh sáng màu xanh nhạt bắn tới ngực Dupand.
“Bùm!”
Một âm thanh kỳ lạ vang lên, Tiêu Chính Văn đứng vững lại, ngọn lửa màu xanh trong tay anh lại đang ở trên người Dupand và bắt đầu bùng cháy dữ dội.
Ngọn lửa trở nên hung hãn nuốt chửng Dupand, nhưng quần áo hay da thịt của cụ ta lại không hề có vết bị thương do bỏng.
“A!”
Hai tay Dupand ôm lấy đầu thét lên một tiếng thảm thiết.
Ngọn lửa đó không thiêu đốt da thịt, càng không phải đốt cháy quần áo mà là đang thiêu cháy tinh thần của cụ ta.
Khiến cụ ta lúc nào cũng chìm trong sự đau đớn do bị thiêu cháy, cảm giác này đủ khiến cho bất kỳ ai cũng phải phát điên.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Dupand, mãi đến mười mấy phút sau, ngọn lửa màu xanh đó mới biến mất, còn Dupand như biến thành xác chết, nằm thẳng đơ trên mặt đất, hai mắt thất thần nhìn lên bầu trời đêm.
“Cậu… Cậu Tiêu, ông ta chết rồi sao?”
Ticha chống gậy bước đến trước mặt Dupand thận trọng hỏi.
Dù Dupand gây phiền phức cho Tiêu Chính Văn nhưng nếu giết cụ ta thì chắc chắn sẽ khiến sáu trưởng lão hộ quốc bất mãn, đến lúc đó sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối.
“Ông ta chưa chết, trên người cũng không bị thương, chỉ là từ nay về sau e là ông ta không thể nói được một câu nào nữa”.
Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn Dupand lạnh nhạt nói.
Ticha khiếp sợ khi nghe Tiêu Chính Văn nói thế, cụ ta chưa từng nghe nói đến loại bản lĩnh này.
“Cậu Tiêu, ngọn lửa trong tay cậu lúc nãy là…”
“Đó không phải là lửa, chỉ là một trận pháp gây ảo giác cho con người, thật ra nãy giờ ông ta chỉ đang ở trong ảo giác của mình thôi, tiềm thức của ông ta cho rằng mình đã bị thiêu thành tro rồi”.
Tiêu Chính Văn bình thản nói.
Ticha cúi đầu nhìn Dupand, sau đó giơ tay ra thăm dò hơi thở của cụ ta.
Quả nhiên như Tiêu Chính Văn nói, Dupand vẫn còn thở bình thường, hơn nữa trên người không hề có vết thương gì.
Nhưng mắt cụ ta lại không hề có tiêu cự, chỉ ngơ ngác thất thần như tro tàn.
Trận pháp ảo giác trái tim rồng Hắc Long là trận pháp không ai có thể làm được, thế nên lúc đầu Âm Dương Tôn mới thèm muốn trái tim rồng Hắc Long như thế.
“Đất nước phương Đông cổ xưa quả nhiên vượt xa sự tưởng tượng của những người như chúng tôi”.
Ticha thở dài nói.
Sau đó cụ ta chống gậy quay về sân nhỏ.
Tiêu Chính Văn vẫy tay với mọi người nói: “Đi thôi, xem như ông ta hôm nay đã chết rồi”.
Tất nhiên ông ta mà anh nói là Dupand.
Nhưng Trần Cương và Dương Linh Nhi vẫn không khỏi nhìn Dupand, sau đó mới đi theo Tiêu Chính Văn về sân nhỏ.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt Ticha nhìn Tiêu Chính Văn thêm vài phần kính sợ.
“Ông cụ, nên tiếp tục chủ đề lúc nãy của chúng ta, làm thế nào mới có thể vào bên trong kim tự tháp? Hơn nữa trong điện Thần Minh có cao thủ ở cấp bậc Nhân Vương thật sao?”
Tiêu Chính Văn nghiêm túc hỏi.
Ticha hít sâu một hơi lắc đầu nói: “Tôi không rõ người đó có phải Nhân Vương hay không, dù sao tôi cũng chỉ là một chủ tế nhỏ thôi, còn người đó là chủ tế đã sống hơn ba trăm năm rồi”.
“Chúng tôi không thể đoán được thực lực của ông ta, nhưng cậu có nhớ Napolil không?”
Hả?
Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Tất nhiên là biết, ông ấy từng chinh phục nơi này vào năm trăm năm trước”.
“Đúng thế, lúc đó Napolil đã cử ba cao thủ cảnh giới Thiên Thần bốn sao vào trong miếu thần Hades, nhưng cuối cùng lại khiến Napolil hối hận không kịp”.
Ticha nhấp một hớp trà, nói tiếp: “Ba cao thủ cảnh giới Thiên Thần bốn sao đó không một ai sống sót, từ lúc họ đi vào điện Thần Minh thì không ra ngoài nữa”.
Cao thủ cảnh giới Thiên Thần?
Tiêu Chính Văn không khỏi thấy ớn lạnh.
Thế chẳng phải là cường giả giống ông nội cũng không thể đấu lại sao?
Nếu người này vẫn còn sống và những gì Ticha nói là thật thì bây giờ không ai trên thế giới có thể giải cứu hoặc lấy bất kỳ thứ gì từ điện Thần Minh ra được cả.
“Thế hai tòa kim tự tháp khác thì sao?”
“Tôi có thể dẫn cậu vào tòa tượng Sư Thân Nhân Diện của Pharaoh Tutankhamun, cũng có thể vào trong tháp Đại Kim của Pharaoh Lazoti thông qua một người bạn cũ, chỉ có tòa tháp đó là không ai có thể vào được”.
Ticha nghiêm túc nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu, do dự một lúc vẫn nói với Ticha: “Ông cụ, ông có thể dẫn tôi đi xem miếu thần Hades không?”
Ticha ngẩng đầu lên nhìn trời nói: “Chưa đến mười một giờ đêm thì không thể đến gần, cho dù có là chủ tế cũng sẽ bị trừng phạt”.
Nói đến đây, Ticha lấy đồng hồ chỉ vào mười một giờ nói: “Lúc này đến ba giờ sáng thì có thể đến gần, nhưng tôi không dám đảm bảo với cậu có thể đến gần ở khoảng cách nào”.
“Được! Ông cụ, tôi chỉ muốn nhìn xem một chút thôi, có thể đi một vòng quanh đó rồi chúng ta về”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.
Sau khi cân nhắc suy xét, Ticha bảo những người khác ở lại trong nhà, chỉ dẫn theo Tiêu Chính Văn đi đến kim tự tháp lớn ở chính giữa.
Đợi đến mười một giờ, Ticha và Tiêu Chính Văn đi đến cách kim tự tháp lớn ở chính giữa vài trăm mét.
Tòa kim tự tháp đó đem lại cảm giác vô cùng uy nghiêm, hơn nữa còn thoáng cảm nhận được một luồng sức mạnh, chỉ có cường giả cảnh giới Thiên Vương mới có thể cảm nhận được uy lực.
Cách kim tự tháp chỉ có vài trăm mét mà đã có thể cảm nhận rõ được sự uy hiếp như vậy, thế thì càng không cần phải nói sau khi vào trong sẽ thế nào.
Lúc Tiêu Chính Văn và Ticha đi về phía kim tự tháp chưa đến một trăm mét, Tiêu Chính Văn không khỏi giật mình.
Dường như có đôi mắt vô hình nào đấy đang nhìn chằm chằm vào anh.
“Cậu Tiêu…”
“Suỵt!”
Tiêu Chính Văn làm động tác tỏ ý đừng lên tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn đỉnh kim tự tháp.