Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Antira khẽ gật đầu nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu đã vượt qua thử thách của Thần Minh”.

Ngay khi Antira vừa dứt lời, trong một căn phòng đá cuối cùng bỗng lóe lên một luồng sáng, sau đó có hai bức tranh xuất hiện trên tường, bên trên là một người mang theo bốn quả tim, hai tay lấy trái tim chết chóc đó xuống!

Tiêu Chính Văn không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Nếu không phải trí lý của anh vẫn còn thì vừa nãy đã rơi vào bẫy, không chừng căn phòng đá này đã trở thành nơi an nghỉ của anh.

“Người cậu muốn tìm đã không còn ở trong kim tự tháp nữa, cậu tìm sai hướng rồi, nên đi hướng Tây chứ không phải hướng Bắc”.

Antira bỗng nói.

“Ý ông là trước đây người này quả thật bị nhốt trong kim tự tháp sao?”

Tiêu Chính Văn quay đầu lại hỏi.

“Đúng thế, nhưng kim tự tháp là nơi an nghỉ của linh hồn đã chết, đâu phải nơi họ có thể làm xằng làm bậy? Bây giờ người đó đã bị bắt đến hướng Tây, còn cụ thể ở đâu thì cậu phải tự đi tìm thôi”.

“Nhưng tôi có thể đảm bảo với cậu, người đó đã không còn trong kim tự tháp nữa”.

“Hướng Tây, bờ sông Nile, thung lũng Furukawa mới là hướng người đó đi”.

Antira dửng dưng nói.

Thung lũng Furukawa?

Tiêu Chính Văn chuyển tầm mắt nhìn sang Ticha.

“Đó là Memphis – thủ đô của nước Lý trong vài nghìn năm trước, nằm ở phía Tây thành phố Carlo. Nơi đó rất nguy hiểm, hơn một trăm năm trước đã bị thế giới phương Tây kiểm soát, không nằm trong tay các chủ tế bọn tôi”.

Ticha giải thích cho Tiêu Chính Văn.

Nghe thế Tiêu Chính Văn chỉ đành thở dài nói: “Cảm ơn chủ tế đã nhắc!”

Antira cười gượng, chỉ vào con đường anh đi đến: “Đi ra đi! Thời gian dấu ấn của cậu sắp hết rồi”.

Dứt lời, bóng dáng Antira lại biến mất vào trong bóng tối.

“Đi thôi cậu Tiêu!”

Ticha làm động tác mời với Tiêu Chính Văn, sau đó dẫn đầu đi về phía cửa.

Nhưng trên đường quay lại không còn ngọn đuốc nào thắp sáng nữa. Hai người Tiêu Chính Văn cứ đi về phía trước thì mấy ngọn đuốc không ngừng dập tắt, những ngọn đuốc ở phía sau lại cứ men theo về phía căn phòng đá cuối cùng đó.

Dường như có ai đó đang níu giữ Tiêu Chính Văn lại trong vô thức.

Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị.

Nếu không phải đến nước Lý để cứu Lục Hoài Viễn, có lẽ Tiêu Chính Văn không bao giờ biết trong kim tự tháp nước Lý có trái tim rồng Hắc Long.

Đây có thể là do ông trời sắp xếp mọi thứ.

Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn cảm thấy khó hiểu với bức tranh trong căn phòng đá cuối cùng.

Sau khi Titutankhamun sống lại, liệu rằng có giúp người nước Lý không phải chịu nỗi đau bị nguyền rủa nữa không?

Có để mặt trời chiếu rọi khắp nơi hay không?

Lẽ nào người phát ngôn trong nhân gian - Thần Minh thật sự là sứ giả hòa bình?

Một loạt thắc mắc không tìm ra đáp án hiện lên trong đầu Tiêu Chính Văn.

Lẽ nào mọi trùng hợp đều có liên quan đến ba mươi độ vĩ Bắc sao?

Trong đầu Tiêu Chính Văn bỗng lóe lên một suy nghĩ.

Trong Thiên Sơn Thư Lục từng có một đoạn nói rằng, cuối cùng thế giới sẽ kết nối năm ngôi sao. Kết nối năm ngôi sao ư?

Babelin cổ, nước Mai cổ, nước Lý cổ, Hoa Quốc cổ, vậy còn một sao cuối cùng nữa ở đâu?

Suy đi nghĩ lại Tiêu Chính Văn cũng không thể nghĩ ra được một đáp án chính xác.

Nhưng hiện giờ quan trọng nhất vẫn là đi cứu Lục Hoài Viễn.

“Cậu Tiêu, tôi không thể đi tiếp với cậu ở con đường phía trước nữa, chủ tế không thể nhúng tay vào chuyện thế tục, xin hãy lượng thứ cho tôi”.

Lần nữa quay lại cửa ra vào kim tự tháp, Ticha hơi áy náy nói.

“Ông có thể đi cùng tôi đến đây là tôi biết ơn rất nhiều rồi, ít nhất đã biết được tung tích của người tôi cần tìm, tự tôi có thể xử lý những chuyện tiếp theo”.

Tiêu Chính Văn chân thành tỏ ý cảm ơn Ticha.

Hai người bước lên xe quay lại sân nhỏ.

Tuy rằng có cảm giác chỉ trong thoáng chốc nhưng thật ra đã qua một ngày một đêm.

Thấy hai người Tiêu Chính Văn bình an quay lại, mấy người Trần Cương vội vã chạy đến đón.

“Chủ soái, sao rồi? Có tin tức chưa?”, Trần Cương hỏi.

“Ở Memphis!”

Tiêu Chính Văn bình thản đáp.

Nghe đến chữ này, mặt mày Trần Cương tái ngắt, bây giờ nước Lý không có nơi nào tên là Memphis.

“Chuyện đó… anh Tiêu, anh nghe được tin này từ đâu, có chính xác không?”

Trần Cương gượng gạo hỏi.

Không chừng người cung cấp tin tức đó đang lừa gạt một người nước ngoài như Tiêu Chính Văn.

“Anh Tiêu, Memphis đã trở thành sa mạc vào bảy trăm năm trước, nó không còn tồn tại nữa”.

Dương Linh Nhi bình tĩnh hơn Trần Cương, dù sao cũng là một trong những người xuất sắc của Hắc Băng Đài, cô ta vẫn biết rất rõ về lịch sử của vài quốc gia.

Nhưng một thành phố cổ đã không tồn tại sẽ có tung tích của Lục Hoài Viễn sao?

“Hiện giờ nơi đó cũng không phải không có người sống nhưng đều là lính đánh thuê hoặc là quân đoàn nước ngoài, đã thành khu vực cấm rồi. Hễ là người đến gần nơi đó gần như đều một đi không trở lại”.

Morty giải thích với mọi người.

Nước Lý cũng giống nhiều đất nước của Phi Lục, ngoài mặt thì vẫn là một đất nước bình thường nhưng thật ra đã bị chia cắt từ lâu.

Rất nhiều lính đánh thuê và quân đoàn nước ngoài ở Âu Lục xây dựng các thành phố nhỏ tự trị trên lãnh thổ của họ, không bị pháp luật của họ khống chế.

“Dù có là đầm rồng hang hổ, chúng ta cũng phải vào”.

Tiêu Chính Văn bình thản nói.

Bất kể thế nào cũng phải cứu được Lục Hoài Viễn ra, đây là lời hứa của anh với Hoa Quốc, với Thiên Tử và với nhân dân.

“Chủ soái, tôi đi với anh, tôi thường tiếp xúc với mấy tên lính đánh thuê đó nên khá quen thuộc”.

Trần Cương vỗ ngực nói.

“Cũng dẫn theo tôi đi, tôi khá quen thuộc nơi này”.

Morty cũng xung phong đi theo.

Ticha mấp máy môi như định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt ngược lại.

Tiêu Chính Văn do dự hồi lâu, sau đó nói với mọi người: “Các cậu theo tôi đến đó quá nguy hiểm, tôi nghĩ các cậu nên ở lại đây đợi tin là được”.

“Chủ soái, ngay cả điện Thần Long cũng không thể thâm nhập vào nơi đó, một mình anh đến đó sao có thể thăm dò được tin tức? Trung thành với đất nước là thiên chức của quân nhân, một ngày tôi là người của quân Phá Long thì cả đời này chính là quân nhân”.

Trần Cương trở nên nghiêm túc, Morty cũng cười nói: “Đại ca đi đâu tôi đi theo đó, dù sao cũng là mạng sống cũng không đáng tiền”.

Dương Linh Nhi do dự một lát cũng nói: “Dù anh có thể cứu người ra cũng cần có người đưa ông ta về Hoa Quốc chứ, một mình anh đi sao lo liệu được, tôi đi với anh”.

Mỗi người một câu tranh trước giành sau muốn đến Memphis với Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn cân nhắc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Suy cho cùng vẫn không biết sẽ có chuyện bất ngờ gì xảy ra, một mình đi quả thật không thể lo liệu hết được.

Ngộ nhỡ gặp phải cao thủ thì càng không thể để tâm đến Lục Hoài Viễn.

“Mọi người cứ thế mà đi đến đó quá lộ liễu. Thế này nhé, mọi người cầm mấy bộ đồ này đi thay đi”.

Ticha lấy vài bộ đồ của người dân ở đó từ trong phòng, đưa cho mấy người Tiêu Chính Văn thay, sau đó lấy ít bột đá rồi cải trang cho mấy người Tiêu Chính Văn.

Ít nhất từ nhìn xa trông mấy người Tiêu Chính Văn như những thương nhân địa phương.

“Ở đây có địa chỉ một người bạn cũ của tôi, không biết giờ ông ấy còn sống hay không nhưng chỉ cần ông ấy còn sống, khi nhìn thấy thư của tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ mọi người”.

Ticha vừa nói vừa đưa một bức thư cho Tiêu Chính Văn.

“Cảm ơn ông!”

Tiêu Chính Văn nói cảm ơn với Ticha, sau đó đi đến Memphis nhân lúc trời tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK