Lúc này Haig lạnh lùng nhìn ba người Triệu Kế Hồng, chỉ cần họ không xen vào thì hôm nay Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết.
Trên đường hắn đến đây đã nhận được truyền âm của năm đại danh sơn, hôm nay chỉ cần Haig không tàn sát ở Hoa Quốc thì năm đại danh sơn tuyệt đối không ra tay.
Dù có làm náo loạn Long Kinh đến long trời lở đất, họ cũng có thể làm như không thấy.
Năm đại danh sơn không chỉ muốn mượn tay Haig để tiêu diệt Tiêu Chính Văn, mà còn muốn nhân cơ hội lần này để ép Thiên Tử phải cúi đầu trước năm đại danh sơn.
Tiêu Chính Văn bị giết thì cả thế tục này còn ai có thể ngăn được Haig, muốn bảo vệ được cho Long Kinh và mấy triệu người dân Long Kinh, chỉ có duy nhất năm đại danh sơn mới có thực lực này.
Đến lúc đó họ có thể nhân cơ hội này để chiếm đoạt vị trí của Thiên Tử.
“Anh là Tiêu Chính Văn à? Xem ra anh làm quá nhiều việc xấu chắc chắn sẽ tự hủy hoại mình, cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng của Hoa Quốc thế mà lại khoanh tay đứng nhìn, nếu tôi là anh thì đã tự phạt để tạ lỗi từ lâu rồi”.
Haig kiêu ngạo nhìn Tiêu Chính Văn ở phía dưới, thầm cười mỉa.
Hắn nghĩ giết Tiêu Chính Văn cũng chỉ là chuyện trong tích tắc mà thôi, nhưng giết thế nào mới có thể cho mình lợi ích lớn nhất mới là thứ điều hắn cần phải suy nghĩ.
Nếu xách Tiêu Chính Văn sắp chết đi tìm Thiên Tử Hoa Quốc, hắn tin chắc có thể lấy được không ít lợi.
Ít nhất có thể khiến Thiên Tử Hoa Quốc đồng ý cho gia tộc cổ nhà họ Ấn chuyển vào Hoa Quốc.
Nếu như thế thì có thể tiện cho nhà họ Ấn tìm kiếm di tích của Long tộc rồi.
Xác định xong mục đích, Haig lập tức tiến đến trước một bước, ánh mắt bỗng cuồn cuộn sự hung tàn.
Ngay khi Haig định đánh chết Tiêu Chính Văn trong một đòn tấn công, sau đó đưa anh đến Thiên Tử Các để đe dọa Thiên Tử Hoa Quốc, thì khí tức mạnh mẽ của ba cảnh giới Nhân Hoàng bỗng dâng lên.
Khí thế phải làm mọi người ngước nhìn lập tức khiến trời đất đổi sắc, thậm chí ngay cả mây đen dưới chân Haig cũng rung chuyển.
Ồ
Haig không khởi sửng sốt, quay lại nhìn đám người Triệu Kế Hồng, nhưng ba người vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy.
Không chỉ có Haig ngơ ngác mà ngay cả đám người Triệu Kế Hồng cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Nghe nói cao thủ cảnh giới Nhân Vương quay về Hoa Quốc không ít, nhưng đa số đều là vài nhân vật ở các tông phái nhỏ, nếu ba người họ bắt tay với Đế Vương Các mượn dao giết người đối phó với Tiêu Chính Văn, thì sao người khác dám phá hoại chuyện tốt của họ?
Hơn nữa Sáng Thế Hạo Thiên và Hận Thiên tuyệt đối không thể biết trước tin tức mà đến giúp Tiêu Chính Văn.
Người võ tông nãy giờ đứng bên dưới quan sát trận đấu càng mờ mịt, lẽ nào lần này Tiêu Chính Văn lại có trợ viện mạnh sao?
“Lần này lại là cao nhân nơi nào?”
“Hơn nữa không phải một người mà là ba người”.
“Cậu Tiêu quả nhiên giấu tài kỹ quá”.
Mọi người anh một câu tôi một câu đều đang suy đoán ba luồng khí tức cảnh giới Nhân Hoàng đó rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Ngay khi mọi người vừa dứt lời, một bóng người bước trên luồng sáng đi đến.
Nhìn từ xa vóc dáng của người đó cực kỳ cường tráng, mặc chiến bào rồng xanh, uy phong vô song.
“Thuộc hạ Long Ngao chào Long Vương”.
Sau khi lớn giọng nói, Long Ngao lập tức bước đến đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn trong hư không.
Anh ta vừa dứt lời, không trung bỗng dậy lên từng gợn sóng, một dáng người xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người.
“Long Nguyệt chào Long Vương”.
Sau đó không trung chấn động, Long Hình cũng sải bước đến gần.
“Chẳng phải các người muốn xem trò cười của Long Vương sao? Có ba bọn tôi ở đây, tôi xem ai có thể động vào một cọng tóc của Long Vương?”
Ba người gần như lên tiếng cùng lúc chấn động như sấm sét khiến màng nhĩ của mọi người ù đi.
Long Hình, Long Ngao, Long Nguyệt, tam đại Long tôn của điện Thần Long, xung quanh đều toát ra khí tức khủng khiếp của cảnh giới Nhân Hoàng, gần như cùng lúc xuất hiện phía sau Tiêu Chính Văn.
Mặc dù khí tức của ba người vẫn chưa bằng đám người Triệu Kế Hồng nhưng cũng không kém cạnh là bao.
Ba cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đồng thời xuất hiện.
Chuyện này khiến tất cả mọi người há hốc mồm.
Nhất là đám người Khổng Hựu Bang cũng phải nuốt nước bọt.
Khi nhìn thấy xung quanh ba người Long Hình lại toát ra khí tức của cảnh giới Nhân Hoàng, cả người ông Quý đều ngây như phỗng.
“Chuyện… chuyện này sao có thể?”
Lý Chính Đạo đang đứng ở phía xa nhìn Tiêu Chính Văn cũng suýt nữa rơi từ trên cao xuống.
“Đây chẳng phải là… cấp dưới của Tiêu Chính Văn sao? Họ đã đột phá cảnh giới Nhân Hoàng lúc nào vậy? Tuyệt… tuyệt đối không thể nào”.
Phải biết là vài tháng trước ba người họ mới vừa đột phá cảnh giới Nhân Vương, Lý Chính Đạo nhớ rất rõ lúc đó người có thực lực mạnh nhất trong ba người cũng chỉ mới ở Nhân Vương cấp hai mà thôi.
Mới qua bao lâu mà ba người đã cùng nhau đột phá cảnh giới Nhân Hoàng vậy?
Lúc này ngay cả ông ta cũng cảm thấy mặt mình nóng rát.
So với ba người này, một hai trăm năm của mình đều vứt cho chó rồi sao?
“Tuyệt đối không thể nào!”
Triệu Kế Hồng kinh ngạc thất thanh thốt lên.
Ông ta còn nhớ rõ trong cái đêm quay về, ông ta đã phóng tầm mắt ra cả Hoa Quốc, hoàn toàn không phát hiện khí tức cường giả cảnh giới Nhân Hoàng của bất kỳ ai.
Lẽ nào có người có thể giấu khí tức của mình sao?
Không thể nào!
Khí tức cường giả cảnh giới Nhân Hoàng không thể nào giấu đi được.
“Là tòa lâu đài cổ đó”.
Lúc này Filkant ở bên Âu Lục mới bừng tỉnh nhận ra.
Cho đến lúc này người của gia tộc Kanter mới hiểu tại sao lúc trước Tiêu Chính Văn không tiếc bất kỳ giá nào mà mua lại tòa lâu đài cổ đó.
Hóa ra bức ảnh bầu trời sao đó có tác dụng này.
Sở dĩ ba người họ có thể nhanh chóng đột phá cảnh giới Nhân Hoàng trong thời gian ngắn ngoài việc Tiêu Chính Văn tìm được một bài thuốc nâng cao cảnh giới một cách nhanh chóng trong Thiên Sơn Thư Lục, thì không thể không kể đến công lao của khí vận Âu Lục.
Dù sao đó cũng là khí vận của tất cả người dân ở Âu Lục, nếu dùng để gia tăng sức lực cho mười mấy người đột phá dĩ nhiên không thành vấn đề.
Ngay cả mấy người Long Thất lúc này cũng đã có thực lực Nhân Vương cấp bảy.
Huống gì mấy người Long Nguyệt vốn dĩ đã đột phá cảnh giới Nhân Vương rồi.
Long Nguyệt lạnh lùng nhìn Hứa Văn Long nói: “Long Vương từng nói nếu ở thế tục thì tố chất của anh cũng chỉ là vô dụng. Sao nào, không phục à?”
“Sống gần một trăm tuổi, đến giờ vẫn mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, nếu tôi là anh thì đã tự sát lâu rồi”.
“Ba người bọn tôi đều được Long Vương chỉ bảo, trong ba năm đã đột phá cảnh giới Nhân Hoàng, còn anh thì sao?”
Anh thì sao?
Câu này đúng là một câu chế giễu không dao súng với Hứa Văn Long.
Trong ba năm đã đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng?
Dù là ở ngoài lãnh thổ cũng là chuyện khó có thể xảy ra chứ đừng nói gì ở thế tục.
“Chỉ dựa vào anh mà cũng xứng khiêu khích với Long Vương à?”
Nói rồi một cái bạt tai cực vang đánh lên mặt Hứa Văn Long.
Hứa Văn Long bị Long Nguyệt đánh một cái rơi từ trong không trung xuống đất, ngã lộn nhào.
Qua một lúc lâu hắn mới vùng vẫy bò dậy, tức giận nhìn Long Nguyệt một lúc, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.
Hắn không dám nổi giận, càng không có tư cách nổi giận trước mặt cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng.
“Sao vậy, không phục à?”, Long Nguyệt lạnh lùng nhìn Hứa Văn Long, ánh mắt lóe lên tia sát khí.
“Phục… phục rồi!”, Hứa Văn Long sợ hãi suýt nữa tè trong quần.
Đó là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đấy, dù chỉ là một ánh mắt thôi cũng đủ để hắn cảm thấy run sợ.
“Vừa rồi các vị nói gì cơ? Muốn xem thử Long Vương giết Haig thế nào à?”
Long Ngao quay đầu sang lạnh lùng nhìn ba người Triệu Kế Hồng.
Ba người chưa kịp lên tiếng, Haig đã tức giận nói: “Triệu Kế Hồng, các ông… các ông tính kế với tôi ư?”
Trước khi đến Hoa Quốc, đám người Triệu Kế Hồng không chỉ nói chỉ đứng ngoài nhìn, hơn nữa còn đảm bảo với Haig là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng ở Hoa Quốc sẽ không xen vào chuyện này.
Kết quả thì sao?
Một chốc đã xuất hiện đến ba cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, hơn nữa còn có thái độ cung kính với Tiêu Chính Văn, đây chẳng phải đang đẩy hắn vào hố lửa sao?
Mặc dù Haig cũng có thể nhìn ra ba người này đều chưa đến ba mươi tuổi, nhưng thực lực lại không hề yếu, thậm chí có thể đánh với đám người Triệu Kế Hồng.
Mọi người đều là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, hơn nữa trong tình huống không có sự cách biệt về cảnh giới thì không ai dám đảm bảo có thể lấy một chọi ba.
“Nếu đã đến rồi thì cứ theo đó mà làm”.
Long Hình lạnh lùng nói, sau đó tiến về phía trước một bước chặn đường lui của Haig.
Chương 1889: Đẩy vào hố lửa
Lúc này Haig lạnh lùng nhìn ba người Triệu Kế Hồng, chỉ cần họ không xen vào thì hôm nay Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết.
Trên đường hắn đến đây đã nhận được truyền âm của năm đại danh sơn, hôm nay chỉ cần Haig không tàn sát ở Hoa Quốc thì năm đại danh sơn tuyệt đối không ra tay.
Dù có làm náo loạn Long Kinh đến long trời lở đất, họ cũng có thể làm như không thấy.
Năm đại danh sơn không chỉ muốn mượn tay Haig để tiêu diệt Tiêu Chính Văn, mà còn muốn nhân cơ hội lần này để ép Thiên Tử phải cúi đầu trước năm đại danh sơn.
Tiêu Chính Văn bị giết thì cả thế tục này còn ai có thể ngăn được Haig, muốn bảo vệ được cho Long Kinh và mấy triệu người dân Long Kinh, chỉ có duy nhất năm đại danh sơn mới có thực lực này.
Đến lúc đó họ có thể nhân cơ hội này để chiếm đoạt vị trí của Thiên Tử.
“Anh là Tiêu Chính Văn à? Xem ra anh làm quá nhiều việc xấu chắc chắn sẽ tự hủy hoại mình, cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng của Hoa Quốc thế mà lại khoanh tay đứng nhìn, nếu tôi là anh thì đã tự phạt để tạ lỗi từ lâu rồi”.
Haig kiêu ngạo nhìn Tiêu Chính Văn ở phía dưới, thầm cười mỉa.
Hắn nghĩ giết Tiêu Chính Văn cũng chỉ là chuyện trong tích tắc mà thôi, nhưng giết thế nào mới có thể cho mình lợi ích lớn nhất mới là thứ điều hắn cần phải suy nghĩ.
Nếu xách Tiêu Chính Văn sắp chết đi tìm Thiên Tử Hoa Quốc, hắn tin chắc có thể lấy được không ít lợi.
Ít nhất có thể khiến Thiên Tử Hoa Quốc đồng ý cho gia tộc cổ nhà họ Ấn chuyển vào Hoa Quốc.
Nếu như thế thì có thể tiện cho nhà họ Ấn tìm kiếm di tích của Long tộc rồi.
Xác định xong mục đích, Haig lập tức tiến đến trước một bước, ánh mắt bỗng cuồn cuộn sự hung tàn.
Ngay khi Haig định đánh chết Tiêu Chính Văn trong một đòn tấn công, sau đó đưa anh đến Thiên Tử Các để đe dọa Thiên Tử Hoa Quốc, thì khí tức mạnh mẽ của ba cảnh giới Nhân Hoàng bỗng dâng lên.
Khí thế phải làm mọi người ngước nhìn lập tức khiến trời đất đổi sắc, thậm chí ngay cả mây đen dưới chân Haig cũng rung chuyển.
Ồ
Haig không khởi sửng sốt, quay lại nhìn đám người Triệu Kế Hồng, nhưng ba người vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy.
Không chỉ có Haig ngơ ngác mà ngay cả đám người Triệu Kế Hồng cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Nghe nói cao thủ cảnh giới Nhân Vương quay về Hoa Quốc không ít, nhưng đa số đều là vài nhân vật ở các tông phái nhỏ, nếu ba người họ bắt tay với Đế Vương Các mượn dao giết người đối phó với Tiêu Chính Văn, thì sao người khác dám phá hoại chuyện tốt của họ?
Hơn nữa Sáng Thế Hạo Thiên và Hận Thiên tuyệt đối không thể biết trước tin tức mà đến giúp Tiêu Chính Văn.
Người võ tông nãy giờ đứng bên dưới quan sát trận đấu càng mờ mịt, lẽ nào lần này Tiêu Chính Văn lại có trợ viện mạnh sao?
“Lần này lại là cao nhân nơi nào?”
“Hơn nữa không phải một người mà là ba người”.
“Cậu Tiêu quả nhiên giấu tài kỹ quá”.
Mọi người anh một câu tôi một câu đều đang suy đoán ba luồng khí tức cảnh giới Nhân Hoàng đó rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Ngay khi mọi người vừa dứt lời, một bóng người bước trên luồng sáng đi đến.
Nhìn từ xa vóc dáng của người đó cực kỳ cường tráng, mặc chiến bào rồng xanh, uy phong vô song.
“Thuộc hạ Long Ngao chào Long Vương”.
Sau khi lớn giọng nói, Long Ngao lập tức bước đến đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn trong hư không.
Anh ta vừa dứt lời, không trung bỗng dậy lên từng gợn sóng, một dáng người xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người.
“Long Nguyệt chào Long Vương”.
Sau đó không trung chấn động, Long Hình cũng sải bước đến gần.
“Chẳng phải các người muốn xem trò cười của Long Vương sao? Có ba bọn tôi ở đây, tôi xem ai có thể động vào một cọng tóc của Long Vương?”
Ba người gần như lên tiếng cùng lúc chấn động như sấm sét khiến màng nhĩ của mọi người ù đi.
Long Hình, Long Ngao, Long Nguyệt, tam đại Long tôn của điện Thần Long, xung quanh đều toát ra khí tức khủng khiếp của cảnh giới Nhân Hoàng, gần như cùng lúc xuất hiện phía sau Tiêu Chính Văn.
Mặc dù khí tức của ba người vẫn chưa bằng đám người Triệu Kế Hồng nhưng cũng không kém cạnh là bao.
Ba cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đồng thời xuất hiện.
Chuyện này khiến tất cả mọi người há hốc mồm.
Nhất là đám người Khổng Hựu Bang cũng phải nuốt nước bọt.
Khi nhìn thấy xung quanh ba người Long Hình lại toát ra khí tức của cảnh giới Nhân Hoàng, cả người ông Quý đều ngây như phỗng.
“Chuyện… chuyện này sao có thể?”
Lý Chính Đạo đang đứng ở phía xa nhìn Tiêu Chính Văn cũng suýt nữa rơi từ trên cao xuống.
“Đây chẳng phải là… cấp dưới của Tiêu Chính Văn sao? Họ đã đột phá cảnh giới Nhân Hoàng lúc nào vậy? Tuyệt… tuyệt đối không thể nào”.
Phải biết là vài tháng trước ba người họ mới vừa đột phá cảnh giới Nhân Vương, Lý Chính Đạo nhớ rất rõ lúc đó người có thực lực mạnh nhất trong ba người cũng chỉ mới ở Nhân Vương cấp hai mà thôi.
Mới qua bao lâu mà ba người đã cùng nhau đột phá cảnh giới Nhân Hoàng vậy?
Lúc này ngay cả ông ta cũng cảm thấy mặt mình nóng rát.
So với ba người này, một hai trăm năm của mình đều vứt cho chó rồi sao?
“Tuyệt đối không thể nào!”
Triệu Kế Hồng kinh ngạc thất thanh thốt lên.
Ông ta còn nhớ rõ trong cái đêm quay về, ông ta đã phóng tầm mắt ra cả Hoa Quốc, hoàn toàn không phát hiện khí tức cường giả cảnh giới Nhân Hoàng của bất kỳ ai.
Lẽ nào có người có thể giấu khí tức của mình sao?
Không thể nào!
Khí tức cường giả cảnh giới Nhân Hoàng không thể nào giấu đi được.
“Là tòa lâu đài cổ đó”.
Lúc này Filkant ở bên Âu Lục mới bừng tỉnh nhận ra.
Cho đến lúc này người của gia tộc Kanter mới hiểu tại sao lúc trước Tiêu Chính Văn không tiếc bất kỳ giá nào mà mua lại tòa lâu đài cổ đó.
Hóa ra bức ảnh bầu trời sao đó có tác dụng này.
Sở dĩ ba người họ có thể nhanh chóng đột phá cảnh giới Nhân Hoàng trong thời gian ngắn ngoài việc Tiêu Chính Văn tìm được một bài thuốc nâng cao cảnh giới một cách nhanh chóng trong Thiên Sơn Thư Lục, thì không thể không kể đến công lao của khí vận Âu Lục.
Dù sao đó cũng là khí vận của tất cả người dân ở Âu Lục, nếu dùng để gia tăng sức lực cho mười mấy người đột phá dĩ nhiên không thành vấn đề.
Ngay cả mấy người Long Thất lúc này cũng đã có thực lực Nhân Vương cấp bảy.
Huống gì mấy người Long Nguyệt vốn dĩ đã đột phá cảnh giới Nhân Vương rồi.
Long Nguyệt lạnh lùng nhìn Hứa Văn Long nói: “Long Vương từng nói nếu ở thế tục thì tố chất của anh cũng chỉ là vô dụng. Sao nào, không phục à?”
“Sống gần một trăm tuổi, đến giờ vẫn mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, nếu tôi là anh thì đã tự sát lâu rồi”.
“Ba người bọn tôi đều được Long Vương chỉ bảo, trong ba năm đã đột phá cảnh giới Nhân Hoàng, còn anh thì sao?”
Anh thì sao?
Câu này đúng là một câu chế giễu không dao súng với Hứa Văn Long.
Trong ba năm đã đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng?
Dù là ở ngoài lãnh thổ cũng là chuyện khó có thể xảy ra chứ đừng nói gì ở thế tục.
“Chỉ dựa vào anh mà cũng xứng khiêu khích với Long Vương à?”
Nói rồi một cái bạt tai cực vang đánh lên mặt Hứa Văn Long.
Hứa Văn Long bị Long Nguyệt đánh một cái rơi từ trong không trung xuống đất, ngã lộn nhào.
Qua một lúc lâu hắn mới vùng vẫy bò dậy, tức giận nhìn Long Nguyệt một lúc, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.
Hắn không dám nổi giận, càng không có tư cách nổi giận trước mặt cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng.
“Sao vậy, không phục à?”, Long Nguyệt lạnh lùng nhìn Hứa Văn Long, ánh mắt lóe lên tia sát khí.
“Phục… phục rồi!”, Hứa Văn Long sợ hãi suýt nữa tè trong quần.
Đó là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đấy, dù chỉ là một ánh mắt thôi cũng đủ để hắn cảm thấy run sợ.
“Vừa rồi các vị nói gì cơ? Muốn xem thử Long Vương giết Haig thế nào à?”
Long Ngao quay đầu sang lạnh lùng nhìn ba người Triệu Kế Hồng.
Ba người chưa kịp lên tiếng, Haig đã tức giận nói: “Triệu Kế Hồng, các ông… các ông tính kế với tôi ư?”
Trước khi đến Hoa Quốc, đám người Triệu Kế Hồng không chỉ nói chỉ đứng ngoài nhìn, hơn nữa còn đảm bảo với Haig là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng ở Hoa Quốc sẽ không xen vào chuyện này.
Kết quả thì sao?
Một chốc đã xuất hiện đến ba cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, hơn nữa còn có thái độ cung kính với Tiêu Chính Văn, đây chẳng phải đang đẩy hắn vào hố lửa sao?
Mặc dù Haig cũng có thể nhìn ra ba người này đều chưa đến ba mươi tuổi, nhưng thực lực lại không hề yếu, thậm chí có thể đánh với đám người Triệu Kế Hồng.
Mọi người đều là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, hơn nữa trong tình huống không có sự cách biệt về cảnh giới thì không ai dám đảm bảo có thể lấy một chọi ba.
“Nếu đã đến rồi thì cứ theo đó mà làm”.
Long Hình lạnh lùng nói, sau đó tiến về phía trước một bước chặn đường lui của Haig.
Đang tải...
Chương 1891: Đẫm mồ hôi
Dù thế nào Haig cũng không ngờ Long Ngao lại thật sự lấy cơ thể để đỡ một ngôi sao băng, mà sau khi cú đấm cứng như sắt của Long Ngao phá vỡ được ngôi sao nhỏ, khí thế của anh ta không hề bị suy giảm, vẫn lao đến chỗ Haig.
Lúc này một nửa người của Long Ngao đã dính đầu máu, nhưng đôi mắt đó vẫn nhìn chằm chằm vào Haig không hề có ý lùi bước.
Long Ngao hung hãn không sợ chết càng để cho Long Nguyệt và Long Hình có thêm thời gian quý báu.
Ngay khi Haig đỡ được đòn tấn công của Long Ngao thì bỗng một bàn tay lớn rất có lực túm lấy cánh tay Haig.
Haig không khỏi hoảng hốt, vội vàng quay đầu lại nhìn thì thấy đôi mắt lạnh như băng của Long Hình lóe lên sát khí.
“Rắc!”
Một tiếng rõ to vang lên, cánh tay Haig bị đứt gãy ra, cùng lúc đó Long Hình dùng sức vung tay hất tung cơ thể Haig lên về phía Long Nguyệt.
Một gợn sóng xuất hiện trong khoảng không, âm thanh lớn như tiếng sấm bùng nổ ngay sau lưng Haig.
“Ầm!”
Cả người Haig nảy về phía trước với tốc độ cực nhanh, hắn nôn ra một ngụm máu.
“A!”
Liên tiếp bị đánh lén, lúc này mặc dù Haig đã nổi giận nhưng đối mặt với ba cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng có thực lực không kém hơn mình, hắn đã không còn tính toán được gì ngoài việc phát ra tiếng gào thét căm hận.
“Xoẹt!”
Một bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh vươn ra trong màn gợn sóng túm chặt lấy cổ Haig, sức lực mạnh mẽ đó còn mang theo lực tự nhiên như thủy triều dâng, Haig mấy lần muốn liều mạng vùng ra nhưng không được.
Gáy bị Long Nguyệt bóp chặt, cơ thể Haig không chịu nổi nữa run lên liên hồi.
Máu không ngừng chảy ra từ cánh tay bị đứt gãy của hắn, thậm chỉ một nửa bầu trời đã bị máu của hắn nhuộm thành màu đỏ.
Cùng lúc đó nắm đấm như sắt của Long Ngao lao đến, gần như chỉ trong một giây Long Ngao đã tung ra hàng ngàn cú đấm, mỗi cú đánh vào người Haig đều khiến hắn chảy máu.
Mỗi khi Long Ngao vung nắm đấm lên đều mang theo sự cuồng phong khiến đám người bên dưới đều run rẩy.
Ngay cả Hứa Văn long đứng ở phía xa mấy chục mét cũng cảm thấy rùng mình.
“Bốp bốp!”
Một giọt máu bắn thẳng lên mặt Hứa Văn Long, sau đó chảy xuống cằm dọc theo gương mặt trắng bệch của hắn.
Khiến Hứa Văn Long hoảng sợ rơi từ trên không trung xuống đất.
Cho đến lúc này hắn mới nhận ra sự cách biệt cực lớn giữa mình và đối phương như sự khác biệt của mây và đất.
Mấy người Long Hình và Long Ngao chẳng qua chỉ là cấp dưới của Tiêu Chính Văn mà thôi, thậm chí không có cả danh phận đệ tử.
Nhìn cảnh tượng này, ngay cả Bạch Chiến Sinh trước đó đã tiến cử Hứa Văn Long cho Tiêu Chính Văn cũng cảm thấy ngượng.
Dù sao ông ta cũng từng gặp mấy người Long Nguyệt, chỉ hơn một tháng trước, những người này vẫn còn ở cảnh giới Nhân Vương, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã có thể vượt bậc trở thành cảnh giới Nhân Hoàng tuyệt thế từ cao thủ cảnh giới Nhân Vương.
Có thể thấy bản lĩnh của Tiêu Chính Văn thậm chí đã vượt xa mấy gia tộc ngoài lãnh thổ kia, ngay cả Đế Vương Các cũng không dám đảm bảo rằng có thể khiến một cao thủ cảnh giới Nhân Vương thuận lợi đột phá Nhân Hoàng trong thời gian khoảng một tháng.
Lúc này mấy người Long Nguyệt đang dùng hành động thực tế để chứng tỏ cảnh giới của họ đã vững vàng ở Nhân Hoàng.
Chỉ dựa vào ba người họ cũng đã đánh cho Haig đã đột phá cảnh giới Nhân Hoàng hơn một trăm năm cả người bị thương, chỉ có sức đỡ chứ không có sức đánh trả.
Điều này đủ để chứng minh mặc dù đằng sau Tiêu Chính Văn không có thế lực lớn hỗ trợ nhưng bản thân Tiêu Chính Văn đã không yếu kém hơn bất kỳ một thế lực lớn nào.
Thảo nào trước đây Tiêu Chính Văn lại dám có thái độ bất kính với ngoài lãnh thổ như thế, thảo nào Tiêu Chính Văn lại xem thường những nhân tài như Hứa Văn Long.
So với mấy người Long Nguyệt, Hứa Văn Long đã gần một trăm năm nhưng vẫn còn đang ở trong Nhân Vương cấp bốn, quả thật là cực kỳ vô dụng.
Lúc này Bạch Chiến Sinh đối mặt với mấy người Long Nguyệt cũng cung kính gọi một tiếng tiền bối.
Thậm chí có thể nói Tiêu Chính Văn đã có thế lực lớn mạnh thuộc về riêng anh, trong điện Thần Long còn bao nhiêu người giống ba người họ, Bạch Chiến Sinh không dám nghĩ đến.
Với sự hiểu biết của ông ta về Tiêu Chính Văn thì bề ngoài Tiêu Chính Văn có vẻ lớn lối, thật ra đó là sự đáng sợ của việc khiêm tốn, thậm chí trong một thời gian dài không ai để ý đến tốc độ trưởng thành đáng kinh ngạc của mấy người Long Nguyệt.
Hôm nay mấy người Long Nguyệt công khai lộ mặt, thể hiện tu vi và cảnh giới của mình, chắc chắn Tiêu Chính Văn vẫn còn con bài phía sau.
Nghĩ đến đây sau lưng Bạch Chiến Sinh bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.
Chương 1892: Hài lòng chưa?
Một bên khác, Haig cũng liều chết vùng vẫy, dù sao hắn cũng là võ sĩ hàng đầu của nhà họ Ấn, ý chí chiến đấu kiên định đến mức nào?
Sao có thể nghe theo sự sắp đặt của mấy người Long Nguyệt được?
Lúc này hắn cố gắng nhịn đau, đồng thời tung ra đòn đánh mang tính tự sát.
Thấy nắm đấm của Long Ngao sắp đánh vào bụng mình, Haig không những không tránh mà ngược lại còn đứng thẳng người như nghênh đón Long Ngao, đồng thời vung nắm đấm lên đánh vào ngực Long Ngao.
“Ầm!”
Một âm thanh cực lớn vang lên, hai người lại tách ra lần nữa, bụng dưới của Haig xuất hiện một lỗ máu, mà Long Ngao cũng nôn ra ngụm máu.
So ra thì lúc này Haig đã sắp gục ngã rồi, vốn dĩ cả người đã bị thương nặng, giờ lại thêm vết thương mới, hơn nữa bụng hắn đã bị đòn tấn công của Long Ngạo đánh nứt, thậm chỉ lòi cả ruột ra ngoài.
Ngược lại Long Ngạo mặc dù cũng bị trúng một đòn phản công dùng hết sức của Haig, nhưng Haig đã sức cùng lực kiệt, cho dù đòn tấn công đó đã là đòn mạnh nhất lúc này của Haig, nhưng cũng chỉ khiến Long Ngạo nôn ra máu mà thôi.
Không hề khiến Long Ngạo bị thương gì cả.
“A! Tiêu Chính Văn, Triệu Kế Hồng, Thiên Hà Đạo Quân! Các người chung tay lại hại chết tôi”.
Một tay Haig ôm vết thương ở bụng dưới, hét lên một tiếng gào thét vô cùng thảm thiết.
Hắn đường đường là võ sĩ đứng đầu nhà họ Ấn có lúc nào bị đánh thành bộ dạng nhếch nhác này chưa?
Giờ đây lại bị ba đứa nhóc này vây khốn giết, hắn chỉ ước gì có thể xé xác đá người Triệu Kế Hồng thành trăm mảnh.
Nếu không phải mấy người kia đảm bảo cường giả cảnh giới Nhân Hoàng ở Hoa Quốc sẽ không ra tay giúp Tiêu Chính Văn thì sao hắn lại đến đây chứ?
Nếu không phải hắn biết chắc Tiêu Chính Văn một mình một phe cô độc thì sao lại dám láo xược không hề kiêng dè gì mà bước vào lãnh thổ Hoa Quốc chứ?
Mà người đầu sỏ của mọi chuyện không phải Tiêu Chính Văn, ngược lại là đám người Triệu Kế Hồng.
“Haig à, chuyện này liên quan gì đến chúng tôi? Đây… đây quả thật là chuyện ngoài ý muốn”, Triệu Kế Hồng khó xử chắp tay lại với Haig.
Dĩ nhiên ông ta không sợ Haig đã nửa sống nửa chết nhưng gia tộc họ Ấn ở đằng sau lại khiến Triệu Kế Hồng rất kiêng dè.
Chuyện hôm nay rất có thể gây ra một trận chiến lớn giữa nhà họ Triệu ngoài lãnh thổ và nhà họ Ấn, thế nên lúc này Triệu Kế Hồng cũng rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Chẳng ai muốn chọc vào đối thủ khó chơi như nhà họ Ấn, nhưng có vài lời ông ta lại không dám nói thẳng ra trước mặt người khác. Lúc này Triệu Kế Hồng cảm thấy oan ức hơn cả Haig bị đánh cho nửa sống nửa chết kia.
“Rắc!”
Triệu Kế Hồng vừa dứt lời, Long Hình liền giơ tay ra kéo cánh tay gãy của Haig như một hành động đáp lại.
Một tiếng xương gãy nát vang lên, cánh tay trái của Haig bị Long Hình bẻ làm nứt toạc.
Cơn đau khiến Haig hét lên một tiếng thê thảm kinh thiên động địa.
Ngay cả mọi người ở bên dưới xem trận chiến cũng vội vàng quay người sang, trận chiến này quá thê thảm, cũng quá chấn động.
Ngay cả đám người Triệu Kế Hồng cũng ớn lạnh khi nhìn thấy Haig bị Long Hình bẻ đứt một cánh tay.
Cảnh tượng này quá đáng sợ, Haig là một cường giả cảnh giới Nhân Hoàng, mà cơ thể của Nhân Hoàng rắn chắc đến mức nào cơ chứ?
Dù có dao thiên rìu thần đi chăng nữa cũng chưa chắc có thể bị thương, nhưng bị Long Hình bẻ đứt một cánh tay, Long Hình có bao nhiêu sức lực mới có thể làm được như thế?
Lúc này Haig đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng sâu thăm thẳm, cho dù hắn từng vang danh, cực kỳ hung tàn, nhưng lúc này đã không còn cơ hội đánh trả nữa.
Hắn có thể nhìn ra được từ lúc bắt đầu ba người họ chưa từng nghĩ sẽ tha cho mình sống sót để rời khỏi đây từ sát khí trong mắt mấy người Long Nguyệt.
“Ầm!”
Haig còn chưa kịp hoàn hồn, một đòn tấn công tuyệt thế của Long Ngạo lại áp xuống lần nữa, Haig cũng bị một cú của Long Ngạo đánh cho tàn phế nửa thân.
Lúc này Tiêu Chính Văn ở bên dưới vẫn rất bình tĩnh nhìn Long Nguyệt, khẽ gật đầu với cô ấy.
Ngay sau đó trong không trung xuất hiện từng đợt gợn sóng, tiếng thủy triều cực lớn vang vọng khắp tầng mây.
“Rắc!”
Một tia sớm cực kỳ chói mắt quấn lấy sức mạnh như thủy triều và uy lực của trời vô thượng đó ập xuống.
“Phụt!”
Một màn sương đầy kịch liệt và máu, cơ thể Haig bỗng biến thành một vũng máu.
Xung quanh Long Nguyệt lại không hề bị dính một chút máu nào.
Lúc này cả hiện trường tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, để mặc cho mưa huyết rơi xuống mắt, mọi người đều ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn Long Nguyệt kiêu ngạo đứng trong không trung.
“Các vị, đã hài lòng chưa?”, mặc dù Long Ngao cũng bị thương nặng, nhưng lúc này lại cúi đầu nhìn mọi người lạnh lùng hỏi.
Chương 1893: Có gì khác
Mặc dù vào khoảnh khắc ba cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng là mấy người Long Nguyệt xuất trận, vận mệnh của Haig đã được định đoạt nhưng chẳng ai ngờ được Haig lừng danh một thời lại chết theo cách như thế!
Màn mưa máu rơi đầy trời không chỉ làm ướt gương mặt của mọi người mà còn khắc sâu vào trong tâm trí họ!
Đặc biệt là mấy người Triệu Kế Hồng khi nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ tới độ mặt mày tái xanh!
Hắn là võ sĩ số một của cổ tộc nhà họ Ấn đó, cũng từng là một nhân vật có máu mặt ở vùng ngoài lãnh thổ!
Mặc dù vùng ngoài lãnh thổ cũng có không ít cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng phải bỏ mạng, thế nhưng ít nhất vẫn có thể giữ lại toàn thây, vậy mà ngay tới cả một thớ thịt Haig cũng chẳng thể giữ lại, cứ thế tan thành bụi máu và cuốn theo làn gió!
Long Nguyệt rũ mắt nhìn về phía Hứa Văn Long, cười lạnh lùng nói: “Không phải anh nói Long Vương có mắt như mù, bỏ qua một kỳ tài như anh sao?”
“Vậy thì tôi - thân là kẻ kém cỏi nhất trong số những Long Tôn dưới trướng Long Vương sẽ đấu với anh một trận, cho anh cơ hội dùng hành động thực tế để chứng minh cho mỗi một câu nói mà anh từng thốt ra khi trước!”
Vừa nói, Long Nguyệt vừa tiến lên trước một bước, chỉ trong nháy mắt đã tới sát gần Hứa Văn Long!
Khoảng cách ba, bốn mươi dặm đó, Hứa Văn Long chỉ cảm thấy khoảng không trước mắt mình khẽ động, một giây sau, Long Nguyệt đã đứng cách hắn chỉ năm bước chân!
Doạ cho Hứa Văn Long ngã thẳng từ trên hư không xuống dưới.
Mà Long Nguyệt lại giống như thần tiên tuyệt thế, liếc mắt nhìn Hứa Văn Long đang rơi từ trên cao xuống, chỉ riêng khí tức của cường giả ở cảnh giới Nhân Hoàng trên người cô ấy cũng đã ép cho Hứa Văn Long không thở nổi, nào còn dám đấu gì với cô ấy nữa!
Đối diện với cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng, dù Hứa Văn Long hắn có chiến lực nghịch thiên thì cũng tuyệt đối không dám vượt qua một cảnh giới lớn để chém giết ngược dòng!
“Cô gái, cô đang coi thường nhà họ Khổng chúng tôi sao? Hứa Văn Long đã là người của nhà họ Khổng chúng tôi từ lâu rồi, lẽ nào cô còn không biết?”
Khổng Vạn Thắng lạnh lùng trừng mắt nhìn Long Nguyệt, lên tiếng chất vấn.
Chỉ là ông ta vừa mới nói dứt lời, một cái tát rất kêu đã giáng thẳng lên trên mặt ông ta!
“Bốp!”
Cái tát này vô cùng dứt khoát, thậm chí còn chẳng có chút do dự nào, không chỉ đánh cho Khổng Vạn Thắng đờ mặt ra mà ngay cả mọi người xung quanh cũng ngỡ ngàng.
Đó là nhân vật đại diện trong thế tục của nhà họ Khổng, hơn nữa còn là tộc trưởng của nhà họ Khổng trong thế tục!
“Tôi đang hỏi anh ta! Có liên quan gì tới ông? Ông vẫn còn chưa đủ tư cách để nói chuyện với tôi bằng cái giọng điệu đó đâu!”
Trong mắt Long Nguyệt ngập tràn sát khí, không giữ lại cho Khổng Vạn Thắng chút thể diện nào!
Thế nhưng sự thật quả thực cũng giống như Long Nguyệt nói, Khổng Vạn Thắng chỉ là tộc trưởng của nhà họ Khổng, không có chút quan hệ gì với điện Thần Long, hơn nữa, Long Nguyệt giờ đã là cường giả ở cảnh giới Nhân Hoàng rồi.
Cả võ tông và thế tục, cường giả ở cảnh giới Nhân Hoàng xứng đáng là người đứng đầu!
Dựa theo thông lệ của võ tông, dù là Khổng Vạn Thắng gặp được cường giả ở cảnh giới Nhân Hoàng thì cũng buộc phải cung kính gọi một tiếng tiền bối mới phải!
Thế nhưng Khổng Vạn Thắng lại tay ôm bên má bị tát cho sưng húp, lạnh lùng trừng mắt nhìn Long Nguyệt!
Dù gì khi trước ông ta cũng đã nghe nói tới cô gái đứng trước mắt này, chẳng qua chỉ là một tay sai nhỏ bé đi theo bên cạnh Tiêu Chính Văn mà thôi!
Nhà họ Khổng bọn họ là gia tộc lớn ở vùng ngoài lãnh thổ!
Hơn nữa ngay cả thế lực như Thiên Cung Bắc Cực cũng phải chịu khuất phục trước phe cánh của nhà họ Khổng!
Triệu Kế Hồng thì sao? Gặp người nhà họ Khổng chẳng phải vẫn cúi đầu cụp mắt hay sao?
Đứa con gái nít ranh mới có hai mươi tuổi trước mắt này lại dám tát mình công khai trước mặt mọi người?
Vào khoảnh khắc Khổng Vạn Thắng vừa định mở mồm mắng chửi, Long Nguyệt lại giáng thêm một cái tát nữa lên trên mặt ông ta.
“Bốp!”
Cái tát lần này còn vang hơn cả khi trước, đánh cho khoé miệng Khổng Vạn Thắng rỉ máu, gương mặt trở nên đau rát!
Có điều Khổng Vạn Thắng cũng biết điều hơn một chút, thấy đối phương liên tiếp tát mình hai cái mà mấy người Triệu Kế Hồng lại chỉ đứng nhìn từ xa, ngay cả cái rắm cũng không dám đánh, căn bản không hề có ý nhúng tay vào chuyện này thì cũng chỉ đành cúi đầu chịu trận!
Trong lòng ông ta hiểu rất rõ, hai cái tát này mới chỉ là một loại cảnh cáo với ông ta mà thôi, nếu như còn có lần sau thì e rằng sẽ không đơn giản là một cái tát như vậy nữa!
Ngay tới Haig mà Long Nguyệt còn dám giết, ông ta có là cái gì đâu?
“Tôi đang hỏi anh đấy!”
Long Nguyệt đột nhiên chuyển tầm mắt, lại hướng về phía Hứa Văn Long thêm lần nữa!
Mặc dù chỉ là một ánh mắt nhưng lại mang theo áp lực khủng bố chỉ cảnh giới Nhân Hoàng mới có, Hứa Văn Long chỉ mới ở cảnh giới Nhân Vương cấp bốn mà thôi, sao có thể chịu đựng nổi?
Long Nguyệt vẫn còn chưa sải bước tiến lên trước thêm lần nữa mà cả người hắn đã run lên lẩy bẩy!
Hứa Văn Long vô thức hướng ánh mắt cầu cứu về phía mấy người Triệu Kế Hồng đang đứng phía xa, rất rõ ràng, nhà họ Khổng hiện tại đã không bảo vệ nổi cho hắn nữa, ngay cả Khổng Vạn Thắng cũng bị ăn tát, Khổng Hựu Bang càng giống như người không liên quan ngẩng đầu nhìn trời.
Mặc dù trong lòng hắn đang thầm mắng chửi Khổng Hựu Bang không dưới một trăm lần, thế nhưng tình thế cấp bách, bảo toàn tính mạng mới là việc quan trọng nhất!
Nếu như hắn có thể phản bội Đế Vương Các để về dưới trướng nhà họ Khổng thì đương nhiên cũng có thể phản bội nhà họ Khổng thể đi theo năm đại danh sơn!
Thế nhưng sự việc tới nước này, Triệu Kế Hồng nào còn dám biện giải thay cho hắn?
Dù chỉ nói nhiều hơn một câu thôi cũng có khả năng gây nên một trận đại chiến kinh thiên!
Nếu như là khi trước, Triệu Kế Hồng căn bản không coi Tiêu Chính Văn ra gì, thế nhưng hiện tại thì đã hoàn toàn khác rồi, sau lưng Tiêu Chính Văn không chỉ có ba cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng mà còn có cả điện Thần Long hết sức thần bí!
Dù là mấy người Triệu Kế Hồng thì cũng buộc phải suy nghĩ kỹ càng!
Huống hồ là vì một Hứa Văn Long, Triệu Kế Hồng cũng chẳng thể mang vận mệnh của cả Tung Sơn ra để đánh cược!
Mặc dù Hứa Văn Long đã dồn hết sức mạnh, toàn lực chống đỡ luồng áp lực cực kỳ khủng bố kia, thế nhưng cách biệt về thực lực của đôi bên thật sự quá lớn.
Chẳng bao lâu sau, Hứa Văn Long đã phun ra một ngụm máu tươi!
“Khụ!”
Hứa Văn Long dứt khoát quỳ luôn xuống đất, đầu áp trên mặt đất, trong mắt mọi người thì Hứa Văn Long đang hoàn toàn quỳ bái Long Nguyệt!
Thế nhưng chỉ có bản thân Hứa Vân Long biết còn phản kháng tiếp nữa thì e rằng ngay cái mạng nhỏ bé của hắn cũng chẳng giữ nổi nữa!
“Anh mà cũng xứng ăn nói hỗn hào với Long Vương à?”, Long Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía Hứa Văn Long đang quỳ rạp trên đất, cười lạnh lùng một tiếng, nói.
Mà lúc này, Tiêu Chính Văn lại đưa ánh mắt nhìn về phía Hằng Sơn như đang suy nghĩ gì đó.
Lúc này, hai luồng ánh sáng cứ thế lao vút ra, bay về phía Hằng Sơn với tốc độ như điện giật!
Cùng lúc Tiêu Chính Văn quay đầu trở lại, Độ Ách Chân Quân cũng phát giác ra điều dị thường, hai luồng sáng đó phát ra từ phía nhà họ Trương ở Thiên Sơn, lẽ nào là…
Nghĩ tới đây, trong lòng Độ Ách Chân Quân không khỏi trầm xuống, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng chẳng thiết nữa, quay người lao thẳng về phía Hằng Sơn!
Độ Ách Chân Quân vừa về tới dưới chân Hằng Sơn, quả nhiên gặp được Trương Lăng Phong dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc kiếm phục đang ra tay với hai đệ tử đứng gác trước cổng Hằng Sơn!
Đệ tử của Hằng Sơn vẫn còn chưa ra tay đã bị người đàn ông mặc kiếm phục sau lưng Trương Lăng Phong tung một đòn đánh cho bay thẳng ra ngoài, máu tươi nhuộm đỏ cả vạt áo!
Nhìn Trương Lăng Phong đang bừng bừng sát khí, Độ Ách Chân Quân tức tới độ hai mắt đỏ ngầu, phẫn nộ gầm lên một tiếng, tiến lên chắn ngay phía trước hai người Trương Lăng Phong!
“Trương Lăng Phong, cậu to gan thật đấy, vậy mà lại dám tới Hằng Sơn của tôi giở thói ngang ngược!”
Khí tức sục sôi của Độ Ách Chân Quân cứ thế bộc phát ra, áp chế cả đất trời một phương, ngay tới người đàn ông mặc kiếm phục phía sau lưng Trương Lăng Phong cũng không chịu được uy áp khủng bố này, liên tục lùi ra sau mấy bước.
Mặc dù Hằng Sơn không đứng đầu trong số năm đại danh sơn, thế nhưng cũng đã lưu truyền mấy nghìn năm, nội tình sâu tới độ nào, sao có thể để cho một tên ranh con như Trương Lăng Phong giở thói ngang ngược cơ chứ?
Dù Hằng Sơn từng bị một nhát kiếm của Tiêu Chính Văn chém đứt dòng chảy lưu truyền, thế nhưng đó là bởi vì cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ vẫn chưa trở về nên mới cho Tiêu Chính Văn cơ hội như thế!
Hiện tại, Hằng Sơn cũng có cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng trấn thủ, hơn nữa tất cả đệ tử môn hạ đều lo Độ Ách Chân Quân tuyển chọn kỹ lưỡng từ vùng ngoài lãnh thổ rồi mới dẫn về thế tục!
Có thể nói, Hằng Sơn giờ đã không còn giống với khi trước!
“Hơn một trăm năm trước, Hằng Sơn từng ăn trộm trận pháp Tam Tuyệt của nhà họ Trương chúng tôi, bây giờ cũng nên trả lại nó cho chủ nhân rồi nhỉ?”, Trương Lăng Phong chống đỡ áp lực cường đại mà lên tiếng nói.
“Trận pháp Tam Tuyệt? Hừ!”
Độ Ách Chân Quân cười lạnh lùng, nói: “Ai có thể chứng minh trận pháp Tam Tuyệt là của nhà họ Trương mấy người, đó rõ ràng chính là sản vật của Long tộc, tất cả con dân Hoa Quốc đều có quyền được xem!”
“Hằng Sơn tôi chẳng qua chỉ mượn xem một chút mà thôi!”
“Lại nói, cậu thật sự nghĩ Hằng Sơn chúng tôi yếu mềm dễ chèn ép à? Hôm đó Tiêu Chính Văn cũng chỉ ăn may mà thôi, lợi dụng lúc chúng tôi chưa trở về nên mới có thể giương oai tác quái ở Hằng Sơn!”
“Nếu đổi lại là hôm nay, có cho Tiêu Chính Văn mười lá gan thì cậu ta cũng chẳng dám dùng một nhát kiếm chặt đứt dòng chảy lưu truyền của Hằng Sơn tôi!”
Độ Ách Chân Quân hừ một tiếng, sát khí sục sôi bộc phát ra khỏi cơ thể, rõ ràng đang muốn tiện tay giết chết kẻ vừa mới về phe Tiêu Chính Văn chính là Trương Lăng Phong!
Thế nhưng ông ta vừa mới nói dứt lời, một giọng nói vô cùng lạnh lùng đã vang lên: “Ồ? Hôm nay thì có gì khác với ngày xưa thế nhỉ?”