“Phụt!”
Lại một môn chủ nữa bị Tiêu Chính Văn đâm xuyên qua ngực, thi thể ngã xuống đất.
Lạc Cửu Anh không để tuột mất cơ hội nhanh chóng đánh một đòn đến.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp nhoáng.
Tiêu Chính Văn không có thời gian suy nghĩ gì nhiều, anh vội vàng xoay người lại đỡ lấy đòn tấn công của Lạc Cửu Anh.
Lại một âm thanh cực lớn vang lên, Tiêu Chính Văn vội vàng lùi về sau mười mấy bước, còn Lạc Cửu Anh cũng bị chấn động lùi về sau.
Lúc này Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy khí huyết cả người dâng trào, ngực hơi khó chịu, sau đó nôn ra một ngụm máu.
Chỉ thấy luồng khí quanh người Tiêu Chính Văn bốc lên, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.
Từ khi đạt đến cảnh giới Thiên Vương, Tiêu Chính Văn chưa từng gặp tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Lúc này đối mặt với Lạc Cửu Anh và hai môn chủ toàn lực tấn công, Tiêu Chính Văn có thể sống sót đã là một kỳ tích.
“Cậu Tiêu quả nhiên rất mạnh, nhưng tiếc là ông Lư tuyệt đối sẽ không để cậu sống sót rời khỏi đây, tôi xin lỗi”.
Lạc Cửu Anh không muốn ra tay với Tiêu Chính Văn bằng cách đáng xấu hổ này, nhưng người làm chủ thế cục lại là ông Lư chứ không phải Lạc Cửu Anh.
Tiêu Chính Văn phun ra máu, nghiến răng lạnh lùng nói: “Ai giết ai vẫn chưa biết được đâu!”
Dứt lời, cơ thể Tiêu Chính Văn bỗng lao đến trước với tốc độ cực nhanh khiến người xung quanh đều chậc lưỡi.
“Thanh giáo dài trong tay cậu ta có vấn đề, mọi người cẩn thận”.
Ông Lư ở trên khán đài lớn tiếng nói.
Mấy người Lạc Cửu Anh không thể thua trận này.
Nhưng lúc mọi người còn kịp phản ứng, một luồng ánh sáng đỏ phóng về phía một môn chủ ở trong số đó.
Thấy thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đâm về phía mình, người này vội vàng giơ kiếm lên đỡ.
Cụ ta nghĩ chỉ cần đỡ được đòn này thì mình sẽ được an toàn dưới sự bao vây tấn công của Lạc Cửu Anh và một vị môn chủ khác.
Nhưng vừa chạm vào mũi giáo của thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ, thanh kiếm dài của cụ ta bỗng bị gãy làm đôi.
Tiếng rắc rõ to vang lên, một điểm sáng lạnh như băng đâm vào ngực người này.
Mà sau khi đâm thanh giáo dài vào người này, Tiêu Chính Văn không dừng tay mà xoay người lại đồng thời rút thanh giáo dài ra, mũi giáo xoay chuyển đâm vào một người khác.
Chỉ trong chớp nhoáng, hai môn chủ đều chết ngay tại chỗ khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Một mình Tiêu Chính Văn đánh với Lạc Cửu Anh thì thôi không nói, giờ đây còn giết chết cả bốn người cấp bậc môn chủ.
Dù bốn người họ có khoảng cách về cảnh giới với Tiêu Chính Văn nhưng cũng chỉ thua kém một cấp bậc mà thôi.
Đây là sức chiến đấu đáng sợ đến mức nào?
Thậm chí Lạc Cửu Anh vẫn chưa kịp phản ứng, mấy môn chủ trên khán đài đã lần lượt chết dưới thanh giáo dài của Tiêu Chính Văn.
Lạc Cửu Anh nhìn thanh giáo dài trong tay Tiêu Chính Văn đầy ẩn ý, uy lực đỉnh cao đó khiến Lạc Cửu Anh cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
“Đây… đây là thần binh?”
Một lúc lâu sau, Lạc Cửu Anh mới hoảng sợ nói.
Nhưng Tiêu Chính Văn không đáp lời cụ ta, mũi giáo của thanh giáo dài Liệt Long thuận thế đâm đến chỗ Lạc Cửu Anh.
Cho đến khi thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ này nhắm trúng về phía mình, Lạc Cửu Anh mới biết tại sao vừa nãy hai môn chủ đó chưa chống đỡ được chiêu nào đã chết dưới mũi giáo.
Thanh giáo dài đó mang theo uy lực cực lớn như thể muốn xé tan không khí.
Thậm chí xung quanh đã tạo ra một vòng xoáy khí.
Đối mặt với vòng xoáy khí này, Lạc Cửu Anh có cảm giác bản thân như bị thanh giáo dài khóa chặt lại.
Nhưng cụ ta không có thời gian suy nghĩ nhiều, vội vàng giơ kiếm lên đỡ đòn.
Lạc Cửu Anh biết rõ thanh giáo dài trong tay Tiêu Chính Văn có uy lực thế nào nên không dám đối đầu trực diện với nó, chỉ có thể thay đổi chiến thuật, giơ thanh kiếm dài lên đánh vào cổ tay đang cầm giáo của Tiêu Chính Văn.
Thanh kiếm dài của cụ ta vừa đánh tới, thanh giáo Liệt Long màu đỏ đâm thẳng vào mũi kiếm như vật sống.
Lạc Cửu Anh chỉ đành thu kiếm lại, giữ khoảng cách an toàn với Tiêu Chính Văn.
Mặc dù nhìn có vẻ như hai bên ngang tài ngang sức với nhau nhưng thật ra thế tấn công và phòng thủ đã hoán đổi.
Tiêu Chính Văn cầm thanh giáo trong tay càng đánh càng hăng.
Còn Lạc Cửu Anh mệt nhoài, không đến năm phút Lạc Cửu Anh đã rơi vào thế yếu.
Chỉ có thể vất vả chống đỡ, không thể đến gần Tiêu Chính Văn thêm được nữa.
Lúc này ông Lư chán nản ngồi phịch xuống ghế.
Thật ra đã đến nước này rồi, Lạc Cửu Anh bị đánh bại cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Mà bên cạnh cụ ta lại chẳng có lấy một người trợ giúp.
Chỉ dựa vào sức mạnh Thiên Vương một sao của cụ ta thì đâu phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn.
Làm sao đây?
Làm sao bây giờ?
Ông Lư tự hỏi bản thân, nhưng tình hình trước mắt đã khiến cụ ta cảm thấy rất bất lực.
Quả nhiên đánh mới được mấy chiêu thì Tiêu Chính Văn bỗng đâm mạnh thanh giáo, Lạc Cửu Anh đã sắp kiệt sức không kịp phòng thủ, bị Tiêu Chính Văn đâm vào đùi.
“Phụt!”
Âm thanh trầm đục vang lên, cơn đau thấu xương truyền đến khiến Lạc Cửu Anh vứt luôn thanh kiếm của mình, tay ôm vết thương, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn.
Cú đánh này rõ ràng là Tiêu Chính Văn đã nương tay.
Nếu không cụ ta cũng sẽ giống mấy vị môn chủ kia, bị thanh giáo đâm xuyên qua ngực, chết ngay tại chỗ.
“Cậu Tiêu, cảm ơn cậu đã nương tay, nhưng tôi… tôi thật sự không còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa”.
Lạc Cửu Anh khó khăn cúi người xuống nhặt thanh kiếm ở dưới đất lên.
“Môn chủ Lạc, thật ra ông cũng là vì bất đắc dĩ, mặc dù tôi và môn chủ Lạc mới chỉ gặp mặt nhau một lần nhưng môn chủ Lạc cũng xem như là người thẳng thắn, thế nên tôi không muốn truy cứu chuyện này đến cùng. Trận chiến hôm nay là vì trả thù cho đám người Đường Bách Thành”.
“Giờ môn chủ Lạc đã bị thương, đám người Đường Bách Thành ở dưới suối vàng cũng đã biết, sẽ không trách môn chủ Lạc bạc tình bạc nghĩa đâu”.
Nghe những lời này của Tiêu Chính Văn, Lạc Cửu Anh cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Keng!
Lạc Cửu Anh ném thanh kiếm trong tay sang một bên, ôm vết thương chảy máu ròng ròng quỳ xuống dưới đất, đỏ mặt nói: “Cậu Tiêu, trước đây đều là do tôi suy bụng ta ra bụng người, hôm nay tôi vô cùng biết ơn việc cậu không giết tôi”.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, giơ một tay lên, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ bỗng chốc biến mất, sau đó anh xoay người lại nhìn ông Lư nói: “Ông Lư, ông vẫn còn nhớ những lời lúc nãy tôi nói chứ?”
Ông Lư không khỏi run rẩy, nuốt nước bọt đứng dậy.
Ông Lư sải những bước nặng nề đi lên võ đài dưới ánh nhìn chăm chú và lạnh lùng của Tiêu Chính Văn.
Cụ ta oán hận nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Hôm nay cậu khiến tôi chịu nhục nhã, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ khiến cậu hối hận”.
“Nhục nhã ư?”
Tiêu Chính Văn lạnh băng xoay người lại, ánh mắt lóe lên sát ý lạnh lùng hỏi: “Ông còn xứng nói đến hai chữ nhục nhã cơ à? Sai người chuẩn bị trà có độc cho tôi, lại ỷ đông hiếp yếu bao vây giết một mình tôi”.
“Nếu liên minh võ thuật các ông đều hèn hạ như thế thì Tiêu Chính Văn tôi thậm chí còn chẳng thèm bảo ông quỳ gối”.
“Hôm nay không giết ông không phải là tôi không dám mà là không muốn làm bẩn tay”.
Bị Tiêu Chính Văn nói đến mức này trước mặt biết bao đệ tử của Thanh Phong Môn, mặt ông Lư đỏ bừng.
Cụ ta liếc mắt nhìn sang, đệ tử Thanh Phong Môn đều nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường.
Mẹ kiếp!
Ông Lư thầm thề chỉ cần có thể thoát ra khỏi đây, nhất định phải khiến Tiêu Chính Văn trả giá gấp mười, gấp trăm lần.
“Giờ ông có quỳ hay không?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng quát.
Ông Lư kìm nén cảm xúc nghiến răng, thở phì phò tức giận, sau đó quỳ xuống với Tiêu Chính Văn trước mặt hàng trăm người.
“Cộp cộp cộp!”
Ông Lư vừa dập đầu với Tiêu Chính Văn vừa xin lỗi anh.
“Đều là lỗi của tôi, tôi không nên âm thầm hãm hại cậu, càng không nên bảo bọn họ bao vây tấn công một mình cậu, phá vỡ quy tắc đấu võ. Mong cậu Tiêu giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng”.
Tiêu Chính Văn sải bước đến gần ông Lư, cúi đầu nhìn ông Lư đang quỳ dưới đất nói: “Hôm nay chỉ là một bài học nhỏ cho ông thôi, nếu còn để tôi nhìn thấy ông xuất hiện ở Giang Trung thì không phải là mấy cái dập đầu thôi đâu”.