Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra Lưu Bá Ôn cũng không phải không muốn nhà họ Phương đánh nhau với Tiêu Chính Văn ở đây, nhưng mà Phương Đạo Võ có thân phận và bối cảnh gì chứ?

Nếu ông ta ra tay thì chẳng phải là đang bắt nạt tiểu bối sao?

Nếu Lưu Bá Ôn nghe theo thì sẽ mất thể diện.

"Đúng như anh Lưu nói, với bối cảnh và thân phận của tôi thì không nên bắt nạt một tiểu bối, nhưng người này làm việc quá mức hung tàn, tôi không thể không đánh, mong anh Lưu thông cảm!"

Phương Đạo Võ nói xong, chắp tay với Lưu Bá Ôn.

Ông ta dứt lời, không gian bỗng ngừng lại.

Dù sao hôm đó ở trên võ đài, Phương Tử Anh quả thật chết rất thảm, bị hóa thành sương máu thì đã đành, thậm chí một bộ quần áo hoàn chỉnh cũng chẳng còn!

Hơn nữa những người chết không chỉ một mình Phương Tử Anh, trong một ngày đã giết liên tiếp mấy người nhà họ Phương, thể diện của nhà họ Phương còn đâu nữa?

Đồng thời, tất cả mọi người đều hết sức chấn động bởi thực lực của Tiêu Chính Văn, nếu như trước đây nhiều người còn tưởng rằng anh chỉ là một cái “bình thuốc”, vậy thì bây giờ ai còn dám có suy nghĩ này?

Chỉ với một viên đá có thể giết Phương Tử Anh, “bình thuốc” như vậy chỉ sợ cả vạn năm cũng khó gặp!

"Tôi nghe nói lúc ấy thằng nhóc này còn nói nhà họ Phương có thể đến tìm hắn bất kỳ lúc nào, hắn sẽ chờ nhưng lần này e rằng phiền phức lớn rồi”.

"Ha ha ha... Đúng là vẫn còn quá trẻ, mạnh mẽ là tốt nhưng đôi khi sẽ dẫn tới họa sát thân!"

"Đắc tội với nhà họ Phương như vậy, chỉ sợ nghi thức nhập môn hôm nay cũng sẽ dừng lại ở đây!"

Mọi người nhao nhao bàn luận nhưng không ai coi trọng Tiêu Chính Văn.

Mặc dù Tiêu Chính Văn là Nhân Hoàng cấp sáu nhưng so với cao thủ Đế Cảnh như Phương Đạo Võ thì vẫn chưa đủ.

Khoảng cách giữa hai bên giống như rãnh trời, mười Tiêu Chính Văn cũng không phải là đối thủ của Phương Đạo Võ.

"Nhà họ Phương này oai phong quá nhỉ, thanh niên trẻ đánh nhau thì liên quan gì tới thế hệ trước? Chẳng lẽ đám thanh niên nhà họ Phương đều là lũ vô dụng nên chỉ có thể dựa vào thế hệ trước đứng ra giữ thể diện sao?"

"Nhà họ Phương quả nhiên không có giới hạn, khó trách năm đó Phương Hiếu Nho sẽ bị tru di thập tộc!"

"Làm người không nên như người nhà họ Phương!"

Không ít tông môn bên phía Nguyệt Hoa Các chế giễu nhà họ Phương, hành vi của nhà họ Phương thật không biết xấu hổ!

Vốn dĩ Phương Tử Anh lớn tuổi hơn Tiêu Chính Văn rất nhiều, hiện tại Phương Đạo Võ cũng đứng ra khiêu chiến với một tiểu bối như Tiêu Chính Văn, quả thật hơi khó coi.

Ngay cả Thần Toán Tử cũng khinh thường cách làm của nhà họ Phương, lạnh lùng liếc xéo Phương Đạo Võ, hừ nhẹ một tiếng, sau đó quay đầu lại không nhìn ông ta nữa.

Phương Đạo Võ cũng cảm nhận được ý thù địch từ Nguyệt Hoa Các, lạnh lùng nhìn lướt mọi người, nếu không phải ông ta biết Tần Lương Ngọc cũng ở đây thì ông ta đã sớm ra tay giáo huấn đám người này rồi!

"Hừ, nói vậy là mấy vị tông chủ muốn thay thằng ranh này đánh một trận với nhà họ Phương sao?", giọng nói của Phương Đạo Võ lạnh như băng.

Mấy vị chưởng môn giúp Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn nhau, trong mấy người bọn họ thực lực cao nhất cũng chỉ có cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy mà thôi, đâu phải là đối thủ của Phương Đạo Võ có cảnh giới Đế Cảnh?

Vì vậy, họ cũng chỉ nghiêng đầu và không đáp lại.

Thấy Phương Đạo Võ ngông cuồng như thế, sắc mặt của Tần Lương Ngọc đang trốn trong nội đường cũng đột nhiên trở nên u ám.

Ý của nhà họ Phương đã vô cùng rõ ràng, muốn nhân cơ hội này tranh giành cao thấp với Nguyệt Hoa Các!

Nhưng vào thời điểm này, bà ta không thể tự mình ra mặt, nếu không yến tiệc hôm nay sẽ trở thành một cuộc hỗn chiến lớn giữa hai bên!

Ngược lại vẻ mặt của hai người Nguyệt Nhi và Thiên Dương đều vui sướng khi nhìn Tiêu Chính Văn gặp họa, vốn dĩ hai người bọn họ có thành kiến rất sâu với Tiêu Chính Văn, hiện tại người nhà họ Phương cũng coi như trút giận giùm hai người bọn họ!

Thấy hai bên đã tranh cãi không dứt, lúc này Lưu Bá Ôn mới đứng dậy, không đợi ông ta cất bước tiến lên, Phương Đạo Võ đã xua tay nói với Lưu Bá Ôn: "Anh Lưu, chuyện này là ân oán cá nhân của nhà họ Phương!"

"Bởi vậy tôi không hy vọng anh Lưu cũng dính líu vào, mong anh Lưu ngồi trở lại ghế!"

Phương Đạo Võ khẽ ôm quyền với Lưu Bá Ôn, ánh sáng sắc lạnh trong đôi mắt bắn ra bốn phía.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK