Đêm ngày hôm đó, trên bầu trời ánh sao sáng lấp lánh, một toà Thiên Cung cực lớn xuất hiện giữa khoảng không!
Dưới sự chiếu rọi của tầng mây máu, toà Thiên Cung cao lớn đó càng trở nên vô cùng kỳ dị!
Vào lúc tất cả mọi người đều phát ra những tiếng kinh hô và lo lắng về hiện tượng thiên nhiên kỳ dị này, một luồng sáng sao xé toang màn mây máu và chiếu thẳng xuống dưới!
Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng dài màu xám, chân đạp trên một màn ánh sáng rực rỡ chậm rãi tiến tới.
“Thiên Cung Bắc Cực, Thiên Minh Tử xin được đại diện cho Hoa Quốc đối thoại với huyết tộc!”
Âm thanh vô cùng uy nghiêm này giống như tiếng sấm rền vang vọng khắp mọi ngóc ngách ở Hoa Quốc.
“Thiên Cung Bắc Cực?”
Mấy người Khổng Thiên Thu nghe thấy bốn chữ này thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ kích động.
“Tốt quá! Cuối cùng cũng có cao nhân ra tay rồi!”
Lúc này, ông Tần càng vui tới độ cười không khép miệng lại được!
“Võ tông Hoa Quốc cung kính đón tiếp tiền bối Thiên Minh Tử trở về thế tục!”
Không ít tông môn võ tông đồng loạt lên tiếng, ngay lập tức chấn động cả trời cao!
Mấy người Lạc Trường Sinh thì phủ phục trên đất, liên tục vái lạy về phía Thiên Minh Tử.
Chỉ có một mình Sở Hồng Thiên lạnh lùng nhìn về phía Thiên Minh Tử.
Người khác có vái lạy thế nào cũng chẳng có liên quan tới ông ta, ít nhất trước khi tình thế được thể hiện rõ ràng thì ông ta tuyệt đối sẽ không lựa chọn đứng về bên nào cả!
Thiên Minh Tử là đệ tử chính thống của Thiên Cung Bắc Cực, bàn về địa vị thì còn cao hơn rất rất nhiều so với mấy chưởng giáo và chấp sự vừa trở về của năm đại danh sơn.
Bàn về thực lực, Thiên Minh Tử cũng là một cao thủ Nhân Vương cấp năm, có thể coi là vô địch thiên hạ trong thời điểm hiện tại!
Thậm chí ngay cả mấy thế tử như Lý Chính Đạo, Chu Thuỵ Chân cũng phải tỏ ra cung kính mấy phần!
Vào hơn một trăm năm trước, ông ta đã huyết chiến bảy ngày bảy đêm với ba thế gia lớn ở phương tây, dùng thực lực mạnh mẽ ép lui thế tiến công của ba thế gia lớn ở phương Tây với thế lực vùng ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc!
Chỉ dựa vào điểm này thôi đã đủ để thể hiện sự đáng sợ của Thiên Cung Bắc Cực rồi.
Một đệ tử chính thống bất kỳ cũng có thể đẩy lui ba gia tộc lớn ở phương Tây, vậy thì cả thế lực của Thiên Cung Bắc Cực sẽ còn khủng bố tới độ nào?
Ngay cả Lục Tiểu Thiến khi nghe thấy bốn chữ Thiên Cung Bắc Cực thì biểu cảm trên mặt cũng căng thẳng hơn mấy phần!
Thế lực của huyết tộc ở thế tục vẫn rất mạnh, thế nhưng khi đối diện với Thiên Cung Bắc Cực, chỉ dựa vào sức mạnh trong thế tục của bọn họ hiện tại thì vẫn có hơi quá sức!
Thậm chí ngay cả lãnh đạo cấp cao của huyết tộc cũng không ngờ bên phía Hoa Quốc lại cử cao thủ như Thiên Cung Bắc Cực trở về thế tục!
Rất rõ ràng, người có thể lên tiếng thay cho Hoa Quốc lúc này đã không còn là Tiêu Chính Văn nữa mà chính là Thiên Minh Tử này!
Với phong thái mạnh mẽ như vậy, ý đồ của Thiên Cung Bắc Cực đã quá rõ ràng rồi!
“Lẽ nào Thiên Cung Bắc Cực muốn đơn phương khai chiến với huyết tộc chúng ta?”
Mặc dù trong lòng Lục Tiểu Thiến đang hơi kinh hoảng, thế nhưng ngôn từ thì vẫn không yếu thế đi chút nào!
“Thiên Cung Bắc Cực không hề muốn khai chiến với huyết tộc, mọi chuyện đều nên lấy hoà khí làm trọng! Thế nhưng huyết tộc mấy người quả thực đã chiếm cứ nơi bắt nguồn của năm đại danh sơn chúng tôi, chi bằng thế này, sau ba ngày nữa, chúng ta quyết đấu một trận phân thắng bại trên đỉnh Hoa Sơn!”
“Nếu như là võ tông mấy người giành thắng lợi, vẫn mong cô Lục chuyển lời giúp cho, Hoa Quốc chưa từng có ý định sử dụng vũ lực, chỉ hy vọng có thể chung sống hoà bình với huyết tộc!”
“Nếu như chúng tôi thua, Hoa Quốc có thể đáp ứng tất cả mọi điều kiện mà huyết tộc đề ra khi trước, thế nhưng nhân dân Hoa Quốc chúng tôi vẫn hy vọng có thể chung sống hoà bình với huyết tộc!”
Những lời này của Thiên Minh Tử rõ ràng đang có ý giảng hoà, tâm trạng căng thẳng của Lục Tiểu Thiến lúc này mới dịu bớt đi được một chút.
“Chung sống hoà bình? Đương nhiên có thể, có điều xin hỏi tiền bối Thiên Minh Tử, chúng ta phải chung sống như thế nào đây?”
Lục Tiểu Thiến tiếp tục hỏi.
“Khi trước, huyết tộc đưa ra đề nghị muốn giới chính trị Hoa Quốc cắt ba tỉnh Tây Bắc cho mình, cá nhân tôi cho rằng điều này hết sức hợp tình hợp lý! Hơn nữa, người nhà họ Lý và nhà họ Chu quả thực cũng đáng giết!”
“Có điều nhà họ Trương lại bảo vệ phần mộ Tổ Long cho Hoa Quốc, công trạng hết sức vĩ đại, vẫn mong cô Lục có thể giơ cao đánh khẽ!”
Thiên Minh Tử cao giọng lên tiếng.
Giọng nói của ông ta vang vọng khắp nơi, cả Hoa Quốc đều nghe thấy rất rõ!
“Học viện kiếm thuật Thiên Sơn tán đồng với đề nghị của tiền bối Thiên Minh Tử!”
Lạc Trường Sinh là người đầu tiên lên tiếng.
“Tung Sơn chúng tôi ủng hộ sự anh minh quyết đoán của tiền bối Thiên Minh Tử!”
“Thiên Võ Tông chúng tôi ủng hộ tiền bối Thiên Minh Tử…”
Ngay tức thì, các phái võ tông đều đồng loạt bày tỏ thái độ.
“Các vị, thế tục không chỉ là thế tục của võ tông chúng ta mà còn là thế tục của muôn dân, ý dân không thể làm trái! Theo ý của tôi thì tất cả người dân Hoa Quốc đều có tư cách lựa chọn vận mệnh của bản thân!”
“Kể từ ngày mai, mọi người có thể bỏ phiếu quyết định trên mạng xem có muốn làm theo những gì tôi đã nói rằng sẽ chung sống hoà bình với huyết tộc hay không!”
Thiên Minh Tử nói với ngữ điệu bi thương.
Chương 1682: Bộ mặt của giới chính trị
Trước khi trở lại giới thế tục, Thiên Minh Tử đã bí mật bàn bạc với người nhà họ Khổng. Lần này khi trở lại giới thế tục, không chỉ để giết người nhà họ Chu và nhà họ Lý.
Mà còn hủy cả uy thế của Tiêu Chính Văn.
Cho dù người dân Hoa Quốc có ủng hộ Tiêu Chính Văn như thế nào thì khi đối mặt với sự sống chết, bản tính con người đều vô cùng ích kỷ.
Chỉ cần đại đa số mọi người ủng hộ Thiên Minh Tử thì địa vị của Tiêu Chính Văn trong giới thế tục sẽ suy giảm, ngay cả quyền phát ngôn cũng sẽ bị thế gia ngoài lãnh thổ tước đoạt.
Kết quả quả thực như những gì người nhà họ Khổng đã nói, Thiên Minh Tử vừa dứt lời đã thu hút rất nhiều cuộc thảo luận sôi nổi trên khắp cả nước!
“Lúc nhỏ tôi từng đến ba tỉnh tây bắc, nơi đó chỉ có cát và gió, nhường cho huyết tộc cũng không phải không thể!”
“Đúng vậy, hơn nữa người nhà họ Chu và nhà họ Lý đều là thế gia võ đạo, bọn họ cống hiến vì Hoa Quốc thì đã sao?”
“Vốn dĩ chúng ta cũng không nắm chắc phần thắng khi khai chiến với huyết tộc, tại sao không thể đàm phán hòa bình chứ?”
Rất nhanh, trên mạng đã xuất hiện rất nhiều ý kiến khác nhau, hơn nữa còn lan truyền một cách chóng mặt.
Trong vòng chưa đầy một ngày, kết quả của cuộc bầu phiếu đã được công bố, toàn bộ Hoa Quốc có 60% người dân ủng hộ quyết định của Thiên Minh Tử.
Nhìn thấy kết quả này, khuôn mặt Thiên Minh Tử lộ ra vẻ tự mãn, so về độ nham hiểm và hung ác, nhà họ Khổng đứng thứ hai thì ai dám đứng thứ nhất?
Dù sao Tiêu Chính Văn vẫn còn quá trẻ, làm sao có thể đánh bại nhà họ Khổng đầy mưu mô?
Để thể hiện sự tôn kính đối với giới chính trị Hoa Quốc và đối với cá nhân vua Bắc Lương, tôi muốn công khai hỏi cậu Tiêu một câu, không biết liệu cậu có thể đàm phán hòa bình với huyết tộc như đã nói không?”
Thiên Minh Tử nhìn Tiêu Chính Văn, nói với vẻ cao ngạo.
Ông ta muốn cho toàn bộ người dân Hoa Quốc biết, Tiêu Chính Văn đã cúi đầu trước ông ta.
Không ít môn chủ võ tông và tông chủ thậm chí còn không đợi Tiêu Chính Văn trả lời, mà đã đứng lên nói: “Tiền bối Thiên Minh Tử thật có đầu óc hơn người!”
“Đúng vậy, với thân phận của tiền bối Thiên Minh Tử, thật hiếm khi có thể gọi ai một cách tôn trọng như vậy!”
Khổng Thiên Thu phụ họa theo đầy đắc ý.
“Đàm phán hòa bình? Lấy đất đai và tính mạng của người dân Hoa Quốc ra để đàm phán hòa bình sao? Tiêu Chính Văn tôi sẽ không bao giờ làm những việc như vậy”.
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn gầm lớn, âm thanh rung chuyển bầu trời, toàn bộ Hoa Quốc đều có thể nghe thấy rõ ràng!
Nghe xong những lời này, cả Hoa Quốc trở nên náo động!
Không ai ngờ rằng Tiêu Chính Văn sẽ quyết định như vậy.
“Cậu Tiêu, đàm phán là lối thoát duy nhất của chúng ta lúc này!”
“Đúng vậy, những người dân bình thường như chúng tôi hoàn toàn không có khả năng bảo vệ chúng mình. Một khi chiến tranh nổ ra, chúng tôi sẽ lại phải di dời, xin vua Bắc Lương rộng lòng giúp đỡ!”
Một số tên phản bội bị nhà họ Khổng mua chuộc cũng lập tức nhảy ra lên tiếng khi nhìn thấy cảnh này.
“Đúng vậy, đây vốn là trận chiến giữa giới chính trị và huyết tộc, tại sao những người dân bình thường như chúng tôi phải trả giá chứ!”
“Phải đấy, chúng tôi chỉ muốn được tự do, chúng tôi cũng có quyền lựa chọn cuộc sống của mình!”
“Đúng vậy, chiến tranh không có kẻ thắng, chúng tôi kêu gọi hòa bình! Đàm phán là lối thoát duy nhất của chúng ta!”
Nhất thời, rất nhiều người lên tiếng phản đối, trong vòng chưa đầy một ngày đã biến thành công kích cá nhân Tiêu Chính Văn.
Nhiều người thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ ý đồ của Tiêu Chính Văn, thậm chí, bọn họ còn cho rằng Tiêu Chính Văn đã nhận được lợi ích từ nhà họ Chu và nhà họ Lý, cho nên mới nhất quyết chống lại huyết tộc.
“Vua Bắc Lương, Thiên Minh Tử tôi chưa từng tham gia vào việc đất nước, nhưng có một câu nói rất hay là ý dân khó phạm!”
Giọng nói của Thiên Minh Tử lại vang lên.
Tiêu Chính Văn cũng không thèm để ý tới Thiên Minh Tử nữa, anh thông báo cho Long Nguyệt và Long Hình chuẩn bị sẵn sàng, còn đặc biệt dặn dò Long Ngao để anh ta chuyên tâm đột phá, không cầm quan tâm đến chuyện bên ngoài!
Thực lực mới là nền tảng của tiếng nói.
Hiện tại, chỉ có hai cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp hai như Long Nguyệt và Long Hình thì chưa đủ.
Ngay lúc Tiêu Chính Văn đang chuẩn bị khai chiến với huyết tộc thì Tần Vũ gọi điện tới.
“Anh Tần!”
Tiêu Chính Văn nghe máy, chào hỏi với Tần Vũ.
“Cậu Tiêu, chuyện này cậu làm vậy không ổn. Cho dù muốn khai chiến thì chúng ta cũng nên hành động bí mật, dư luận hiện tại đang rất bất lợi cho cậu”.
Tần Vũ cũng đã xem kết quả bỏ phiếu trực tuyến, và cả những tin đồn khác nhau về Tiêu Chính Văn.
Rõ ràng là có người đang điều khiển trong bóng tối, nhưng vào thời điểm mấu chốt này, trong Hắc Băng Đài cũng không còn đủ nhân lực để điều tra chi tiết việc này.
Nhưng Tiêu Chính Văn là bộ mặt của giới chính trị.
Danh tiếng của Tiêu Chính Văn rất quan trọng đối với giới chính trị.
Nhìn thấy danh tiếng của Tiêu Chính Văn tụt dốc, sao Tần Vũ không sốt ruột cho được?
Chương 1683: Ngắt kết nối mạng
“Anh Tần, chúng ta có địa vị cao trong giới chính trị, cho dù là lời nói hay hành động thì đều phải ngay thẳng, càng không thể lừa gạt người dân Hoa Quốc! Bất luận là chiến tranh hay hòa bình thì chúng ta đều phải nói rõ lập trường của chúng ta với người dân!”
“Cho dù tạm thời người dân Hoa Quốc hiểu sai, nhưng rồi sẽ có một ngày sự thật được phơi bày, công lý tự tồn tại trong lòng mỗi người, không cần ràng buộc lợi ích trước mắt được hay mất!”
Tiêu Chính Văn nói với giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Tần Vũ bất lực thở dài: “Cậu Tiêu, ý của cậu là không còn cách nào khác rồi sao?”
“Đúng vậy! Nghĩa vụ của quân nhân là không được để mất một tấc đất! Dù là người nhà họ lý hay nhà họ Chu thì đều là người dân Hoa Quốc, sao có thể giao bọn họ vào tay người khác?”
Giọng điệu của Tiêu Chính Văn vô cùng chắc chắn.
Thấy Tiêu Chính Văn kiên quyết như vậy, Tần Vũ không còn cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý, không nói gì nữa.
Lúc này, lời chỉ trích Tiêu Chính Văn cũng đã bước vào giai đoạn ác liệt nhất.
“Hừ! Tiêu Chính Văn đã nhận được lợi ích từ nhà họ Chu và nhà họ Lý cho nên mới không chịu làm hòa. Nhưng chúng ta không nhận được gì cả, tại sao phải mạo hiểm tính mạng vì người nhà họ Lý và nhà họ Chu chứ?”
“Đúng vậy! Cho dù anh ta là vua Bắc Lương thì cũng không có quyền quyết định sự sống chết của chúng ta!”
“Hừ! Tiêu Chính Văn đúng là một tên quân tử đạo đức giả thích ra vẻ đạo mạo!”
Một khi hai bên khai chiến thì Tiêu Chính Văn và người của võ tông ít nhất còn có thể tự bảo vệ mình, nhưng người bình thường lại không thể.
Nếu huyết tộc để mặc thuộc hạ tàn sát bừa bãi thì ai có thể ngăn nổi mấy chục nghìn quân huyết tộc đây?
Cho dù Tiêu Chính Văn có bản lĩnh đến đâu thì cũng không có khả năng phân thân, đến lúc đó, người dân bình thường như họ mới là người gặp nạn.
Nhìn thấy, những lời nói chống lại Tiêu Chính Văn trên mạng ngày càng nhiều, Lạc Trường Sinh nở nụ cười đắc ý.
“Đã đến lúc kéo Tiêu Chính Văn khỏi tế đàn rồi!”
Theo lệnh của gã, một số đệ tử Thiên Sơn lập tức gửi tin nhắn đi.
Không lâu sau, trên mạng đã nổ ra một câu chuyện chấn động.
“Mọi người còn nhớ đoàn đại diện Vy Hào lúc trước đến Hoa Quốc chúng ta không? Thực ra bọn họ đến để hợp tác với chúng ta cùng chống lại huyết tộc, nhưng lúc đó giết người đại diện vì lợi ích cá nhân!”
“Đúng vậy, cuối cùng, để che đậy tội ác của mình, hắn thậm chí còn giết hết võ đạo Vy Hào, nếu không, chúng ta cũng không rơi vào cảnh đơn phương độc mã như bây giờ”.
Nhìn thấy những dòng bình luận đổi thắng thay đen trên mạng, Lục Tiểu Thiến nở nụ cười mãn nguyện.
Xét về tổng thể, người nhà họ Khổng quả thực là vô song.
“Cô chủ, chúng ta có thể dễ dàng lấy mạng của Thiên Minh Tử, tại sao phải cho hắn mặt mũi chứ?”
Hầu tước Huyết Đồ lạnh lùng nói.
Hắn là người có chiến lực cao nhất ở Hoa Quốc của huyết tộc, nhưng hắn vẫn rất tôn trọng Lục Tiểu Thiến.
Chỉ từ điểm này không khó để nhận ra nhà họ Lục có uy lực cao trong huyết tộc.
Mặc dù Thiên Minh Tử là đệ tử chính thống của Thiên Cung Bắc Cực, nhưng Thiên Cung Bắc Cực chỉ là một trong những thế lực dưới quyền Thiên Đạo Minh Ước mà thôi, căn bản không thể so sánh với huyết tộc.
Hơn nữa, bản thân Huyết Đồ cũng là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm đỉnh cao, còn Thiên Minh Tử mới vừa đột phá, giết ông ta chẳng khác gì giết gà mổ chó.
“Đàm phán với bọn họ không phải là vì những điều kiện đó, mà là để trấn áp Tiêu Chính Văn. Sau khi Thiên Minh Tử trở lại, mọi hành động của anh ta chắc chắn đều có cao nhân chỉ điểm”.
"Có thể âm thầm trấn áp Tiêu Chính Văn, hơn nữa còn dùng dư luận ảnh hưởng thái độ của giới chính trị, ngoài nhà họ Khổng ra thì không còn ai khác”.
“Nếu mọi người đều có cùng mục tiêu thì không cần phải tranh giành nữa! Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn!”
Thực ra, Lục Tiểu Thiến vẫn còn một điểm chưa nói rõ, chính là nhà họ Chu đã bắt đầu thương lượng với huyết tộc.
Nhà họ Chu không chỉ là một gia tộc bình thường, mà bọn họ còn đại diện cho hơn chục thế gia hoàng tộc ở Hoa Quốc.
Đằng sau bọn họ có sự hỗ trợ đắc lực của Thiên Vương Các.
Vừa thuận nước giong thuyền, vừa có thể đánh bại đối thủ, sao Lục Tiểu Thiến lại không làm chứ?
Mặt khác, cuộc chiến ngôn từ trên mạng cũng đã bước vào giai đoạn cuối.
Mặc dù cũng có rất nhiều người ủng hộ Tiêu Chính Văn, nhưng lại ít hơn rất nhiều so với người đứng về phía Thiên Minh Tử.
Lúc này, trong tòa nhà văn phòng của công ty Internet lớn nhất Hoa Quốc, một ông lão tóc bạc đang nhìn ra ngoài cửa sổ, một nữ thư ký trẻ nhanh chóng bước vào văn phòng rồi nói: “Sếp Lâm, chúng ta có nên tạm thời ngắt kết nối Internet để dân cư mạng bình tĩnh lại không?”
“Ngắt mạng?”
Lâm Đàm khẽ lắc đầu nói: “Không cần, thời đại của vua Bắc Lương đã qua rồi!”
Từ Ngụy Nguyên Cát đến Thiên Minh Tử, Lâm Đàm có thể cảm nhận được sức mạnh thật sự tấn công Tiêu Chính Văn, chính là sức mạnh đáng sự đứng sau bọn họ, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không thể thoát khỏi thảm họa này.
Chương 1684: Hắn sợ rồi sao?
Lâm Đàm là tổng giám đốc công ty Internet lớn nhất cả nước, khả năng kiểm soát tình hình của Lâm Đàm vượt xa người thường.
Chính vì vậy, ông ta cảm nhận rõ ràng một luồng hỗn loạn đang khuấy động tình hình ở Hoa Quốc.
Người ra tay lần này là một thế lực lớn vô cùng đáng sợ, so với những đối thủ mà Tiêu Chính Văn gặp phải trước đây thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Đối phương vừa ra tay đã có thể dẫn dắt dư luận, đẩy Tiêu Chính Văn lên đầu sóng gió, thậm chí chỉ trong một đêm, đã đẩy Tiêu Chính Văn từ sự ngưỡng mộ của mọi người xuống vực thẳm bị người khác hắt hủi.
Đây là thủ đoạn vô cùng cao minh, thậm chí còn có bóng dáng của các đảng phái chiến đấu chống lại sự khác biệt trong các triều đại trước đây, Tiêu Chính Văn đâu phải là đối thủ của những người này.
“Sếp Lâm, bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn là vua Bắc Lương, hơn nữa giới chính trị đã nói sẽ giao quyền xử lý chuyện này cho Tiêu Chính Văn, ngộ nhỡ...”
Nữ thư ký lo lắng cảnh báo.
“Hừ! Vua Bắc Lương? Một khi chuyện này kết thúc, đừng nói là Tiêu Chính Văn, mà ngay cả Thiên Tử cũng không thể thoát khỏi Long Kinh! Thế lực đứng đằng sau chuyện này là người mà tôi và tôi đều không thể tưởng tượng nổi đâu!”
“Chắc cô vẫn nhớ thời Đại Minh có một vị quan nổi tiếng tên Thích Kế Quang nhỉ? Xét về công lao, ông ta không hề thua kém Tiêu Chính Văn, nhưng kết cục của ông ta thì sao?”
Lâm Đàm nheo mắt, lãnh đạm nói.
“Ý của sếp Lâm là...”
Nữ thư ký nhìn Lâm Đàm với vẻ khó hiểu.
Cô ta chưa từng đọc sách lịch sử, cho nên không biết người họ Thích này có liên quan gì đến những chuyện đang xảy ra.
“Thích Kế Quang là danh tướng dẹp yên giặc Oa, nhưng lại bị Trương Cư Chính phong làm sứ thần trấn giữ biên cương, phái đến phương bắc tu sửa Trường Thành, cuối cùng chết vì kiệt sức, rồi bị Trương Cư Chính diệt môn!”
“Thích Kế Quang có thể sống hơn mười năm, nhưng kết cục của Tiêu Chính Văn sẽ thảm hại hơn ông ta! Giết người không nhất thiết phải dùng dao, một cây bút cũng có thể giết người vô hình!”
Lâm Đàm nói xong khẽ nhắm mắt lại.
Ông ta cũng không muốn nhìn thấy cảnh này, nhưng mọi chuyện đã trở thành hiện thực, vì tương lai của nhà họ Lâm, ông ta cũng chỉ có thể lựa chọn đứng về phía người thắng cuộc.
“Sếp Lâm, tôi biết phải làm gì rồi!”
Nữ thư ký nói xong liền đi ra khỏi phòng làm việc của Lâm Đàm.
Đêm đó, dưới chân núi Hoa Sơn đã lâu không có người lui tới chợt có ánh đèn sáng trưng.
Lúc này, đã có ngàn vạn đệ tử võ tông tập hợp lại, hiển nhiên, bọn họ đều đứng về phía Thiên Minh Tử.
Thiên Minh Tử từng nói đấu một trận thắng thua với huyết tộc trên đỉnh Hoa Sơn.
Thiên Minh Tử chính là đại diện của võ tông Hoa Quốc.
Trong võ tông cũng có rất nhiều người hy vọng khôi phục lại Hoa Sơn, chí ít không thể để một trong năm đại danh sơn như Hoa Sơn trở thành căn cứ địa của huyết tộc!
Vì vậy, năm đại danh sơn đã cử cao thủ đến.
Những người có thực lực trung bình trong võ tông cũng đến cổ vũ cho Thiên Minh Tử.
Không chỉ có võ tông, mà cả giới truyền thông cũng đổ dồn sự chú ý vào Hoa Sơn.
Trận chiến này không chỉ liên quan đến sự an nguy của nhà họ Lý và nhà họ Chu, mà còn liên quan đến sự an toàn của ngàn vạn người dân Hoa Quốc!
Rất nhiều lãnh đạo cấp cao cũng thấy rằng chuyện này liên quan nhiều hơn đến giới chính trị Hoa Quốc.
“Tôi vừa nghe nói, một nước nhỏ ở Mỹ Lục đã bị huyết tộc tàn sát, hàng triệu người trên khắp đất nước không còn ai sống sót!”
“Người dẫn quân đồ sát nước nhỏ này chính là một vị hầu trước của huyết tộc!”
Tin tức này vừa được đưa ra đã gây náo động lớn.
Diệt nước!
Huyết tộc thật sự tàn nhẫn hủy diệt một đất nước.
Mặc dù từ khi linh khí khôi phục, các thế lực đấu đá lẫn nhau, chiến tranh vẫn tiếp diễn, nhưng các bên vẫn luôn giữ bổn phận.
Tức là dù chiến tranh ở cấp độ nào thì cũng sẽ không hủy diệt đất nước của đối phương.
Nhưng huyết tộc đã phá vỡ quy tắc của trò chơi!
Một khi chiến tranh đặc biệt được phát động trong Hoa Quốc thì Hoa Quốc chắc chắn sẽ bị hủy hoại!
Từ đây có thể thấy, những lời nói của Lục Tiểu Thiến trước đây không phải là lời uy hiếp, mà bọn họ thật sự có sức mạnh hủy diệt đất nước.
Cùng lúc này, rất nhiều phương tiện truyền thông còn đưa tin rằng huyết tộc sẽ cử ba vị hầu tước đến quan sát trận đấu.
Liệu bọn họ có xuống sân giao đấu với Thiên Minh Tử hay không thì chưa biết.
Nhất thời, mọi người đều vô cùng tò mò.
Không ai dám bảo đảm huyết tộc có lấy chuyện này làm cái cớ để tấn công vào Hoa Quốc hay không.
“Trong trận chiến hôm nay, e rằng cơ hội thắng của võ tông rất nhỏ!”
Một ông già tóc bạc nhìn lên Hoa Sơn, thở dài.
Thậm chí nhân vật lớn như hầu tước không ra tay, chỉ cần hạn chế sự phát huy của Thiên Minh Tử là được.
Về phần Hoa Quốc, Thiên Minh Tử là cao thủ duy nhất đạt cảnh giới Nhân Vương cấp năm, còn là một tân binh mới đột phá Nhân Vương cấp năm trong vòng chưa đầy mười năm, làm sao có thể so sánh với những cao thủ kỳ cựu kia?
Còn về phần huyết tộc, không chỉ có cao thủ đứng đầu, mà còn có vài vị bá tước huyết tộc cũng đích thân tham gia trận chiến.
Thực lực của hai bên hoàn toàn không ngang bằng nhau, khả năng võ tông thắng gần như bằng không!
Trong đám người, một cô gái trẻ mặc trang phục công sở đang đứng giữa đám đông, lắng nghe lời bàn tán của những người xung quanh.
Cô ta chính là thư ký của Lâm Đàm, tên Phương Dĩnh.
Để đề phòng bất chắc, Lâm Đàm đặc biệt cử cô ta đến để nghe ngóng tin tức, nắm bắt thông tin càng sớm càng tốt, để tiện cho hắn điều chỉnh chiến lược công ty tương ứng.
Không chỉ Lâm Đàm mà ngay cả bốn gia tộc lớn, cũng như Hắc Băng Đài đều bí mật phái người đến theo dõi kết quả của trận chiến này.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia sáng màu đỏ cực lớn.
Trong ánh sáng đỏ như máu, dường như có dòng máu chảy ra vô tận!
Những đám mây đỏ như máu bay xung quanh Hoa Sơn càng lộng lẫy hơn bởi sự xuất hiện của ánh sáng đỏ này.
Ngay cả không khí cũng nồng nặc mùi máu tanh.
“Đó là hầu trước của huyết tộc!”
Trong đám người, một người nào đó thốt lên, tất cả mọi người lùi ra sau một bước.
Bất cứ nơi nào ánh sáng đỏ này đi qua, thảm thực vật trên mặt đất cũng khô héo ngay lập tức, tất cả các loài động vật đều bị tước đoạt sức sống.
Một bóng người cao lớn đỏ rực xuất hiện trong màn sáng, uy lực vô cùng khủng khiếp, bao phủ xung quanh Hoa Sơn trong bán kính trăm kilomet.
“Bùm!”
Ngay khi mọi người còn chưa hoàn hồn, một bức màn sáng đỏ rực khác lại phóng thẳng đến đỉnh Hoa Sơn!
Uy lực này đã san bằng một ngọn đồi phía xa.
Một luồng khí tức đáng sợ đập vào tin mọi người.
Rất nhiều tông chủ, môn chủ võ tông run rẩy sợ hãi trước luồng khí tức đáng sợ này.
Ở Long Kinh xa xôi, Tần Vũ đang nhìn vào màn hình điện thoại, khẽ nhíu mày.
Quả nhiên đúng như lời đồn đại, các nhân vật lớn của huyết tộc từ khắp nơi lần lượt kéo đến rồi. Kết quả của trận chiến ngày hôm nay ai cũng có thể tưởng tượng ra.
“Trận chiến hôm nay, khó đoán được thắng bại!”
Tần Vũ thở dài, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Khó đoán? E rằng chưa bắt đầu đã thua rồi!”
Đại trưởng lão võ tông sốt ruột giậm chân.
Nhìn bề ngoài, việc thắng hay bại của Thiên Minh Tử không liên quan gì đến giới chính trị, nhưng không phải vậy, nếu Thiên Minh Tử thua thì ba tỉnh Tây Bắc sẽ rơi vào tay huyết tộc, đến lúc đó, bọn họ làm sao còn mặt mũi nhìn người đời sau?
Làm sao giải thích với những tướng sĩ Hoa Quốc đã hết trên chiến trường?
Bỗng chốc, trời đất náo động, các hiện tượng dị thường lần lượt xuất hiện.
Từng tia chớp màu tím đánh thẳng xuống, vô số cây cao bị sét đánh đổ xuống!
Sau gần một giờ, một ánh sáng chói lọt xuất hiện, Thiên Minh Tử chắp tay sau lưng, dẫn đầu một đám cao thủ của năm đại danh sơn, giẫm trên tia sáng xuất hiện.
Rất nhiều người đặt tất cả niềm tin của họ vào Thiên Minh Tử.
“Kính chào tiền bối Thiên Minh Tử!”
“Kính chào tiền bối Thiên Minh Tử!”
Nhất thời, vô số giọng nói vang lên.
Tất cả người của võ tông đến xem trận chiến đều lần lượt cúi đầu trước mặt Thiên Minh Tử.
Thiên Minh Tử chỉ khẽ gật đầu, kiêu ngạo nhìn về phía đỉnh núi Hoa Sơn.
“Sao Tiêu Chính Văn không tới? Lẽ nào hắn sợ sao?
Thiên Minh Tử liếc nhìn đám người bên dưới, nhếch mép nói.