Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2726: Thủ đoạn cao tay

Đừng nói là những người đang có mặt không tin, ngay cả Hắc Bá lúc này cũng lắc đầu không thôi.

Ngạo Dương có thế nào thì cũng không thể bị trận pháp đơn giản như vậy trói buộc, vả lại Chư Thiên Thần Giới người ta cũng tu luyện trận pháp.

Đây giống như dùng phép toán một cộng một bằng mấy để hỏi một sinh viên đại học vậy!

Ngay cả bản thân Ngạo Dương cũng ôm ý nghĩ y như vậy, cười lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Với cảnh giới hiện giờ của hắn, đừng nói là trận pháp trói buộc, dù là đại trận Khốn Tiên thì cũng chẳng đáng nhắc tới ở trước mặt hắn!

Thậm chí với những trận pháp tương tự, Ngạo Dương đã miễn dịch từ lâu rồi!

Thế nhưng chiêu thức trận pháp không gian khi trước của Tiêu Chính Văn cũng khiến cho Ngạo Dương đề cao cảnh giác, càng không dám chậm trễ!

Một giây sau, khí tức của Ngạo Dương đột nhiên dâng cao hơn vài bậc, thế nhưng cùng lúc này, một ánh hào quang màu vàng đột nhiên bao trùm xuống, đổ ập lên trên người hắn!

Ngạo Dương không khỏi khẽ nhíu mày!

“Hử?”

Thấy trên người mình giống như đang khoác một chiếc áo mang tia chớp, Ngạo Dương cũng hơi ngẩn ra!

Tiêu Chính Văn đang định làm gì vậy?

Dựa vào cái trò mèo này mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt hắn sao?

Thế nhưng vào lúc Ngạo Dương định thoát ra thì một lực hút hết sức mạnh mẽ ấn định cả người Ngạo Dương ở nguyên vị trí cũ!

Cả người từ trên xuống dưới giống như bị râu của bạch tuộc hút chặt lấy, dù chỉ cử động cánh tay cũng là điều không tưởng!

Không để cho Ngạo Dương kinh hô thành tiếng, lực hút đó lại tăng thêm mấy phần sức mạnh, ngay cả làn da trên người hắn cũng truyền tới từng trận đau đớn!

“Chuyện này…chuyện này không thể nào!”

Ngạo Dương không thể ngờ được bản thân lại bị trận pháp đơn giản như thế trói buộc lại!

“Đây không phải trận pháp! Rõ ràng chính là thuật…”

Không để cho Ngạo Dương nói xong, Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng ngắt lời: “Đây là Kim Quang Thúc Phọc Trận! Chỉ là một kiểu mở rộng của trận pháp không gian mà thôi!”

Lúc này, xung quanh tĩnh lặng tới độ có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều nhìn tới độ ngơ ngẩn!

Đó là Ngạo Dương đấy, vậy mà lại bị trận pháp cơ bản nhất của Tiêu Chính Văn trói buộc ư?

Vừa mới ban nãy, Ngạo Dương đã liên tiếp giết chết vài người, hơn nữa còn đánh bại cậu chủ Điền Văn chỉ trong vòng một chiêu!

Hắn là sự tồn tại mạnh tới độ nào, vậy mà lại bị Tiêu Chính Văn dễ dàng trói buộc!

Giống như cảm nhận được Ngạo Dương bị trói, Dạ Ma Thiên trợn trừng hai mắt, một luồng sát khí sắc lạnh cứ thế loé ra!

“Đợi đã! Bây giờ vẫn chưa phải là lúc!”, Hồng Ấn vội vàng giơ tay ra ngăn Dạ Ma Thiên lại.

Ánh mắt hằm hè của Dạ Ma Thiên liếc nhìn Hồng Ấn, do dự một lát mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.

“Cho dù giờ ông giết tới, Ngạo Dương cũng không còn cơ hội sống nữa rồi!”, Hồng Ấn điềm nhiên lên tiếng.

“Ông đang có ý gì?”, Dạ Ma Thiên mở to hai mắt nhìn về phía Hồng Ấn, nói.

“Tiêu Chính Văn sẽ không giết cậu ta, thế nhưng ông buộc phải giết cậu ta, nếu không thì Tiêu Chính Văn sẽ coi cậu ta như một vật mẫu để trưng bày trên bầu trời nước Tề, để cho người của vùng ngoài lãnh thổ đều biết Chư Thiên Thần Giới cũng chỉ đến thế mà thôi!”

“Lẽ nào ông định để cho việc sắp thành hỏng bét hết sao?”

Nghe Hồng Ấn nói như vậy, Dạ Ma Thiên siết chặt tay thành nắm đấm.

Kết quả như vậy là điều mà ông ta không thể ngờ tới được!

“Người mà ông nói khi trước chính là cậu ta sao?”, Dạ Ma Thiên lạnh lùng chất vấn.

“Không sai! Chính là người này!”, Hồng Ấn trầm giọng đáp lời.

“Quả nhiên khiến cho tôi hết sức bất ngờ, dùng trận pháp cơ bản nhất để trói buộc học trò yêu quý của tôi, còn muốn ép tôi đích thân ra tay giết chết đệ tử! Thủ đoạn cao tay, mưu mô ghê thật!”, Dạ Ma Thiên nổi điên, lạnh lùng lên tiếng.
Chương 2727: Không bằng con chó

Cùng lúc đó, cả người Ngạo Dương bị khóa chặt, trong không trung như có một lực hút cực lớn khiến hắn dính chặt vào trên đó.

Tiêu Chính Văn vung tay lên, một luồng sáng màu vàng bỗng biến mất trước mặt mọi người.

Luồng sáng đó biến mất, thật ra lúc này Ngạo Dương đã bị đóng băng vĩnh viễn ở đây rồi, dù có giết Ngạo Dương, thi thể hắn cũng không thể được đưa xuống, trừ khi đánh cho hắn thành sương máu.

Lúc này Ngạo Dương vẫn không biết số mệnh của mình đã kết thúc ngay từ khi Tiêu Chính Văn quyết định ra tay.

Dù có qua thêm ngàn năm, mấy chục ngàn năm nữa, hắn cũng chỉ có thể dừng lại ở đây.

“Lẽ nào trận pháp mà cụ tổ truyền lại không có tác dụng thật sao? Sự thật đã bày ra trước mắt rồi”, Tiêu Chính Văn chỉ vào Ngạo Dương, quay sang nhìn người nước Tề.

Tất cả mọi người đều sửng sốt khi nghe Tiêu Chính Văn nói thế, lúc này ai nấy cũng đều cảm thấy hoảng hốt không thôi.

Ai cũng biết Tiêu Chính Văn đến từ thế tục, không có truyền thừa lớn mạnh, càng không có chỗ chống lưng mạnh.

Trong mắt mọi người ở ngoài lãnh thổ, người thế tục không đáng được nhắc đến, thậm chí thế tục đã không có truyền thừa toàn vẹn, nhưng bây giờ biểu hiện của Tiêu Chính Văn khiến họ cảm thấy trước đây mình đã sai lầm lớn rồi.

Không chỉ là người nước Tề bị Tiêu Chính Văn làm cho kinh ngạc mà ngay cả Điền Văn cũng sững sờ.

Nếu vừa rồi Ngạo Dương chỉ đánh rơi tôn nghiêm của hắn thì bây giờ Tiêu Chính Văn đã khiến hắn tuyệt vọng hoàn toàn rồi.

Với một võ giả, sau khi đánh mất lòng tin, cho dù xuất thân từ gia tộc nào cuối cùng cũng không làm được gì.

Điền Văn cúi đầu xuống không nói một lời đứng lên, lúc này gương mặt hắn không còn vẻ kiêu ngạo lúc trước, càng không còn khí thế ngạo mạn, mà thay vào đó là vẻ suy sụp.

Nhân lúc mọi người đều tập trung sự chú ý vào Tiêu Chính Văn, Điền Văn lặng lẽ rời đi.

Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đã khiến thể diện của hắn mất sạch, ở lại nước Tề chỉ khiến hắn nhớ lại nỗi nhục nhã của mình.

Cuối cùng hắn vẫn lặng thầm đi khỏi đó, mãi mãi rời khỏi nước Tề, hắn muốn đến một thế giới không có ai biết đến hắn.

“Haizz! Thế gian này từ giờ về sau không còn cậu chủ Văn nữa”, khoảnh khắc Điền Văn đi khỏi nước Tề, cuối cùng quay đầu nhìn sông núi.

Bắt đầu từ khoảnh khắc này hắn đã quyết tâm lánh đời mãi mãi, không bao giờ tham dự vào bất kỳ cuộc tranh đấu nào ở ngoài nữa.

Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay là nỗi đau không thể chịu đựng được với hắn.

Từ thời đại Chiến Quốc đến nay, Điền Văn hắn vẫn luôn là đối tượng được mọi người cung phụng, trước giờ đều được mọi người kính ngưỡng.

Mà bây giờ hắn như một trò cười.

Không chỉ bị người của mình xem thường mà ngay cả đối thủ của hắn đều cười cợt hắn không bằng một con chó.

Hắn đường đường là Điền Văn, có bao giờ bị người khác chế nhạo như thế đâu?

Điều khiến hắn cảm thấy mất mặt nhất là Tiêu Chính Văn lại đến cứu nước Tề.

Cho dù xét về thực lực hay cảnh giới, mình đều không bằng Tiêu Chính Văn, hắn có thể nhịn được điều này, dù sao thì hàng ngàn năm chỉ có một sự tồn tại như Tiêu Chính Văn.

Nhưng thân là một trong bốn cậu chủ Chiến Quốc, ngay cả lòng dạ và khí phách cũng bị đối phương đè ép, bảo con dân nước Tề ủng hộ, yêu mến hắn thế nào nữa?

Thế nên dù hắn luyến tiếc núi sông nước Tề và địa vị người thừa kế của mình thế nào, cũng chỉ đành nhịn đau từ bỏ.
Chương 2728: Tạo ra kỳ tích

Sau khi Tiêu Chính Văn đi, rất nhiều người đều chủ động nhiệt tình tiễn, vì hôm nay Tiêu Chính Văn đã cứu cả nước Tề.

Trận chiến này không chỉ làm tăng thêm uy phong của Tiêu Chính Văn mà càng tỏ rõ thái độ của nước Tề.

Cái chết của Khương Thiên Vũ và Thiên Hà Đạo Quân bị thương nặng đều đang làm khí khái của nước Tề tỏa sáng.

Các thế lực khác đều im lặng không lên tiếng, dĩ nhiên là không muốn trở mặt với Chư Thiên Thần Giới, thậm chí ngồi nhìn nước Tề bị Chư Thiên Thần Giới đe dọa, bị chèn ép, cũng không một ai dám đứng ra vì nước Tề.

Nhưng chỉ có Tiêu Chính Văn giơ tay ra giúp đỡ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu người nước Tề yêu mến Tiêu Chính Văn.

“Nếu hôm nay không có cậu Tiêu độ lượng ra tay giúp thật không dám tưởng tượng nước Tề sẽ như thế nào”.

“Hừ, bốn cậu chủ Chiến Quốc gì chứ, tôi thấy còn chẳng sánh được một ngón chân của Tiêu Chính Văn”.

“Điền Văn là một tên hèn! Người như hắn không xứng dẫn dắt nước Tề chúng ta”.

Rất nhiều người cũng đã tỉnh ngộ cũng vô tình chế nhạo Điền Văn.

“Nếu nước Tề đã trở thành nơi không chủ, tôi nghĩ chi bằng chúng ta đến Đế Khư đi”.

“Đúng thế, bây giờ người có thể đánh lại Chư Thiên Thần Giới cũng chỉ có cậu Tiêu thôi, thù của ông Khương không thể không trả”.

“Nói cũng đúng, nếu ngồi nhìn tiền bối Khương chết mà chúng ta lại không thể trả thù cho ông ấy, chỉ sẽ khiến các đệ tử trong môn xem thường. Chỉ riêng việc hôm nay Tiêu Chính Văn trượng nghĩa giúp đỡ, tôi cũng sẵn lòng dẫn theo các đệ tử quy phục điện Thần Long”.

“Nói hay lắm, thà chết vinh còn hơn sống nhục”.

Chỉ trong chốc lát, không ít người đều đáp lời tình nguyện quy phục điện Thần Long.

Hơn nữa người đến xem trận chiến hôm nay không ít, không chỉ là người nước Tề định gia nhập vào điện Thần Long, thậm chí ngay cả người của Thánh Giáo Đình cũng bắt đầu có ý phản nghịch.

Thánh Giáo Đình không chỉ bị Ngạo Dương sỉ nhục mà mấy ngàn năm nay họ đều như một con chó rụt cổ khi ở trước mặt võ giả Hoa Quốc, cảm giác bị người khác xem thường như vậy là đủ rồi.

Lúc này cũng chỉ có quy phục điện Thần Long mới có thể làm cho họ đứng lên làm người.

Thoáng chốc, trước cửa Đế Khư đã đông nghịt người, vô số chưởng môn của các tông môn và người nắm quyền gia tộc đều dẫn tông môn và gia tộc mình đến.

Thậm chí có vài người không có tông môn, cũng tự phát xếp thành hàng dài ồn ào muốn gia nhập điện Thần Long.

Mặt khác, không ít người dân nước Tề và tai mắt của các gia tộc lớn cũng ở lại, họ muốn xem thử rốt cuộc Ngạo Dương sẽ bị đóng chặt ở trong không trung bao lâu?

Lúc này Ngạo Dương bị treo trên cao triển lãm giữa không trung, để mặc người dân nước Tề vây quanh bàn luận như một thứ khác loài.

Cho đến đêm hôm đó, Ngạo Dương vẫn không thể thoát ra được.

Chuyện này lập tức chấn động cả Đông Vực.

Một mặt là tình hình hiện giờ vô cùng căng thẳng, mặt khác Chư Thiên Thần Giới vừa phá vỡ kết giới vũ trụ, đang trong lúc hoảng loạn, Ngạo Dương lại liên tiếp đánh bại vài cao thủ.

Nhưng lúc này lại bị Tiêu Chính Văn đưa lên không trung làm vật mẫu, triển lãm ở giữa không trung nước Tề, việc lớn như vậy có muốn giấu cũng không được.

“Thế mà Tiêu Chính Văn lại tạo ra kỳ tích à?”

“Lần này cậu ta không chỉ tạo ra kỳ tích mà còn ép Điền Văn đi khỏi đây, tôi nghe nói sau trận chiến đó, Điền Văn đã biến mất”.

“Điền Văn mất tích? Vậy chẳng phải nước Tề trở thành nơi không chủ sao?”

Chỉ trong thời gian ngắn, cả vùng ngoài lãnh thổ lại tập trung sự chú ý vào nước Tề, cái tên Tiêu Chính Văn cũng lần nữa làm chấn động vùng ngoài lãnh thổ.
Chương 2729: Không chỉ có một con đường

Từ khi Tiêu Chính Văn đến vùng ngoài lãnh thổ, hầu hết mọi người tin tức lớn và có tình bùng nổ đều có liên quan đến anh.

Mấy ngàn năm nay, Tiêu Chính Văn là người đầu tiên vô số lần một mình làm chấn động người trong thế tục ở vùng ngoài lãnh thổ.

Khoảng thời gian gần đây, mỗi một việc lớn đều có bóng dáng Tiêu Chính Văn.

“Tôi nghe nói Tiêu Chính Văn treo Ngạo Dương triển lãm trên bầu trời nước Tề, tính tổn thương không cao nhưng tính sỉ nhục khá cao”.

“Đó là người Chư Thiên Thần Giới phái đến khiêu chiến với các thế lực lớn, nghe nói cậu ta chỉ dùng một chiêu đã đánh bại liên tiếp mấy cao thủ, ngay cả Điền Văn và Caseus cũng không thể đánh lại”.

“Hừ, trước mặt Tiêu Chính Văn thì tên Ngạo Dương này chỉ như một đứa trẻ ba tuổi thôi, đến giờ vẫn còn bị treo trên không trung nước Tề”.

Chỉ trong thoáng chốc không ít người có lòng tò mò đều chạy đến nước Tề, quả nhiên Ngạo Dương bị ghim chặt trên không trung như trong lời đồn.

Bây giờ Ngạo Dương nào còn vẻ kiêu ngạo gì nữa.

Hắn đã trở thành động vật trong sở thú, từng tốp từng tốp du khách đến nhìn ngắm, thi thoảng còn bình phẩm về hắn.

Ban đầu hắn còn tức giận mắng vài câu nhưng sau khi bị người ta ném mấy trăm quả trứng thối vào người, Ngạo Dương cũng không còn nổi giận nữa.

Thực lực mạnh hơn người, mặc dù bình thường chỉ cần giơ tay lên là có thể giết được đám người bên dưới không sót một người, nhưng bây giờ ngay cả động ngón tay cũng là một khao khát với hắn chứ đừng nói gì giơ kiếm giết người.

Điều khiến hắn không hiểu nhất là Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên lại không ai đến như thể không có ý định cứu hắn về.

Một hai ngày còn có thể nói được chứ đã nửa tháng qua rồi, lòng Ngạo Dương chùng xuống, lẽ nào ngay cả thầy cũng bỏ rơi mình sao?

Thật ra hắn nào biết ngay cả Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên cũng không thể phá giải trận pháp không gian mà Tiêu Chính Văn sử dụng, dù Dạ Ma Thiên có đến cũng chỉ có thể mất mặt trở về thôi.

Đây cũng là cái bẫy mà Tiêu Chính Văn cố ý tạo ra cho Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên, còn có nhảy xuống hay không là vấn đề của họ.

Một đêm tối sau nửa tháng, bỗng xuất hiện luồng sáng chói mắt, dường như sao trên trời cũng không thể so được.

Cùng lúc đó vô số vầng sáng bao trùm lấy nửa Đông Vực, hiện tượng thiên nhiên này lại lần nữa gây ra chấn động.

Không ít người đều lầm tưởng là người của Chư Thiên Thần Giới đến cứu Ngạo Dương, đều chạy đến nước Tề nhưng kết quả lại khiến họ thất vọng.

Sáng sớm hôm sau tin tức này mới được chứng thực, hóa ra là một cụ tổ của nhà họ Khổng, thành công kéo dài thọ nguyên, hơn nữa thực lực lại khôi phục đến Thiên Cảnh cấp sáu.

Tin tức này lập tức được truyền đi khắp vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí có không ít người ở Đông Vực há hốc mồm khi nghe tin này.

Đó là Thiên Cảnh cấp sáu đấy, đến được cảnh giới này, nếu thọ nguyên sắp hết thì chỉ có thể đợi chết.

Sau đó lại thêm một tin tức bùng nổ nữa, hóa ra là cụ tổ nhà họ Khổng đầu hàng Chư Thiên Thần Giới, hơn nữa đã chủ động chạy sang Chư Thiên Thần Điện vào nửa tháng trước.

Không chỉ kéo dài thọ nguyên thành công mà còn khôi phục thực lực ở thời kỳ mạnh nhất.

Mấy người Long Nguyệt bên Đế Khư đã bận suốt nửa tháng cuối cùng cũng đăng ký xong cho đám người ồn ào muốn gia nhập điện Thần Long.

Tần Lương Ngọc và mấy người Long Hình vẫn ở trong khu nhà ở Đế Khư, uống trà trò chuyện với Tiêu Chính Văn.

“Nghe nói là một cụ tổ nhà họ Khổng được họ thành công kéo dài thọ nguyên”, Tần Lương Ngọc nghiêm túc nói.

Mặc dù Ngạo Dương thua trong tay Tiêu Chính Văn, còn bị xem là vật phẩm triển lãm ở nước Tề, nhưng Chư Thiên Thần Giới cũng có thủ đoạn của mình.

Muốn kéo các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ về phía mình thì không chỉ có một con đường là võ thuật.

Nhất là những người thế hệ trước đã lớn tuổi, gần đất xa trời, thọ nguyên của rất nhiều người đã sắp tận.

Chỉ cần tin tức này truyền ra ngoài thì sẽ có nhiều thế lực chủ động đến đầu hàng hơn.
Chương 2730: Bất tử

Dù sao mạng sống đều vô cùng quý giá với bất kỳ ai, để một người lựa chọn giữa sống chết và khí phách, chín mươi phần trăm đều sẽ chọn được sống tiếp.

“Haizz! Chiêu này của Chư Thiên Thần Giới phải gọi là giải quyết tận gốc. Mặc dù Ngạo Dương thua nhưng đều có sức hấp dẫn cực lớn với mọi người”, Hắc Bá lo lắng nói.

“Rốt cuộc trong đó có ẩn giấu kế hoạch gì?”, Lý Bạch hơi khó hiểu hỏi.

“Hừ, thật ra người nhà họ Khổng đã đầu hàng Chư Thiên Thần Giới từ lâu, còn việc giúp cụ tổ này kéo dài thọ nguyên chắc chắn cũng chuẩn bị một thời gian rồi”.

“Nhưng cụ tổ của nhà họ Khổng cũng rất được đấy chứ”, Hắc Bá thở dài.

Khổng Khưu có ba đứa con trai, ba đứa con trai này về sau cũng tạo ra ba hệ trụ cột chính của nhà họ Khổng.

Người được Chư Thiên Thần Giới kéo dài thọ nguyên chính là cháu cố đời thứ tư của Khổng Khưu, xét về vai vế, địa vị còn trên cả Hắc Bá.

Dù sao Khổng Khưu cũng ra đời vào những năm Xuân Thu, Hắc Bá sinh vào thời Chiến Quốc, hai người cách nhau mấy trăm năm.

Quan trọng nhất là cụ tổ này của nhà họ Khổng đã đạt đến cảnh giới Thiên Cảnh cấp sáu, hay tức là đỉnh cao của Ngụy Tiên.

Chỉ cần tiến thêm một bước nữa đã có thể đạt đến cảnh giới Chân Tiên.

Nhưng đa số mọi người thường dừng lại ở ranh giới giữa Ngụy Tiên và Chân Tiên, cho đến chết cũng không thể bước thêm được bước nào nữa.

Nhưng dù nói thế nào, bây giờ nhà họ khổng cũng có một cao thủ cảnh giới Ngụy Tiên đỉnh cao, ở Đông Vực không ai có thể so được rồi.

“Kéo dài thọ nguyên? Lẽ nào trên thế giới này có cách để kéo dài thọ nguyên sao? Tôi nghĩ trong đó chắc chắn có bí mật gì đó”, Tiêu Chính Văn đặt tách trà xuống, trầm giọng nói.

Vạn vật trên thế gian đều có quy luật vận hành tự nhiên của nó, người cũng không ngoại lệ, mạng sống đã tận thì không thể quay ngược lại như thời gian, càng không thể kéo dài được.

Trừ khi là bất tử như trong Thiên Sơn Thư Lục có ghi chép.

Bất tử không phải chỉ có một con đường trở thành Chân Tiên, mà tổ tiên của loài người Hiên Viên Hoàng Đế đã thực hiện được việc bất tử trước khi đạt đến cảnh giới Chân Tiên.

Thế nên rất nhiều đại tài cùng thời với Hoàng Đế đều có được thuật bất tử, nhưng từ sau khi Hoàng Đế thăng thiên, thuật bất tử này đã thất truyền.

Cũng chính từ khoảng thời gian này, thọ nguyên của con người ngày càng ngắn, cho đến hiện đại, thọ nguyên trung bình của con người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi.

Tiêu Chính Văn cũng đang nghi ngờ thuật bất tử được Hoàng Đế truyền lại năm đó có phải bị người của Chư Thiên Thần Giới học lén không.

Như thế Chư Thiên Thần Giới mới ngày càng lớn mạnh trong hàng chục năm, còn địa cầu thì lại ngày càng yếu đi.

Nếu sự thật là thế thì bí mật trận chiến giữa Chư Thiên Cảnh Giới và vùng ngoài lãnh thổ cũng rất có thể sẽ bị lật ra.

Sự suy đoán của Tiêu Chính Văn khiến mọi người đều sửng sốt.

Dù là Hắc Bá hay Tần Lương Ngọc cũng đều cảm thấy ngạc nhiên với suy luận của Tiêu Chính Văn.

“Nói đến trận chiến này thật là đúng như cậu Tiêu nói, lúc đầu Chư Thiên Thần Giới không phải là đối thủ của chúng ta”.

“Nhất là lúc Đế Tuấn vẫn còn sống, mặc dù Chư Thiên Thần Giới cũng đánh vào kết giới vũ trụ nhưng lại bị thần giới do Đế Tuấn đứng đầu đánh tan tác”.

“Nhưng sau khi Đế Tuấn chết, hình như Chư Thiên Thần Giới bỗng có thực lực mạnh hơn, các thế lực vùng ngoài lãnh thổ đều không phải là đối thủ”, Hắc Bá nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK