Vốn dĩ Khương Vy Nhan còn muốn từ chối nhưng Lưu Sùng Hằng đã quyết định rồi, thậm chí còn quỳ xuống khăng khăng muốn Khương Vy Nhan nhận lấy.
Lúc này Khương Vy Nhan mới nhận lấy công thức thuốc Thanh Vân Bạch Dược.
Như vậy cuối cùng tập đoàn Vy Nhan và Thanh Vân Tông cũng đã trở thành mối quan hệ hợp tác thân thiết.
Có thể nói là tình hữu nghị như keo sơn.
Sau đó Khương Vy Nhan dẫn mấy người Lưu Sùng Hằng vào phòng họp để bàn chi tiết về nội dung hợp tác sau này.
Nửa tiếng sau, Khương Vy Nhan tiễn đám người Lưu Sùng Hằng đi, cô nói với Tô Tĩnh bên cạnh: “Đi thôi, đến phòng nghiên cứu”. Tập đoàn Vy Nhan xây dựng một phòng nghiên cứu thuốc dưới lòng đất.
Để chuyên nghiên cứu vài loại thuốc mới.
Phòng nghiên cứu này là nòng cốt của tập đoàn Vy Nhan, cũng là nơi bí mật nhất của cả công ty.
Nơi đó chuyên nghiên cứu các loại thuốc mới, tiêu tốn mấy chục triệu tệ để xây dựng.
Để đảm bảo an toàn, Tiêu Chính Văn đích thân tìm chuyên gia về mảng an toàn hệ thống ở Bắc Lương về thiết kế hệ thống an toàn dưới lòng đất cho tập đoàn Vy Nhan.
Hơn nữa họ đã nghiên cứu thành công một loại thuốc chống ung thư mới.
Tỷ lệ chữa được bệnh đạt 40%!
Đây là con số mà ai nghe được cũng phải ngạc nhiên.
Sở dĩ thành công như vậy là vì Tiêu Chính Văn thành thạo về y thuật, anh kết hợp giữa nội dung học được trong cuốn “Thiên Sơn Thư Lục” và kỹ thuật hiện đại để nghiên cứu ra loại thuốc này.
Loại thuốc này mang lại lợi nhuận lớn chưa từng có.
Cũng là dự án bí mật của tập đoàn Vy Nhan.
Không lâu sau, Tiêu Chính Văn về lại tập đoàn Vy Nhan. Anh vừa bước vào cửa đã nghe được tiếng động khẽ, sau đó là cả tòa nhà rung lắc.
Nhân viên trong tòa nhà cũng nhanh chóng chạy ra ngoài hô lên: “Động đất! Chạy nhanh đi!”
Ngay sau đó.
Tiêu Chính Văn lập tức chạy vào tòa nhà văn phòng.
Vì trong khoảnh khắc đó Tiêu Chính Văn đã đoán được đây không phải là động đất mà là lực xung kích của lựu đạn nổ.
Hơn nữa còn bắt nguồn từ phòng nghiên cứu.
Tiêu Chính Văn nhanh chóng túm lấy nhân viên đang chạy ra ngoài hỏi: “Tổng giám đốc đang ở đâu?”
Nhân viên đó che tai lại hét lên: “Phòng nghiên cứu…”
Không ổn!
Xảy ra chuyện rồi!
Tiêu Chính Văn nhíu mày, lập tức xoay người lại chạy đến cửa của phòng nghiên cứu dưới lòng đất, nhanh chóng nhập mật mã, quét tròng mắt.
Nếu không có mật mã thì dù Tiêu Chính Văn có giỏi đến đâu mà muốn vào trong, cũng chỉ có thể dùng vũ khí nóng mà thôi.
Phòng nghiên cưu bị nổ quá bất ngờ!
Mặc dù có thể đoán được từ âm thanh, vụ nổ lần này không lớn nhưng nếu là người bình thường ở trung tâm vụ nổ thì cũng đủ mất mạng rồi.
Sau khi lần lượt mở bốn cánh cửa an toàn của phòng thí nghiệm, đập vào mắt Tiêu Chính Văn là cảnh tượng cả phòng thí nghiệm toàn khói mù mịt, không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể nhìn rõ trong phạm vi 2m.
Lưu đạn khói!
Lúc này anh mới thở phào, cũng may là lựu đạn khói không gây chết người.
Mà Khương Vy Nhan vừa vào phòng nghiên cứu không lâu, lúc đó cô đang quan sát phân tích số liệu mô phỏng thì lựu đạn khói bỗng phát nổ. Cô không hề hoảng sợ mà nhanh chóng ngồi xuống đất, sau đó di chuyển từng chút một đến một góc của phòng nghiên cứu, nơi này có vật chắn Khương Vy Nhan rất thông minh, ngay lúc đó cô đã rút USB dữ liệu của phòng thí nghiệm ra.
Khương Vy Nhan biết rõ mục tiêu của người làm ra sự cố đột ngột của phòng nghiên cứu lần này rất đơn giản, một là nhắm vào cô, hai là dữ liệu trong phòng nghiên cứu. -z- Tất nhiên, những dữ liệu liên quan đến loại thuốc chống ung thư mới trong máy tính ở phòng nghiên cứu đều được mã hóa, sử dụng kỹ thuật mã hóa tiên tiến, nên Khương Vy Nhan không lo.
Sự cố bất ngờ này làm cả phòng nghiên cứu chìm trong làn khói mịt mù, hỗn loạn cả lên, nhiều nhân viên nghiên cứu không biết đã xảy ra chuyện gì, ai nấy cũng cúi người hoảng loạn tìm đường thoát.
Đây chính là cảnh tượng mà người làm ra chuyện này muốn thấy nhất, chỉ có như vậy hắn mới có thể thừa nước đục thả câu.
Hơn nữa trong lúc hỗn loạn như thế, khói càng lúc càng mịt mù, tầm nhìn trong phòng nghiên cứu giảm xuống không đến một mét.
Khương Vy Nhan trốn trong góc, bịt mũi lại, tay quơ qua quơ lại xua khói trước mặt, muốn cố gắng quan sát tình hình xung quanh.
Bên tai là tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng hét của nhân viên, khiến Khương Vy Nhan cảm thấy không ổn, càng căng thẳng hơn.
Phòng nghiên cứu được xây dựng kiểu khép kín, dù có thiết bị thông gió thì lúc này cũng đã đóng, muốn lưu thông không thí bên trong thì trừ phi có người mở thiết bị thông gió bên ngoài, nếu không khói sẽ không tan đi nhanh được.
Khương Vy Nhan biết càng kéo dài lâu thì sẽ càng bất lợi với cô.
Trong tiếng bước chân hỗn loạn, Khương Vy Nhan nghe rõ một tiếng bước chân vững vàng đang đi ngược lại, đi thẳng đến chỗ thí nghiệm bên này, hơn nữa càng lúc càng gần.
Theo lý thì lúc này mọi người nên chạy về phía cửa, hơn nữa bước chân sẽ hỗn loạn.
Cứ không vững vàng, bình tĩnh như thế.
Hơn nữa hướng bước chân rất rõ ràng chính là muốn đến chỗ thử nghiệm của phòng nghiên cứu.
Khương Vy Nhan run rẩy, cô siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Cô biết người này là người gây ra trận hỗn loạn, hắn cũng là vì dữ liệu của phòng nghiên cứu.
Khương Vy Nhan cố gắng để bản thân thả lỏng, hơi thở ổn định vì cô biết đối phương có chuẩn bị mà đến, trong tình hình này, chắc chắn sẽ ra tay rất dứt khoát nên cô nhất định phải giữ bình tĩnh để đối phó với tình huống bất ngờ xảy ra.
“Nếu có Chính Văn ở đây thì tốt”.
Trong khoảnh khắc đó trong đầu Khương Vy Nhan hiện lên bóng dáng Tiêu Chính Văn.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, hắn đã đến gần với chỗ thí nghiệm hình như đang lật tìm đồ đạc.
… “Mọi người bình tĩnh! Đừng hoảng sợ! Tất cả ngồi xuống, đừng tùy ý di chuyển! Tôi đã đóng cửa phòng thí nghiệm rồi, tất cả lùi về sau cho tôi, ngồi xuống!”
Tiêu Chính Văn đứng trước cửa phòng thí nghiệm, xua đi khói trước mặt, anh hoàn toàn không nhìn rõ được tình hình bên trong, có vài nhân viên chạy ngang qua anh cũng bị anh chặn lại.
Bây giờ Tiêu Chính Văn chính là cánh cửa lớn, anh tuyệt đối không cho phép bất kì ai trốn thoát trước mặt anh.
Anh biết chỉ cần cánh cửa sau lưng anh mở ra thì phòng thí nghiệm sẽ trở nên hỗn loạn, đến lúc đó có muốn điều tra ra ai cũng rất khó.
Mặc dù trong phòng nghiên cứu toàn là khói nhưng giọng của Tiêu Chính Văn rất vang.
Khương Vy Nhan đã nghe được giọng Tiêu Chính Văn, ngay lập tức, bàn tay cô dần thả lỏng và trái tim căng thẳng cũng từ từ bình ổn lại.
Cuối cùng anh ấy cũng đã đến!
Người đàn ông này luôn xuất hiện vào những lúc cô cần nhất.
Trong phòng nghiên cứu, lúc này người thừa nước đục thả câu đó cũng nghe được giọng của Tiêu Chính Văn, hắn dừng lại, sau đó tiếp tục đi về phía Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan lại trở nên hoảng hốt.