Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1636: Khiêu chiến với thế tử

Lodiwe nhếch mép cười thâm độc và nhìn về phía kính chiếu hậu rồi đạp chân ga!

Chiếc xe đua đó cứ thế tăng tốc lên hơn hai trăm km/h.

Thật ra Lodiwe căn bản không phải đang muốn bỏ xa chiếc xe van màu trắng phía sau mà là muốn sau khi dụ cho chiếc xe van phía sau đi vào đường cao tốc thì sẽ làm cho nó tự lật khỏi vách núi tại một khúc cua!

Lodiwe là một trong số các thế tử, sau khi từ vùng ngoài lãnh thổ tới thánh vực thì việc hắn thích làm nhất chính là lợi dụng đua xe để giết người!

Nhìn thấy tốc độ của chiếc xe phía trước ngày càng nhanh, Tiêu Chính Văn trầm giọng nói: “Trong vòng một phút, vượt qua hắn!”

“Rõ!”

Long Hình đáp lời, sau đó dựa vào kỹ thuật lái xe hơn người, tăng tốc độ của con xe van lên thành hai trăm bốn mươi km/h.

Chỉ trong nháy mắt, chiếc xe van màu trắng đã vượt qua chiếc xe đua!

Một giây sau, Long Hình đạp thắng xe!

Chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, chiếc xe van và xe đua cứ thế lao thẳng vào nhau!

Một luồng sóng khí rất lớn lan toả ra bốn phía, ngay cả mặt đường phía trước cũng bị chấn động tới độ nứt toác ra!

Ngay sau đó, một tia sáng màu bạc lập tức loé lên từ bên trong xe đua, sau đó phóng ra xa mấy chục mét, ngay sau đó chính là một loạt những tiếng nổ lớn!

May là trước lúc đó Lodiwe đã lăn vào trong bụi cỏ ven đường, nếu không dù hắn là thế tử thì cũng khó mà tránh được một số vết thương ngoài da!

Thế tử bị thương, đặc biệt là bị thương dưới tình cảnh như vậy, đó là một chuyện cực kỳ mất mặt!

“Đi thôi!”

Tiêu Chính Văn vỗ vỗ lên vai Long Hình, điềm nhiên cười nói.

Dụng ý của anh rất đơn giản, chỉ dựa vào chiếc xe van màu trắng này, đối phương sẽ có thể tìm tới tận nơi.

Tới lúc đó đối phương sẽ chủ động tới nộp mạng rồi!

Nhìn thấy chiếc xe van màu trắng đó đi ra xa mà không có chút tổn thất nào

Một giây sau, trên không trung đột nhiên loé lên một tia sét màu bạc, chiếu cho cả bầu trời đêm của thánh vực sáng như ban ngày chỉ trong nháy mắt!

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người xung quanh đều ngây ra.

Hắn là Lodiwe đấy, là một trong số những thế tử tới từ lâu đài Versailles.

Mặc dù hắn chưa bị thương trong lần đua xe này, thế nhưng chiếc xe van màu trắng khiến cho hắn không thể không nhảy từ trong xe ra bên ngoài cũng đã gây nên hoạ lớn rồi!

Khiến cho thế tử thảm hại như vậy, thứ chờ đợi đám người đang ngồi bên trong chiếc xe van màu trắng đó sẽ chỉ là sự báo thù điên cuồng và đẫm máu!

“Xảy ra chuyện rồi!”

Lúc này, một ông lão tóc trắng ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời, kinh ngạc thất sắc thốt lên.

Từ lúc quy tắc của thánh vực phát sinh thay đổi cho tới nay, mặc dù giữa một số cường giả cũng có xảy ra tranh chấp đấu đá không đáng kể, thế nhưng chuyện thế tử nổi giận mới là lần đầu xảy ra!

Mà hiện giờ, tia sét màu bạc đó chính là biểu tượng cho việc thế tử đang nổi điên!

Giờ phút quan trọng bây giờ có thể gọi là thời kỳ nhạy cảm nhất bên trong thánh vực.

Thật ra bất luận là thế tử bên phía Hoa Quốc hay là thế tử bên phía Âu Lục thì lúc này đều đang thăm dò lẫn nhau!

Hoặc là đang lôi kéo đồng minh của nhau!

Mà sự xuất hiện của tia sét màu bạc kia tượng trưng cho việc quãng thời gian hoà bình và tĩnh lặng này sắp sửa hoàn toàn kết thúc!

Quả nhiên, khi mà tia sét màu bạc đó xuất hiện, một giọng nói lạnh tanh cũng đột nhiên vang vọng khắp đất trời!

“Canon!”

Lodiwe lớn tiếng gầm lên.

Canon chính là cận vệ đi bên cạnh hắn, là một cường giả ở cảnh giới Nhân Vương cấp hai được gia tộc Lodiwe cử tới!

Sau tiếng gầm đầy phẫn nộ của hắn, trên bầu trời rất nhanh liền tí tách rơi xuống từng hạt mưa!

Một tia sáng bạc giống như ánh trăng chiếu xuống, một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu trắng xuất hiện ngay bên cạnh Lodiwe!

Lodiwe của bây giờ đã tức tới độ mặt đỏ tía tai, gân xanh nổi lên chi chít!

Bên trong thánh vực, có ai không biết hắn là người của lâu đài Versailles?

Mà kẻ lái con xe van màu trắng kia rõ ràng chính là một võ giả, hơn nữa còn là một con gà quèn ở cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương!

Mặc dù hắn không phải là thế tử mạnh nhất bên trong lâu đài Versailles, thế nhưng cũng không đến lượt một con gà quèn khiêu chiến với hắn!

Dù thế nào thì hắn cũng không thể nuốt trôi cục tức ngày hôm nay!

Lúc này, một luồng khí tức đáng sợ bao trùm khắp cả bầu trời thành phố Thiên Nam chỉ trong nháy mắt, những toà nhà cao đột nhiên đổ sụp xuống, luồng khí tức đáng sợ đó thì vẫn đang công phá bừa bãi!

Ngay cả Chu Thuỵ Chân và Khổng Tuyên đang uống trà nói chuyện bên trong trang viên nhà họ Chu cũng đều ngẩn ra!

Luồng khí tức này quá mạnh, hơn nữa đây cũng là tín hiệu của việc thế tử chuẩn bị khai chiến!

“Lodiwe!”

“Lẽ nào lâu đài Versailles chuẩn bị ra tay với ai sao?”

Chu Thuỵ Chân nói với vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.

Mặc dù mấy năm trở lại đây, giữa các bên đều đang xảy ra xung đột với nhau, thế nhưng bất luận là bên nào thì cũng chưa từng sử dụng số lượng lớn vũ khí!

Chính bởi vì các bên đều hiểu rõ, khi mà ngày quyết chiến vẫn còn chưa tới, các bên đều cần giữ lấy sự cân bằng thì mới được!

Một khi sự cân bằng này bị phá bỏ, bên trong thánh vực sẽ trở thành địa ngục trần gian nhanh thôi!

Thế nhưng lúc này, Lodiwe bị sự phẫn nộ làm cho mê muội đầu óc đã không còn quan tâm được nhiều như thế nữa.

Hắn đường đường là thế tử, vậy mà lại mất hết mặt mũi ngay trước mắt vô số người bình thường!

Dù có phải giết hết cả thành phố, hắn cũng nhất định phải tìm ra được kẻ đầu sỏ và băm vằm hắn ra thành nghìn mảnh!

Không chỉ có mấy người Chu Thuỵ Chân cảm thấy bất ngờ, ngay cả Theodore cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc!

Rất rõ ràng, vì sự kích động của Lodiwe mà tấm rèm mở màn của cuộc đại chiến đã hoàn toàn được kéo ra rồi!

Mà Thiên Hành đang ở trên đỉnh núi phía xa nhắm mắt dưỡng thần cũng chấn động trước cảnh tượng này, sau đó mở to hai mắt nhìn về phía Thiên Nam với vẻ mặt sâu xa!

Khoảnh khắc này, khí tức của Lodiwe đã càn quét khắp cả Thiên Nam, vô số ngôi nhà đều sụp đổ ngay tức thì!

“Lẽ nào lâu đài Versailles định khai chiến rồi sao?”

Một ông lão Hoa Quốc hỏi với vẻ hoài nghi.

Đúng vào lúc này, một tia sáng màu đỏ như lửa loé lên tại phía đông nam của bầu trời đêm.

Ngay sau đó là một ngọn lửa bất tận giống như muốn chiếm lấy cả bầu trời cứ thế bùng lên!

Ngọn lửa bất tận bắt đầu lan ra bốn phương tám hướng một cách nhanh chóng!

Chỉ trong nháy mắt, cả bầu trời đã bị ánh lửa chiếu sáng đỏ rực!

Rõ ràng là Canon ra tay, lúc này, cả Thiên Nam đều chìm trong nỗi khiếp sợ!

Mà bên trong căn biệt thự của nhà họ Nguỵ, Nguỵ Quốc Đào vừa mới trở về nhà họ Nguỵ thậm chí ngay cả một ngụm nước cũng chưa kịp uống đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đờ đẫn!

“Rốt cuộc là ai muốn khai chiến vào thời điểm này?”

“Hơn nữa mục tiêu còn nhắm thẳng vào lâu đài Versailles!”

Phải biết rằng, thế tử và gia tộc của lâu đài Versailles và Hoa Quốc hoàn toàn khác nhau, bản thân bọn họ chính là một liên minh gia tộc!

Động tới lâu đài Versailles chẳng khác gì chọc trúng tổ ong vò vẽ, rất nhanh sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền!

Lúc này, một tia sáng màu bạc trực tiếp lao thẳng về phía tây nam, gần như tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía tây nam của thánh vực!

“Long Vương, hình như chúng ta bị người ta nhắm vào rồi!”

Long Hình quay đầu nói với Tiêu Chính Văn.

“Điều chúng ta muốn chính là khiến cho bọn chúng nhắm vào chúng ta! Lát nữa tìm một nơi tiện đỗ xe, nhớ kỹ, tuyệt đối không được nương tay!”

Tiêu Chính Văn bình thản nói.

Sau khi Long Hình lái xe thêm gần một trăm mét nữa thì dừng lại bên trên một quảng trường.

Lúc này, người qua lại trong phạm vi mấy dặm đã bỏ chạy hết từ lâu!

Có ai dám mò tới xem cuộc đại chiến thế kỷ đáng sợ như vậy cơ chứ!

Vào lúc Long Hình vừa mới đỗ con xe van lại, ánh lửa và ánh sáng màu bạc trên bầu trời gần như lao xuống cùng một lúc!

Xung quanh quảng trường chỉ có con xe van màu trắng này, Lodiwe không tìm ra được Long Hình mới là lạ!

Long Hình mở cửa xe bước xuống, vào lúc anh ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một nam thanh niên đầu tóc rối bù, trên người mặc đồ đua xe cũng lao từ trên cao xuống.

Sau lưng nam thanh niên còn có một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu trắng.

Lúc này, người đàn ông trung niên đang dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn về phía Long Hình bên dưới!

Từng luồng sát khí giống như có thực chất cứ thể lao từ trên không trung xuống dưới.

Mặt đất phía trên quảng trường không ngừng nứt ra, Lodiwe nghiến răng tiến lên trước từng bước!

Cùng lúc này, ánh mắt của mọi người cũng đồng loạt hướng về phía quảng trường!

Nguỵ Quốc Đào có nằm mơ cũng không ngờ được kẻ gây ra hoạ lần này lại là hai người Tiêu Chính Văn và Long Hình

Nhìn thấy cảnh tượng này, Nguỵ Quốc Đào không khỏi nở một nụ cười lạnh tanh: “Hừ, không biết tốt xấu! Lần này xem mấy người chết ra sao!”
Chương 1637: Không nương tay

Ngay lúc nãy, Ngụy Quốc Đào chủ động đến gần nhưng lại bị đối phương kéo giãn khoảng cách hơn mấy trăm cây số.

Chỉ thoáng chốc, mấy người Tiêu Chính Văn đã chọc phải một trong hai thế lực lớn nhất ở thánh vực, lâu đài Versailles.

Dù có thế tử nhà họ Lý – Lý Chính Đạo ở đó cũng không tránh khỏi mâu thuẫn này.

Dù sao lâu đài Versailles và thế tử Hoa Quốc vẫn luôn bất hòa, hai bên gần như đã đến mức như nước với lửa.

Thế nên Lý Chính Đạo không thể nói được gì.

Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên ở một nơi khác cũng đưa mắt nhìn về phía bầu trời quảng trường.

“Hả? Lý Chính Đạo? Tiêu Chính Văn? Sao họ lại ở đó?”

Khổng Tuyên chế giễu cười khẩy nói.

Lần này người họ chọc phải là Lodiwe.

Người này là người có tính tình nóng nảy nhất trong lâu đài Versailles.

Đổi lại là Theodore thì có lẽ sẽ kiềm chế được một chút.

Nhưng Lodiwe lại là người có ơn báo ơn, có thù tất báo, không để thù hận tồn tại qua ngày hôm sau.

Vốn dĩ họ còn tưởng là mâu thuẫn giữa các thế tử của thế lực nhỏ nào đó, sau đó thì đánh nhau, nhưng không ngờ thế mà lại là Tiêu Chính Văn đắc tội với người của lâu đài Versailles.

Như thế đồng nghĩa với việc đẩy cuộc chiến về phía bên Tiêu Chính Văn.

Trong mắt họ Tiêu Chính Văn sẽ không thể chống đỡ được lâu nữa, nhưng ít nhất có thể giúp họ làm rối loạn tình hình ở thánh vực.

Chỉ cần lâu đài Versailles đánh nhau thì sẽ ác chiến bằng hỏa lực với các thế lực nhỏ khác.

Vô hình trung cũng có thể tiêu hao bớt sức mạnh của Versailles.

“Hừ, xem ra Tiêu Chính Văn cũng không phải là vô dụng hoàn toàn, chỉ cần anh ta khuấy đục nước cũng xem như góp phần sức cho chúng ta, chỉ tiếc cho ông Lý”.

Chu Thụy Chân lạnh lùng nói.

Hắn nghĩ người có khả năng ra tay đánh với Lodiwe trong trận chiến này chỉ có Lý Chính Đạo.

Hơn nữa Lodiwe chắc chắn cũng sẽ không đẻ Lý Chính Đạo sống sót rời đi.

Mặc dù mọi người đều là gia tộc ở Hoa Quốc nhưng ở thế giới không bạn thì là kẻ thù như thánh vực này thì Chu Thụy Chân không thể ra tay giúp đỡ.

“Anh Chu, chúng ta cứ đứng ngoài xem trò cười của họ có phải không dễ giải thích với nhà họ Lý không?”

Khổng Tuyên có hàm ý khác nhìn Chu Thụy Chân.

Lúc này hắn mong sao Chu Thụy Chân nể mặt nhà họ Lý chủ động ra tay giúp đỡ đánh một mất một còn với người lâu đài Versailles.

“Nếu không còn có thể thế nào? Đừng quên, mục đích của chúng ta chỉ có một, khí vận của Âu Lục. Lấy được khí vận của Âu Lục, liên quan đến hưng thịnh và suy tàn của Hoa Quốc”.

“Tôi tin người nhà họ Lý sẽ hiểu cho chúng ta, dù sao mất đi một người sao có thể lớn bằng quốc gia?”

Chu Thụy Chân cười nhạo nói.

Đúng lúc này Ngụy Quốc Đào đã dẫn theo mấy Tề Thiên Huyền và Ngụy Ngưng Nhi chạy đến cạnh quảng trường.

“Đây chẳng phải là cậu Tiêu sao? Vừa rồi chính miệng cậu đã nói tám môn thiên cực chẳng qua chỉ có thể thôi, bây giờ tôi lại thấy tuyệt học của cậu Tiêu cao thâm thế nào đấy”.

Ngụy Quốc Đào chế giễu nói.

Thấy trận chiến đang nổ ra, ngoài Ngụy Quốc Đào, những người khác không ai dám đến gần như thế.

Dù sao phía sau Ngụy Quốc Đào còn có Thiên Hành làm chỗ dựa.

Thời điểm nhạy cảm này, thế lực lớn bên nào cũng sẽ không có ý trở mặt với Thiên Hành dễ như thế.

Ngụy Ngưng Nhi cũng nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ vui mừng khi thấy người khác gặp họa: “Các anh đừng khinh địch, càng không thể làm mất mặt người Hoa Quốc chúng ta”.

“Đây là trận chiến lớn đầu tiên của thánh vực, thắng hay thua cũng liên quan đến uy danh của Hoa Quốc. Còn một việc nữa tôi quên nói, Lodiwe vẫn còn một người bạn nữa đang trên đường đến, các người có thể sẽ nghênh chiến hai gia tộc với không phải một”.

“Haizz! Tôi thật sự rất mong các người có thể tạo ra kỳ tích để đám ếch ngồi đáy giếng bọn tôi mở mang tầm mắt”.

Nói rồi Ngụy Ngưng Nhi che mặt cười.

Lúc này sắc mặt Lodiwe đã u ám đến cực điểm.

Thấy Lodiwe đã kiếm rút ra, sát khí xung người như có thực thể cuồn cuộn lao ra ngoài.

“Long Vương, chúng ta phải làm sao?”

Long Hình quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn nói.

“Tên này cứ giao cho cậu, người phụ nữ điên bên cạnh nói rất đúng, trận chiến này dù là trận chiến đầu tiên của Hoa Quốc, thắng hay thua cũng liên quan đến uy danh đất nước, chỉ được phép thắng không được để thua! Đi thôi”.

Tiêu Chính Văn khoát tay với Long Hình.

“Thuộc hạ nhận lệnh”.

Long Hình đáp một tiếng, sau đó xoay người sải bước.

Đối phương là Nhân Vương cấp một, còn bây giờ anh ta chỉ mới là cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.

Trông có vẻ như cách biệt của hai bên không lớn.

Nhưng thế tử của gia tộc lớn đều có sức chiến đấu mà không phải Nhân Vương cấp một bình thường nào cũng có thể so sánh được.

Chẳng hạn như giữa Kiếm Tiên Thiên Sơn và Lý Chính Đạo, dù họ đều là cảnh giới Nhân Vương cấp một nhưng Kiếm Tiên Thiên Sơn lại không phải là đối thủ của Lý Chính Đạo.

Thế nên cách biệt giữa họ không phải chỉ là nửa một sao.

Chỉ là lúc này trong mắt Long Hình chỉ còn lại ý chí chiến đấu ngút trời, hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi.

“Ầm!”

Khí tức quanh người Long Hình bỗng thay đổi, uy thế của Bán Bộ Nhân Vương toát ra.

Cùng lúc đó Lodiwe đã ra tay trước, chỉ thấy một luồng sáng màu bạc kéo theo một cái đuôi dài như một vệt sáng sao băng đánh về phía Long Hình.

Long Hình không vội cũng không hoảng, bước chân khẽ nhấc lên, sau đó lách người lùi về sau mười mấy mét.

Luồng sáng màu đó gần như tiếp giáp với quần áo Lng Hình, xoẹt qua trước người anh ta.

Nếu không có trận chiến trong rừng với Tiêu Chính Văn trước đó thì e là lúc này Long Hình đã chết dưới kiếm của đối phương.

Chỉ là so với Tiêu Chính Văn, thế tấn công của Lodiwe không chỉ cách biệt một trời một vực về khí thế mà ngay cả tốc độ cũng chậm như sên.

Ngay giữa lúc Long Hình né được thanh kiếm dài đó thì anh ta giơ một tay ra, ngón tay khẽ búng lên thanh kiếm dài.

“Keng!”

Một tiếng động vang lên, Lodiwe lập tức cảm thấy cánh tay mình tê lại.

Dường như thứ chạm vào thanh kiếm dài của hắn không phải là ngón tay của Long Hình mà là một ngọn núi lớn.

Lodiwe không khỏi đảo lảo, thanh kiếm trong tay suýt nữa tuột khỏi tay.

“Vù!”

Đúng lúc này, một quả cầu lửa cực lớn bỗng tấn công Long Hình từ phía sau.

“Long Nguyệt!”

Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.

“Vâng!”

Long Nguyệt đáp một tiếng, nhưng ngay sau đó bóng dáng cô ấy đã xuất hiện phía sau Long Hình.

Chỉ thấy Long Nguyệt giơ một tay lên, giữa lòng bàn tay cô ấy như nổi lên một làn sóng nước, quả cầu lửa cực lớn đó như đụng phải nam châm bị hút vào đợt sóng nước đó.

Điều khiến Lodiwe khó hiểu là ngay khoảnh khắc sóng nước xuất hiện, hình như có một cảm giác nguy hiểm cực mạnh bỗng đánh về phía hắn.

Ồ!

Lodiwe lập tức nhận ra vội vàng quay đầu lại nhìn Canon vừa mới đến chiến trường, đang phía đằng xa.

“Mau lên! Cản cô ta lại”.

Nói rồi Lodiwe chỉ về phía Long Nguyệt, lo lắng hét lên.

Nghe thế Canon vung một nắm đấm ra, nắm đấm như một con rồng lửa đánh thẳng về phía trực diện của Long Nguyệt.

Thấy tình hình thế, Long Nguyệt vội vàng thu chiêu lại vung một tay lên, quả cầu lửa trước đó dụng thẳng vào con rồng lửa, đồng thời cả cơ thể lại nhảy lên cao mấy chục mét.

“Ầm!”

Quả cầu lửa vào rồng lửa va chạm vào một chỗ, ngọn lửa lớn bắn ra đầy trời.

Giữa khoảng trống này, Long Hình cũng vung nắm đấm lên đánh về phía Lodiwe.

“Bùm!”

Lodiwe không hề tỏ ra yếu thế mà giơ kiếm lên đỡ đòn, hai luồng gió đánh vào nhau, vô số luồng sáng màu bạc bắn ra khắp nơi, Lodiwe lại bị đánh lùi về sau mười mấy bước.

Mà Long Hình chỉ khẽ lùi về nửa bước.

“Xem ra họ cũng chỉ có thế thôi”.

Sau khi tiếp xúc với đối phương nãy giờ, Long Nguyệt đã có thêm chút tự tin.

Xem ra họ cũng không xuất sắc nghịch thiên như Tiêu Chính Văn.

“Cô muốn chết!”

Canon vừa chạy đến tỏ ra tức giận vì không ngờ con nhóc da vàng trước mặt này lại dám xem thường hắn.

Sau đó tung ra một nắm đấm, một con rồng rực lửa lại đánh về phía Long Nguyệt lần nữa.

Long Nguyệt vẫn một tay vung trong không khí, trong hư không bỗng xuất hiện một đường gợn sóng.

“Tí tách!”

Từng tiếng nước vang lên, chỉ thấy gợn sóng lăn tăn đường kính vẫn chỉ có một mét vừa rồi bỗng chốc trở thành một vòng xoáy nước cực lớn đường kính không dưới một trăm mét.

Thậm chí ngay cả những người đến xem trận chiến đứng ngoài mấy trăm mét cũng có thể nghe thấy tiếng nước rất lớn.

“Vãi! Đây là trận pháp gì thế?”

Một ông lão không khỏi ngạc nhiên trợn to mắt.

“Long Vương, có cần bắt sống không?”

Long Nguyệt bỗng hỏi.

“Đây là trận chiến, nhân nhượng với kẻ thù là tàn nhẫn với mình”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Chương 1638: Quỳ hoặc chết

Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tiêu Chính Văn và Long Nguyệt, không chỉ có Canon tức đến nổ đom đóm mắt, đến cả Lý Chính Đạo cũng cảm thấy không ổn.

Long Nguyệt chỉ ở cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, đối phương không chỉ là thế tử mà còn ở cảnh giới Nhân Vương cấp một!

Cho dù muốn hỏi có giữ lại mạng sống không cũng nên là đối phương hỏi chứ?

Ngay sau đó, chỉ thấy một cơn lốc xoáy khổng lồ đột nhiên bay về phía Canon với tốc độ cực nhanh.

Một lực hút khổng lồ gần như muốn hút cả một vùng đất trời vào trong nó!

Trước mặt cơn lốc xoáy này con hỏa long chỉ như một con giun, bị cơn lốc xoáy này nuốt chửng, thậm chí đến cả một đốm lửa cũng không thoát nổi!

Mà ở bên kia, Long Hình điều động sức mạnh bên trong thêm lần nữa, hóa thành một vùng sáng lấp lánh, nhào tới Lodiwe!

Chỉ trong vòng vài giây, hai người giao đấu không dưới mười chiêu!

Nhất thời, Lodiwe và Long Hình bất phân thắng bại, hai bên đều ngang tài ngang sức!

"Sao có thể! Anh ta... anh ta rõ ràng là Bán Bộ Nhân Vương!"

Đừng nói là những người đứng vây xem đã sớm mờ mịt không hiểu gì, đến cả Lodiwe cũng choáng váng!

Cảnh giới của anh ta rõ ràng thấp hơn của hắn một tầng, hơn nữa, hắn còn là thái tử, gia tộc đã đầu tư vào hắn vô cùng nhiều tài nguyên!

Đừng nói Bán Bộ Nhân Vương, cho dù là người bình thường có cùng cảnh giới với hắn cũng tuyệt đối không phải đối thủ của hắn!

Theo lý mà nói, hắn hẳn là phải hoàn toàn đè bẹp Long Hình, thậm chí hành hạ anh ta đến chết mới đúng!

Nhưng thực tế lại là, hắn liên tiếp bị đối thủ bức lui!

Trông có vẻ thực lực của hai người là như nhau, nhưng chỉ có người trong cuộc như Lodiwe mới rõ, sức mạnh của đối thủ hoàn toàn không cùng trình độ với mình!

Giống như việc dùng mười cân bông và mười cân sắt đánh nhau, mười cân bông dĩ nhiên là hắn!

Mà ở bên kia, Canon lùi về phía sau mấy trăm mét với tốc độ cực nhanh!

Một tay cầm kiếm, từ từ đưa lên trên đỉnh đầu, mà tay kia hướng về lên ánh trăng sáng trên bầu trời, vừa chỉ một phát!

"Vù!"

Một âm thanh kỳ lạ vang lên, sau đó chỉ thấy một Lục Mạng Tinh Trận đột nhiên rơi từ trên không trung xuống!

Lúc đầu, tia Lục Mạng Tinh Trận đó chỉ to bằng hạt mè, nhưng càng rơi xuống lại càng trở nên to hơn!

Hơn nữa ở trung tâm của Lục Mạng Tinh Trận còn có một vầng sáng màu đen kỳ lạ!

"Lẽ nào đây là Tinh Sao Vẫn Lạc?"

Một ông lão râu tóc bạc phơ bên cạnh run sợ nói.

Kỳ thực trận pháp này không phải để cho các ngôi sao rơi xuống, mà là trực tiếp hút đối phương vào trong Lục Mạng Tinh Trận, sau đó đưa vào một không gian khác, vĩnh viễn bị giam cầm!

Ngụy Quốc Đào đang đứng bên cạnh quan sát thấy vậy thì chế nhạo nói: "Đây chính là trận pháp có thể hút một lục địa lớn vào không gian khác trong truyền thuyết!"

"Lần này tôi phải xem con ranh Long Nguyệt kia làm thế nào mà ngăn chặn được!"

Một lực hút khổng lồ dọc theo Lục Mạng Tinh Trận chụp lấy Long Nguyệt!

Ngay cả những tòa nhà chọc trời trên mặt đất cũng bị lực hút khổng lồ này hút lên trên cao!

Nền móng của toàn bộ quảng trường rung lắc bất ổn, vô số tảng đá đã bị hút vào một không gian khác!

Đám người Chu Thụy Chân đứng từ xa quan sát trận đấu, vẻ mặt lúc này cũng trở nên nghiêm trọng!

Lâu đài Versailles quả nhiên phi phàm!

Chỉ cần đội hình mà Canon thi triển lúc này cũng đủ khiến hai người Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên phải khiếp sợ!

"Đây là trận pháp gì?"

Khổng Tuyên quay đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh!

Giờ phút này, trên khuôn mặt của người phụ nữ xinh đẹp đã không còn nụ cười nũng nịu nữa, mà vô cùng nghiêm túc nói: "Tinh Sao Vẫn Lạc! Nhưng các thế tử đừng hiểu lầm, loại trận pháp này khiến cho các vì sao rơi xuống đất!"

"Mà sẽ hút mục tiêu vào một không gian khác và bị giam cầm mãi mãi!"

"Cho dù đối thủ dù mạnh cỡ nào cũng khó lòng mà chạy thoát!"

Chỉ là trên mặt Long Nguyệt không có chút hoảng sợ, khẽ vung tay một cái, trong hư không lập tức xuất hiện một gợn sóng!

Sau đó, chỉ thấy Long Nguyệt khẽ búng tay, gợn sóng đâm thẳng vào Lục Mạng Tinh Trận!

Một tiếng động lớn vang lên, một quả cầu đen xuất hiện trong khoảng không!

Lúc đầu, quả cầu đen thu nhỏ lại bằng quả bóng bàn!

Ngay khi mọi người đang kinh ngạc, một luồng sáng trắng cực kỳ chói mắt đột nhiên bắn ra từ tâm quả cầu!

"Két két két!"

Một tiếng nổ lớn giống như vụ nổ hạt nhân đột nhiên vang lên, một đám mây hình nấm vô cùng lớn từ đâu xuất hiện!

Lục Mạng Tinh Trận và gợn sóng trong không trung đều đồng thời biến mất!

Cái gì?

Canon trợn tròn mặt nhìn!

Sao có thể như thế được?

Tinh Sao Vẫn Lạc của hắn không phải được phá giải như vậy mà!

Trước đây, giữa các thế gia ở Âu Lục cũng từng so tài qua, thường là các cao thủ trong Âu Lục đều chạy trốn với tốc độ nhanh nhất, sau khi xác nhận an toàn mới phản công!

Canon cũng muốn lợi dụng lúc Long Nguyệt chạy trốn để hợp lực với Lodiwe tấn công Long Hình!

Giết Long Hình trước, sau đó cùng nhau đối phó với Long Nguyệt!

Nhưng không ngờ tới trận pháp này bị Long Nguyệt phá giải một cách hết sức đơn giản!

"Đây là trận pháp gì?"

Môi của Canon tái nhợt vì sợ hãi, thậm chí còn hơi hối hận vì đã lao đến trợ giúp Lodiwe!

Nhưng lúc này, Long Nguyệt còn kinh ngạc hơn cả Canon.

Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng trận pháp mà Tiêu Chính Văn viết tay đưa cho điện Thần Long rồi được mình lĩnh hội lại có sức mạnh kinh khủng như vậy!

Nhìn đám mây hình nấm to lớn trước mặt, Long Nguyệt trợn to hai mắt, thậm chí không thể tin được đây là kiệt tác mình vừa tạo ra!

"Mình... mình thực sự mạnh như vậy sao?"

Long Nguyệt khó tin lẩm bẩm.

Ngay cả Chu Thụy Chân ở cách xa hàng trăm dặm, cũng cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt!

Ngụy Quốc Đào đứng bên cạnh há hốc mồm kinh ngạc!

Ngay cả khi tu luyện được Thiên Cực Bát Môn cũng e rằng không thể phá giải Tinh Sao Vẫn Lạc!

Mà Long Nguyệt lại nhẹ nhàng giải quyết tuyệt kỹ truyền thế như vậy?

Lý Chính Đạo còn không thể ngậm được miệng, không dám tin tất cả những gì mình nhìn thấy!

Bán Bộ Nhân Vương nghênh chiến cùng thế tử thế nhưng lại ngang tài ngang sức sao?

Trong đám đông, chỉ có Tiêu Chính Văn là không ngạc nhiên với kết quả trước mặt!

Thật ra cho dù Lodiwe và Canon là thế tử, thì sự lý giải của họ về trận pháp cũng chỉ giới hạn ở mức mới cảm nhận được nguyên khí mà thôi!

Hoàn toàn không biết sử dụng nguyên khí để tăng cường lực uy hiếp của trận pháp!

Mà Long Nguyệt và Long Hình không như vậy, mỗi cú đấm của họ và mỗi nhát kiếm họ vung ra đều là những chiêu thức cấp nguyên khí!

Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ thu hẹp khoảng cách cảnh giới với hai vị thế tử rồi!

Tiếp theo, thứ có thể quyết định thắng bại của họ chính là kinh nghiệm chiến đấu của cả hai bên!

Tuy nhiên, trên đời này, ngoại trừ Tiêu Chính Văn ra, thật sự rất khó tìm được người thứ hai có thể so sánh kinh nghiệm chiến đấu với Long Tôn!

Bất kể là Long Hình hay Long Nguyệt đều đã đi theo Tiêu Chính Văn vào sinh ra tử trong không biết bao nhiêu trận đánh lớn nhỏ!

Lần nào cũng đều là những trận chiến sinh tử, mỗi lần đều phải bò ra từ núi đao biển lửa!

Mà lực cắn trả cực lớn của đám mây hình nấm khổng lồ đó cũng ảnh hưởng trực tiếp đến Lodiwe, trong nháy mắt cơ thể hắn cứ như bị xé nát ra thành từng mảnh!

Máu tươi chảy thành sông!

Cùng lúc đó, Long Hình tuy cũng bị thương nặng nhưng tinh thần chiến đấu không hề giảm sút, càng chiến đấu càng hăng, thân hình hóa thành một luồng sáng, lao thẳng về hướng Lodiwe!

Thấy mình đã không còn lực để chống đỡ nữa, Lodiwe vội hét lên: "Dừng lại! Chúng tôi nhận thua!"

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều choáng váng!

Hai vị thế tử lại nhận thua trước hai người bình thường

Ngay sau đó, Long Hình quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn!

Tính mạng của họ hoàn toàn không do Long Hình và Long Nguyệt quyết định, chỉ có Tiêu Chính Văn mới có thể quyết sống chết của bọn họ!

"Cậu Tiêu, đừng kích động, bây giờ không phải là thời cơ tốt để quyết chiến với lâu đài Versailles!"

Lý Chính Đạo vội vàng bước tới khuyên ngăn.

"Quỳ xuống!"

Tiêu Chính Văn dửng dưng nói hai chữ!

Cả Lodiwe và Canon đều sững sờ, Tiêu Chính Văn dám bảo bọn họ quỳ xuống cầu xin tha mạng sao?

"Hoặc là quỳ, hoặc là chết!"

Giọng nói lạnh như băng của Tiêu Chính Văn vang lên, Lodiwe và Canon đều rùng mình sợ hãi!

"Xin... xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên xúc phạm các vị!"

Trong khi nói, Lodiwe và Canon thực sự đã quỳ xuống!

Tiêu Chính Văn nhìn Ngụy Quốc Đào cười nhạo nói: "Thế nào? Trước kia tôi nói nhà họ Ngụy chỉ là ếch ngồi đáy giếng, ông còn ý kiến gì khác không?"

"Cậu!"

Ngụy Quốc Đào chỉ vào Tiêu Chính Văn, ông ta rất muốn phản bác, nhưng chuyện rành rành trước mắt không còn gì để nói!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK