Đúng vào lúc này, Trần Thiên Cổ lại tuyên bố một tin tức còn kinh người hơn, một bộ phận của Thiên Cung Bắc Cực ở thành Thiên Đô sẽ do Vương Vũ quản lý!
Lời này vừa thốt ra, mọi người càng thêm phần kinh hãi!
Chưa đầy ba trăm tuổi đã đột phá tới Đế Cảnh đã là chuyện đủ để khiến cho người ta kinh ngạc, hiện tại Vương Vũ lại có thêm một thân phận nữa là một trong số những lãnh đạo cấp cao của Thiên Cung Bắc Cực ở tương lai!
Hơn nữa ở thành Thiên Đô, Vương Vũ đã có thể sánh ngang với những nhân vật lão làng kia rồi!
Ánh mắt nhìn về phía Vương Vũ của không ít người đã từ ngưỡng mộ biến thành đố kỵ!
“Đúng là người so với kẻ tốt hơn mình đều là đáng chết, vật so với vật tốt hơn nó đều đáng bỏ đi!”
“Ôi, so với cậu ta thì cả đời này của tôi đều sống uổng phí rồi!”
“Mới từng đấy tuổi đã có thể ngồi ngang hàng với những nhân vật lão làng, sợ rằng cả Đông Vực cũng chỉ có một mình anh ta!”
Không ít người đều bàn tán với giọng điệu đố kỵ.
Lý Tử Dương cũng không khỏi thở dài, nói: “So với anh ta thì tôi thật sự chỉ như con kiến mà thôi!”
Tiêu Chính Văn thấy cảm xúc của Lý Tử Dương đột nhiên đi xuống thì mới tiến lên trước một bước, vỗ lên bả vai của anh ta, nói: “Không cần phải vì thành tựu của người khác mà coi nhẹ bản thân!”
Mặc dù giọng nói của anh không lớn, thế nhưng những người bên cạnh lại đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Đặc biệt là Vương Vũ vẫn luôn âm thầm chú ý tới Tiêu Chính Văn thì càng thẳng thừng trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Ồ, theo như lời anh Tiêu nói thì anh cũng có thể làm được như tôi sao?”
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía này.
Chuyện ngày hôm qua đã lan truyền, chỉ có điều những tin đồn đó đã bị sự việc vĩ đại ngày hôm nay của Vương Vũ lấn át mất mà thôi.
Thế nhưng cũng không có nghĩa rằng mọi người đã quên hết tất cả những chuyện xảy ra trong ngày hôm qua!
Không ít người đang có mặt đều tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình kết thù của hai người Vương Vũ và Tiêu Chính Văn.
Lúc này, ngay cả Lý Tử Dương cũng trở nên hoang mang, vội vàng tiến lên trước kéo kéo góc áo của Tiêu Chính Văn, ra hiệu bằng ánh mắt cho anh, tỏ ý bảo Tiêu Chính Văn tuyệt đối đừng kích động, dẫu sao lúc này Vương Vũ cũng đang chiếm ưu thế!
Hơn nữa, địa điểm ngày hôm nay không phải ở Ngọc Phụng Lâu, bọn họ căn bản không có người giúp đỡ, hơn nữa Thiên Cung Bắc Cực cũng sẽ không đứng về phía bọn họ!
“Chỉ là đột phá cảnh giới mà thôi, quả thực chẳng có gì ghê gớm, cũng không cần phải kinh ngạc tới vậy!”
Tiêu Chính Văn bình thản lên tiếng.
Lời này vừa thốt ra, Lý Tử Dương lập tức sợ tới độ mặt cắt không còn sắc máu.
“Ồ? Không cần phải kinh ngạc tới vậy chứ?”
Nguyệt Nhu bật cười lạnh lùng, đưa ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chính Văn, thật ra cô ta đã thấy không thuận mắt với Tiêu Chính Văn từ lâu, phải nhẫn nhịn tới giờ chỉ là vì mãi vẫn không tìm được cái cớ phù hợp nào mà thôi!”
Mà hôm nay Vương Vũ đột phá cảnh giới, tất cả mọi người đều tiến lên trước chúc mừng, Tiêu Chính Văn lại đứng một bên châm chọc, cô ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này!
“Vậy tôi muốn nghe thử xem trong mắt anh Tiêu thế nào mới gọi là kinh thiên động địa!”, Vương Vũ cười khẩy, nói.
“Anh bạn, Vương Vũ người ta chưa đầy ba trăm tuổi đã đột phá lên Đế Cảnh, còn tạo được thành tích kỷ lục, dù anh cảm thấy đố kỵ với người ta thì cũng không cần phải nói trắng ra như vậy chứ!”
Bên cạnh có người lạnh lùng lên tiếng châm chọc.
“Nếu như anh không phục thì cũng có thể đột phá ở đây, chúng tôi đều có thể làm chứng cho anh!”
“Đúng thế, rõ ràng bản thân không làm được mà cứ phải trâng tráo nói người ta chẳng có gì ghê gớm, loại người này đang ghen ghét, không muốn người khác hơn mình”.
Đám người xung quanh anh một câu tôi một câu, đồng loạt lên tiếng chế nhạo.
“Tôi cũng chỉ đang nói sự thật mà thôi!”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh lên tiếng.
Thật ra điều Tiêu Chính Văn nói quả thực là sự thật, với khả năng lĩnh hội hiện tại của Tiêu Chính Văn, nếu như muốn đột phá lên Đế Cảnh thì chỉ là chuyện trong phút chốc, căn bản không cần phiền phức như Vương Vũ!
Chỉ là Tiêu Chính Văn không muốn đột phá quá sớm mà thôi.
Còn Vương Vũ đã toan tính xong xuôi hết trong lòng từ lâu, dù Tiêu Chính Văn có chủ động khiêu khích hay không thì đều phải khiến cho anh bị sỉ nhục thật ê chề trước mặt mọi người!
Chỉ là không ngờ Tiêu Chính Văn lại chủ động tìm tới trước cửa, thậm chí ngay cả cớ hắn cũng chẳng cần tìm nữa!
“Thế cơ à? Hừ, anh thật là biết dát vàng lên trên mặt mình!”, Nguyệt Nhu liếc nhìn Tiêu Chính Văn, lạnh lùng chế nhạo.
Nguyệt Nhu lên tiếng, đám người xung quanh cũng đồng loạt chế giễu Tiêu Chính Văn theo.
“Tiêu Chính Văn! Chuyện ngày hôm nay, anh buộc phải cho tôi một câu trả lời rõ ràng!”, Vương Vũ nói rồi sải bước tiến ra khỏi đám người, đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn với thái độ từ cao trông xuống.
Chương 2306: Giễu cợt
“Anh Vương, thôi bỏ đi, cần gì phải so đo với loại tép riu như hắn? Xui xẻo lắm”, bên cạnh có người chế giễu.
Vương Vũ cười mỉa nói: “Tiêu Chính Văn, thật ra theo lý hôm nay là ngày vui, tôi vốn dĩ không nên so đo với loại rác rưởi như anh”.
“Nhưng vài người cứ không có tự trọng, không dạy cho hắn một bài học thì hắn không bao giờ biết rõ mình là ai”.
“Chẳng phải anh nói không có gì đáng ngạc nhiên sao? Vậy anh cho tôi xem anh có gì hơn người”.
“Làm sao có thể so được với người đã đột phá Đế Cảnh là tôi?”
Lúc này Vương Vũ đã không còn ý che giấu nữa, thậm chí công khai chỉ vào Tiêu Chính Văn nói mấy lời khó nghe.
Rất nhiều người nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt chế nhạo, với tư thái của Vương Vũ e là chuyện hôm nay đã không thể dừng ở đây.
“Nơi này là Thiên Cung Bắc Cực, anh có thể yên tâm, nhiều người chứng kiến như thế tôi tuyệt đối sẽ không bắt nạt anh, chúng ta làm theo quy tắc của thành Thiên Đô, tôi chính thức khiêu chiến với anh, anh dám nghênh chiến không?”
Ánh mắt Vương Vũ sáng quắc nhìn Tiêu Chính Văn, cho dù Tiêu Chính Văn có chấp nhận khiêu chiến của hắn hay không thì đều mất mặt.
“Sư huynh Vương, anh Tiêu chỉ là cảnh giới Nhân Hoàng, anh là đại tài Đế Cảnh mà lại muốn khiêu chiến với hắn ư? Sao anh có thể không biết xấu hổ mà nói thế”, Tiêu Chính Văn chưa lên tiếng, Lý Tử Dương đã vội nói.
Nói thế nào Tiêu Chính Văn cũng chỉ là cảnh giới Nhân Hoàng mà thôi, sao có thể là đối thủ của đại tài Đế Cảnh?
Hơn nữa trước khi Vương Vũ vẫn chưa đột phá đã tự tay chém chết một cao thủ Đế Cảnh, bây giờ hắn đã đạt đến Đế Cảnh, Tiêu Chính Văn liệu có thể là đối thủ của hắn sao?
Đây chẳng phải là tỏ ý muốn Tiêu Chính Văn tự tìm đến cái chết à?
“Hừ, không dám thì hãy quỳ trước mặt tôi, xin lỗi tôi”.
“Đế Cảnh rất ghê gớm, hành động vĩ đại hôm nay của Vương Vũ tôi dù ở trong sách sử cũng đủ để biết một bài văn dài, một cảnh giới Nhân Hoàng vô dụng như anh có tư cách gì khoa chân múa tay với Vương Vũ tôi”.
“Nếu Tiêu Chính Văn anh đã dám nói ngông cuồng như thế thì phải chuẩn bị tâm lý trả giá”.
Vương Vũ lại lần nữa bức ép Tiêu Chính Văn.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn không dám chấp nhận lời khiêu chiến thì chỉ có thể quỳ xuống xin lỗi hắn, sau này Tiêu Chính Văn còn mặt mũi nào đứng trong Thiên Cung Bắc Cực?
Nhưng nếu Tiêu Chính Văn đánh với hắn thì kết quả đã quá rõ ràng rồi.
Mặc dù Vương Vũ vừa đột phá nhưng với thực lực của hắn, trước khi đột phá đã có thể đánh chết cao thủ Đế Cảnh, bây giờ hắn đã là cường giả Đế Cảnh, Tiêu Chính Văn sao có thể là đối thủ của hắn?
Nếu xét về sức chiến đấu, lúc này Vương Vũ cũng có thể đánh với cao thủ Đế Cảnh cấp hai, hơn nữa chỉ cần là Đế Cảnh cấp một, thậm chí hắn có thể nghiền nát đối phương.
Nói cách khác, trong mắt hắn, Tiêu Chính Văn nhỏ bé như một con kiến.
Lúc này xung quanh im phăng phắc đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, mọi người đều đang đợi câu trả lời cuối cùng của Tiêu Chính Văn.
“Sư huynh Vương, anh cần gì phải so đo với anh ta, tôi nghĩ cứ để anh ta dập đầu ba cái với anh rồi nói xin lỗi, chuyện cứ thế cho qua, dù sao hôm nay cũng là ngày vui của anh mà”.
Nguyệt Nhu cố ý khiêu khích Tiêu Chính Văn.
Không chỉ cô ta mà ngay cả Mạnh Phi Vũ đều đang đợi Tiêu Chính Văn bị chọc tức, không quan tâm đến sống chết mà đánh với Vương Vũ một trận.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Vương Vũ lắc đầu nói: “Thật ra tôi không muốn làm anh bị thương nhưng tiếc là anh lại không biết sống chết mà khiêu chiến”.
“Nếu đã thế thì cứ đánh thôi”.
Vừa dứt lời cả người Tiêu Chính Văn xoẹt qua đã đến trước mặt Vương Vũ.
“Đúng là không biết trời cao đất dày”, Nguyệt Nhi giễu cợt.
Còn Mạnh Phi Vũ lại lộ ra vẻ đắc ý, cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng cắn câu đúng như kế hoạch trước đó của họ.
“Haizz, người anh em, anh lấy cái gì mà đánh với Vương Vũ? So về tố chất, có mười anh cũng không chạm được vào một sợi tóc của người ta, so về thực lực người ta là cao thủ Đế Cảnh, anh chỉ là cảnh giới Nhân Hoàng”.
“Đúng thế, tôi nói này, anh vẫn nên quỳ xuống đập dầu mấy cái với sư huynh Vương, ít nhất còn có thể bảo vệ mạng sống”.
Nghe thế Nguyệt Nhu cười càng đắc ý hơn, vừa lắc đầu vừa chế giễu nói: “Các anh đừng nói người ta như thế, người ta cũng là người từng đánh bại cao thủ Đế Cảnh của nhà họ Phương đấy”.
Cô ta nói thế, mọi người trước đó cười cợt Tiêu Chính Văn bỗng chốc im bặt.
“Gì cơ? Cậu ta… cậu ta cũng từng giết cao thủ Đế Cảnh ư?”
Thoáng chốc mọi người đều sửng sốt, từ lúc nào mà cao thủ Đế Cảnh lại không đáng tiền như thế chứ, một cảnh giới Nhân Hoàng cũng có thể giết được đại tài Đế Cảnh dễ dàng?
Chương 2307: Lần đầu tiên
“Hắn cũng có thể dựa vào khí tức của rồng, nhưng tiếc là chỉ có mười giây ngắn ngủi mà thôi”, Nguyệt Nhu nói thế khiến mọi người thở phào.
Dù sao Vương Vũ cũng không phải là người mà bất kỳ một Đế Cảnh cấp một nào cũng có thể so được.
Hơn nữa Vương Vũ không cần dựa vào khí tức của rồng mà bản thân vốn đã có một con rồng con.
Cao thủ Đế Cảnh nhà họ Phương không so được với Vương Vũ, thậm chí còn có cách biệt về thiên chất.
Vương Vũ vừa phất tay áo, vừa bước vào hư không, lúc này hắn như một vị tiên giáng trần, chỉ đứng ở đó thôi cũng hòa làm một với mọi thứ xung quanh.
Khí tức đó, uy lực đó không hổ là con cưng của trời.
Tiêu Chính Văn cũng bước vào không trung, khi Tiêu Chính Văn còn chưa đứng vững, Vương Vũ bỗng ra tay đánh về phía Tiêu Chính Văn.
Rầm.
Kiếm Thanh Phong ba tấc vung ra, vô số tia sáng ngưng tụ thành một luồng kiếm khí làm chấn động trời đất.
Thanh kiếm dài ba tấc trong tay hắn như thể có thể đánh ra đến hàng chục ngàn mét, dường như cả phương trời này cũng hòa làm một với thanh kiếm dài của hắn.
Thế nên trông có vẻ như là một đòn tấn công bừa nhưng lại chứa cả uy lực của trời, thậm chí ngay cả trên bầu trời cũng xuất hiện một vết nứt.
“Trước đó đúng là anh từng giết cao thủ Đế Cảnh nhà họ Phương, nhưng anh nghĩ tôi cũng yếu ớt, bị anh giết chết như người nhà họ Phương sao?”
“Nói thật nhé, trong mắt tôi Đế Cảnh cấp một bình thường nhỏ bé chỉ như một con kiến thôi”.
Vừa dứt lời kiếm ý đó lại mạnh thêm.
“Thật ra anh không mạnh hơn hắn là bao”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.
“Ầm!”
Khí tức của Tiêu Chính Văn lập tức dâng lên, đạt đến trạng thái đỉnh cao.
Mặc dù chỉ có khí tức của Nhân Hoàng cấp chín nhưng trong đó lại chứa cả sự bá đạo từ cổ đại.
Mọi người đều ngờ vực nhìn Tiêu Chính Văn.
Cũng là cảnh giới Nhân Hoàng nhưng khí tức của Tiêu Chính Văn lại hơi khác lạ.
“Lẽ nào khí tức thời xa xưa đó chính là khí tức của rồng sao?”
“Nhưng sao tôi lại cảm thấy khí tức của rồng trên người hắn ngược lại tinh túy hơn cả của sư huynh Vương nhỉ?”
Lúc này không ít người đều ngờ vực suy đoán.
Người có thể đến thành Thiên Đô và vào ở trong Thiên Cung Bắc Cực không ai là tầm thường, dù là Lý Tử Dương nếu ở trong thành Đại Phong cũng chắc chắn là nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ.
Nhưng ở thành Thiên Đô lại chỉ là một trong nhiều người không có danh tiếng.
Càng là những người như họ thì càng biết rõ sự đáng sợ của khí tức của rồng, dù chỉ là dựa khí tức của rồng của thiên nhiên cũng là việc không thể tưởng tượng với người bình thường.
“Mượn khí tức của rồng cũng chỉ có thể đánh được với cao thủ Đế Cảnh bình thường, Vương Vũ vốn dĩ đã có rồng con, e là hắn không thể làm Vương Vũ bị thương”.
“Nhưng khí tức của rồng trên người Tiêu Chính Văn hình như tinh túy hơn, hai người họ ai thắng ai thua bây giờ nói thì hơi sớm”.
Trong đám đông cũng không phải đều xem thường Tiêu Chính Văn.
Lúc này Tiêu Chính Văn cũng không che giấu thực lực thật của mình nữa, giơ tay lên đánh ra một trận pháp không gian.
Màn sáng màu vàng trải khắp bầu trời, kiếm ý của Vương Vũ bị hút vào trong.
Nhưng điểm khác biệt với trước đó kiếm ý biến mất như muối bỏ biển mà là nhanh chóng mạnh hơn gấp mấy lần.
“Ầm!”
Một tiếng động cực lớn vang lên, màn sáng màu vàng đó vỡ thành vô số mảnh vỡ rơi trong không trung.
Đây là lần đầu tiên có người phá được trận pháp không gian của Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn, đáng tiếc trong kiếm ý của tôi lại có khí tức của rồng, trận pháp không gian của anh hoàn toàn mất tác dụng trước khí tức của rồng của tôi”, Vương Vũ nhếch môi nói.
Chương 2308: Huyền ảo
Luồng khí tức của rồng của Vương Vũ có thể nói là hoàn toàn bao trùm tất cả trận pháp, ngay cả trận pháp không gian cũng bị luồng khí tức của rồng này phá giải!
Mà Tiêu Chính Văn cũng chỉ đang thăm dò sự nhận biết và lý giải của Vương Vũ về khí tức của rồng mà thôi.
Thứ giống như khí tức của rồng quả thực là sự tồn tại cực kỳ đặc thù giữa trời và đất, điều này cũng đủ để chứng minh Long tộc trước kia quả thực đã thống trị cả đất trời!
Dù là hai khí âm dương giữa trời và đất cũng chẳng thể làm gì được khí tức của rồng, thậm chí còn chẳng thể ngăn cản được khí tức của rồng!
Thế nhưng đó chỉ là đối với trận pháp phổ thông mà thôi.
Trong nháy mắt, thanh kiếm dài của Vương Vũ lại vung ra thêm lần nữa, cộng thêm uy lực từ khí tức của rồng, nhát kiếm này càng thêm rực rỡ chói mắt, dù chỉ là một nhát kiếm cũng đủ để giết chết một cao thủ Đế Cảnh!
“Để tôi xem anh còn thủ đoạn gì có thể đối kháng với khí tức của rồng của tôi hay không!”, Vương Vũ cười khẩy rồi đi tới ngay trước mặt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn chỉ khẽ lùi ra một bước, nhẹ nhàng giơ tay lên, giống như cả màn trời đều bị Tiêu Chính Văn khuấy động vậy!
Trên bầu trời, vô số ánh hào quang đột nhiên xuất hiện, giống như một dải ngân hà cứ thế vắt ngang qua!
Lúc này, ngay cả trời đất một phương cũng xuất hiện hiện tượng sụt lún!
“Tiêu Chính Văn!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mạnh Phi Vũ tức giận không thôi!
Đây rõ ràng là Thiên Địa Luân Hồi của nhà họ Mạnh, đồng thời cũng được gọi là trận pháp Thiên Đạo Luân Hồi!
Thứ gọi là Thiên Đạo bao hàm trời đất, còn bao hàm cả vạn vật!
Mà Luân Hồi lại bao hàm quy luật của không gian và thời gian, là trình độ cao nhất bên trong trận pháp!
Vậy nên loại trận pháp này mới có thể khơi dậy hiện tượng thiên văn, kết nối trời đất, thậm chí vào lúc triển khai còn có thể phá huỷ đất trời một phương chỉ trong một nốt nhạc!
Bên trong thế tục từng xuất hiện rất nhiều giai đoạn thời gian và không gian hỗn loạn, chính vì trong lịch sử từng có người sử dụng loại trận pháp này ở nơi đó nên mới sản sinh ra!
“Khí tức của rồng? Dù Long tộc có mạnh tới đâu thì cũng phải sống bên dưới khoảng trời này!”, Tiêu Chính Văn cười khẩy, đại trận Thiên Địa Luân Hồi đã được hình thành!
Ngay tức thì, ngay cả mặt trời giữa không trung cũng giống như một quả cầu lửa cực lớn, vô số ngọn lửa nóng rực cứ thể phun trào!
Vầng trăng trên bầu trời phát ra những tia sáng sắc lạnh, ngay lập tức, hai trùng thiên băng và lửa cùng lúc xuất hiện, dù là địa ngục Tu La đáng sợ thì cũng chỉ tới thế!
Mặc dù khí tức của rồng đủ mạnh, thế nhưng đối diện với uy thế long trời lở đất thì thì cũng chẳng thể xoay chuyển được gì!
Nếu không thì trận pháp Thiên Địa Luân Hồi cũng sẽ không trở thành một trong mười trận pháp lớn của thời thượng cổ!
Thậm chí còn được thành chủ Thanh Liên của thành Thiên Đô gọi là bảo thuật tối cao!
Hơn nữa, nếu như trận pháp Thiên Địa Luân Hồi chỉ là một trận pháp bình thường thì cũng chẳng đáng để Mạnh Phi Vũ phải làm to chuyện lên vì nó, đích thân đánh tới Ngọc Phụng Lâu để đòi lại từ tay Tiêu Chính Văn!
Khoảnh khắc này, Tiêu Chính Văn cao ngạo đứng giữa đất trời giống như đấng thống trị cai quản đất trời, dường như ngay cả trời đất một phương cũng bị anh kiểm soát trong lòng bàn tay, mặc cho anh toàn quyền xử lý!
Lúc này, ngay cả thanh kiếm dài trong tay Vương Vũ cũng phát ra tia sáng màu bạc, chỉ mới bị Tiêu Chính Văn khẽ chỉ điểm một lần thôi mà đã gãy vụn thành ba đoạn chỉ trong nháy mắt!
Thiên Địa Luân Hồi có thể nói là trận pháp tối cao có thể huỷ diệt toàn bộ thế gian!
Sức mạnh công phá của nó không phải là thứ mà những trận pháp thông thường có thể so bì được!
Mà người đứng bên trong đại trận Thiên Địa Luân Hồi, dù có sử dụng thủ đoạn công kích gì thì rõ ràng cũng là quá đỗi yếu ớt!
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Mạnh Phi Vũ đều đỏ hết cả lên!
Phải biết rằng loại bí thuật này, ngay cả bản thân hắn cũng không thể vận dụng thành thạo, mà Tiêu Chính Văn lại có thể vung tay là thi triển được lưu loát tới vậy!
Càng khiến cho hắn bất ngờ hơn là từ hôm qua tới giờ chẳng qua mới chỉ có một đêm mà thôi, dù khả năng lĩnh hội của Tiêu Chính Văn có mạnh tới đâu thì cũng chẳng thể lĩnh hội được tinh thông toàn bộ trận pháp thượng cổ này chỉ trong vòng một đêm!
Chỉ là hắn đâu hề biết Tiêu Chính Văn đã xem qua trận pháp của trận pháp Thiên Địa Luân Hồi từ mấy năm trước rồi, anh vẫn luôn không vận dụng chỉ vì lúc đó thực lực của anh còn quá yếu, căn bản chẳng thể khởi động được trận pháp cường đại tới vậy!
Nếu như cưỡng ép vận dụng thì ngược lại còn bị trận pháp phản vệ!
“Giết hắn cho tôi!”, Mạnh Phi Vũ phẫn nộ gầm lên với Vương Vũ.
Vương Vũ cũng có hoài nghi y như vậy, theo lý mà nói thì dù Tiêu Chính Văn có được trận pháp Thiên Địa Luân Hồi thì căn bản cũng chẳng thể lĩnh hội ra được sự huyền diệu bên trong chỉ với một đêm!
Dù gì trận pháp không hề giống với sách vở bình thường, tuỳ tiện liếc qua là có thể biết được điểm huyền ảo bên trong!