Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy tia sét tím phóng thẳng vào cửa sổ, Tiêu Chính Văn khẽ nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để đầu óc trống rỗng.

Chỉ trong trạng thái trống rỗng, anh mới có thể nhớ lại cảm xúc trước đây.

Tiêu Chính Văn đã từng sử dụng loại trận pháp này khi giao đấu với Đông Phương Ngạo Vũ, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn không thể hiểu được ý nghĩa cốt lõi của trận pháp này.

Chỉ có thể dựa theo cảm giác để thi triển trận pháp, đương nhiên sẽ kém ổn định hơn so với Đông Phương Ngạo Vũ và Trương Nguyệt Đông.

Thời gian còn lại của Tiêu Chính Văn càng lúc càng gấp rút, chỉ còn cách một phần nghìn giây.

Có thể nói, chỉ cần tia sét tím kia đánh trúng Tiêu Chính Văn thì đừng nói anh là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, cho dù cao hơn một cấp thì cũng sẽ bị trọng thương.

Suy cho cùng, thiên uy không phải là thứ mà sức người có thể chống lại được.

Khoảnh khắc tia sét tím xuất hiện trong phòng bao, hơn chục doanh nhân lớn đang quỳ dưới đất hóa thành sương máu trong chớp mắt.

Chỉ từ cảnh tượng này cũng có thể biết được uy lực của tia sét tím mạnh thế nào.

Loại thần uy hủy thiên diệt địa này cũng không thể làm cho tâm trí của Tiêu Chính Văn dao động nửa phần!

Lúc này, cảm giác trống rỗng lại ập đến, trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi dao động.

Một luồng sáng vàng đột nhiên phóng ra từ ngực Tiêu Chính Văn, sau đó từ từ lan tỏa, Tiêu Chính Văn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, ánh sáng khắp cơ thể Tiêu Chính Văn lan rộng.

Đây chính là trận pháp mà Đông Phương Ngạo Vũ từng sử dụng.

Dù Tiêu Chính Văn mới chỉ học được chút ít, chưa quen hẳn, nhưng cũng đủ để tiếp tia sét mà Trương Nguyệt Đông sử dụng trong trận pháp.

“Bùm!”

Một làn khói trắng lan tỏa khắp nơi, chỉ có Đàm Hiểu Vân ở gần Tiêu Chính Văn nhất và được bảo vệ trong ánh sáng vàng là may mắn thoát nạn.

Còn tất cả những doanh nhân giàu có đang quỳ trên hành lang gần như biến thành một làn sương máu trong chốc lát.

“Rầm!”

“Bùm bùm bùm!”

Tia sét liên tiếp đánh thẳng vào Tiêu Chính Văn, nhưng dù có bao nhiêu tia sét đi chăng nữa thì tất cả chúng đều bị hút vào ánh sáng vào rồi biến mất.

“Tao...”

Trương Nguyệt Đông một giây trước còn huênh hoang, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này liền sững sờ.

Hắn từng nhìn thấy uy lực của Thiên Tuyệt Trận, mặc dù chưa từng sử dụng nó với ai, nhưng có thể san bằng ngọn núi nhỏ cao mấy chục mét dưới chân núi Thiên Sơn trong chốc lát.

Tuy nhiên dùng nó đấu với Tiêu Chính Văn lại trở nên hoàn toàn vô dụng.

“Chuyện... chuyện này không thể! Không thể nào!”

Khuôn mặt Trương Nguyệt Đông lộ vẻ hoảng sợ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Hắn không phải là Đông Phương Ngạo Vũ, nhà họ Trương cũng không phải Hoa Sơn.

Tổ tiên nhà họ Trương đã từng giải thích rất chi tiết về cách sử dụng Thiên Tuyệt Trận, vừa rồi Trương Nguyệt Đông chỉ dùng một phần, chứ chưa sử dụng toàn bộ sức mạnh.

Hắn nghĩ rằng chỉ một tia sét cũng có thể khiến đầu Tiêu Chính Văn lìa khỏi xác.

“Xẹt!”

Một tia sét bạc đột nhiên phóng tới.

Trương Nguyệt Đông không để ý nên đã bị tia sét bạc đánh trúng giữa bụng, may mà có một làn ánh sáng xanh chắn phía trước, nếu không hắn đã bị con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn đâm xuyên qua người.

Dù là như vậy, nhưng cơ thể Trương Nguyệt Đông cũng không tự chủ được bay ngược ra ngoài.

Tuy nhiên, làn ánh sáng xanh kia không tan biến trong tích tắc như khi Tiêu Chính Văn và Đông Phương Ngạo Vũ giao đấu, mà lại vô cùng bền dẻo, bị kéo thành một đường cong!

Choang!

Trương Nguyệt Đông đâm vỡ cửa kính, cả người bay ra khỏi cửa sổ.

Hả?

Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, cho đến khi cơ thể Trương Nguyệt Đông bay ra khỏi cửa sổ, làn ánh sáng xanh kia mới biến mất.

Ồ?

Trong lòng Tiêu Chính Văn cảm thấy hơi tò mò, xem ra nhà họ Trương quả thực là có nền móng gì đó.

Lúc này, cơ thể Trương Nguyệt Đông rơi thẳng từ tòa nhà cao mười tám tầng xuống đất.

Đám người xung quanh kinh ngạc kêu la.

“Ôi! Có người rơi từ trên tầng xuống rồi!”

“Mau tránh ra!”

“Mau gọi xe cứu thương!”

Nhưng lúc đám người đang kinh ngạc thì Trương Nguyệt Đông dùng sức vặn eo, tiếp đất bằng hai chân.

Sau đó lùi lại vài bước, suýt ngã, nhưng may là bám được vào chiếc ô tô màu đen đỗ bên cạnh, cho nên mới đứng vững.

Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn cũng nhảy từng tầng mười tám xuống.

Dù sao thì Trương Nguyệt Đông cũng không phải là người bình thường, cho dù ngã xuống từ tầng mười tám mà không có bất kỳ lực cản nào thì hắn cũng không hề bị thương.

Bất kể là ai đạt tới cảnh giới Thiên Vương thì cơ thể cũng đã săn chắc hơn cả kim cương!

Đừng nói là rơi xuống, cho dù là dùng pháo kích nổ thì cũng sẽ không bị thương.

Chính vì vậy Tiêu Chính Văn mới đuổi giết đến cùng.

Trương Nguyệt Đông thấy Tiêu Chính Văn đến gần, đôi mắt hắn liền bùng lên hai luồng sáng.

“Tên họ Tiêu kia! Lẽ nào mày định sống chết với tao thật sao?”

Lúc này Trương Nguyệt Đông đã tức giận đến cực điểm!

Vừa rồi Tiêu Chính Văn không chết, ngược lại còn làm hắn bị thương, điều này đã khiến nhà họ Trương vô cùng mất mặt!

Bây giờ, Tiêu Chính Văn lại không chịu buông tha, muốn giết hắn đến cùng, khiến Trương Nguyệt Đông ít nhiều cũng cảm thấy sợ hãi.

Điều duy nhất khiến hắn dám khiêu chiến với Tiêu Chính Văn đó là hắn vẫn chưa dùng đến nửa sau của Thiên Tuyệt Trận.

Có lẽ sau khi nửa sau của Thiên Tuyệt Trận được thi triển thì sẽ có hiệu quả không ngờ.

“Tay của mày đã dính đầy máu tươi, hôm nay, mày nhất định phải chết!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Mặc dù đám doanh nhân giàu có kia không phải là người tốt, nhưng bọn họ không liên quan đến chuyện này, hơn nữa còn nhiệt tình chạy đến đây đón tiếp Trương Nguyệt Đông.

Vậy mà hắn lại giết hại tất cả đám người đó trong chớp mắt, đây chính là hành động mất nhân tính!

Cho dù nhà họ Trương có cống hiến bao nhiêu cho Hoa Quốc thì cũng không thể coi thường tính mạng người khác như vậy được.

“Tiêu Chính Văn, mày thật sự nghĩ rằng tao chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao? Hừ! Nói cho mày biết, trận pháp bí mật của nhà họ Trương đủ để giết chết loại gà chó như mày!”

Nói xong, Trương Nguyệt Đông trở nên vô cùng khí thế, chỉ một ngón tay lên trời, gầm lớn: “Hôm nay tao sẽ cho mày thấy Thiên Tuyệt Trận thật sự đáng sợ thế nào!”

Vù vù vù!

Trương Nguyệt Đông vừa dứt lời, một cơn lốc xoáy cuộn trào, những đám mây trên bầu trời nhanh chóng tạo thành cơn lốc có đường kính hàng chục mét.

Chưa nói tới người đi qua lại trên đường, ngay cả ô tô cũng bị cuốn bay lên không trung.

Càng nhìn, Tiêu Chính Văn càng cảm thấy Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương giống với trận pháp vô danh mà Kim Long Vương đã thi triển.

Lẽ nào trận pháp Kim Long Vương thi triển cho anh xem ngày hôm đó cũng bắt nguồn từ Tam Tuyệt Trận do Tổ Long truyền lại?

Nếu vậy thì chỉ cần đánh bại Trương Nguyệt Đông, ép hắn nói ra bí mật của Thiên Tuyệt Trận thì có lẽ sẽ hóa giải được rất nhiều nghi vấn trong lòng anh.

Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Chính Văn liền nảy sinh một kế hoạch.

“Tiêu Chính Văn, mày chết đi!”

Trương Nguyệt Đông như con dã thú điên cuồng, tay điều khiển cơn lốc xoáy xẹt thẳng lên trời, nhanh chóng xông về phía Tiêu Chính Văn!

Trong cơn lốc xoáy đó, có một tia sét mờ ảo, còn lại trong trung tâm cơn lốc tối đen như mực, không có chút ánh sáng, nên không thể nhìn ra được manh mối nào.

“Gừ!”

Trong cơn lốc, dường như có tiếng rồng gầm vang, lao về phía Tiêu Chính Văn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK