Thế mà trong khoảnh khắc vừa nãy anh lại đột phá từ cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương địa cấp ba sao lên một cảnh giới mới.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã đạt tới cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương thiên cấp bốn sao.
Hai người chỉ thua kém nhau nửa cảnh giới, nhưng Độ Thiên Chân Nhân đã sử dụng con át chủ bài của mình.
Mà Tiêu Chính Văn vẫn còn một lá bài bí mật nữa.
Anh vẫn chưa sử dụng đến thanh giáo dài Liệt Long, đây chắc chắn là chiêu chí mạng cuối cùng khiến đối phương có thể chết ngay chỉ với một đòn tấn công.
Lúc này Tiêu Chính Văn mới nhận ra mỗi một cấp bậc trong cảnh giới Thiên Vương chính là một lần sống lại!
Lúc nãy trong quá trình anh lĩnh ngộ được tuyệt chiêu cả đời của Độ Thiên Chân Nhân thì cũng nhận ra một sức mạnh khác trong thế giới này, đó là sự sống và cái chết.
Sinh tử liền kề nhau như hình với bóng, đạo trời tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại, cũng là một loại sức mạnh của giới tự nhiên, là một trong những lực vô hình của thế giới.
Lúc nãy có thể đỡ được một đòn của Độ Thiên Chân Nhân là vì Tiêu Chính Văn đã từ bỏ sự sống, mà một mặt khác của cái chết lại vừa vặn là sự sống.
Vì thế cảnh giới sức mạnh của anh cũng tăng lên nhanh chóng.
Ngay khi con dao quân đội năm cạnh chạm vào thanh kiếm, Tiêu Chính Văn đã thoát khỏi sự sống trong cái chết, tránh được một kiếp nạn thì không nhắc đến, anh còn trở thành người được lợi nhất trong trận chiến này.
Lúc này Độ Thiên Chân Nhân đã hoàn toàn suy sụp.
Ngay cả mấy tên đệ tử của Độ Thiên Chân Nhân cũng nhận ra một sự thật.
Tiêu Chính Văn là một cao thủ có thể sánh ngang với Độ Thiên Chân Nhân mà họ phải ngẩng đầu ngưỡng mộ.
Có lẽ trận chiến này Thiên Tông Kiếm sẽ trở thành trò cười của võ tông.
Chưởng giáo tông môn lớn đứng trong top ba lại không đánh bại được một thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi.
Hơn nữa trong quá trình giao đấu lại để người ta đột phá cảnh giới, trở thành đá luyện kim của Tiêu Chính Văn.
Đây đúng là một sự sỉ nhục đáng xấu hổ.
“Ngộ nhỡ… ngộ nhỡ sư phụ thua thì chúng ta… chúng ta sẽ gặp nguy hiểm mất”.
“Không đâu, đừng nói năng bậy bạ, từ khi sư phụ thành danh đến giờ chưa từng thua bất kỳ ai, ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại đi!”
“Hừ, mọi người nhìn đi, hôm nay chắc chắn Tiêu Chính Văn sẽ chết thôi!”
Mấy tên đệ tử của Độ Thiên Chân Nhân lại ồn ào bàn luận.
Mặc dù Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân đều nôn ra máu, cũng đều bị thương nhưng lúc này cảm nhận của hai người lại hoàn toàn khác.
Nội tạng Độ Thiên Chân Nhân như bị xé nát, máu cứ liên tục trào ra, thậm chí bây giờ cụ ta không còn sức để cầm kiếm lên nữa.
Thanh kiếm dài trong tay dường như nặng cả nghìn cân.
Đòn tấn công bằng kiếm vừa nãy không chỉ gây ra thương tích da thịt của Độ Thiên Chân Nhân mà còn là một cú sốc về mặt tinh thần.
Khiến cụ ta hoàn toàn mất đi lòng tin và can đảm nói rằng có thể đánh bại thanh niên trước mặt này.
Dù thế nào cụ ta cũng không hiểu rốt cuộc một thanh niên hơn hai mươi tuổi như Tiêu Chính Văn sao có thể lĩnh ngộ được thứ mà cụ ta dành tâm huyết cả đời mới có thể hiểu được.
Sao có thể chứ? Sao một thanh niên hơn hai mươi tuổi lại có thể bất phân thắng bại với cụ ta như vậy được?
Đây không phải là điều ai cũng có thể làm được chỉ dựa vào lòng can đảm, càng không thể chỉ dựa vào thiên phú dị thường.
Nếu không Độ Thiên Chân Nhân đã chết trong tay mấy nhân tài trẻ đó lâu rồi!
Nhưng so sánh ra thì hơi thở của Tiêu Chính Văn cũng đã yếu đến cực điểm, có điều Tiêu Chính Văn lại đang hồi phục với tốc độ rất nhanh.
Suy cho cùng anh vừa mới đột phá cảnh giới, có nghĩa là đang thích ứng với một cảnh giới hoàn toàn mới.
Hơn nữa từ nay trong mắt Tiêu Chính Văn, cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao cũng không còn là sự tồn tại bất khả chiến bại nữa.
Chỉ còn nửa cảnh giới nữa mà thôi, đi ngược dòng tuyệt đối là điều không thể.
Hơn nữa lúc này Tiêu Chính Văn không cảm nhận được bất kỳ cơn đau nào trên cơ thể.
Lúc nãy muốn đỡ đòn của Độ Thiên Chân Nhân là thật, nhưng lúc anh nôn ra ngụm máu đó lại là lúc anh đột phá, ép buộc bản thân sử dụng một lực vượt quá khả năng chịu đựng của cơ thể nên mới bị sinh ra tác dụng phụ.
“Cậu thanh niên, cậu cũng khá lắm, với độ tuổi của cậu mà có thể liên tiếp đỡ được hai chiêu của tôi quả thật là người có thể ngạo mạn”.
Độ Thiên Chân Nhân nghỉ ngơi khoảng mười phút mới dần khôi phục lại khí huyết đang không ngừng trào dâng của mình.
“Ông cũng khá lắm, lớn tuổi như vậy mà vẫn có thể đánh tôi ra nông nỗi này, cũng xem như là một ông lão cường tráng. Nhưng tôi rất muốn xem chiêu thứ ba của ông sẽ gây bất ngờ gì cho tôi!”
Tiêu Chính Văn lau vết máu trên khóe miệng, nở nụ cười miễn cưỡng nói.
Độ Thiên Chân Nhân khẽ gật đầu, hít sâu một hơi đáp: “Đến tận bây giờ, cậu là người trẻ tuổi đầu tiên dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này đấy!”
“Nhưng tiếc là cậu vẫn còn quá trẻ, một số thứ cần phải có thời gian, đôi khi cảnh giới tăng lên nhanh quá cũng không phải là chuyện tốt!”
Lúc này uy lực của Độ Thiên Chân Nhân bỗng thay đổi.
Mặc dù vẫn đứng ở đó nhưng Độ Thiên Chân Nhân giống như hòa lại làm một với mọi thứ xung quanh.
Tiếp theo, xảy ra một cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc thảng thốt.
Chỉ thấy Độ Thiên Chân Nhân hơi khụy gối nhảy lên, sau đó tay cầm thanh kiếm dài lao về phía Tiêu Chính Văn, tốc độ của đòn tấn công này rất chậm.
Chậm đến mức như đang phát lại ống kính quay chậm.
Nhưng đòn tấn công này cũng như hòa làm một với trời đất, ngay cả trong không khí xung quanh cũng tràn ngập sát khí và kiếm khí.
“Đây… đây là…”
Tiêu Chính Văn nghĩ ngay đến một từ anh đã đọc được trong Thiên Sơn Thư Lục.
Kiếm Cảnh!
Đây là cảnh giới tối thượng, cũng là cảnh giới mà vô số cường giả sử dụng kiếm thành thạo theo đuổi.
Tất cả những người đạt đến Kiếm Cảnh chỉ cần xoay chuyển tâm tư là có thể biến mọi thứ xung quanh thành vũ khí của mình.
Thậm chí bao gồm cả không khí, vì thế có thể giết người trong vô hình.
Lúc này mấy đệ tử của Độ Thiên Chân Nhân mới bật cười thành tiếng.
“Hừ, đây mới là chiêu chí mạng thật sự của sư phụ này. Thằng ranh, mày chưa từng thấy phải không?”
Không chỉ có Tiêu Chính Văn chưa từng thấy mà ngay cả Đông Phương Viêm cũng chưa từng nhìn thấy Độ Thiên Chân Nhân sử dụng chiêu này bao giờ.
Tuyệt chiêu bí mật mà Độ Thiên Chân Nhân giấu kín nhiều năm – con át chủ bài thật sự của cụ ta đã bại lộ, nhưng thế thì đã sao?
Kiếm Cảnh khác hẳn với cảnh giới!
Không phải đạt đến cảnh giới cao là có thể tiếp thu được.
Điều này hoàn toàn dựa trên sự hiểu biết về kiếm, về khí, thậm chí là hiểu biết về vạn vật trong thế giới.
Dù có biểu diễn mười nghìn lần thì Tiêu Chính Văn cũng đừng hòng học theo được!
Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được mối nguy hiểm, hết sức nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Độ Thiên Chân Nhân.
Cùng lúc đó trong sân có một cơn gió thoảng qua, cơn gió này chậm rãi thổi về phía Tiêu Chính Văn đang đứng.
Nhưng anh không hề cảm thấy mát mẻ, mà chỉ có sát khí vô tận.
Ngay cả quần áo của Tiêu Chính Văn cũng bị cơn gió này thổi bay.
“Xem ra hôm nay giữa tôi và ông chỉ có một người có thể sống sót. Nếu đã vậy thì để ông trời quyết định xem người đó là ai!”
Tiêu Chính Văn bỗng trợn tròn mắt vung tay lên ném con dao quân đội năm cạnh về phía Độ Thiên Chân Nhân.
“Hừ! Cậu thanh niên, hôm nay là ngày chết của cậu…”
Độ Thiên Chân Nhân chưa nói hết câu đã cảm nhận được sự khác thường của Tiêu Chính Văn.
Đột nhiên một thanh giáo dài màu đỏ bỗng bắn ra mang theo sức mạnh không gì sánh được lao thẳng vào ngực Độ Thiên Chân Nhân…