Nếu như không phải anh đã dung hợp với trái tim rồng Xích Long thì ngày đó nhất định sẽ chết trong tay Âu Dương Tôn!
Ánh sáng, lửa, ảo ảnh!
Ba loại sức mạnh tự nhiên này có thể biến hoá ra đủ loại hình tượng ảo trước mặt bất cứ người nào.
Mặc dù Tiêu Chính Văn đã dung hợp với trái tim rồng Kim Long, thế nhưng loại trận pháp này vẫn chưa dùng bao giờ.
Nghĩ tới đây, Tiêu Chính Văn đột nhiên chỉ tay, hư không xung quanh thậm chí đều trở nên rung động dưới uy lực của lần chỉ tay này.
“Thằng ranh, dám ngông cuồng như vậy! Cậu…”
Hách Liên Sinh thấy Tiêu Chính Văn dùng một ngón tay chỉ ra, đang định tung cú đấm về phía Tiêu Chính Văn thêm lần nữa thì đột nhiên rơi vào trong một khoảng không đen kịt!
Chuyện này là sao vậy chứ?
Cụ ta không thấy khu nhà ở của Giang Vạn Long đâu nữa, ngay cả đội chấp pháp và mấy người Tưởng Văn Lộ xung quanh cũng biến mất tăm.
Nguy hiểm nhất là Tiêu Chính Văn đâu rồi?
Tiêu Chính Văn cũng biến mất luôn sao?
Hách Liên Sinh giơ nắm đấm lên cao, hai mắt vô thần quan sát bốn bên.
Bản thân cụ ta giống như đang ở trong một không gian tối tăm, giơ tay cũng không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay.
Thế nhưng loại ảo giác này cũng chỉ có bản thân cụ ta mới nhìn thấy mà thôi.
Những người khác đang đứng xung quanh chỉ có thể nhìn thấy Hách Liên Sinh bước nhanh về phía Tiêu Chính Văn, thế nhưng đi đến nơi cách Tiêu Chính Văn chưa đến ba mét thì đột nhiên dừng lại.
Cụ ta giơ bàn tay lên, nhìn ngang nhìn dọc, hành vi vô cùng dị thường.
“Ông Hách, ông đang làm gì thế?”
Tưởng Văn Lộ đột nhiên hơi nôn nóng khi thấy Hách Liên Sinh giống như một kẻ thần kinh, giơ bàn tay lên, ánh mắt đờ đẫn nhìn ngang ngó dọc.
Thế nhưng Hách Liên Sinh căn bản không nghe thấy lời Tưởng Văn Lộ nói, Tiêu Chính Văn sải bước đi tới sau lưng Hách Liên Sinh, sau đó giơ nắm đấm lên mạnh mẽ đánh vào lưng cụ ta.
Ảo giác trước mắt Hách Liên Sinh cũng lập tức biến mất, cả người giống như con diều bị đứt dây, bay tít ra xa.
Đây là lần đầu Tiêu Chính Văn dùng loại trận pháp này!
Thế nhưng loại trận pháp này lại có một tai hại rất lớn… đó là tiêu hao rất nhiều năng lượng!
Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, Tiêu Chính Văn cảm giác bản thân mệt mỏi giống như vừa đi qua một con đường núi dài mấy nghìn dặm.
Cả người đều có cảm giác cực kỳ choáng váng.
Khụ!
Cơ thể của Hách Liên Sinh nặng nề ngã xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu.
Một lúc lâu sau cụ ta mới quay đầu lại, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ không dám tin.
“Cậu… cậu lại… dung… dung hợp rồi…”
Cụ ta còn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã vung tay, con dao quân đội năm cạnh phóng ra, đâm xuyên qua yết hầu của Hách Liên Sinh!
Hách Liên Sinh – nhân vật từng làm mưa làm gió ba mươi năm trước lại chết thảm như vậy trong khu nhà của Giang Vạn Long.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tưởng Văn Lộ sợ tới mức đái cả ra quần.
Tiêu Chính Văn không có binh quyền là thật, thế nhưng thực lực của anh thì vẫn còn đó!
“Tiêu… không không không, vua Bắc Lương, tôi… tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi!”
Giọng điệu Tưởng Văn Lộ lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt cầu khẩn.
Bây giờ hắn đã không còn quan tâm tới khẩu cung hay chứng cứ gì nữa, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh!
“Ồ? Làm theo mệnh lệnh? Ai bảo ông ra tay độc ác với một đứa trẻ bảy tuổi như vậy? Là Thiên Tử hay là ai?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Tưởng Văn Lộ.
“À … là… là tôi tự mình làm như vậy, thế nhưng... nhưng đều là do người họ Lạc kia, nếu không phải ông ta nói với tôi không lấy được chứng cứ đanh thép thì sẽ lấy mạng của tôi, tôi cũng sẽ không làm như vậy đâu!”
“Tôi… tôi cũng là con người mà!”
Người?
Tiêu Chính Văn nghe thấy mấy chữ này thì không nhịn được mà phá lên cười!
Tưởng Văn Lộ mà còn có thể coi là con người sao?
Sử dụng cực hình với một đứa trẻ sáu, bảy tuổi. Còn muốn lột da trên chân của đứa trẻ đó, đây là lời mà một con người có thể nói ra hay sao?
“Tưởng Văn Lộ, ông tự xử đi, nếu không ông sẽ sống không bằng chết!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng dặn dò.
Bất luận Tưởng Văn Lộ là ai, Tiêu Chính Văn cũng không thể để cho hắn sống sót rời khỏi nơi này!
Tiêu Chính Văn nhất định phải báo thù cho nhà họ Giang và nhà họ Tần!
“Tiêu Chính Văn! Tôi cảnh cáo cậu, lần này tôi phụng mệnh Thiên Tử tới để điều tra Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc! Cậu… cậu đừng quên, bây giờ cậu không còn là vua Bắc Lương nữa rồi!”
Tưởng Văn Lộ thấy Tiêu Chính Văn không định tha cho hắn thì tức tối chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn mà gào lên.
“Tiêu Chính Văn, bỏ đi, tha cho cậu ta đi, giết cậu ta, một khi Thiên Tử…”, Giang Vạn Long lên tiếng.
“Ông Giang, nếu như Thiên Tử trách tội thì một mình tôi sẽ chịu trách nhiệm hết! Hôm nay người này nhất định phải chết!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn quay đầu nói với Long Ngao: “Long Ngao!”
“Rõ!”
Long Ngao đã tức tới phát run từ lâu, chỉ muốn xé xác Tưởng Văn Lộ ra cho chó ăn thì mới hả giận!
Tưởng Văn Lộ đang định quay người bỏ chạy.
Thế nhưng hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, dù có cho hắn tám cái chân thì cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Long Ngao!
Tưởng Văn Lộ chưa chạy được hai bước đã bị Long Ngao túm trở lại.
“Tên họ Tưởng kia, không phải ông nói muốn lột da trên chân đứa trẻ này sao? Ông đây sẽ cho ông nếm mùi thử xem!”
Nói xong, Long Ngao rút một con dao găm ra, rạch xuống ống quần của Tưởng Văn Lộ.
“Mấy người muốn làm gì? Tôi phụng lệnh của Thiên Tử tới để điều tra vụ án! Cậu… cậu buông tôi ra! Mẹ nó, dám động vào tôi, mấy người đều sẽ bị diệt tộc!”
Tưởng Văn Lộ gào tới rát cả cổ họng, thế nhưng một giây sau, tiếng gào của hắn đã trở thành tiếng la hét thảm thương như lợn bị chọc tiết.
Long Ngao nói là làm, dứt khoát lột bỏ một lớp da của hắn!
Tưởng Văn Lộ đau tới mức sắp ngất tới nơi!
Nhìn thấy cả chân không còn lớp da thịt, cơ thể Tưởng Văn Lộ không ngừng run rẩy trên mặt đất.
Mấy nhân viên chấp pháp cũng sợ tới mức mặt mày tái mét, đồng loạt quỳ xuống mặt đất.
“Tiêu Chính Văn! Nếu như bây giờ cậu thả tôi đi, tôi… tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra! Cậu…”
Không đợi hắn nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã phất tay với Long Ngao, nói: “Dẫn ông ta đi đi, cho ông ta cảm nhận một chút đãi ngộ đặc biệt của điện Thần Long chúng ta!”
“Rõ!”
Trên mặt Long Ngao xuất hiện nụ cười ác độc rợn người, xách Tưởng Văn Lộ ra khỏi sân giống như xách một con gà.
Chẳng bao lâu sau, từ trên sườn núi phía sau đã truyền tới tiếng gào khóc thảm thiết.
Ban đầu, Tưởng Văn Lộ thi thoảng còn mắng chửi vài câu.
Chưa đầy năm phút trôi qua, Tưởng Văn Lộ đã không còn thốt nổi nên lời nữa, chỉ có thể nằm đó học tiếng chó kêu!
Khoảng chừng mười mấy phút sau, tiếng gào khóc của Tưởng Văn Lộ đột nhiên im bặt.
Một nhân viên chấp pháp sợ tới mức ngồi thụp xuống đất, thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn cũng không có.
“Sau khi trở về, đã biết nên nói thế nào hay chưa?”
Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng chất vấn.
“Không… không… không biết!”
Mọi người liều mạng lắc đầu.
“Tưởng Văn Lộ khăng khăng muốn lên núi săn thú rừng, kết quả bị hổ tấn công, da thịt trên người đều bị hổ cắn xé hết cả!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Hổ?”
Mấy nhân viên chấp pháp đều sững sờ, từ xưa đến nay, Đại Tây Nam này không hề có hổ, lời nói dối này không hợp lý chút nào!
“Sao nào?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn đám người, nói: “Mấy người cho rằng rời khỏi nơi này, trở về Long Kinh thì mấy người được an toàn rồi sao?”
“Đúng đúng đúng, lúc ông Tưởng lên núi đã gặp phải hổ!”
Một nhân viên chấp pháp nói với giọng điệu nức nở.