Người đứng đầu Âu Lục cứ thế quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.
Tất cả học viên và lãnh đạo cấp cao của học viện võ thuật cũng đồng loạt quỳ xuống ngay khi Andre quỳ gối.
Các học viên đến từ các nơi trên thế giới đều ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết làm thế nào.
“Bất kể hắn là ai, coi khinh người Hoa Quốc tôi thì chỉ có một kết cục là chết!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, không cho người khác cơ hội thương lượng.
Sải bước đi về phía trước, Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nói với mọi người trong học viện võ thuật: “Mọi người nhớ lấy, không được xúc phạm Hoa Quốc, không được sỉ nhục người Hoa Quốc, nếu không Charles chính là tấm gương của các người”.
“Gia tộc phía sau các người rất lớn mạnh à? Hôm nay Tiêu Chính Văn tôi sẽ cho các người thấy xúc phạm đến Hoa Quốc, bất kể là gia tộc nào cũng đều bị tiêu diệt”.
Tiêu Chính Văn?
Nghe thấy cái tên này, Andre không khỏi ngẩng phắt đầu lên.
Lữ Thanh Dương – người đến từ Hoa Quốc lại càng thấy ớn lạnh.
Tiêu Chính Văn?
Cậu ta không phải là Tiêu Quân Lâm sao?
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Chính Văn chậm rãi gỡ mặt nạ da người xuống để lộ ra khuôn mặt thật của mình.
“Vua… vua Bắc Lương?”
Lữ Thanh Dương thốt lên.
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói: “Việc một người làm thì một người chịu, tôi tuyệt đối không làm liên lụy đến bất kỳ ai, càng không liên lụy đến Hoa Quốc. Nếu bất cứ ai hay gia tộc nào ở Âu Lục muốn báo thù thì tôi sẵn sàng tiếp đón bất kỳ lúc nào”.
Andre hoàn toàn tuyệt vọng, ông ta từng nghe đến đại danh của Tiêu Chính Văn.
Cầu xin cho Âu Lục ở trước mặt Tiêu Chính Văn ư?
Quả thật là nực cười!
“Cậu Tiêu, quả nhiên gương mặt thật của cậu khiến tôi rất kính phục. Thua dưới tay cậu, tôi không còn gì tiếc nuối”.
Nói rồi Andre đứng lên cong người với Tiêu Chính Văn.
“Đi thôi!”
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.
Andre cũng không nhiều lời, xoay người dẫn Tiêu Chính Văn rời khỏi lễ đường.
Lữ Thanh Dương chăm chú nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn hồi lâu, ông ta bỗng nhận ra điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn đi.
Nhất định phải báo ngay cho Hoa Sơn biết tin tức Tiêu Chính Văn chưa chết, hơn nữa cảnh báo Hoa Sơn không thể đối địch với Tiêu Chính Văn, ngay cả Andre cũng quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.
Ít nhất trước khi các cường giả ngoài lãnh thổ quay về thì không thể chọc vào Tiêu Chính Văn, nếu không Hoa Sơn sẽ gặp đại nạn.
…
Vương tộc Lý Tâm tọa lạc trong lâu đài cổ ở phía Tây Nam nước Phá Lý, mặc dù tòa lâu đài này không nổi tiếng bằng tòa lâu đài của đại đế Chealos, nhưng cũng cực kỳ xa hoa.
Dù sao cũng từng là vương thất Lý Tâm của Âu Lục, cho dù đến nước nào cũng đều được tôn kính.
Trong tòa lâu đài cổ, một ông lão tóc bạc đang ngồi trên chiếc sofa xa xỉ đọc tin tức trong tay.
“Charles ở học viện võ thuật vẫn ổn chứ? Nghe nói tuần sau sẽ chọn ra nhóm người đầu tiên vào tòa trận pháp, đã thông báo cho Andre chưa?”
Ông lão đó chính là ông nội của Charles, tên là Chealos.
“Đã thu xếp ổn thỏa chuyện của cậu chủ nhỏ rồi, đến lúc đó sẽ có vài người cấp bậc Thiên Vương ba sao cùng vào tòa trận pháp với cậu chủ nhỏ, hơn nữa những thứ họ giành được cũng sẽ nhường lại cho cậu chủ nhỏ”.
Quản gia vô cùng cung kính nói.
“Thế nhưng vừa rồi Basak gọi đến nói cậu chủ nhỏ xảy ra vài tranh chấp với một người tên Tiêu Quân Lâm trong buổi lễ của học viện, ông xem có cần cử vài người qua đó không?”
Quản gia lấy điện thoại ra, mở tin nhắn để trên bàn trà trước mặt ông lão.
“Tiêu Quân Lâm? Chỉ là một tên vô danh mà thôi, nói với Basak cứ giết cậu ta là được, không cần báo lại với tôi”.
Dứt lời, Chealos tiếp tục đọc báo.
Một tên nhóc Hoa Quốc đâu đáng để cụ ta hao tâm tốn sức.
Nơi này là Âu Lục, bóp chết một người Hoa Quốc dễ dàng như nghiền chết một con trùng.
Thậm chí Chealos còn xem thường mấy chuyện nhỏ này. Ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ ngoài cửa sổ.
“Xem ra hắn chết cũng đáng”.
Giọng nói vừa dứt lời, cả tòa lâu đài cổ đều rung lắc.
Hả?
Lòng ông lão không khỏi chùng xuống, sắc mặt trở nên u ám ngay tức khắc.
Quản gia ở bên cạnh khẽ nhíu mày, hơi thở cảnh giới Thiên Vương bốn sao bỗng chốc toát ra, nhanh như chớp xuất hiện ở chính giữa sảnh lớn.
Cùng lúc đó, bốn năm cao thủ mặc đồ đen cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao cũng đồng loạt xuất hiện ở những hướng khác nhau, ánh mắt đều nhìn về phía cửa sổ.
“Ai mà to gan dám xông vào tòa lâu đài của vương thất Lý Tâm tôi!”
Chealos lạnh lùng hỏi.
Đừng nói là vài tên côn đồ nhỏ bé, dù có là người đứng đầu Âu Lục Andre muốn đến gặp cụ ta cũng phải hẹn trước.
Dù là quốc vương của một nước cũng không dám tự tiện xông vào.
Còn những người khác thậm chí còn chẳng có tư cách đến gần tòa lâu đài cổ vương thất.
Chỉ là Chealos vừa dứt lời thì một tiếng ầm vang lên, cánh cửa lớn của tòa lâu đài bay ngược vào trong.
Khiến bàn trà trước mặt Chealos vỡ nát.
Quản gia vội vàng bước đến gần Chealos bảo vệ cụ ta ở phía sau.
Cùng lúc đó đưa mắt ra hiệu cho hộ vệ ở hai bên, bốn năm hộ vệ lập tức đứng thành một bức tường người ở trước mặt quản gia.
Không lâu sau, hai bóng người xuất hiện trước cửa tòa lâu đài cổ.
Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng lạnh lùng nhìn lão Chealos, trong mắt bắn ra sát khí ngùn ngụt.
“Cậu… cậu là ai? Dám tự tiện xông vào cấm địa của vương thất!”
Quản gia thầm cảm thấy ngạc nhiên khi thấy người đến là một thanh niên người Hoa Quốc.
“Tiêu Chính Văn!”
Tiêu Chính Văn bình thản nói.
“Tiêu Chính Văn? Cậu là vua Bắc Lương Hoa Quốc – Tiêu Chính Văn?”
Chealos lộ ra vẻ mặt như gặp phải ma, hoảng sợ hỏi.
Tin tức Tiêu Chính Văn chết ở Lôi Hải Côn Luân đã truyền đi khắp thế giới.
Dù là thiết bị kỹ thuật khoa học hiện đại nhất cũng không thể tiếp cận khu vực có nhiệt độ siêu cao đó.
Vậy mà Tiêu Chính Văn vẫn còn sống ư?
“Đúng vậy!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Chealos.
Thảo nào, có ai ở Âu Lục này lại dám xông vào vương thất Lý Tâm bằng cách này đâu?
“Hừ! Láo xược!”
Vừa dứt lời quản gia giơ tay lên, một luồng sức mạnh cuồn cuộn bắn ra, chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng đánh về phía Tiêu Chính Văn như một viên đạn.
Có thể thấy thấp thoáng vô số ánh bạc lạnh lẽo trong luồng sáng trắng đó.
Ngay khi quản gia ra tay, mấy người mặc áo đen cũng đồng loạt bao vây tấn công Tiêu Chính Văn.
Trong mắt họ, mặc dù Tiêu Chính Văn là Thiên Vương long cấp năm sao nhưng họ lại có sáu cao thủ cảnh giới Thiên Vương, nếu phối hợp với nhau thì chắc chắn có giết được Tiêu Chính Văn.
Nhưng khiến họ không ngờ được là chỉ thấy Tiêu Chính Văn phất nhẹ tay, ánh sáng trắng và mấy luồng sức mạnh bắn đến chỗ anh đó lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Quản gia không dám tin, ngây ngốc quay đầu lại nhìn Chealos.
“Tiêu Chính Văn, cậu là vua Bắc Lương ở Hoa Quốc chắc cũng biết quy tắc chứ nhỉ? Hôm nay cậu xông vào tòa lâu đài cổ của tôi thì cũng nên giải thích chút đi chứ”.
Chealos giả vờ bình tĩnh hỏi.
Bây giờ muốn khiến Tiêu Chính Văn khuất phục bằng vũ lực là điều không thể.
Người ta thường nói, cao thủ giơ tay ra là biết có phải hay không.
Qua cuộc giao đấu ngắn ngủi vừa rồi, Chealos đã nhìn ra mấy người quản gia bắt tay lại với nhau cũng chưa chắc đã là đối thủ của Tiêu Chính Văn, cách duy nhất của cụ ta là giảng hòa với Tiêu Chính Văn.
“Giết sạch của gia tộc ông!”
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.
“Gì cơ? Cậu muốn… cậu muốn diệt vương tộc tôi á?”
Chealos cười khẩy, trong mắt hiện lên vài phần chế giễu.
“Đúng thế!”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
“Ngông cuồng! Láo xược!”
Chealos nghiến răng nghiến lợi tức giận gào lên.