Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1861: Tiềm năng

Hứa Văn Long vừa dứt lời, mọi người bên võ tông thế tục lập tức rơi vào trầm tư.

Trước đó đã có mười mấy đệ tử các môn phái trong võ tông thế tục tự mình lên võ đài đánh với Hứa Văn Long, kết quả chẳng có lấy một người có thể ép hắn dùng cả hai tay.

Nhìn về phía đám người võ tông, Hứa Văn Long đắc ý ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn.

Dù sao lúc đầu cũng là Tiêu Chính Văn tự mình nói từ chối hắn trước mặt mọi người, bây giờ thì sao? Cả võ tông Hoa Quốc cũng không tìm được ai có thể đánh với hắn.

Chứng tỏ Tiêu Chính Văn chỉ là một tên có mắt không tròng.

Nhưng khi hắn nhìn Tiêu Chính Văn mới nhận ra Tiêu Chính Văn nãy giờ vẫn luôn chú ý đến trận đấu của võ đài khác, từ đầu đến cuối không hề nhìn hắn lấy một lần.

Lúc này một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo trắng, vẻ mặt cực kỳ kiên định, mặc dù trên người cũng có nhiều vết thương nhưng vẫn giành chiến thắng mấy trận liên tiếp.

Hơn nữa cảnh tượng này cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều gia tộc ngoài lãnh thổ, chỉ là thiếu niên đến từ thế tục này bị đám người Bạch Chiến Sinh xem thường.

Trong mắt họ, thế tục làm gì có cao thủ, mặc dù Tiêu Chính Văn đã khiến họ mở rộng tầm mắt, nhưng bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ là người đánh giá, không có tư cách tự mình ra trận.

Lớp trẻ còn lại trong thế tục không đáng nhắc đến.

Mà người đứng chính giữa võ đài chính là Trương Lăng Phong của nhà họ Trương Thiên Sơn, biểu hiện của hắn ngoài nằm dự liệu của Tiêu Chính Văn.

Với thực lực của Trương Lăng Phong liên tiếp đánh bại ba thế tử ngoài lãnh thổ, nếu là trước kia thì chắc là chuyện không có khả năng xảy ra.

Ngay cả Long Hình và Long Nguyệt cũng nhờ được Tiêu Chính Văn đích thân chỉ dạy nên mới có sức chiến đấu đó, nhưng Trương Lăng Phong lại khác, hoàn toàn là tự mình lĩnh hội, đây quả là rất hiếm có.

Lúc này Trương Lăng Phong siết chặt nắm đấm, lại lao về phía thiếu niên áo đen đó lần nữa.

Có thể nói trận giao đấu giữa Trương Lăng Phong và thiếu niên áo đen đó không có bất kỳ bí ẩn nào, thậm chí từ đầu đến chí cuối, Trương Lăng Phong chưa từng sử dụng trận pháp của nhà họ Trương Thiên Sơn mà chỉ đơn thuần sáp lại gần đánh và liên tục thắng mấy trận.

“Hứa Văn Long quả là nhân tài hiếm có, thắng liên tục mười mấy trận nhưng khí tức không hề bị hỗn loạn, đủ cho thấy hắn có cảnh giới cao, khả năng lĩnh hội mạnh đến mức nào, tất cả mọi người có mặt ở đây hôm nay đều không vượt qua được hắn”.

Nói rồi Triệu Kế Hồng quay sang nhìn Tiêu Chính Văn.

Nghe thế Bạch Chiến Sinh bên cạnh cũng nói hùa theo: “Anh Triệu nói chí phải, Hứa Văn Long thật sự là một nhân tài xuất chúng, tiếc là có vài người lúc đầu không nhìn ra, bây giờ hối hận e là đã không còn kịp nữa rồi”.

Lời nói của Bạch Chiến Sinh ẩn chứa ý chế giễu dường như đang cố ý nhắc nhở mọi người trên khán đài vì một phút kiêu ngạo mà Tiêu Chính Văn đã bỏ lỡ một nhân tài hiếm có.

Nhưng Tiêu Chính Văn làm như không nghe thấy lời họ nói, ánh mắt vẫn sáng rỡ nhìn Trương Lăng Phong.

“Hình như cậu Tiêu rất có hứng thú với “bình thuốc” của nhà họ Trương này à? Một bình thuốc mà thôi, không làm được trò trống gì đâu?”

“Nếu không nhờ cảnh giới cao hơn đối thủ thì e là đã bại trận từ sớm rồi”.

Bạch Chiến Sinh lướt nhìn Trương Lăng Phong, khinh thường nói.

“Ông Bạch nghĩ thế thật sao? Nhưng tôi lại nghĩ hắn rất có tiềm năng đấy”, Tiêu Chính Văn thờ ơ đáp lại Bạch Chiến Sinh.

“Tiềm năng?”

Nghe anh nói thế Bạch Chiến Sinh không khỏi cười nhạo: “Cậu Tiêu à, lẽ nào trong mắt cậu, một người dựa vào đan dược mới có thể đột phá cảnh giới Nhân Vương rất có tiềm năng sao?”

“Mắt nhìn của cậu Tiêu rất đặc biệt đấy, xin thứ cho tôi mắt mù”, Bạch Chiến Sinh không hề có ý che giấu ý chế giễu Tiêu Chính Văn của mình, cười mỉa nói.

Bạch Chiến Sinh nghĩ nếu Trương Lăng Phong không có đan dược của nhà họ Trương thì đến bây giờ có thể vẫn còn là một con gà yếu ớt ở cảnh giới Thiên Thần, chẳng có tư cách lên sàn đấu.

Hơn nữa từ lúc đầu, Trương Lăng Phong đã đánh nhau với đối thủ bằng cách thông thường nhất, điều này chỉ có thể chứng tỏ Trương Lăng Phong không đủ mạnh, không thể sử dụng hết tinh túy trong trận pháp tổ truyền của nhà họ Trương.
Chương 1862: Tôn nghiêm

Những người như thế chỉ là người vô dụng ở ngoài lãnh thổ thôi, mà sở dĩ Trương Lăng Phong xuất chúng như thế chỉ là vì trong thế tục không thể chọn ra người nào có thể so sánh được với hắn.

Nói cách khác, thế tục thiếu nhân tài trầm trọng, thế nên Trương Lăng Phong mới có thể trở thành hạc trong bầy gà.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại nhìn ra những chi tiết nhỏ trong từng chiêu của Trương Lăng Phong, rõ ràng Trương Lăng Phong đang do dự, hắn đã có nhận thức mới với trận pháp của nhà họ Trương nhưng những nhận thức này của hắn lại hoàn toàn ngược với truyền thừa của nhà họ Trương.

Chính vì có suy nghĩ như thế nên Trương Lăng Phong mới chọn cách đánh thông thường nhất để đánh với đối phương.

Lúc này Triệu Kế Hồng ngồi bên cạnh Tiêu Chính Văn cũng nhìn ra chút chi tiết nhỏ trong đó, không khỏi nhíu mày.

Đúng lúc này, Trương Lăng Phong tung ra một cú đấm với lực cực mạnh, thêm một thế tử trong gia tộc ngoài lãnh thổ nữa rơi xuống võ đài.

“Tiếp theo, Trương Lăng Phong sẽ đấu với Tiêu Linh Nhi của học viện Cầm Sơn”.

Ngay lúc Trương Lăng Phong vừa định xoay người chắp tay chào mọi người, Bạch Chiến Sinh bỗng đứng lên cao giọng nói.

Nghe đến cái tên Tiêu Linh Nhi, Trương Lăng Phong không khỏi sửng sốt, sau đó dường như cảm thấy hơi mất mát nhìn về một góc ở bên dưới.

Lúc này một cô gái mặc đồ trắng đạp vào không khí bay lên võ đài.

Nhìn thấy người phụ nữ này, không chỉ có Trương Lăng Phong mà ngay cả ông cụ Quý ở bên cạnh cũng sửng sốt.

Người phụ nữ tên Tiêu Linh Nhi này chính là vợ chưa cưới trước kia của Trương Lăng Phong, bây giờ lại bị nhà họ Tiêu hủy hôn, hai người cũng đã trở thành kẻ thù.

Đây rõ ràng là kết quả do các thế lực lớn ở ngoài lãnh thổ cố ý sắp xếp.

Một mặt Tiêu Linh Nhi từng có mối lương duyên với Trương Lăng Phong, hơn nữa Tiêu Linh Nhi đích thân ra đấu với Trương Lăng Phong, sao hắn có thể mạnh tay được?

Trận chiến này Trương Lăng Phong chắc chắn sẽ bị trói chân trói tay, vô hình chung vừa bắt đầu hắn đã rơi vào thế yếu.

Tiêu Linh Nhi nhẹ nhàng đáp xuống võ đài, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô ta lập tức khiến mọi người đều kinh ngạc.

“Trương Lăng Phong, anh không nên lộ mặt thế này, nếu anh tiếp tục lặng thầm như trước, có lẽ vẫn còn cơ hội đấy”.

Giọng Tiêu Linh Nhi lạnh như băng, không hề có chút cảm xúc nào trong đó.

Cô ta cũng biết rất rõ, sở dĩ Bạch Chiến Sinh sắp xếp cho cô ta ra trận là vì Trương Lăng Phong đã liên tiếp đánh bại mấy thế tử ngoài lãnh thổ rồi.

Phải lấy lại được thể diện của cường giả ngoài lãnh thổ.

Kết quả Trương Lăng Phong cũng không nghĩ cũng biết.

Ngộ nhỡ Trương Lăng Phong lại đánh bại thêm ba người nữa thì hắn có thể đứng trong top mười đợt đấu này.

Mặc dù trên danh nghĩa là trận đấu của võ tông, nhưng nhiều thế lực ngoài lãnh thổ không ai muốn nhìn thấy người thế tục lọt vào top mười.

Nghĩa là trong trận đấu lần này, người thế tục cũng chiếm một vị trí, điều này cứ như đang vả vào mặt các thế lực ngoài lãnh thổ họ vậy.

Bạch Chiến Sinh cười mỉa nhìn Trương Lăng Phong rồi nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, không biết trận này Trương Lăng Phong mà nãy giờ cậu vẫn ưa thích sẽ có kết quả thế nào”.

Tiêu Chính Văn chỉ lạnh nhạt cười đáp lại Bạch Chiến Sinh, anh lười quan tâm đến hắn.

“Về công về tư, tôi thân là người thừa kế nhà họ Trương đều bắt buộc phải lên võ đài”.

Trương Lăng Phong vô cùng bình tĩnh nói.

“Trương Lăng Phong, lẽ nào anh vẫn chưa hiểu sao? Thế tục không bao giờ đấu lại các thế lực ngoài lãnh thổ, anh đúng là ngây thơ quá, nghĩ một mình anh có thể thay đổi được gì sao?”

“Nói thật cho anh biết nhé, mọi chuyện đều là định thuật”.

Tiêu Linh Nhi chế giễu nói.

Từ khi được học viện Cầm Sơn thu nhận, Tiêu Linh Nhi đã có được vô vàn tài nguyên, trong mấy năm ngắn ngủi đã từ cảnh giới Thiên Thần ba sao đột phá đến cảnh giới Nhân Vương cấp ba.

So với Trương Lăng Phong, cảnh giới của cô ta chân thực và vững chắc hơn.

“Định thuật?”

Trương Lăng Phong lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Nếu là mấy năm trước thì tôi còn tin số mệnh, nhưng có sự xuất hiện của một người đã khiến tôi không còn tin vào số mệnh nữa”.

“Cái gọi là định thuật chẳng qua chỉ là sự bày bố của vài người nào đó mà thôi, nếu đã là bẫy chắc chắn sẽ có người có thể phá được nó”.

Nói rồi Trương Lăng Phong ném áo dài rộng lớn ra ngoài, khí tức lại dâng lên nói: “Nhà họ Tiêu hủy hôn tôi sẽ không oán trách, nhưng Trương Lăng Phong tôi tuyệt đối không phải là người mà ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt”.

“Càng không cho phép người khác giẫm đạp lên tôn nghiêm của nhà họ Trương”.
Chương 1863: Chế giễu

Nhà họ Tiêu hủy hôn không chỉ làm tổn hại đến sự tôn nghiêm của Trương Lăng Phong, mà còn khiến danh tiếng của nhà họ Trương ở vùng ngoài lãnh thổ sa sút.

Thậm chí nhiều thế gia nhỏ trước đây luôn ngẩng đầu ngước nhìn nhà họ Trương cũng đang chế nhạo họ. Nhiều thế tử từ vùng ngoài lãnh thổ trở lại ân thầm chế giễu Trương Lăng Phong là kẻ vô dụng, không giữ nổi vợ.

Thực ra, trước khi tổ tiên của nhà họ Trương giao thuốc bí ẩn cho Trương Lăng Phong, đã giải thích rõ ràng tất cả hậu quả rồi!

Uống viên thuốc này có thể khiến Trương Lăng Phong nâng cao cảnh giới trong thời gian ngắn, nhưng về sau, hắn sẽ không thể tiến bộ hơn nữa.

Bởi vì viên thuốc này tiêu hao chính tiềm lực của Trương Lăng Phong.

Một người đã cạn kiện tiềm năng thì không thể tiến bộ trên con đường võ đạo được nữa.

Nhưng Trương Lăng Phong kiên quyết lựa chọn uống viên thuốc đó, vì nhà họ Trương, vì thế tục, đồng thời cũng vì danh tiếng của chính hắn, cho dù là mất mạng thì có sao chứ!

Trương Lăng Phong vừa nói xong, bên dưới lập tức nổ ra tràng pháo tay như sấm, vô số thế hệ trẻ của võ tông đã giơ ngón cái tán dương Trương Lăng Phong.

Đây mới là phong thái mà một thế tông ở giới thế tục phải có.

Triệu Kế Hồng liếc nhìn hai người trên sân, quay sang nói với Bạch Chiến Sinh: “Ông Bạch, cô gái kia đến từ Cầm Sơn Thư Viện sao?”

Cầm Sơn Thư Viện ở vùng ngoài lãnh thổ chỉ là một tông môn nhỏ, nhưng phía sau Cầm Sơn Thư Viện lại là Thiên Đạo Minh Ước, vì vậy Cầm Sơn Thư Viện tuy nhỏ, nhưng cũng không thể coi thường.

Cũng chính vì thân phận đặc biệt của Cầm Sơn Thư Viện, Triệu Kế Hồng mới hỏi như vậy.

“Đúng vậy, cô ta chính là người có thực lực cao nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi của Cầm Sơn Thư Viện. Tuy mới nhập môn trong thời gian ngắn, nhưng khả năng giác ngộ rất cao, được chưởng môn Cầm Sơn Thư Viện yêu quý!”

Ông Bạch vuốt râu, tự đắc nói.

“Xem ra ông Bạch thật sự có quan hệ sâu rộng!”, Triệu Kế Hồng nhìn Bạch Chiến Sinh đầy ẩn ý, sau đó nhìn về phía Tiêu Linh Nhi.

Bạch Chiến Sinh cười khẩy, sau đó nói: “Chắc ông Triệu không biết, Tiêu Linh Nhi này có lai lịch rất lớn, đừng thấy cô ta nhập môn muộn mà coi thường, thật ra cô ta đã học được tuyệt kỹ do chưởng môn Cầm Sơn Thư Viện truyền lại!”

“Trận pháp Hạo Như Yên Hải kia là một loại trận pháp vô cùng lợi hại trong thế hệ trẻ!”

Nghe vậy, Triệu Kế Hồng cũng hơi ngạc nhiên, quay đầu cẩn thận đánh giá Tiêu Linh Nhi.

“Chẳng trách Cầm Sơn Thư Viện phái cô ta xuất chiến!”

Nói xong, Triệu Kế Hồng lại quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu Tiêu, không biết cậu thấy thế nào? Trận này cậu vẫn tin tưởng Trương Lăng Phong sao?”

Tiêu Chính Văn thản nhiên cười nói: “Nếu Trương Lăng Phong dùng hết sức lực thì nhất định sẽ thắng”.

Nghe vậy, Triệu Kế Hồng khẽ nhíu mày, chế nhạo: “Tôi thấy cậu Tiêu hiểu quá ít về Cầm Sơn Thư Viện!”

“Mặc dù Cầm Sơn Thư Viện không phải là tông môn lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng được Thiên Đạo Minh Ước che chở, Hạo Như Yên Hải cũng là một loại trận pháp cực kỳ tinh xảo!”

“Trong số trận pháp của nhà họ Trương ở Thiên Sơn, chắc chắn không có trận pháp nào lợi hại hơn. Hơn nữa, e rằng Trương Lăng Phong còn chưa học được chút trận pháp nào của nhà họ Trương, sao có thể là đối thủ của Tiêu Linh Nhi được?”

Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt, không thèm để ý đến ông ta, mà quay đầu nhìn về phía võ đài.

Lúc này, Trương Lăng Phong cũng không còn chút dè dặt nào nữa, Tiêu Linh Nhi quả thực có thể coi là đối thủ mạnh nhất trong số những người hắn gặp hôm nay.

Chính vì hiểu rõ Tiêu Linh Nhi, cho nên Trương Lăng Phong càng trở nên thận trọng.

Bùm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, một luồng sáng trắng tỏa ra bốn phía, trên bầu trời mây giông đột nhiên bao phủ, khí tức dâng trào, cả biển mây phía xa cũng bị liên lụy, mịt mù khắp nơi.

Mà Tiêu Linh Nhi cũng không chịu yếu thế, khí tức đột nhiên tăng lên mấy lần, một luồng ánh sáng tím đột nhiên bao quanh lấy cơ thể cô ta.

“Tiêu Linh Nhi vừa ra tay, đã sử dụng trận pháp Hạo Như Yên Hải, xem ra trận chiến này rất đáng xem!”

Khổng Hựu Bang nhìn Trương Lăng Phong và Tiêu Linh Nhi trên võ đài với vẻ thích thú.

“Nếu chỉ dựa vào trận pháp để thắng thì chẳng phải quá nhàm chán sao?”, Khổng Vạn Thắng giễu cợt.

Quả nhiên, ông ta vừa dứt lời.

Tiêu Linh Nhi đã bước lên, nhìn chằm chằm vào Trương Lăng Phong nói: “Trương Lăng Phong, tôi có lỗi với nhà họ Trương, cũng có lỗi với anh! Nhưng từ giờ phút này, nhà họ Trương đã khác xưa rồi!”

“Anh không thể tiến vào Đế Vương Các, cũng không được Thiên Đạo Minh Ước chấp nhận. Chúng ta không duyên không phận, cường giả chỉ có thể làm bạn với cường giả!”

“Vì vậy, hôm nay sẽ là trận kết thúc của giữa chúng ta, hy vọng anh đừng oán hận tôi!”

Nói xong, một luồng gió tím cuốn lấy Trương Lăng Phong trong nháy mắt.

Lời này của Tiêu Linh Nhi đã làm tổn hại đến lòng tự tôn của Trương Lăng Phong. Không chỉ một mình Trương Lăng Phong mà ngay cả nhà họ Trương đều bị cô ta chế giễu tàn nhẫn.
Chương 1864: Hỗn láo

Nhìn cảnh tượng trên khán đài, đám người từ vùng ngoài lãnh thổ trở lại la hét inh ỏi.

Nhìn thấy Trương Lăng Phong bị luồng gió tím kia cuốn chặt, Triệu Kế Hồng liên tục gật đầu: “Chà, không tồi! Không ngờ cô gái này lại có thể sử dụng trận pháp thần bí như Hạo Như Yên Hải một cách thành thạo đến vậy!”

Triệu Kế Hồng là cường giả cảnh giới Nhân Hoàng, có được lời khen ngợi của ông ta, bất cứ ai cũng cảm thấy nở mày nở mặt.

Tuy giọng ông ta không lớn, nhưng đủ để lọt vào tai tất cả mọi người, vì vậy, tất cả mọi người đều hướng sự chú ý vào Tiêu Linh Nhi.

Luồng gió tím kia tuy rằng có vẻ yếu ớt như khói biển, nhưng thật ra là ẩn chứa sát khí, ngay cả Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương ở Thiên Sơn cũng không thể chống lại nổi.

Mà Trương Lăng Phong luôn ở giới thế tục, hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc nhiều với những trận pháp bí ẩn, đây cũng là điều khiến Trương Lăng Phong thua cuộc.

“Mọi người nhìn cho kỹ đi!”, Tiêu Chính Văn đột nhiên nói với vẻ tự tin.

Ngay khi luồng gió tím kia bắt đầu từ từ thắt lại, ép chặt Trương Lăng Phong, trên mặt Trương Lăng Phong đột nhiên xuất hiện một nụ cười chế nhạo.

“Tông môn ở vùng ngoài lãnh thổ, Thiên Đạo Minh Ước thì tài giỏi lắm sao? Nhà họ Trương tôi ở Hoa Quốc mấy nghìn năm, cho dù không có sự hỗ trợ của các môn phái khác ở vùng ngoài lãnh thổ thì có sao chứ!”

Giọng nói chân thực của Trương Lăng Phong truyền vào tai mọi người trong nháy mắt.

Lúc này, ngay cả Triệu Kế Hông đang ngồi bên cạnh Tiêu Chính Văn cũng sững sờ.

Tiểu bối nhà họ Trương sao lại dám coi thường cả vùng ngoài lãnh thổ như vậy?

“Rầm!”

Lúc này, một luồng gió tím trong hư không, diễn hóa ra một thanh thiên đao trăm trượng, phóng thẳng xuống đỉnh đầu Trương Lăng Phong.

“Sấm sét!”

Trương Lăng Phong một tay chỉ lên trời, một tia chớp liền phóng ra.

“Xẹt!”

Một tiếng động lớn vang lên, thiên đao màu tím biến thành một đám khói trắng rồi biến mất.

“Cái gì?”

Lúc này, đừng nói là người vây xem, ngay cả Triệu Kế Hồng cũng kinh ngạc đến nỗi toát mồ hôi lạnh.

Vừa rồi khi Trương Lăng Phong chỉ tay lên trời, triệu hồi sấm sét, ngay cả Triệu Kế Hồng cũng cảm nhận được sự thay đổi của trời đất.

Trương Lăng Phong mới đạt cảnh giới Nhân Vương cấp ba, vậy mà đã có thể kết nối với trời đất, sử dụng sấm sét để diễn hóa uy lực của trời đất.

Tiêu Linh Nhi vô cùng kinh ngạc, cô ta không thể ngờ Trương Lăng Phong có thể hóa giải đòn tấn công của mình trong chốc lát.

“Trương Lăng Phong, đây mới chỉ là bắt đầu, để xem anh có thể tiếp chiêu thứ hai của tôi không!”

Tiêu Linh Nhi nói xong, lại giơ tay lên, vài luồng khí tím giống như lưỡi kiếm phóng thẳng vào mặt và các huyệt trước ngực Trương Lăng Phong.

Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa các trận pháp ở vùng ngoài lãnh thổ và các trận pháp trong giới thế tục.

Ở vùng ngoài lãnh thổ, dường như ngày nào cũng phải đối mặt với thử thách sinh tử, vì vậy, tất cả trận pháp đều có tính công kích hung hãn.

Nhưng Trương Lăng Phong lại không hề hoảng sợ, lập tức chỉ lên trời, lớn tiếng quát: “Sấm sét! Đại địa như sơn!”

Trong chốc lát, trên bầu trời sấm vang chớp giật, mặt đất dưới chân Tiêu Linh Nhi đột nhiên nổi bật nứt, như mũi thương xuyên qua, đâm thẳng về phía bụng dưới Tiêu Linh Nhi.

“Tôi từng chứng minh danh tiếng của nhà họ Trương! Hôm nay, tôi sẽ cho cô lĩnh giáo trận pháp ngàn năm của nhà họ Trương!”

Trương Lăng Phong tiến lên một bước. Lúc này, Tiêu Linh Nhi nào còn sức đánh trả?

Đạo lôi lình kia đã hóa giải vài luồng khí tím trong chốc lát, hơn nữa còn đâm vào bụng dưới của Tiêu Linh Nhi mà không giảm đi khí thế.

“Bây giờ tôi muốn hỏi lại những cường giả ở vùng ngoài lãnh thổ kia! Người trong giới thế tục tôi kém các người sao? Giới thế tục mới là mới sản sinh ra tất cả pháp bảo, cũng là quê dương của Long Tộc!”

“Chỉ có giới thế tục mới có thể kế thừa di tích Long Tộc! Cao thủ thế tử ở vùng ngoài lãnh thổ các người không có năng lực đánh trả trước mặt tôi!”

Giọng nói của Trương Lăng Phong chấn động bầu trời, từng chữ vang vọng cả bầu trời như tiếng sấm.

“Hỗn láo!”

Bạch Chiến Sinh đột nhiên đập bàn bật dậy, tức giận nói với Trương Lăng Phong.
Chương 1865: Thắng

Lúc này không chỉ có Bạch Chiến Sinh mặt mày tái xanh mà trên gương mặt của không ít con cháu của các gia tộc ngoài lãnh thổ hiện lên vẻ tức giận.

Không ai ngờ được Trương Lăng Phong lại có thể đánh bại đệ tử xuất sắc của Cầm Sơn Thư Viện – Tiêu Linh Nhi chỉ trong tích tắc.

Dù sao địa vị của Cầm Sơn Thư Viện vô cùng đặc biệt, đó là một trong các võ tông đại diện cho Thiên Đạo Minh Ước.

Hơn nữa Trương Lăng Phong còn chứng minh cho mọi người thấy tố chất của người trong thế tục tuyệt đối không thua kém gì thế tử ngoài lãnh thổ, ngược lại còn cao hơn nữa.

Ngay cả khi Hứa Văn Long nghe xong mấy lời đó của Trương Lăng Phong cũng không khỏi sửng sốt.

Dù sao trước khi vào Đế Vương Các, Hứa Văn Long cũng từng cực nhọc cầu xin gia nhập vào Thiên Đạo Minh Ước, nhưng tiếc là lãnh đạo cấp cao của Thiên Đạo Minh Ước không vừa ý tố chất của hắn nên từ chối thẳng.

Mà Tiêu Linh Nhi được Thiên Đạo Minh Ước thu nhận và công nhận thực lực lại bị Trương Lăng Phong đánh bại bằng cách gần như chèn ép hết mức, điều này như thể đánh một bạt tai thật đau vào hắn.

Sắc mặt của mấy đại diện Đế Vương Các và mấy người Thiên Đạo Minh Ước cử đến thế tục trông còn khó coi hơn cả hắn, dù sao lúc đầu họ còn chê bai tố chất của Trương Lăng Phong quá kém, thẳng thừng từ chối cụ tổ nhà họ Trương.

Nhưng giờ thì sao?

Một người trong giới trẻ trước giờ họ luôn vừa ý lại không phải là đối thủ của Trương Lăng Phong.

“Cậu lại có thể điều phối khí của đất trời này? Đây chắc không phải là bản lĩnh của cậu đấy chứ?”, lúc này Bạch Chiến Sinh phẫn uất hỏi.

“Điều phối sử dụng khí của đất trời? Phương trời này vốn dĩ cùng chung nguồn cội với chúng ta, còn cần người khác nhúng tay vào sao? Chỉ cần lay động trời đất bằng tâm niệm, chèn ép bốn phía bằng ý niệm, đây mới là tinh túy của trận pháp, rất khó để hiểu được sao?”

“Có phải trong mắt các ông, hòa chung với đất trời này là chuyện khó như lên trời không?”

Trương Lăng Phong cười mỉa đáp.

Hắn vừa nói thế, những người có mặt ở đó đều sửng sốt.

Đúng là đám thế tử bọn họ muốn điều phối sử dụng khí trời đất, hay nói đúng hơn là dung nhập với trời đất thật sự rất khó.

Ít nhất trước khi họ chưa đột phá cảnh giới cao hơn thì không dám nghĩ đến chuyện đó.

Mà trong đám đông cũng chỉ có một mình Tiêu Chính Văn vẫn rất bình tĩnh.

Thật ra Tiêu Chính Văn đã quá quen thuộc với những gì Trương Lăng Phong lĩnh hội được, nếu không anh cũng không thể nghịch thiên đến giờ này.

Cảm nhận trời đất, rung chuyển trời đất, cuối cùng là hợp nhất với trời đất, thật ra đây chính là cảnh giới hợp nhất thiên nhiên với con người mà các cao thủ võ thuật ở thời xưa vẫn luôn nhắc đến.

Theo ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, ở thời kỳ xa xưa, không cần phải đạt đến cảnh giới Nhân Vương, thậm chí cao thủ cảnh giới Thiên Thần có thể làm được điều này rồi.

Nhưng thời gian trôi qua cộng với vài bí mật bị người khác cố ý che giấu, thế nên đến các thế hệ sau, ngay cả việc dung hợp với thiên nhiên cũng là việc khó như lên trời với các võ giả.

Mặc dù Tiêu Chính Văn nghĩ mấy đạo lý này cực kỳ đơn giản, dù sao anh cũng có Thiên Sơn Thiên Lục gia truyền, còn với Trương Lăng Phong thì lại có sự vượt bậc về chất trong việc lĩnh hội.

Chính bởi vì Tiêu Chính Văn đã thông thuộc đạo lý này từ sớm nên mới nhìn ra những chi tiết nhỏ trên người Trương Lăng Phong, càng dám nói thẳng Trương Lăng Phong chắc chắn sẽ thắng trận đấu này.

Vì đó rõ ràng là trận đấu giữa hai cấp bậc khác nhau, Tiêu Linh Nhi cứ như một mình đối đầu với trời đất này vậy, cô ta làm sao có thể thắng được chứ?

Nhưng Trương Lăng Phong lại đánh bại đệ tử cốt cán được thế lực của Thiên Đạo Minh Ước dốc sức đào tạo, cũng đồng nghĩa với việc phá vỡ lời nói dối hàng ngàn năm nay người ngoài lãnh thổ có tố chất hơn người được lưu truyền này.

Có thể nói điều này cứ như giáng một bạt tai thật vang, thật đau vào tất cả thế lực ngoài lãnh thổ.

Quan trọng nhất là ngay cả bản thân Tiêu Linh Nhi cũng đã nói Trương Lăng Phong chưa từng nhận được sự truyền thừa ở ngoài lãnh thổ, cả đời đều sống ở thế tục, vậy chứng tỏ xét về mặt nào đó đã chứng minh những lời Trương Lăng Phong vừa nói.

Lúc này ngay cả mặt Triệu Kế Hồng cũng hơi bỏng rát.

Đây rõ ràng là đang làm khó các cao thủ ngoài lãnh thổ.

“Cậu…”

Hai tay Bạch Chiến Sinh run rẩy chỉ vào Trương Lăng Phong, hồi lâu cũng không thể thốt ra được một chữ.

“Sao nào, lẽ nào các ông còn đợi đến lúc Tiêu Linh Nhi chết thảm trên võ đài mới chịu tuyên bố kết quả sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhắc.

Nghe thế mặt mũi Bạch Chiến Sinh càng đỏ bừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK