Mấy người dược sư Hoàng đang chờ đợi tin tức trong sảnh lớn đều nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc này, Khương Vy Nhan đột nhiên vội vàng chạy xuống.
“Không hay rồi, Tiêu Chính Văn... anh ấy nôn ra máu!”
Khương Vy Nhan lo lắng hét lên.
Đám người dược sư Hoàng vội vàng đứng dậy, đi nhanh về phía phòng ngủ của Tiêu Chính Văn.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang nôn ra máu đen.
Thấy vậy, dược sư Hoàng thở phào nhẹ nhõm: "Cô Khương không cần lo lắng, nôn hết máu đen ra thì cậu Tiêu sẽ có thể khỏi bệnh!"
Nói xong dược sư Hoàng lấy thêm hai cây kim châm bạc ra, dùng sức đâm vào hai huyệt đạo của Tiêu Chính Văn.
“Phụt!”
Ngay khi cây kim châm bạc của dược sư Hoàng đâm vào huyệt đạo của Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn liền phun ra một ngụm máu lớn.
Mấy người Khương Vy Nhan căng thẳng nhìn Tiêu Chính Văn và dược sư Hoàng, ngay cả Lưu Sùng Hằng cũng không dám nói nửa lời.
Sau khi phun ngụm máu đen này ra, tình trạng của Tiêu Chính Văn ổn định hơn rất nhiều.
Khương Vy Nhan cúi đầu nhìn Tiêu Chính Văn trên giường bệnh, lúc này sắc mặt xanh đen của Tiêu Chính Văn đã trở nên hồng hào.
“Chồng ơi!”
Khương Vy Nhan vội vàng đến bên giường bệnh, nắm tay Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng từ từ mở mắt liếc nhìn những người xung quanh.
“Tôi... Tôi đang ở đâu?”
Tiêu Chính Văn vừa tỉnh lại, đầu óc trống rỗng.
"Cậu Tiêu, cậu bị trúng độc. Hiện giờ cậu đang ở trong phòng ngủ của nhà mình. Mặc dù đã giải được độc, nhưng cậu cần tĩnh dưỡng một thời gian vì cậu trúng độc quá nặng!"
Dược sư Hoàng vừa nói vừa bắt mạch cho Tiêu Chính Văn.
Lúc này, Tiêu Chính Văn không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thể lực vẫn chưa hồi phục.
“Cảm ơn môn chủ Hoàng!”
Tiêu Chính Văn quay sang nhìn dược sư Hoàng.
Dược sư Hoàng khẽ cười nói: "Cậu Tiêu, đây là việc chúng tôi nên làm. Tuy rằng thực lực của cậu cực kỳ cao, nhưng trong võ tông, đặc biệt là dược tông có quá nhiều cao thủ về độc dược, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Thần nhiều khi cũng khó mà thoát thân!”
“Vì vậy, sau này cậu càng phải cẩn thận hơn!”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.
Thực ra lần trúng độc này là do anh bất cẩn, rõ ràng đã thấy rõ quán trà đó có vẻ khác lạ, nhưng vẫn uống loại trà thơm đó.
"Cô Khương, ở đây còn có một số thang thuốc, mỗi ngày uống hai lần vào buổi sáng và buổi tối, nửa tháng nữa cậu Tiêu sẽ khỏi bệnh hoàn toàn. Ngày mai tôi sẽ sai người đưa thêm một ít thuốc tới!"
Dược sư Hoàng nói xong, liền lấy một lọ thuốc từ trong tay Đại trưởng lão đưa cho Khương Vy Nhan, sau đó dặn dò thêm vài câu rồi mới dẫn người rời đi.
Độ Thiên Chân Nhân tiễn dược sư Hoàng ra khỏi biệt thự nhà họ Tiêu sau đó quay lại.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã hồi phục lại một chút, cố gắng ngồi thẳng dậy, muốn xuống giường đi vài bước nhưng lại ngã xuống trước giường.
“Chồng à, anh đừng nóng vội, dược sư Hoàng vừa nói rồi, nửa tháng nữa anh sẽ khỏi hoàn toàn, mấy ngày này anh cứ nằm trên giường nghỉ ngơi đi! Đừng cử động lung tung!”
Khương Vy Nhan vội vàng đỡ Tiêu Chính Văn trở lại giường.
“Đúng vậy, cậu Tiêu, cậu cần nghỉ ngơi nhiều hơn, cậu không thể xuống giường được!”
Lưu Sùng Hằng cũng đứng bên cạnh nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu một cách yếu ớt.
Lúc này mặc dù chất độc trên người đã gần như đào thải hết, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn cảm thấy không có sức lực, thậm chí đứng không vững.
Xem ra loại độc này vô cùng lợi hại.
Sau khi Tiêu Chính Văn nằm xuống giường, Lưu Sùng Hằng mới chào Khương Vy Nhan rồi rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, lúc này Khương Vy Nhan mới kể lại chuyện người của Dược Vương Cốc tặng phương thức luyện đan.
Tiêu Chính Văn nghe xong khẽ gật đầu, thì ra là như vậy!
Người hạ độc anh là người nhà họ Lạc của Thiên Thần Tông, nguyên nhân là vì phương thức điều chế Bát Cực Tục Mệnh Đan.
Đúng lúc này, Độ Thiên Chân Nhân nhanh chóng đi tới phòng ngủ, khẽ gõ cửa, nhẹ giọng nói: “Cậu Tiêu, Cô Khương, có người tự xưng là Lạc Thiên Vũ muốn gặp!”
“Lạc Thiên Vũ? Người nhà họ Lạc sao?”
Khương Vy Nhan khẽ nhíu mày, lẩm bẩm tự hỏi.
“Gặp! Để xem bọn họ có ý gì!”
Tiêu Chính Văn yếu ớt nói với Khương Vy Nhan.
Có Độ Thiên Chân Nhân ở đây, người nhà họ Lạc cũng không dám làm bừa.
“Được!”
Khương Vy Nhan nghe vậy liền đứng dậy nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Độ Thiên Chân Nhân, dẫn anh ta đến phòng khách đợi tôi!”
“Được!”
Độ Thiên Chân Nhân đáp rồi quay người rời đi.
Không lâu sau, Khương Vy Nhan chậm rãi bước xuống cầu thang.
Ra tới phòng khách, lúc này, một thanh niên hai mươi bốn tuổi đang ngồi trên sô pha uống trà với vẻ mặt tự mãn.
Nhìn thấy Khương Vy Nhan từ trên lầu đi xuống, hắn cũng không đứng dậy mà cười khẩy nói: "Cô là Khương Vy Nhan đúng không? Nếu tôi đoán không nhầm thì Tiêu Chính Văn bây giờ đang bất tỉnh, bước nửa chân vào Quỷ Môn Quan rồi nhỉ?"
“Anh!”
Khương Vy Nhan không ngờ Lạc Thiên Vũ lại thẳng thắn đến vậy, thậm chí còn không thèm diễn kịch.
“Chính nhà họ Lạc các người đã đầu độc chồng tôi đúng không?”
Khương Vy Nhan lạnh lùng hỏi.
“Ồ, chuyện này không còn là bí mật gì nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính đi. Chỗ tôi có thuốc giải! Nếu Tiêu Chính Văn uống thuốc giải trước khi trời sáng thì có thể sẽ được cứu sống, nếu chậm một khắc thì ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi đâu!”
Lạc Thiên Vũ ngạo nghễ nói với Khương Vy Nhan.
“Dám hạ độc cậu Tiêu, còn dám chủ động đến cửa khiêu khích, gan của cậu cũng không nhỏ nhỉ!”
Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng nói.
Lạc Thiên Vũ liếc nhìn Độ Nhiên Chân Nhân bằng ánh mắt khinh bỉ nói: “Sao thế, ông muốn ra tay với tôi à? Nói cho ông biết, nếu không có thuốc giải độc môn của nhà họ Lạc chúng tôi thì sáng sớm ngày mai, Tiêu Chính Văn sẽ chết!”
“Nếu các người biết điều thì lập tức giao phương thức điều chế Bát Cực Tục Mệnh Đan ra đây, nếu không, đừng nghĩ đến chuyện lấy được thuốc giải!”
Lạc Thiên Vũ vừa dứt lời, Độ Thiên Chân Nhân đã giơ tay tát mạnh một bạt tai.
Một âm thanh giòn giã vang lên, Lạc Thiên Vũ bị Độ Thiên Chân Nhân tát bay ra hơn năm mét, lăn thẳng ra cửa.
Bay luôn hai chiếc răng cửa.
Không dễ dàng gì mới gượng dậy khỏi mặt đất thì cái tát thứ hai của Độ Thiên Chân Nhân lại giáng xuống.
“Bốp!”
Cơ thể Lạc Thiên Vũ bắn ra như viên đạn đại bác, đập vào cầu thang.
Đầu Lạc Thiên Vũ chảy máu ròng ròng.
“Các người... các người dám đánh tôi? Trong tay tôi có thuốc giải...”
Hắn còn chưa kịp nói xong, Độ Thiên Chân Nhân lại tát tiếp, khiến hắn gục xuống đất.
“Phụt!”
Lạc Thiên Vũ phun ra một ngụm máu, ngẩng đầu lên, vẻ mặt oán hận nhìn Khương Vy Nhan: “Các... các người không muốn lấy thuốc giải thì cứ chờ Tiêu Chính Văn chết đi!”
"Thực xin lỗi khi khiến anh phải thất vọng. Tiêu Chính Văn đã không sao nữa rồi. Chúng tôi không cần thuốc giải của anh. Còn nữa, anh trở về nói với nhà họ Lạc, tốt nhất đừng có ý đồ gì xấu xa, nếu không, tập đoàn Vy Nhan chúng tôi cũng không để yên đâu!"
Khương Vy Nhan nhìn Lạc Thiên Vũ gục trên nền đất, lạnh giọng nói.
Cái gì?
Tiêu Chính Văn không sao ư?
Tim Lạc Thiên Vũ đập thình thịch, chẳng trách Độ Thiên Chân Nhân dám đánh hắn.
Nhưng...
Loại độc Tiêu Chính Văn trúng là loại độc chỉ nhà họ Lạc có, ai có thể giải được chứ?
Dược sư Hoàng!
Lại là Dược Vương Cốc!
Lạc Thiên Vũ siết chặt nắm đấm, gắng gượng đứng dậy, rụt rè nhìn về phía Độ Thiên Chân Nhân nói: "Thưa ông, vừa rồi ... tôi đắc tội rồi, tôi cũng chỉ là một tên chạy việc vặt thôi, xin ông đừng so đo với tôi!"