“Mong thành chủ Tần tha tội, một con kiến mà cũng dám chỉ trích thành chủ Tần, cũng chính là bất kính với phủ Động Thiên Hoa chúng tôi. Tôi chỉ trừng trị theo tội thật, mong thành chủ Tần đừng để trong lòng!”
Bành Đức chắp tay nói với Tần Lương Ngọc.
Nghe vậy, Tần Lương Ngọc quay đầu nhìn anh em Điền Văn, chế nhạo: “Chẳng phải cậu chủ Điền Văn vừa nói ngay cả cậu ta cũng không có mặt mũi này, cậu Tiêu càng không có mặt mũi lớn như vậy sao?”
“Tôi xin hỏi cậu chủ Điền Văn có mặt mũi gì?”
Nói xong, Tần Lương Ngọc bước lên đóa hoa sen trắng, chậm rãi đi về phía trước.
Lúc này, vô số đóa sen trắng nở rộ, hương thơm ngào ngạt, mọi người đều nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt.
Những người từng chế nhạo Tần Lương Ngọc đều im như thóc.
Người đàn ông trẻ bị đánh thành nhiều mảnh vừa rồi có thân phận cao hơn bọn họ.
Những gì xảy ra ở phủ Động Thiên Hoa nhanh chóng lan rộng khắp thành Thiên Khu.
Trong cung điện ngập tràn hoa, Ngụy Vinh Kỳ chắp tay sau lưng, nhìn về hướng phủ Động Thiên Hoa với vẻ khinh thường, nói: “Điền Văn và Điền Khải bị mấy tên tiểu bối làm cho mất mặt, thật nực cười!”
“Hừ, phía Tần Lương Ngọc có truyền đến tin tức gì không?”
Vừa dứt lời, một ông lão tóc bạc nhanh chóng bước tới, chắp tay nói: “Thưa cậu chủ, Tần Lương Ngọc đã đồng ý với chúng ta rằng sẽ chia sẻ hành tung của đám người Điền Văn cho chúng ta bất cứ lúc nào!”
Ngụy Vinh Kỳ khẽ gật đầu nói: “Ừ! Ngô Thiên Hoa đâu?”
“Đã lên đường rồi, chắc khoảng nửa ngày nữa sẽ đến thành Thiên Khu!” ông lão nói xong, lạnh lùng nhìn về phía phủ Động Thiên Hoa.
Lúc này, sắc mặt Điền Văn, Khổng Tề Thiên và Caseus đều tái xanh.
Đặc biệt là Điền Văn, gương mặt đã biến thành màu màu gan lợn.
Vừa bước vào thành Thiên Khu, Tần Lương Ngọc đã sỉ nhục bọn họ trước mặt mọi người.
Theo hắn thấy, đừng nói đến việc Tiêu Chính Văn đã chết, cho dù Tiêu Chính Văn chưa chết thì cũng là cái thá gì ở thành Thiên Khu chứ?
Hơn nữa phủ Động Thiên Hoa thuộc về một thế lực cực kỳ bí ẩn, đến hắn cũng phải kính nể vài phần.
Nhưng thực tế không phải vậy, Tiêu Chính Văn không chỉ có mặt mũi này mà đám người Tần Lương Ngọc cũng được tiếp đãi long trọng, điều này vô cùng bất thường.
“Không biết mặt mũi của Long Vương đã làm cậu chủ Điền Văn hài lòng chưa? Xin hỏi ông Bàng, trong phủ Động Thiên Hoa có nhà củi không?” Long Nguyệt mỉm cười hỏi.
“Cô cứ đùa, phủ Động Thiên Hoa đương nhiên có nhà củi!” Bàng Đức cung kính nói.
“Ồ, vậy thì tốt. Nếu cậu chủ Điền Văn không có chỗ ở thì chỉ cần cậu xin lỗi chúng tôi, nhà củi ở phủ Động Thiên Hoa sẽ để lại cho cậu chủ điền!”
“Nhưng tôi nghĩ cậu chủ Điền Văn và các vị cậu chủ có địa vị hơn người, chắc không sống quen trong nhà củi ở phủ Động Thiên Hoa đâu nhỉ? Vậy thì hẹn gặp lại vào ngày khác!”
Long Nguyệt nói rồi liếc nhìn đám người Điền Văn với vẻ khinh bỉ.
Điều này tương đương với việc không nể nang Điền Văn một cách công khai.
Điền Văn nghiến răng, trước mặt Bàng Phúc, hắn cũng không dám làm gì, nhưng vẫn lạnh lùng đáp lại: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở các người một câu, Tiêu Chính Văn chết rồi!”
Nói xong, Điền Văn tức giận xoay người lên xe ngựa rời đi.
“Sao cậu chủ phải vội vàng rời đi thế? Cậu ngồi xe ngựa cả ngày mệt mỏi rồi, sao không uống chén trà rồi hẵng đi!” Lý Bạch nhìn theo xe ngựa của Điền Văn, cười mỉa mai.
Điền Văn lạnh lùng quay đầu lại nhìn Lý Bạch qua của xe với vẻ căm hận.
Mãi cho đến khi rời khỏi phủ Động Thiên Hoa, Khổng Tề Thiên mới nhíu mày nói với anh em Điền Văn: “Chắc hẳn có điều gì đó kỳ lạ ở đây!”
Nghe vậy, sắc mặt của anh em Điền Văn càng trở nên khó coi hơn.
Chương 2567: Đều là người của mình
Trong khoảng thời gian điện Thần Long ở Đế Khư đã thầm bắt tay với các thế lực khác, mà chuyện này lại giấu được tai mắt của đám người Điền Văn, việc này như một cái tát vào mặt anh em Điền Văn.
Cũng không lạ gì khi anh em Điền Văn cảm thấy mất sạch mặt mũi, phải biết rằng Tiêu Chính Văn luôn ở tầm quan sát của nhà họ Khổng, mà Điền Văn cũng là một trong những chủ sự của nhà họ Khổng, nhưng hôm nay lại bị bẽ mặt, bảo hắn còn ngẩng đầu trong đám thế tử, cậu chủ thế nào đây?
Điền Văn quay sang nhìn Caseus bên cạnh, dù sao so ra thì Thánh Giáo Đình cũng hiểu biết về thành Thiên Khu hơn một chút.
“Thật ra đằng sau phủ Động Thiên Hoa là nhà họ Võ”, Caseus thở dài nói.
“Gì cơ? Nhà họ Võ?”
Nghe gã nói thế Điền Văn cũng cực kỳ ngạc nhiên.
“Ban đầu Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào có quan hệ khá tốt, hơn nữa còn cứu Võ Anh Hào trong Tề Thiên Thư Viện, nên mặc dù Tiêu Chính Văn đã chết nhưng nhà họ Võ bảo vệ điện Thần Long cũng không lạ gì”.
Khổng Tề Thiên ủ rũ nói.
Ai mà ngờ nhà họ Võ lại có thế lực lớn đến thế, hơn nữa nếu biết sớm hơn thì Khổng Tề Thiên cũng sẽ không giam lỏng Võ Anh Hào.
“Lẽ nào nhà họ Võ cũng định tham gia vào trận chiến tranh khí vận lần này? Nhưng nếu điện Thần Long đã đại diện cho nước Tề thì dù họ muốn nhúng tay vào, lợi ích cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay chúng ta”.
“Nhưng nếu nhà họ Võ đã ra tay, vậy thì còn mong các vị đừng nương tay, đến lúc đó nhất định phải cho đám người Tần Lương Ngọc một bài học cuối đời khó quên”.
Điền Văn nghiến răng nói.
Mặc dù hắn và Điền Khải không thể tham gia nhưng không có nghĩa là đám người Khổng Tề Thiên cũng không thể tham gia.
Chỉ cần mấy người họ tự mình ra trận thì trận đấu tranh khí vận này sẽ trở thành trận chiến giữa các cường giả Thiên Cảnh, đám người Tần Lương Ngọc còn lâu mới đạt đến Thiên Cảnh, không phải là đối thủ của họ.
“Thật ra thế lực của nhà họ Võ cực kỳ lớn mạnh, có thể nói họ không để lộ ra ở Đông Vực là đang giấu đi thực lực. Thế nên nhà họ Võ không giống như suy nghĩ của các người đâu”, Caseus nhíu mày nói.
So với đám người Điền Văn, bên phía Thánh Giáo Đình từng chứng kiến khả năng của nhà họ Võ.
Đừng thấy nhà họ Võ ngày thường không xuất hiện mấy mà lầm, thực lực thật của họ cực kỳ đáng sợ, nếu không họ cũng không thể nằm trong top ba trong các Hoàng tộc.
“Về cái này thì anh cứ yên tâm, nếu Võ Anh Hào không xuất hiện thì chứng tỏ hắn vẫn có điều kiêng dè, huống gì Tiêu Chính Văn đã chết, không đến lúc bất đắc dĩ thì nhà họ Võ sẽ không trở mặt với chúng ta”.
Điền Văn cực kỳ tự tin nói.
Thật ra từ đầu đến cuối, Điền Văn đều chưa từng xem nhà họ Võ ra gì.
Nữ Đế đã ra đi cách đây một ngàn năm, có thể nói từ khi bà ta chết, nhà họ Võ đã mất đi trụ cột.
Mà những quan tướng trung thành của nhà họ Võ không hề sợ, ngay cả nhà họ Võ có khí vận của Đế Vương nhưng đám người Điền Văn là cậu chủ Chiến Quốc, cũng có dòng máu của Đế Vương, mọi người cùng lắm chỉ sánh ngang với nhau thôi.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Điền Văn tự tin như thế.
Nhưng vẻ mặt Khổng Tề Thiên lại trở nên nghiêm túc, cứ có cảm giác chuyện này không đơn giản như Điền Văn nói.
Đừng thấy ông ta xuất thân từ nhà họ Khổng mà lầm, đám người Điền Văn, thậm chí cả nước Tề đều là thiên hạ của nhà nho, xem như cùng gốc rể với nhà họ Khổng nhưng giữa họ cũng có sự phân chia lợi ích rất lớn.
Thế nên dù Khổng Tề Thiên cảm thấy đằng sau chuyện này có vấn đề nhưng cũng không nói cho anh em Điền Văn biết.
Trong mắt người nhà họ Khổng, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không hề có bạn.
Anh em Điền Văn cũng chỉ là hai con cờ của nhà họ Khổng thôi, Khổng Tề Thiên còn lâu mới để tâm đến sống chết của hai người.
“Không biết dạo gần đây nhà họ Doanh và nhà họ Bạch có động thái gì không?”, Điền Văn bỗng quay sang hỏi Khổng Tề Thiên.
Thật ra hắn nghĩ người đáng được nghiêm túc đối đãi chỉ có nhà họ Doanh.
Dù sao đó cũng là gia tộc lớn lập ra đế quốc Đại Tần, hơn nữa lúc này đám người Trương Nghị đã dựa dẫm vào nhà họ Doanh, thế lực không hề nhỏ.
“Trưởng lão Thanh Dương đã xuống núi rồi”.
Chỉ một câu nói đã khiến mọi người sửng sốt.
Lúc này trong phủ Động Thiên Hoa, mọi người đã được dẫn vào đại điện, đứng trên đại điện có thể nhìn được khắp cả phủ Động Thiên Hoa.
Ngay cả mấy người Lý Bạch cũng có cảm giác cả người đứng trên đỉnh cao nhìn xuống dưới.
“Mọi người đều là người của mình, các vị không cần thận trọng”. Bàng Đức mỉm cười nói.
Thật ra Bàng Đức không phải là người nhà họ Võ mà là người đời sau của Bàng Trung – chiến tướng dưới trướng Hạng Vũ.
Trong một sảnh phủ của phủ Động Thiên Hoa, trên một màn hình cực lớn đang chiếu chiến sự ở thành Minh Nguyệt.
Chương 2568: Trưởng lão Thanh Dương
Lúc này cả thành Minh Nguyệt tràn ngập vẻ u ám, yêu ma tung hoành, mà bên ngoài thành Minh Nguyệt lại lóe lên vô vàn ánh sáng màu vàng, trong đốm sáng đó như thế có rồng thật hiện thân.
Nhà họ Trương đang bố trí Long mạch, mặc dù Long mạch đã được chuyển về hơn một nửa nhưng cảnh tượng trong thành Minh Nguyệt vẫn rất đáng sợ.
Vô số ngôi mộ cao như núi trồi lên từ dưới đất, gió tà vô tận thổi qua trên các ngôi mộ, còn mang theo từng tiếng vang đáng sợ như tiếng ma quỷ gào thét.
Trong các ngôi mộ này còn mơ hồ cảm nhận được khí tức cực kỳ mạnh.
“Đây là… mộ của cường giả Thiên Cảnh?”, Tần Lương Ngọc nhíu mày nhìn Bàng Đức nói.
“Đúng thế!”
Bàng Đức gật đầu.
Mấy ngôi mộ này đúng là của cường giả Thiên Cảnh, mà lúc này các cường giả Thiên Cảnh đều được chôn dưới lòng đất, đến trước khi âm phủ trồi lên mặt đất, họ đều không thể tái sinh lần nữa.
Ở trung tâm thành Minh Nguyệt, rất nhiều cao thủ đang bao vây tấn công một cao thủ Thiên Cảnh nhưng chưa kịp đến gần, họ đã biến thành một màn sương đen, sau đó bay theo gió.
Đúng lúc này một ông lão mặc đồ trắng tay cầm kiếm dài bước đến, chỉ tùy ý vung thanh kiếm trong tay lên, cao thủ Thiên Cảnh đó đã biến thành vũng máu.
Nhìn thấy ông lão đồ trắng này, ánh mắt Trần Tổ Huy đầy tơ máu, sát khí trong mắt bỗng chốc như hóa thành thực thể.
Mà ông lão đồ trắng đó như hổ gặp đàn dê, vung tay lên còn mang theo uy lực hủy diệt trời đất.
Dường như mỗi một đòn tấn công sẽ có vài cao thủ Thiên Cảnh biến thành vũng máu.
Ngay cả các ngôi mộ lớn xung quanh đều run rẩy.
“Họ không phải là cao thủ Thiên Cảnh, có thể nói chưa đạt đến Thiên Cảnh”, Trần Huy Tổ nhíu mày nói.
Vì Trần Khánh Chi vốn dĩ là cao thủ Thiên Cảnh nên Trần Huy Tổ đã từng mở mang tầm nhìn với thực lực của cao thủ Thiên Cảnh.
Trong đám đông ông ta cũng là người duy nhất hiểu về Thiên Cảnh nhất.
“Thật ra họ cũng được xem là cao thủ Thiên Cảnh chẳng qua họ đã chết từ lâu rồi, bây giờ chỉ tồn tại dưới dạng thần hồn thôi nên trông có về yếu hơn cao thủ Thiên Cảnh nhiều”.
Bàng Đức nói.
Dù sao âm phủ vẫn chưa trồi hẳn lên mặt đất nên cao thủ Thiên Cảnh trong địa phủ bị trời đất này chèn ép, thế nên dĩ nhiên thực lực sẽ bị giam cầm.
So sánh ra thì cảnh giới của đám người Điền Văn có vài điểm tương tự với các cao thủ Thiên Cảnh bị trời đất áp chế này.
Nếu họ đã trở thành cao thủ Thiên Cảnh thật thì các thế lực đều sẽ phái người đến chúc mừng, giống lúc Ngụy Võ Hầu đột phá trước đó, ngay cả Vạn Kiếm Cốc cũng bảo người đại diện đến.
Nhưng đám người Điền Văn lại không được hưởng đặc quyền này, chứng tỏ bây giờ họ chỉ mới ở giữa ranh giới của Đế Cảnh đỉnh cao và Thiên Cảnh.
Cùng lắm chỉ có thể được coi là Bán Bộ Thiên Cảnh thôi.
“Chỉ cần âm phủ trồi lên mặt đất thì họ có thể không bị áp chế nữa, đến lúc đó thực lực của họ sẽ ngang bằng với Thiên Cảnh”, Bàng Đức nói tiếp.
Quả nhiên âm phủ là một thế lực cực kỳ đáng sợ.
Ngay cả cao thủ Thiên Cảnh cũng nhiều vô số kể, điều này cũng không lạ gì khi Thiên Đạo Minh Ước rất kiêng dè âm phủ.
“Rốt cuộc ông lão đồ trắng đó là ai thế?”, Tần Lương Ngọc quay sang hỏi Trần Huy Tổ.
Mặc dù mấy cao thủ Thiên Cảnh của âm phủ đó bị trời đất áp chế không thể khai triển thực lực thật sự của Thiên Cảnh, nhưng ông lão đồ trắng đó có thể giết họ trong tích tắc, thực lực này cũng quá khủng khiếp.
Khí tức đáng sợ đó dù cách một màn hình nhưng Tần Lương Ngọc cũng có thể cảm nhận được rất rõ.
Thật ra các cao thủ ở địa phủ này đáng sợ nhất không phải là cảnh giới của họ mà là họ tồn tại dưới dạng thần hồn, một nguyên bản đã mất đi xác thịt trở thành hồn ma, không thể tấn công.
Cũng chính vì thế mà Thiên Đạo Minh Ước mới phát động nhiều người đến, thậm chí còn ép buộc các thế lực cúi đầu trước Tiêu Chính Văn.
Nhưng lúc này ông lão đồ trắng lại đang chém chết thần hồn của địa phủ.
“Ông ta chính là Thanh Dương”, Trần Huy Tổ nghiến răng nói.
Chương 2569: Không còn là bí mật
Trần Huy Tổ rất quen thuộc với Thanh Dương này. Trước khi Thanh Dương gia nhập Vạn Kiếm Cốc, ông ta là anh em kết nghĩa của Trần Thế Xung - bố ruột Trần Huy Tổ.
Đồng thời, cũng là kẻ thù giết bố của Trần Huy Tổ.
Năm đó, Trần Thế Xung và Thanh Dương được coi là bạn thân lúc nhỏ cùng nhau lớn lên, hơn nữa hai người họ còn là anh em kết nghĩa, đồng hành cùng nhau đi khắp nơi.
Hơn nữa, hai người gần như cùng bước vào Thiên Cảnh.
Trần Thế Xung không ngờ sau khi Thanh Dương đạt Thiên Cảnh, lại gia nhập Vạn Kiếm Cốc.
Kể từ đó, ông ta trở thành trưởng lão Thanh Dương trong Vạn Kiếm Cốc, kẻ chuyên giết các cao thủ Thiên Cảnh.
“Người này có danh tiếng lớn trong Vạn Kiếm Cốc là vì ông ta chỉ ra tay với cao thủ Thiên Cảnh, còn là những cao thủ vừa đột phá Thiên Cảnh.
“Cho dù thế lực các bên đều hận người này đến tận xương tủy, nhưng cũng chính vì sự xuất hiện của ông ta, Vạn Kiếm Cốc mới có thể ngồi vững vàng trên ngôi vị thế lực số một!”
Bàng Đức cũng lên tiếng.
Thực ra trong mấy ngàn năm qua, có rất nhiều cao thủ đột phá Thiên Cảnh ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng rất ít người có thể sống sót.
Chỉ cần cảnh giới của đối phương ổn định ở Thiên Cảnh cấp một, trưởng lão Thanh Dương sẽ đích thân đến thăm hỏi.
Cái gọi là thăm hỏi thực chất là giết chết đối phương, cũng chỉ có người thoát khỏi kiếm của trưởng lão Thanh Dương mới có thể ngồi vững ở Thiên Cảnh.
“Cho nên đám người Điền Văn không được coi là cao thủ Thiên Cảnh, nếu không, trưởng lão Thanh Dương đã ra tay từ lâu rồi!”
Bàng Đức tiếp tục giải thích.
“Ý của ông là ông ta dám giết mấy cậu chủ?” Tần Lương Ngọc rất ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.
Dù sao bọn họ cũng là bốn cậu chủ Chiến Quốc, thế lực đằng sau bọn họ vô cùng hùng mạnh.
“Bốn cậu chủ Chiến Quốc thì sao? Tại sao Khổng Tề Thiên lại chạy đến chiến trường vùng ngoài vũ để đột phá? Lẽ nào chỉ vì mấy thuật phân thân sao?”
“Nói trắng ra, ngay cả người nhà họ Khổng cũng sợ người này vài phần, huống chi là mấy cậu chủ Chiến Quốc? Nói cho cùng, ngoại trừ nhà Doanh, sáu nước khác đều đã suy tàn từ lâu, nếu không, bọn họ cũng sẽ không bị Đại Tần thống nhất thiên hạ!”
Bàng Đức nhìn trưởng lão Thanh Dương trên màn hình, trầm giọng nói.
Trần Huy Tổ nghiến răng nói: “Thật ra những năm qua, ở vùng ngoài lãnh thổ đã có hơn mấy trăm con cháu của các thế gia đột phá đến Thiên Cảnh, nhưng tất cả đều chết dưới kiếm của ông ta!”
“Chính là vì cao thủ Thiên Cảnh ít hơn nhiều so với người của Vạn Kiếm Cốc, cho nên những thế gia kia chỉ có thể nhẫn nhịn, không dám đối đầu với Vạn Kiếm Cốc!”
Trần Huy Tổ nói thẳng ra những bí mật trăm năm nay.
“Ồ? Lẽ nào các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ chỉ trơ mắt nhìn ông ta làm càn sao?” Long Ngao hỏi với vẻ khó hiểu.
Mặc dù một hoặc hai thế gia không thể đấu với Vạn Kiếm Cốc, nhưng tất cả thế gia hợp lực lại chắc chắn không thể thua Vạn Kiếm Cốc, chưa kể còn có nhà họ Khổng lớn mạnh.
“Thực ra các thế lực cũng từng hợp lực chống lại, nhưng Vạn Kiếm Cốc giải thích rằng, trưởng lão Thanh Dương chỉ là muốn cọ xát với những cao thủ Thiên Cảnh này mà thôi!”
“Mỗi chiêu của cao thủ Thiên Cảnh đều là sát chiêu, cho nên không thể tránh khỏi sơ sót!”
Nói đến đây, sắc mặt của Trần Huy Tổ càng trầm xuống.
Năm đó, Trần Thế Xung đã bị Thanh Dương tấn công đến chết.
“Chẳng lẽ những thế gia này đều chịu nuốt cục tức này sao?” Tần Lương Ngọc cũng hỏi với vẻ khó hiểu.
Dù sao những thế lực đứng sau các thế tử đều vô cùng lớn mạnh, đặc biệt là nhà họ Khổng, càng là nhân vật thủ đoạn hơn người.
“Thật ra là do Thiên Đạo Minh Ước đã thỏa thuận với Vạn Kiếm Cốc nhằm khống chế các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ. Với sự hỗ trợ của Thiên Đạo Minh Ước, ngay cả nhà họ Khổng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn!”
“Hơn nữa thực lực của Vạn Kiếm Cốc không hề đơn giản như mọi người nghĩ! Bởi vậy, những cao thủ Thiên Cảnh chết dưới tay ông ta cũng chỉ có thể ôm hận mà chết thôi!”
Trần Huy Tổ thở dài, bất lực nói.
Không ai hiểu vị trưởng lão Thanh Dương này hơn nhà họ Trần, cũng không ai biết rõ thỏa thuận bí mật giữa Thiên Đạo Minh Ước và Vạn Kiếm Cốc hơn nhà họ Trần.
Có thể nói, vì để khống chế toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ, Thiên Đạo Minh Ước không từ thủ đoạn nào.
Chiến sự ở vùng ngoài vũ trụ vô cùng khắt khe, nhưng bọn họ vẫn giết hại các cao thủ Thiên Cảnh vừa trưởng thành của vùng ngoài lãnh thổ.
Hơn nữa, việc trưởng lão Thanh Dương ra tay với cao thủ Thiên Cảnh đã không còn là bí mật nữa.
Chưa nói đến cả vùng ngoài lãnh thổ, chỉ riêng Đông Vực đã có hơn một trăm vị cao thủ Thiên Cảnh chết dưới tay Thanh Dương.
Chỉ cần những nhân vật lớn ở chiến trường ngoài vũ trụ không trở về vùng ngoài lãnh thổ, thì Thiên Cảnh chính là nóc nhà của vùng ngoài lãnh thổ, tất cả những điều này đều là nhờ một mình Thanh Tĩnh.
“Như vậy có nghĩa là ông ta ít nhất cũng phải là Thiên Cảnh cấp hai?” Long Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Không phải!”
Chương 2570: Đoán già đoán non
Trần Huy Tổ khẽ lắc đầu nói: “Ông ta cũng chỉ là Thiên Cảnh cấp một là thôi! Chỉ là người này đã từng đạt đến trạng thái Thiên Cảnh đỉnh cao, vì vậy bất khả chiến bại trong những người cùng cấp bậc!”
“Cái gì?”
Ngay cả Tần Lương Ngọc sống ở vùng ngoài lãnh thổ lâu năm cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Có thể bất khả chiến bại ở cảnh giới Thiên Cảnh, có thể tưởng tượng được ông ta mạnh đến cỡ nào!
Nhưng cho dù đối phương ở cảnh giới nào, đối mặt với kẻ thù giết bố, trong mắt Trần Huy Tổ vẫn nồng đậm sát khí.
“Người này vô cùng nguy hiểm, vì vậy không được kích động gây sự với ông ta!” Trần Huy Tổ thở dài nói.
Cho dù ông ta muốn báo thù cho bố, nhưng ông ta cũng phải đối mặt với thực tế rằng cảnh giới của ông ta khác biệt quá lớn so với đối phương!
Cho dù ông ta có thể đạt tới Thiên Cảnh trong vòng một trăm năm, thì làm sao một tiểu bối mới bước vào Thiên Cảnh có thể là đối thủ của cao thủ Thiên Cảnh bất khả chiến bại được?
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang ngồi trong sảnh lớn, quan sát tình hình ở thành Minh Nguyệt.
Nhưng điều mà Tiêu Chính Văn quan tâm hơn cả là những sợi tơ đen bay trong gió trên những phần mộ.
Những sợi tơ này giống hệt như những gì anh đã thấy ở Minh Hà.
Hơn nữa, trên những sợi tơ này còn có một tia máu mờ nhạt, càng thu hút sự chú ý của Tiêu Chính Văn.
“Giữa âm phủ và Minh Hà chắc chắn có mối quan hệ nào đó, nếu không những thứ này sẽ không xuất hiện ở đây!” Tiêu Chính Văn nhìn những sợi tơ trên màn hình, trầm giọng nói.
Nếu giữa Minh Hà và âm phủ không có quan hệ gì, thì những sợi tơ này có lẽ sẽ không xuất hiện ở Minh Hà, hoặc không nên xuất hiện ở âm phủ, nói tóm lại, chúng không thể đồng thời xuất hiện ở hai phía.
Những sợi tơ này khác với những sợi tơ bình thường. Trước đây Tiêu Chính Văn đã từng thử cắt đứt chúng, nhưng cho dù Tiêu Chính Văn dùng kiếm Tần Vương, cũng không hề tổn hại gì.
“Được rồi, đặt chuyện báo thù sang một bên đã, sớm muộn gì cũng có cơ hội! Ưu tiên hàng đầu bây giờ là khí vận Thiên Khu, chuẩn bị cho tốt đi!” Tiêu Chính Văn vỗ nhẹ lên vai Trần Huy Tổ, nói.
Nghe vậy, Trần Huy Tổ quay lại nhìn Tiêu Chính Văn, trong mắt đầy vẻ cảm kích.
Tiêu Chính Văn không cần nói thẳng, ông ta cũng hiểu được ý của Tiêu Chính Văn, có nghĩa là một ngày nào đó, Tiêu Chính Văn nhất định sẽ báo thù cho nhà họ Trần.
Lúc đó, nếu không phải Trần Huy Tổ đang du học ở nước ngoài thì e rằng cũng đã trúng độc trong tay người này rồi!
Lúc ông ta vội vã trở về nhà họ Trần, cả nhà họ Trần đã trở nên hoang tàn.
Bố mẹ ông ta đều chết thảm trong vũng máu, hơn ba trăm người nhà họ Trần đều chết thảm, không một ai sống sót.
Bây giờ cả nhà họ Trần đều đã bị tiêu diệt, đương nhiên không có thế lực nào dám đứng ra bất bình và đòi lại công bằng cho nhà họ Trần.
Lúc Trần Huy Tổ trở về nhà tổ của nhà họ Trần, khóc lóc kể cho gia chủ nhà họ Trần nghe về chuyện này, những gì ông ta nhận được chỉ là một câu trả lời lạnh lùng.
“Cậu ở vùng ngoài lãnh thổ nên chắc biết rõ đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé!”
Đây cũng là một trong những lý do tại sao Trần Huy Tổ lại gia nhập điện Thần Long và đi theo Tiêu Chính Văn vì một câu nói trượng nghĩa.
Bởi vì chỉ có Tiêu Chính Văn mới coi trọng sinh mệnh hơn tất cả mọi thứ. Một người bình thường cũng có được sự coi trọng ở chỗ Tiêu Chính Văn.
Trần Huy Tổ đã không còn sùng bái nhà họ Trần nữa.
Đối mặt với Tiêu Chính Văn, Trần Huy Tổ không nói thêm gì nữa, chỉ cần một câu của Tiêu Chính Văn là đủ rồi!
Sau khi giải tán, Tần Lương Ngọc đến phủ thành chủ của thành Thiên Khu để xử lý các thủ tục liên quan.
Nhưng Tần Lương Ngọc vừa đến thành Thiên Khu đã thu hút sự chú ý của tất cả các bên.
Dù sao trước đây Tần Lương Ngọc cũng sỉ nhục đám người Điền Văn trước mặt mọi người ở cổng phủ Động Thiên Hoa.
Điền Văn là một trong bốn cậu chủ Chiến Quốc, đừng nói là sỉ nhục công khai, mà người bình thường còn không có dũng khí phản bác một lời.
Vì vậy, dọc đường đi, rất nhiều người chủ động tiến lên chào hỏi Tần Lương Ngọc.
“Tiêu Chính Văn không còn nữa, vậy mà người của điện Thần Long vẫn ngạo mạn như vậy. Nếu Tiêu Chính Văn còn sống, không biết hôm nay Điền Văn có thể sống sót rút lui hay không!”
Không ít người nhìn theo bóng lưng của Tần Lương Ngọc, thầm đoán già đoán non trong lòng.
Dù sao ngay từ đầu Tiêu Chính Văn cũng rất ngang ngược, ngay cả Tử Dư và Tử Cống đều bị Tiêu Chính Văn làm cho bẽ mặt, bây giờ lại làm loạn thành Thiên Khư thì có là gì?”