Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2521: Màn đêm vô tận

Khổng Tề Thiên quả thực đã tính toán xong xuôi hết tất cả, hơn nữa, đến với thời đại này, Tiêu Chính Văn nhiều nhất chỉ là một người bình thường mà thôi!

Mà ông ta lại có thể mời được vô số cao thủ tới giết Tiêu Chính Văn!

Thế nhưng, nhìn thấy cảnh tượng này, không chỉ có Khổng Tề Thiên, mà ngay cả mấy người Điền Văn cũng như bị sét đánh trúng.

Tiêu Chính Văn lại trở thành vua Đường Lý Thế Hải, vậy thì ai dám giết chứ?

Chưa nói tới việc bản thân Lý Thế Hải có thân phận là Thiên Tử Đại Đường, chỉ riêng hai mươi tám công thần Lăng Yên Các dưới trướng ông ta thôi cũng là những sự tồn tại mà bọn họ căn bản chẳng thể chọc tới!

“Ám sát vua?”

Khí tức khắp người Lý Tịnh đều đột nhiên biến đổi!

Một cỗ sát khí nồng đậm đột nhiên bộc phát ra ngoài!

“Mau chạy!”

Khổng Tề Thiên gào lên một tiếng, tình cảnh này căn bản không thể đánh, ở niên đại đó, Lý Tịnh hoàn toàn xứng đáng là một chiến thần!

Đừng nói là ông ta, ngay cả mấy nghìn cao thủ sau lưng ông ta cùng ra tay thì cũng không chống đỡ nổi một đòn của Lý Tịnh!

“Người đâu, giữ mấy người bọn họ lại, những kẻ có liên quan còn lại thì luận tội mưu phản, giết hết không tha!”

Tiêu Chính Văn chỉ vào mấy người Khổng Tề Thiên, nói với hàng chục nghìn ngự lâm quân phía sau lưng.

Anh đương nhiên sẽ không giết mấy người Khổng Tề Thiên, bọn họ vẫn còn giá trị rất lớn đối với Tiêu Chính Văn!

Đám cao thủ của năm đại danh sơn và võ tông kia còn chưa kịp phản ứng đã bị rất nhiều ngự lâm quân bao vây không chút kẽ hở!

Ngay sau đó, Lý Tịnh giơ kiếm lao vào trong đám người!

Chỉ trong nháy mắt đã có vô số đầu người bay lên, từng cái xác không đầu lần lượt rơi xuống từ trên không trung!

Đừng nói bọn họ chỉ có mấy nghìn người, dù là đại quân hàng triệu người của thời Tuỳ khi đó, ở trước mặt Lý Tịnh cũng chỉ như bầy kiến mà thôi!

“Võ tông? Năm đại danh sơn? Mấy người to gan lắm, còn dám công khai mưu phản?”

“Xem ra mấy người sống yên ổn lâu quá rồi nên không còn biết nể sợ nữa rồi!”

“Người đâu, giết hết toàn bộ bọn chúng, cử ba nghìn phủ vệ cùng tôi giết tới năm đại danh sơn, tiêu diệt sạch sẽ đám cặn bã loạn thần này!”

Lý Tịnh vừa nói dứt lời, Tiêu Chính Văn đã khẽ xua tay nói: “Chẳng qua chỉ là ân oán cá nhân mà thôi, không cần phải gây liên luỵ quá nhiều!”

Nhìn thấy mấy nghìn cao thủ đi theo bọn họ tới đều bị giết sạch, mấy người Khổng Tề Thiên lúc này đều chỉ biết cúi gằm mặt!

Vốn dĩ chuyến đi này của bọn họ cũng coi như hết sức thuận lợi, đủ để giết chết Tiêu Chính Văn chỉ trong khoảnh khắc, thế nhưng ai mà ngờ được bọn họ lại gặp phải Tiêu Chính Văn còn nghịch thiên hơn?

Lúc này, sắc mặt của mấy người họ đều khó coi tới cực điểm.

Khi mấy nghìn cao thủ lần lượt bỏ mạng, tất cả mọi thứ xung quanh lập tức hoá thành màn đêm vô tận!

Không có thành Trường An, cũng không có mấy chục nghìn ngự lâm quân, tất cả những chuyện này đều giống như một giấc mộng, thế nhưng cũng lại vô cùng chân thực!

Lúc này, đám người nhà họ Trương cũng đồng loạt tỉnh lại, bọn họ cũng dần nhớ ra bản thân rốt cuộc là ai!

Mấy người Khổng Tề Thiên và Điền Văn cũng đồng loạt xuất hiện trong màn đêm vô tận, mà ở trước mặt bọn họ lại là một cửa ải vô cùng cao lớn!

Tất cả mọi người đều đứng bên dưới Quan Thành, mà lúc này, một ông lão mặc long bào cũng sải bước về phía trước, nói với Tiêu Chính Văn: “Đa tạ cậu Tiêu, ta cuối cùng cũng giải quyết xong mối lo rồi!”

Khi ông lão vừa nói dứt lời, tất cả mọi thứ trước mắt mọi người lại trở nên hư ảo, nháy mắt đã xuất hiện bên trong thành Minh Nguyệt!

Cũng chính vào lúc này, một loạt tiếng chuông ngựa truyền tới, đại quân đen kịt từ phía xa tiến thẳng về phương hướng của mấy người Tiêu Chính Văn.

Khí tức của người đứng đầu cực kỳ đáng sợ!

Mà hắn vừa mới xuất hiện, trên mặt đất đã xuất hiện vô số rêu âm phủ!

“Đó là Âm Quân của âm phủ!”

Sắc mặt của Khổng Tề Thiên đột nhiên biến đổi!

“Chúng ta đi thôi!”

Tiêu Chính Văn lại nhìn về phía mấy người Khổng Tề Thiên, nói: “Mấy người phải nhớ cho kỹ, sau này ngoan ngoãn một chút, còn phải sống cho tử tế, tôi không muốn ngày nào đó kích động sẽ giết luôn mấy người đâu!”

Thật ra ý trong lời nói của Tiêu Chính Văn đã rất rõ ràng rồi, hiện tại mấy người bọn họ chẳng khác gì chất dinh dưỡng của Tiêu Chính Văn, thực lực của bọn họ càng mạnh thì lợi ích mà Tiêu Chính Văn có được cũng càng nhiều!

Thế nhưng chất dinh dưỡng thì chất dinh dưỡng, dù là vật nuôi trong nhà, vượt qua giới hạn cũng phải chịu sự trừng phạt, huống hồ gì mấy người Khổng Tề Thiên chẳng qua chỉ là mấy kẻ bù nhìn ở trong mắt Tiêu Chính Văn mà thôi!

Mấy người Khổng Tề Thiên đồng loạt cúi đầu không đáp, chuyện lần này quả thực là đả kịch quá lớn đối với bọn họ!

Huống hồ Khổng Tề Thiên lại luôn tự cho mình là siêu phàm, thế nhưng kết quả thì sao? Chưa nói tới việc hết lần này tới lần khác bại trong tay Tiêu Chính Văn, cuối cùng tới thịnh thế Đại Đường, niên đại mà ông ta tự cho rằng có thể càn quét tất cả thì vẫn bị Tiêu Chính Văn bắt chẹt!

Cũng có thể nói, ở trước mặt Tiêu Chính Văn, dù ông ta có dùng hết mọi thủ đoạn thì cũng chẳng thể đối kháng với anh!

Thậm chí ngay cả một cơ hội phản kháng ông ta cũng chẳng có nốt!

Sắc mặt của mấy người Điền Văn càng trở nên khó coi hơn, bởi vì Tiêu Chính Văn không chỉ kiểm soát bọn họ mà ngay cả thế lực sau lưng bọn họ cũng bị anh kiểm soát!

Đây gọi là ném chuột sợ vỡ bình, Tiêu Chính Văn giờ đã không còn là người mà bọn họ có thể tuỳ ý chèn ép nữa rồi, hơn nữa Tiêu Chính Văn đã đột phá lên Thiên Cảnh!

Ở vùng ngoài lãnh thổ mà nói, cường giả Thiên Cảnh đều là sự tồn tại nắm giữ quyền sinh quyền sát một phương, có thể nói, Tiêu Chính Văn của hiện giờ đã chiếm vị trí số một ở vùng ngoài lãnh thổ!

Bọn họ suy tính đủ thứ, không những không thể loại trừ được Tiêu Chính Văn, ngược lại còn để cho Tiêu Chính Văn chà đạp lên trên đầu bọn họ, hơn nữa bởi vì quan hệ của Lý Thế Hải, trên người Tiêu Chính Văn hiện tại cũng có cả khí tức Đế Vương!

Khí tức Đế Vương rõ ràng chính là khắc tinh của tất cả bọn họ, có thể nói, từ khoảnh khắc này trở đi, bọn họ thật sự chỉ có thể quy phục dưới chân Tiêu Chính Văn!

“Chúng ta đi thôi!”

Tiêu Chính Văn nói xong thì không còn nhìn về phía âm binh sau lưng nữa mà đi thẳng về phía lối ra.

Chỉ là vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn dẫn người rời đi, trưởng lão Thanh Dương nên trong Hoả Sơn cũng đột ngột mở to hai mắt!

Trong mắt ông ta bộc phát ra hai tia sáng, nháy mắt đã dâng lên cả nghìn tầng hơi nóng!

Trưởng lão Thanh Dương gần như cùng lúc tiến ra một bước, khí tức đáng sợ xông thẳng lên chín tầng mây!

Đúng vào lúc này, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía miệng Hoả Sơn, nơi đó dường như có một đốm lửa đang từ từ dâng lên!

Hơi nóng mạnh mẽ cứ thế lan ra nghìn dặm!

Chỉ trong khoảnh khắc, vô số núi sông đã hoá thành tro bụi!

Loại khí thế này mà sức công phá kinh người đủ để chấn động thế gian!

Nếu như nhìn lên bầu trời thì sẽ thấy hơi nóng vô tận giống như một màn trời màu đỏ lửa đang lao nhanh về phía thành Minh Nguyệt!

Mà bên trong tầng hơi nóng đó còn ẩn chứa kiếm khí không dễ phát giác, vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn vừa rời khỏi thành Minh Nguyệt, kiếm khí chém thẳng về phía anh!

Đây càng giống như một loại uy hiếp!

“Nửa đêm, lăng Thiên Tử, tôi cậu quyết đấu một trận sinh tử!”

Một giọng nói già nua mà hết sức bá khí theo đó vang lên!

Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đang có mặt đều lập tức biến sắc, bởi vì không ít người biết được chủ nhân của giọng nói này chính là trưởng lão Thanh Dương của Vạn Kiếm Cốc trong truyền thuyết!

Đây cũng chính là chiến thư mà trưởng lão Thanh Dương phát ra cho Tiêu Chính Văn!

Thật ra không ít người trước lúc này đã đoán được trưởng lão Thanh Dương nhất định sẽ tuyên chiến với Tiêu Chính Văn, thế nhưng không một ai ngờ được trận chiến này lại tới đột ngột như vậy!

Hơn nữa, địa điểm hẹn chiến còn là lăng Thiên Tử!
Chương 2522: Không thể nhúng tay vào

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Chính Văn, dẫu sao đây cũng không phải chiến thư của người bình thường mà lại là chiến thư của trưởng lão Thanh Dương!

Đồng thời, ông ta cũng đại diện cho chiến lực mạnh nhất của Vạn Kiếm Cốc!

Hơn nữa, trưởng lão Thanh Dương đã đột phá lên Thiên Cảnh từ mấy nghìn năm trước, mà Tiêu Chính Văn chỉ mới vừa đặt chân lên ngưỡng Thiên Cảnh này mà thôi!

Mặc dù mấy người Điền Văn cũng có khí tức Thiên Cảnh, nhưng bọn họ vẫn không thể nhảy qua được rãnh trời đó, vậy nên không thể coi là cao thủ Thiên Cảnh thực thụ!

Chỉ có thể coi là Bán Bộ Thiên Cảnh!

Mà cảnh giới Thiên Cảnh này cũng là một đường ranh giới chân chính, hoặc là đột phá lên, hoặc là cảnh giới sẽ không ngừng thụt lùi!

Đây cũng chính là điểm mấu chốt mà rất nhiều thế hệ lão làng từ đầu chí cuối đều không muốn sải nốt bước này!

Dù là đỉnh cao Đế Cảnh thì cũng sẽ không xuất hiện tình trạng cảnh giới không ngừng thụt lùi, nhưng Thiên Cảnh thì lại khác, một khi đột phá thất bại, thậm chí có thể từ Đế Cảnh tụt trở về cảnh giới Nhân Hoàng!

Vậy nên mấy người Điền Văn ở trước mặt cao thủ Thiên Cảnh thực thụ căn bản không thể coi là Thiên Cảnh, chỉ có thể xem là đỉnh cao Đế Cảnh, khoảng cách đến với Thiên Cảnh thật sự, dù chỉ còn nửa bước chân nhưng xét về thực lực thì vẫn có cách biệt rất lớn!

Nhưng dù là trưởng lão Thanh Dương hay là Tiêu Chính Văn, hai người bọn họ mới là cao thủ Thiên Cảnh thực thụ!

Còn về trưởng lão Thanh Dương thì đương nhiên không cần phải nhiều lời, ông ta đã đạt tới cảnh giới này từ mấy nghìn năm trước, trận chiến kia của Tiêu Chính Văn và mấy người Điền Văn cũng đủ để nói rõ tất cả rồi!

Vậy nên trận quyết đấu sinh tử giữa hai cao thủ Thiên Cảnh thực thụ, e rằng cũng là lần đầu xuất hiện trong suốt mấy nghìn năm qua!

Vậy nên tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Chính Văn, chỉ cần anh gật đầu đồng ý, trận chiến đêm nay nhất định sẽ nhận được sự chú ý cao độ của hàng tỷ người ở vùng ngoài lãnh thổ!

Cũng có thể nói, trận chiến này sẽ thay đổi cục diện hiện có của cả vùng ngoài lãnh thổ!

Dẫu sao Tiêu Chính Văn cũng đại diện cho sức mạnh của thế tục, mà trưởng lão Thanh Dương lại đại diện cho các phương ở vùng ngoài lãnh thổ, nói cách khác, đây là trận quyết đấu đỉnh cao thực thụ giữa giới thế tục và vùng ngoài lãnh thổ!

Vậy nên đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý cực lớn từ các phương, không chỉ là những người đang có mặt, lúc này, dù là Bắc Vực bị huyết tộc kiểm soát hay là Tây Vực, có thể nói, bốn khu vực lớn và cả nước Tề nước Nguỵ đều đang chờ đợi câu trả lời của Tiêu Chính Văn!

Bởi vì những lời ban nãy của trưởng lão Thanh Dương đã lan truyền khắp cả vùng ngoài lãnh thổ rồi!

Tiêu Chính Văn cũng quay đầu nhìn về phía Hoả Sơn, lạnh lùng nói: “Ông muốn đấu thì đấu!”

Chỉ một câu nói ngắn ngủi đã đủ để tỏ rõ thái độ của Tiêu Chính Văn!

Trận chiến này chắc chắn cũng sẽ chấn động cả vùng ngoài lãnh thổ!

Việc gì nên tới rồi cũng sẽ tới, mà trận chiến này, Tiêu Chính Văn căn bản cũng chẳng thể tránh được!

Từ lúc Tiêu Chính Văn đặt chân lên Thiên Cảnh tới nay đã trở thành cái gai trong mắt trưởng lão Thanh Dượng!

Mấy nghìn năm trở lại đây, biết bao nhiêu thế hệ thanh niên vừa mới đặt chân lên Thiên Cảnh đều chết trong tay trưởng lão Thanh Dương!

Nếu như không phải ông ta giết hết tất cả những kẻ kế tục của Thiên Cảnh thì Vạn Kiếm Cốc hiện nay cũng sẽ không trở nên biệt lập ở vùng ngoài lãnh thổ, trở thành thế lực lớn một phương có thể đối kháng với Thiên Đạo Minh Ước!

Mà bố của Trần Huy Tổ năm đó cũng chết trong tay người này!

Lúc đó, hai người bọn họ thân thiết như anh em, nhưng ai mà ngờ được trưởng lão Thanh Dương lại đột nhiên ra tay thâm độc với nhà họ Trần như thế!

Vậy nên, trận chiến này, dù nhìn từ góc độ nào thì Tiêu Chính Văn cũng không có lý do để né tránh!

Huống hồ gì Tiêu Chính Văn vừa giết chết đứa con trai độc nhất của trưởng lão Thanh Dương!

“Trận chiến này chắc chắn sẽ thay đổi trạng thái cân bằng hiện tại của vùng ngoài lãnh thổ!”

Bàng Uyên cũng thở dài một tiếng.

Mặc dù thực lực của Bàng Uyên cao hơn nhiều so với trưởng lão Thanh Dương, nhưng trận chiến này ông ta lại chẳng thể nhúng tay vào!

Một mặt, nhà họ Doanh sẽ không tuỳ tiện lật mặt với Vạn Kiếm Cốc, mặt khác, có một số con đường cần Tiêu Chính Văn tự mình đi!
Chương 2523: Đủ tự tin

“Cậu Tiêu, tuyệt đối phải cẩn trọng!”

Bàng Uyên dặn dò Tiêu Chính Văn.

Mặc dù ông ta và mấy người Trương Nghi đều hết sức coi trọng Tiêu Chính Văn, nhưng dẫu sao thì trưởng lão Thanh Dương cũng đã là cường giả lão làng ở cảnh giới Thiên Cảnh này rồi!

Chỉ riêng một ánh mắt đã có thể dấy lên nghìn tầng hơi nóng, từ điểm này đã đủ để thấy được thủ đoạn của trưởng lão Thanh Dương tuyệt đối không phải là thứ mà cường giả Thiên Cảnh thông thường có thể so bì được!

“Ông ta có thể coi là sự tồn tại đỉnh cao trên cảnh giới Thiên Cảnh này rồi, cậu Tiêu, tuyệt đối không được xem nhẹ ông ta đâu!”, Tần Lương Ngọc cũng tiến lên trước nói.

Trong số mọi người, cũng chỉ có Trần Huy Tổ siết chặt tay thành nắm đấm, có thể nói, ông ta là người hy vọng nhìn thấy trưởng lão Thanh Dương chết trong tay Tiêu Chính Văn nhất!

Nhưng lúc này, ông ta cũng không khỏi cảm thấy lo lắng cho Tiêu Chính Văn.

Dẫu sao Tiêu Chính Văn cũng chỉ vừa mới đột phá mà thôi!

“Ồ? Đỉnh cao của cảnh giới này?”, Tiêu Chính Văn quay đầu nói với Tần Lương Ngọc.

“Thật ra ông ta cũng không phải là cảnh giới đỉnh cao, dẫu sao ở trên cảnh giới Thiên Cảnh này, cách biệt giữa mỗi bậc cảnh giới nhỏ cũng là rất lớn!”

Thứ gọi là Thiên Cảnh chính là hợp vào làm một với đất trời, vậy nên cảnh giới này cũng cực kỳ khác với những cảnh giới khi trước!

Một khi đặt chân lên Thiên Cảnh thì sẽ có thể kiểm soát đất trời, cùng thọ với đất trời, cùng uy với đất trời, thậm chí giơ tay nhấc chân cũng có thể ảnh hưởng tới đất trời một phương!

Chỉ có điều, bên trên Thiên Cảnh còn có cảnh giới cao hơn, chỉ có đạt tới cảnh giới đó thì mới có thể xem là đỉnh cao thế gian thực thụ!

Chỉ là cảnh giới đó đã xuất hiện gián đoạn từ lâu!

Từ sau khi Đại Tần diệt vong, có rất ít người có thể đạt được tới cảnh giới đó!

Còn về cái gọi là đỉnh cao thế gian thì chẳng qua cũng chỉ là một cách ví von đối với cường giả Thiên Cảnh mà thôi!

Có thể nói, đối với người bình thường mà nói, đạt tới Thiên Cảnh cũng chẳng khác gì đạt được tới đỉnh cao một đời!

Bạch Khởi năm đó cũng đạt tới được cảnh giới đỉnh cao của Thiên Cảnh, vậy nên mới trở thành nhân vật cấp truyền thuyết của vùng ngoài lãnh thổ!

Bàng Uyên thân là người cùng thời đại với Bạch Khởi đương nhiên hiểu quá rõ về chuyện này!

“Bạch Khởi năm đó từng đột phá lên cảnh giới cao hơn Thiên Cảnh, vậy nên ông ta mới tạo ra được thần thoại, chỉ có điều ở trước ông ta, Thiên Cảnh vẫn luôn được nhận định rằng là số một thế gian!”

“Chỉ có từ sau lúc đó, Thiên Cảnh mới không còn là sự tồn tại giống như thần thoại nữa!”

“Hoặc là nói, cũng chỉ có đạt được tới cảnh giới như vậy mới có thể thật sự thoát ra khỏi ngoại vật, trở thành số một thế gian!”

Bàng Uyên nói tới đây cũng không khỏi thở dài một tiếng!

Còn về cảnh giới bên trên Thiên Cảnh thì ông ta căn bản không thể dùng lời nói để hình dung, bởi vì cảnh giới đó quá mạnh!

Thậm chí còn đủ để sánh ngang với thần tiên trong truyền thuyết của nhân gian!

“Chỉ có điều, Thanh Dương đã dừng lại ở cảnh giới Thiên Cảnh này quá lâu nên rõ ràng ông ta không có đối thủ ở bậc cảnh giới này!”

“Hoặc là nói, không một ai có thể chiến thắng ông ta ở cảnh giới Thiên Cảnh này!”

Bàng Uyên lại bổ sung thêm một câu.

Thật ra đây cũng là điều dễ hiểu, tất cả mọi thứ trong thế gian đều cần phải tích luỹ, mà sự tích luỹ mấy nghìn năm của Thanh Dương hay sự hiểu biết về cảnh giới này cũng chẳng phải là thứ mà người khác có thể so bì!

Vậy nên, nói ông ta là đỉnh cao của bậc cảnh giới này cũng không có quá lời, chỉ có điều, Tiêu Chính Văn cũng có con át chủ bài, dù Thanh Dương có ổn định ở bậc cảnh giới này bao lâu đi nữa thì Tiêu Chính Văn cũng có đủ tự tin để đấu với ông ta một trận!
Chương 2524: Bỏ mặc

Thấy biểu cảm của Tiêu Chính Văn vẫn như thường, ánh mắt bình thản, dường như không có bất cứ sự sợ hãi nào, Bàng Uyên cũng khẽ gật đầu, thế nhưng lại lên tiếng thêm lần nữa: “Điểm khác biệt lớn nhất của cảnh giới Thiên Cảnh với các cảnh giới khác chính là bất cứ lúc nào cũng có thể tụt hạng!”

“Cả vùng ngoài lãnh thổ, trước giờ chưa ai có thể bảo toàn được nghìn năm ở trên cảnh giới Thiên Cảnh cấp một này, bởi vì tuyệt đại đa số mọi người hoặc là có thể đột phá lên cấp hai, hoặc là tụt hạng xuống từ Thiên Cảnh!”

“Thế nhưng người này lại có thể đứng vững ở Thiên Cảnh cấp một, điều này đã nói lên rằng thực lực của ông ta hết sức siêu phàm!”

Có thể nói, trưởng lão Thanh Dương có thể nổi danh khắp vùng ngoài lãnh thổ không phải là do thực lực của ông ta đã đạt tới ngưỡng đỉnh cao mà là vì ông ta là người có thể giữ ở Thiên Cảnh cấp một suốt cả nghìn năm, cả vùng ngoài lãnh thổ chỉ có ông ta làm được!

“Thật ra cả vùng ngoài lãnh thổ, ở trước cậu thì chỉ có một mình ông ta ở Thiên Cảnh cấp một thực thụ! Bây giờ cậu mới là người thứ hai, mà đó chẳng qua chỉ là Bán Bộ Thiên Cảnh mà thôi, còn lâu mới đạt được tới trình độ Thiên Cảnh!”

Bàng Uyên liếc nhìn mấy người Điền Văn, trầm giọng nói.

“Ồ? Giữa Thiên Cảnh và Đế Cảnh lại xuất hiện gián đoạn à?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.

Theo như cách nói của Bàng Uyên, vùng ngoài lãnh thổ hẳn vẫn còn có Thiên Cảnh cấp hai thậm chí là cảnh giới cao hơn, người ở đỉnh cao Đế Cảnh đương nhiên sẽ không ít!

Ít nhất mấy người Tần Lương Ngọc bây giờ đều đạt được tới ngưỡng này, thế nhưng chỉ có Thiên Cảnh cấp một thì gần như không có sự xuất hiện mới, điều này cũng khẳng định rằng vùng ngoài lãnh thổ sẽ không còn có cao thủ Thiên Cảnh mới xuất hiện nữa!

“Không sai, đây cũng là nguyên nhân quan trọng tại sao vùng ngoài lãnh thổ vẫn luôn không thể chiến thắng được cao thủ ở vùng ngoài vũ trụ! Mà bây giờ sự thiếu hụt cao thủ của thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ lại chẳng thể được bổ sung, vậy nên thế tiến công của vùng ngoài vũ trụ mới ngày càng mãnh liệt!”

Những năm vừa qua, con số thương vong của chiến trường vùng ngoài vũ trụ cũng hết sức khả quan, thế lực các phương đều suy yếu ở các mức độ khác nhau, ngay cả cao thủ trong mấy hoàng tộc lớn cũng tổn hao mất quá nửa!

Thế nhưng dù nói thế nào thì Tiêu Chính Văn cũng đã tiếp nhận chiến thư, trận chiến giữa anh và trưởng lão Thanh Dương đã không thể né tránh được!

Tiêu Chính Văn chỉ quay đầu liếc nhìn về phía thành Minh Nguyệt, sau đó dẫn đám người nhà họ Trương rời đi!

Với tình hình bây giờ, dù có để lại long mạch ở đây thì cũng chẳng thể thay đổi được thế cục của thành Minh Nguyệt!

Bởi vì thời cơ áp chế âm phủ thật sự đã qua mất, lúc này mặc dù chỉ có thành Minh Nguyệt bị ảnh hưởng, thế nhưng Tiêu Chính Văn lại có dự cảm rằng trong tương lai không lâu nữa, gần như cả vùng ngoài lãnh thổ đều sẽ bị liên luỵ!

Còn để cho người nhà họ Trương ở lại nơi này sẽ chỉ làm tăng con số thương vong lên mà thôi!

Tiêu Chính Văn và đám người nhà họ Trương vừa mới rời đi, những người khác cũng đồng loạt hoàn hồn trở lại.

“Cậu Tiêu, xin đợi một chút! Người nhà họ Trương không thể rời đi, nếu không nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn!”

“Đúng vậy, cậu Tiêu, nếu như không đàn áp được người của âm phủ thì e rằng cả vùng ngoài lãnh thổ đều sẽ bị liên luỵ, tới lúc đó chắc chắn trăm họ sẽ phải lầm than!”

“Không sai, nếu như không phải ban nãy cậu Tiêu ra tay, bây giờ thành Minh Nguyệt đã bị phong toả từ lâu rồi, thế nhưng bây giờ thời cơ đã qua, cậu không thể phớt lờ thành Minh Nguyệt không quan tâm chứ?”

“Thế nào là tôi phớt lờ mấy người không quan tâm?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy, nhìn về phía người kia mà chất vấn: “Ngay từ ban đầu, là ai đuổi người nhà họ Trương ra khỏi thành Minh Nguyệt?”

“Hachiki Orochi và đám người Vy Hào luôn miệng nói muốn tiêu diệt nhà họ Trương, lúc đó mấy người ở đâu?”

“Lúc nhà họ Trương bị hòa thượng Tanaka đuổi ra khỏi thành Minh Nguyệt, mấy người không phải vẫn còn cười nhạo nhà họ Trương hay sao? Thế nào, bây giờ thật sự xảy ra chuyện rồi, mấy người lại muốn trách tội lên trên đầu tôi à?”

Người bị Tiêu Chính Văn không ngừng chất vấn chính là một giáo chủ áo đỏ, ông ta vốn định đổ mối hoạ này cho Tiêu Chính Văn, nhân đây lấy lại một số tổn thất của Thánh Giáo Đình từ phía điện Thần Long!

Kết quả lại bị mấy câu nói của Tiêu Chính Văn làm cho nghẹn họng!

Ban đầu lúc nhà họ Trương bị người Vy Hào ức hiếp, bên phía Thánh Giáo Đình quả thực đã cười nhạo nhà họ Trương, hơn nữa còn là bọn họ âm thầm nghe theo hòa thượng Tanaka đích thân lộ diện đuổi nhà họ Trương đi.

“Cậu Tiêu, không thể nói như vậy được đâu, ban nãy là cậu khăng khăng ngăn cản mọi người, không cho chúng tôi phong tỏa thành Minh Nguyệt, bây giờ lại muốn bỏ mặc không quản, chuyện này…”
Chương 2525: Ra lệnh

“Tôi ngăn cản mấy người lúc nào? Ban nãy tôi còn bảo mấy người phong toả thành Minh Nguyệt luôn đi, nhưng là bản thân mấy người không muốn đấy chứ, hơn nữa sau khi tôi vào trong thành Minh Nguyệt, người của điện Thần Long có từng ngăn cản mấy người phong tỏa thành hay không?”

“Bản thân mấy người không phong tỏa mà lại trách tội lên trên đầu tôi, ai cho mấy người cái dũng khí này thế?”

Vừa nói dứt lời, Tiêu Chính Văn đã giơ tay giáng thẳng một cái tát lên trên mặt người đó.

Mặc dù những lời Tiêu Chính Văn nói quả thực là sự thật, thế nhưng trước lúc đó, Tiêu Chính Văn đã tự tay ném mấy người Khổng Tề Thiên vào bên trong thành Minh Nguyệt, như vậy thì người ta biết phong tỏa thành kiểu gì?

Thế nhưng đã có người bị ăn tát, ai còn dám nhiều lời nữa đây?

Hơn nữa với tình hình bây giờ thì chẳng bao lâu nữa, gần thành Minh Nguyệt nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn!

Tiêu Chính Văn cũng không phí lời thêm với mấy người này, anh dẫn đám người nhà họ Trương rời khỏi thành Minh Nguyệt!

Mấy người Khổng Tề Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Chính Văn dẫn người rời đi, nhất thời cũng chẳng biết nên làm thế nào!

Thế lực các phương cũng nhanh chóng cử người trở về đưa thư.

Dù gì tiếp theo đây thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn, hơn nữa bọn họ cũng tận mắt trông thấy rất nhiều âm binh rồi, đương nhiên biết được tình hình bên phía thành Minh Nguyệt đã không thể kiểm soát được nữa!

Lúc này, tại một khe núi ở phía tây nam Tây Vực, trong một khối nham thạch lớn, thanh kiếm dài mang theo sát khí kinh thiên đột nhiên phát ra những luồng sáng sắc lạnh!

Nhìn từ trên thân kiếm đã gỉ loang lổ, ít nhất nó cũng đã ở đây hơn trăm năm!

Thế nhưng lúc này, bên trên thân kiếm đó lại ánh lên một chuỗi phù văn màu xanh!

Thanh kiếm này tên là kiếm Khai Thiên, ý là thanh kiếm đầu tiên kể từ thuở khai sinh của đất trời!

Trưởng lão Thanh Dương lúc này đang ngồi xếp bằng bên trên khối nham thạch cạnh thanh kiếm dài đó.

Phía đối diện vị trí ông ta đang ngồi có dựng một tấm bia đá màu xanh, đó là một tấm bia hình vuông không có chữ, bên dưới bia đá ẩn chứa khí tức của rồng đang dao động!

Bên trong chính là lăng Thiên Tử thần bí nhất của vùng ngoài lãnh thổ!

Rất rõ ràng, trưởng lão Thanh Dương đang đợi Tiêu Chính Văn tới ứng chiến, mặc dù Tiêu Chính Văn chỉ là một kẻ tiểu bối nhưng tới được đẳng cấp của trưởng lão Thanh Dương, dù chỉ đối diện với một đứa trẻ ba tuổi thì cũng tuyệt đối sẽ không có chút lơ là nào!

Ông ta có thể đi được tới ngày hôm nay chính là nhờ sự thận trọng từ cái nhỏ nhất, nếu không thì mấy nghìn năm trước, vô số kẻ có tư chất và thiên tư mạnh hơn ông ta rất nhiều, thế nhưng tới cuối cùng thì bọn họ đều trở thành quá khứ!

Vậy nên, ông ta tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm nhỏ nhặt như khinh thường đối thủ!

Trước mỗi lần ứng chiến với đối thủ, trưởng lão Thanh Dương đều sẽ điều chỉnh tinh – khí - thần của bản thân tới trạng thái đỉnh cao. Chuyện này không liên quan gì với sự mạnh yếu của đối thủ, chỉ là tới được đẳng cấp như ông ta thì đã nuôi dưỡng được thói quen hết sức xem trọng bất cứ đối thủ nào.

Sau khi mặt trời vừa xuống núi, xung quanh lăng Thiên Tử cũng xảy ra những biến hoá cực lớn!

Khi xung quanh dâng lên màn sương dày đặc, một thân ảnh màu trắng cũng theo đó xuất hiện bên trong màn sương.

“Xem ra ông quả nhiên cũng có chút thủ đoạn, tử khí xung quanh lăng Thiên Tử này không ai có thể hoà hợp được, nhưng nó lại cho phép ông sử dụng, chả trách ông có thể ở lại Thiên Cảnh cấp một cả nghìn năm!”

Một giọng nói lạnh lùng truyền tới, bóng dáng của ông lão mặc đồ trắng cũng ngày càng rõ nét hơn.

Dù là khí tức hay là cảnh giới của ông lão mặc đồ trắng thì rõ ràng đều mạnh hơn trưởng lão Thanh Dương một bậc!

“Cao thủ của nhà họ Doanh đích thân tới chắc không phải là để xu nịnh tôi đâu nhỉ?”

Mặc dù đối phương rõ ràng có thực lực mạnh hơn ông ta, thế nhưng giọng điệu của trưởng lão Thanh Lăng vẫn lạnh như băng.

“Tiêu Chính Văn chỉ là một kẻ đời sau, không đáng để ông đích thân ra tay, theo tôi thấy, trận chiến ngày hôm nay nên dừng lại ở đây thôi!”, ông lão bình thản lên tiếng.

Ông lão không phải đang thương lượng với trưởng lão Thanh Dương mà đang dùng giọng điệu ra lệnh để bắt ông ta huỷ bỏ trận quyết đấu!

“Quả nhiên giao tình giữa nhà họ Doanh và Tiêu Chính Văn không hề tầm thường! Chỉ là không biết nhà họ Doanh ông tại sao lại muốn bảo vệ cho Tiêu Chính Văn?”, trưởng lão Thanh Dương lạnh lùng hỏi.

“Không phải là muốn bảo vệ cậu ta mà là tình thế bên phía thành Minh Nguyệt đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát rồi, tôi tin rằng ông cũng cảm nhận được, một lượng lớn âm binh đã xuất hiện bên trong thành Minh Nguyệt!”

Ông lão mặc đồ trắng trầm giọng nói.

“Âm binh? Chuyện đó thì có liên quan gì với Tiêu Chính Văn? Theo tôi thấy, mấy người đang lo lắng Tiêu Chính Văn sẽ chết trong tay tôi phải không? Nhà họ Doanh mấy người không có quan hệ gì với Tiêu Chính Văn, muốn bảo vệ cậu ta chắc chắn là vì đang có mưu đồ gì!”

Trưởng lão Thanh Dương cười lạnh lùng nói.

“Đúng, nhưng cũng không đúng hoàn toàn! Tôi không phủ nhận là thiếu chủ đặt kỳ vọng rất cao đối với người này, Tiêu Chính Văn chung quy cũng chỉ là một kẻ đời sau, sao có thể so với ông được!”

“Coi như vì lòng hiếu kỳ của thiếu chủ nhà chúng tôi, trận chiến này chắc chắn không thể tiếp tục!”, ông lão mặc đồ trắng nói với giọng ra lệnh.

Ông ta chính là quản gia của nhà họ Doanh, là Thái Bá trước đây từng dốc sức cho Doanh Cừ Lương. Với thân phận của ông ta đã rất ít khi đích thân lộ diện, hôm nay có thể đích thân tìm tới đã là nể mặt trưởng lão Thanh Dương lắm rồi.

“Nếu như tôi nói không thì sao?”, trưởng lão Thanh Dương lạnh lùng hỏi.

“Chẳng qua chỉ là lợi ích mà thôi, chỉ cần nhà họ Doanh có thể đáp ứng thì ông cứ việc nói ra!”, Thái Bá chắp một tay sau lưng, nói với biểu cảm lạnh lùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK