Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lạc Thiên Trạch và ông lão đó nói.
“Thiên Thần Tông tôi là nơi mà cậu tùy ý sỉ nhục vậy sao? Hơn nữa tôi không ngại nói cho cậu biết chuyện cadaverine cũng là do bọn tôi âm thầm làm ra, nếu không, cậu nghĩ thành phố Thiên Phủ này sẽ có cadaverine sao?”
“Tất cả những chuyện này đã được định sẵn kể từ khi nhà họ Tiêu các cậu lấy được phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan rồi”.
Lạc Thiên Trạch lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói.
Trúng phải mùi hương chứa độc của Thiên Thần Tông, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không còn sức chiến đấu.
Lúc này ông ta đâu còn khách sáo khi đối diện mình chỉ là một con gà yếu ớt không có sức lực.
Ông lão khẽ ho hai tiếng, sải bước lên trước nói: “Tiêu Chính Văn, cậu chỉ là một thằng oắt con mà cũng dám khoe khoang trước mặt đám già này sao?”
“Đánh Đoàn Hải Long, giết Cừu Vạn Lý, cậu nghĩ cậu là bất khả chiến bại rồi à? Cậu hỏi xem Đoàn Hải Long có dám xấc xược như thế trước mặt tôi không?”
Nói xong, ông lão gạt mái tóc dài trước trán lộ ra khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn.
Khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt này, Sở Thiên Thư suýt ngã từ tầng năm xuống.
Thừa Tiếu Thiên cũng xuýt xoa, sao ông già quái vật này vẫn còn sống chứ?
“Lạc… Lạc Thiên Sơn?”
Lưu Sùng Hằng khiếp sợ đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh, vội lùi về sau mấy bước.
Sau đó dụi mắt nhìn kỹ lại lần nữa, xác định không nhận lầm người mới vội vàng đến gần Khương Vy Nhan, nhỏ giọng nói: “Sếp Khương, người này… người này đáng sợ lắm”.
“Tôi nghĩ chi bằng giao phương thuốc cho họ, tốt nhất chúng ta đừng chọc vào người này”.
Nhắc đến Lạc Thiên Sơn, có lẽ người ở thế hệ sau không có ấn tượng gì.
Vì có lời đồn rằng cụ ta đã chết vào năm mươi năm trước.
Nhưng những người đã có tuổi hoặc các môn chủ của dược tông lại biết rất rõ người này lợi hại thế nào.
Năm đó một mình cụ ta vào rừng sâu ở Điền Tư tiêu diệt sạch cả một sư đoàn Vy Hào bằng sương độc và chất độc.
Đáng sợ nhất là lúc sắp chết mấy người này còn lây lan chất độc cho các sư đoàn khác, trong thoáng chốc đại quân Vy Hào đều mất hết sức chiến đấu.
Một người âm thầm lặng lẽ quét sạch gần một trăm nghìn người Vy Hào.
Sau đó chỉ cần người này ra mặt thì mọi tranh chấp ân oán trong võ tông đều được giải quyết.
Đây là một người cực kỳ đáng sợ nghiên cứu rất thành thạo trong phương diện dùng độc và trận pháp.
Chả trách Thiên Thần Tông vẫn có thể đứng vững trên đỉnh cao nhiều năm như thế, thậm chí lần này còn dám công khai không nể mặt Dược Vương Cốc.
Lúc này sắc mặt của dược sư Hoàng đang đứng ở nơi khá xa quan sát cũng không khỏi thay đổi.
Ngay cả cụ ta cũng không ngờ Lạc Thiên Sơn vẫn còn sống.
“Chẳng phải người này đã chết trong trận tranh chấp của dược tông vào năm mươi năm trước rồi sao? Sao vẫn có thể sống đến hôm nay?”
Dược sư Hoàng khẽ nghiến răng.
Nếu Tiêu Chính Văn cúi đầu chịu thua trước Thiên Thần Tông thì Dược Vương Cốc cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám tranh đấu với Thiên Thần Tông.
“Lạc Thiên Sơn?”
Tiêu Chính Văn nhìn gương mặt ông lão khẽ nhíu mày.
Nếu là người khác thì có lẽ anh sẽ không nhận ra, nhưng trong tập công lao ở Long Các có ảnh của người này.
Hơn nữa câu chuyện của cụ ta cũng được lưu truyền rộng rãi trong Long Các.
Một mình cụ ta giết sạch một đoàn quân.
Nhất là trong những năm đất nước tan tác, giặc ngoại xâm xâm chiếm đó, người như thế càng sẽ được đời sau tưởng nhớ đời đời.
“Ồ? Cậu nhận ra tôi à?”
Lạc Thiên Sơn hơi ngạc nhiên nhìn Tiêu Chính Văn.
“Chào ông Lạc”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn chắp tay với Lạc Thiên Sơn.
Cái chắp tay này là sự kính trọng của anh với Lạc Thiên Sơn có thể không tiếc mạng sống một mình tiến vào rừng sâu ở Điền Tư để phục kích giặc ngoại xâm trong lúc đất nước tan tác.
Về mặt ý nghĩa nào đó thì Lạc Thiên Sơn và Tiêu Chính Văn đều là quân nhân.
Chỉ là thời gian và lai lịch khác nhau, nhưng sở dĩ làm thế đều là vì Hoa Quốc và người dân Hoa Quốc.
“Nhưng hãy thứ lỗi cho tôi không thể giúp gì trong việc phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan này. Nếu ông Lạc biết quay đầu thì Tiêu Chính Văn tôi có thể không nhắc chuyện cũ”.
Tiêu Chính Văn nghiêm nghị nói.
Nếu bây giờ nhà họ Lạc lùi bước, chỉ riêng những gì Lạc Thiên Sơn làm với đất nước trước đây thì Tiêu Chính Văn vẫn có thể tha cho nhà họ Lạc.
Suy cho cùng thì cụ ta cũng từng vỡ đầu đổ máu vì Hoa Quốc, người như thế đáng nhận được sự tôn trọng từ tận đáy lòng của mọi người.
“Ôi, thằng nhóc này, đã đến nước này rồi mà cậu còn ngạo mạn trước mặt tôi à, cũng không xem lại mình là cái thá gì”.
“Ông hai, cháu nghĩ Tiêu Chính Văn này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đấy”.
Lạc Thiên Trạch chắp hai tay sau lưng lạnh lùng cười nói.
“Ồ? Các ông thật sự nghĩ thắng tôi được rồi sao? Tôi nghĩ ông Lạc hiểu biết nhiều nên biết tôi là người họ Tiêu”.
Tiêu Chính Văn khẽ híp mắt nhìn Lạc Thiên Sơn.
“Họ Tiêu? Hừ, dù cậu có là họ Long…”
Lạc Thiên Trạch còn chưa nói hết câu, Lạc Thiên Sơn khua tay ngắt lời, mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn như đang suy nghĩ gì đó nói: “Trên người cậu có Thiên Sơn Thư Lục?”
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Xem như ông cũng hiểu biết nhiều, trước đó sở dĩ trúng độc của nhà họ Lạc các ông chỉ là vì nhất thời sơ ý mà thôi”.
“Nhưng loại hương độc này không có tác dụng gì với người nhà họ Tiêu”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn giơ một đóa hoa bìm lam trong tay ra.
Loại hoa này hầu hết có thể nhìn thấy ở bất kỳ đâu, nhưng ai mà ngờ được nó lại là thánh vật giải độc chứ.
Chỉ thấy đóa hoa bìm lam đó bỗng chốc biến thành màu trắng bạc, sau đó cánh hoa héo úa, cuối cùng bay theo gió biến thành bột phấn.
Đóa hoa đó biến mất trong không khí, mùi hương khiến mọi người ngửi bị nghiện đó cũng theo đó biến mất.
“Sao… sao cậu có thể?”
Lạc Thiên Trạch biến sắc, sao Tiêu Chính Văn lại biết cách giải được loại độc của nhà họ Lạc?
Hơn nữa loại độc này không hề có thuốc giải, chỉ có loại hoa không bắt mắt này là khắc tinh của Thiên Thần Túy.
Bất kể là hương hoa hay cánh hoa, chỉ cần chạm vào da người trúng độc hoặc ngửi được mùi đều có thể giải được độc tính của Thiên Thần Túy.
“Quả nhiên Thiên Sơn Thư Lục rất siêu phàm, nhưng cậu nghĩ nhà họ lạc chỉ sẽ dùng độc thôi sao?”
Lạc Thiên Sơn vung một tay lên, một làn khí màu đen bỗng phun ra từ trong tay áo.
Sau đó một con rắn độc màu đen dài mấy mét quấn chặt lấy Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn, cậu chết đi!”
Lạc Thiên Sơn thay đổi tư thế tay, con rắn độc màu đen đó nâng Tiêu Chính Văn lên cao.
Ngay khi Lạc Thiên Sơn nghĩ Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết thì một màn sáng màu vàng xuất hiện trước người Tiêu Chính Văn.
Con rắn màu đen đó lập tức bị nuốt trọn vào trong màn sáng màu vàng, biến mất không thấy tung tích.
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn nhanh chóng rơi xuống từ độ cao hàng trăm mét.
Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lạc Thiên Trạch có cảm giác lưng mình như bị một ngọn núi lớn đè lên.
Sau đó một tiếng ầm vang lên, Lạc Thiên Trạch quỳ xuống đất, nửa người ông ta đã lún sâu vào trong lòng đất.
Lạc Thiên Trạch chưa hoàn hồn lại thì bỗng cảm thấy trên lưng rất nhẹ, một bóng người nhanh như chớp lao đến chỗ Lạc Thiên Sơn.
“A?”
Lạc Thiên Sơn không ngờ sát chiêu mà cụ ta dùng mấy chục năm lại thất bại ngay hôm nay.
Hơn nữa ngay cả khí độc đó cũng biến mất không còn tung tích.
Cụ ta vẫn chưa kịp hoàn hồn thì một bàn chân to có lực cực mạnh đã giẫm lên vai.
“Rắc!”
Đầu gối Lạc Thiên Sơn vỡ ra, nửa người dưới lún sâu vào đất.
“Sao… sao cậu có thể phá được trận pháp Rắn Độc của tôi? Không… không thể nào!”
Lạc Thiên Sơn không dám tin nói.
“Trên thế giới này không có gì là không thể, tôi vừa nói rồi, chỉ cần các ông biết quay đầu thì tôi có thể không nhắc lại chuyện cũ, nhưng tiếc là các ông quá tự tin”.
Tiêu Chính Văn nhìn Lạc Thiên Sơn lạnh lùng nói.