“Không cần đâu, sắp có người tới đón tôi rồi”.
Diêu Linh cau mày quay mặt sang hướng khác.
“Em gái à, vừa nhìn là biết em không phải người ở đây, đến du lịch sao? Có cần anh đưa em đi quanh đây chơi không?”
Gã đàn ông đầu trọc vẫn không chịu bỏ cuộc.
Chỗ này cách ga tàu cao tốc không xa, bình thường sẽ có rất nhiều cô gái từ nơi khác tới đây.
Mình lái một chiếc xe sang trọng, chỉ cần chủ động tấn công, là sẽ có rất nhiều cô gái không quen biết bị lừa lên xe.
Diêu Linh lạnh lùng nói: “Tôi đã nói là không cần rồi, bạn trai tôi đang ở gần đây, lát nữa anh ấy sẽ tới đón tôi! Anh tôn trọng tôi chút đi được không?”
Gã đầu trọc đó liếc cơ thể Diêu Linh, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào của cô ta, không nhịn được xoa cằm.
Người phụ nữ này quá hấp dẫn, gã không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.
Gã đàn ông đầu trọc tên là Trương Quý, là một kẻ sành sỏi ở nơi này, sau khi có chút tiền lại trở nên phóng túng, thường lái xe sang quanh đây để dụ dỗ các cô gái trẻ tuổi.
Mùa này là mùa khai trường, có không ít học sinh từ nơi khác tới đây học tập, đều trở thành mục tiêu của gã.
Chỉ thấy Trương Quý từ trên xe bước xuống, vỗ chiếc xe sang của mình tự tin nói: “Em đoán chiếc xe này của anh bao nhiêu tiền? Xe này của anh hai mươi triệu tệ đấy!”
“Anh có ba căn nhà ở Tu Hà, tất cả đều là biệt thự, trong nhà mở công ty riêng, tài sản cũng không nhiều chỉ có vài trăm triệu tệ”.
Trương Quý bắt đầu khoe khoang, chém gió về tài sản của mình.
Gã giơ tay lên, chiếc đồng hồ bằng vàng lấp lánh lóe sáng.
“Cái đồng hồ này của anh ấy hả, mua ở bên nước ngoài, trị giá vài triệu, cả trên người anh cộng lại cũng không trị giá bằng cái đồng hồ này đâu, bạn trai em chắc chắn là không thương em rồi”.
“Chỉ cần đêm nay em đi với anh thì anh sẽ mua cho em một chiếc váy đắt tiền, mua đồ trang sức đẹp nhất, muốn mua gì anh đây đều có thể mua cho em”.
Trương Quý còn lấy ra chiếc thẻ ngân hàng của gã, giơ qua giơ lại trước mặt Diêu Linh, ám chỉ anh đây có rất nhiều tiền.
Thực ra mặc dù gã có tiền, nhưng không tiêu tiền phô trương như vậy, nhà gã cũng chỉ là mở nhà máy, gần ga tàu cao tốc này.
Tài sản không quá vài trăm nghìn tệ, nhưng vẫn thích ra vẻ, chiếc xe sau lưng gã là đi thuê, đồng hồ trên tay cũng là hàng nhái, tất cả những biệt thự và công ty mà gã nói cũng đều là giả.
Mồm gã nói sẽ đi mua đồ trang sức cho Diêu Linh, thực ra chỉ muốn Diêu Linh lên xe với gã, đến khách sạn ngủ một đêm, ngày hôm sau Trương Quý sẽ chuồn luôn.
Phần lớn phụ nữ đều không chịu được những cám dỗ này của gã, đặc biệt là những sinh viên chưa từng va chạm với xã hội.
“Thật ngại quá, tôi không có hứng thú với những thứ này”.
Diêu Linh nghe gã đứng bên khoác lác chém gió đã thấy phiền lắm rồi, ngoảnh đầu chuẩn bị quay về tìm Hà Dương.
Đột nhiên Trương Quý bắt lấy tay cô ta, nói: “Sao em gái vội vàng thế, bây giờ không được thì anh có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho em”.
“Bỏ tay tôi ra!”
Diêu Linh dùng sức vùng vẫy.
Đúng lúc này, Hà Dương đột nhiên lao tới, lớn tiếng kêu lên: “Mau bỏ tay cô ấy ra ngay!”
Thấy Hà Dương tới nhưng Trương Quý vẫn không bỏ tay ra.
Đây là con mồi mà gã nhắm được, sao có thể dễ dàng bỏ tay chứ?
“Thằng nhóc, mày là thằng khốn nào?”
Trương Quý hỏi.
“Tôi là Hà Dương – tổng giám đốc tập đoàn Hà Thị, đây là bạn gái của tôi, anh mau thả cô ấy ra!”
Hà Dương hơi tức giận nói, nhưng hắn cũng không dám tiến lên.
Bởi vì Trương Quý trước mặt hắn không chỉ cao lớn hơn, mà trên đầu trọc lóc của gã còn có hình xăm, vừa nhìn là biết không dễ chọc vào.
“Tập đoàn Hà Thị? Hừ, tập đoàn Hà Thị là cái thá gì, mày nghe cho rõ đây, tao là Trương Quý, là người của nhà máy sản xuất xe hơi Tường Hòa, bây giờ làm việc cho nhà họ Lý, nếu mày dám đắc tội với tao thì chính là đắc tội với nhà họ Lý!”
Nghe thấy từ nhà họ Lý trong miệng của Trương Quý, Hà Dương đột nhiên biến sắc.
Tuy rằng bọn họ và nhà họ Hà cũng có chút địa vị ở Tu Hà, nhưng chống lưng cho bọn họ chính nhà họ Lý, không có nhà họ Lý thì nhà họ Hà bọn họ ngay cả gia tộc hạng ba cũng không bằng!
Thấy Hà Dương biến sắc, Trương Quý liền đắc ý không thôi, nói: “Xem ra mày biết anh Lý, tao và anh Lý đã kết nghĩa anh em, nếu không muốn chuốc lấy phiền toái thì cút ngay cho tao!”
Hà Dương run rẩy toàn thân, nhưng sau đó lại nở nụ cười, từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc lá, tự mình đưa cho Trương Quý.
“Hóa ra là người của anh Lý, thật khéo tôi cũng làm việc cho anh Lý, thật đúng là người một nhà lại không biết nhau”.