Dường như có một sức lực vô hình, tạo thành một vòng xoáy, những đám mây trong phạm vi trăm cây số đều tụ tập về phía vòng xoáy này.
Chẳng bao lâu, một vòng xoáy đen khổng lồ tựa như nối liền trời đất đã thành hình.
Ở bên ngoài phạm vi vòng xoáy, ánh chớp le lói, điều càng kỳ lạ hơn nữa là không ai có thể cảm nhận được một cơn gió nhẹ nào!
“Đùng đoàng!”
Mồ hôi lạnh từ trán Đoàn Hải Long rơi tí tách.
Thiên Tinh Đại Trận của cụ ta đã bị phá vỡ!
Tiêu Chính Văn... Tiêu Chính Văn quả thật đã đột phá cảnh giới!
“Cảnh... cảnh giới Thiên Thần?”
Đoàn Hải Long vừa lẩm bẩm, vừa lùi lại.
“Rất bất ngờ nhỉ? Đoàn Hải Long, ông tưởng rằng, các ông người đông thế mạnh nên có thể thích làm gì thì làm sao? Thành thật nói cho ông biết, ngoại trừ Đại trưởng lão và trưởng lão tông miếu ra, tất cả mọi người ở đây hôm nay đều phải chết!”
Biểu cảm Tiêu Chính Văn vô cùng lạnh lùng, dường như không phải anh đang nói về chuyện của hàng chục mạng sống, mà đang nói về việc nghiền nát vài chục con kiến.
Cường giả cảnh giới Thiên Thần, dù chỉ là Thiên Thần một sao thì cảnh giới Thiên Vương cũng tuyệt đối không thể so sánh được!
Trong mắt cường giả cảnh giới Thiên Thần sớm đã coi thường mọi thứ.
Vạn vật sống chết có số, kẻ đáng chết ắt phải chết!
Thế nên, khi đạt tới cảnh giới Thiên Thần sẽ không còn dễ bị chọc giận.
Hơn nữa sát khí đã được thu vào trong, người bình thường hoàn toàn không thể thấy được sát khí đáng sợ đó.
Nhưng sinh tử thường chỉ nằm trong suy nghĩ của đối phương!
“Anh nói gì cơ?”
Một đệ tử Hoa Sơn kinh ngạc hỏi: “Tiêu Chính Văn, anh có biết chúng tôi là ai không? Đắc tội với Hoa Sơn, cho dù anh là cường giả cảnh giới Thiên Thần...”
“Phù!”
Tiêu Chính Văn chỉ tay, lập tức có một tia sáng bạc từ ngón tay Tiêu Chính Văn lao thẳng vào cơ thể của đệ tử Hoa Sơn!
Giây tiếp theo, đệ tử Hoa Sơn hoá thành một làn sương máu!
Rầm!
Mọi người có mặt ở đó đều thấy ớn lạnh.
Hai chân Đoàn Hải Long mềm nhũn, phịch, cụ ta quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn: “Tiêu... Tiêu... không không không, vua Bắc Lương! Tôi... tôi nhất thời hồ đồ, tin vào... lời vu khống của những kẻ hèn hạ, cho nên... xin vua Bắc Lương hãy tha lỗi cho tôi!”
Đoàn Hải Long vừa nói, vừa dập đầu xuống như gà mổ thóc.
Nhìn thấy Đoàn Hải Long khuất phục trong nháy mắt, đám người còn lại nhao nhao làm theo, khi đối mặt với cường giả cảnh giới Thiên Thần, chống đối chỉ càng chết thảm hơn!
“Vua Bắc Lương, chúng tôi đều nghe lời vu cáo của kẻ xấu nên mới tới đây hỏi tội, cầu xin anh, hãy tha cho chúng tôi!”
“Vua Bắc Lương, tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn vợ con, xin cậu hãy tha cho tôi!”
“Tôi sai rồi, tôi không bao giờ dám gây sự với cậu và vợ cậu nữa, từ giờ trở đi tôi sẽ ẩn cư trên núi, không bao giờ chạy lung tung nữa!”
Cả đám người quỳ xuống rạp xuống đất, liên tục dập đầu nhận tội, khóc tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa.
Tiêu Chính Văn quay đầu lại, nói với Khương Vy Nhan: “Vy Nhan, em có nghĩ nên tha cho bọn họ không?”
Ngay khi nói những lời này, Đoàn Hải Long đang sốt ruột chờ đợi bèn đổi hướng quỳ, soạt một cái quỳ ngay trước mặt Khương Vy Nhan, bắt đầu dập đầu.
“Không thể!”
Khương Vy Nhan nghiến răng, lạnh lùng nói ra hai từ này.
Cả đời này Khương Vy Nhan không bao giờ quên được cảnh tượng vừa nãy!
Đại trưởng lão bị đánh gãy tay, chỉ liếc nhìn Đoàn Hải Long mà cũng bị huỷ cả đôi mắt!
Mấy người này đều là loại người vô cùng tàn ác!
Không phải do Khương Vy Nhan tàn nhẫn, mà là đối tốt với kẻ xấu chính tàn ác với mình!
Nếu không phải Tiêu Chính Văn tới kịp lúc thì cô hiểu rõ mạng sống của hai đứa con Tiêu Chính Văn, thậm chí cả Đại trưởng lão, trưởng lão tông miếu, Độ Thiên Chân Nhân và tất cả đệ tử của Thiên Kiếm Tông đều sẽ chết!
Cô tin rằng, cho dù cô có cầu xin thế nào, những người này tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô!
Bây giờ, chỉ vì Tiêu Chính Văn đạt tới cảnh giới Thiên Thần, trở thành cấp bậc mà bọn họ không thể nào với tới, mấy người này lập tức dùng nước mắt cá sấu tỏ vẻ đau khổ cầu xin.
Nếu có một ngày, Tiêu Chính Văn xảy ra sơ suất gì, nhất định mấy người này sẽ nhảy ra đầu tiên, báo thù Tiêu Chính Văn.
“Sếp Khương, cô luôn là người có tấm lòng Bồ Tát, nể tình chúng tôi lần đầu phạm tội, cô hãy tha cho chúng tôi lần này đi, chúng tôi nhất định sẽ không quên đại ân đại đức của cô đâu!”
Đoàn Hải Long vừa khóc lóc cầu xin, vừa dập đầu bùm bụp.
“Tha cho các người ư? Vừa nãy Đại trưởng lão khổ sở khuyên ngăn, các người đã nói những gì?”
“Các người luôn miệng nói, kể cả Thiên Tử tới cũng không cứu nổi nhà họ Tiêu, cũng không giữ được mạng của hai đứa con nhà họ Tiêu! Còn định làm nhục tôi, để cho Tiêu Chính Văn dưới suối vàng cũng bị xúc phạm danh dự!”
“Lòng dạ mấy người còn độc hơn cả rắn, thủ đoạn của mấy người khiến người ta căm phẫn!”
“Bây giờ mấy người mới cầu xin tha thứ, có phải là quá muộn rồi không?”
Khương Vy Nhan nói xong, bèn chỉ tay vào Đại trưởng lão nói: “Các người hỏi Đại trưởng lão xem, bị các người đánh gãy tay, chọc mù hai mắt thì liệu có nể tình các người là lần đầu phạm tội hay không?”
Dứt lời, Đại trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói: “Vua Bắc Lương! Đám người vô liêm sỉ này phải bị ngàn dao đâm chém, giết từng người một! Trừ hại cho Hoa Quốc, trừ hại cho thiên hạ!”
“Thế nào? Các ông lên đường đi!”
Giọng Tiêu Chính Văn lạnh lùng vang lên, sau đó anh vẫy tay, mấy chục kim bạc bay thẳng từ tay áo của Tiêu Chính Văn ra.
“Vù! Vù! Vù!”
Chỉ thấy trước mặt, từng màn sương máu bắt đầu nổ tung, Khương Vy Nhan vô thức nhắm mắt lại.
Tuy rằng cô cũng căm hận những kẻ vô liêm sỉ này, nhưng nhìn thấy mấy chục mạng sống sờ sờ trước mắt mình nổ thành sương máu trong nháy mắt, cô cũng khó tránh khỏi cảm giác run sợ.
Cùng với từng màn sương máu nổ tung, cuối cùng chỉ còn lại hai người Đoàn Hải Long và Trương Hách Tuyên.
Lúc này, Đoàn Hải Long đâu còn dáng vẻ uy phong khí thế như vừa nãy nữa?
Cụ ta đã bị doạ sợ tới mức run lẩy bẩy, quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Cường giả cảnh giới Thiên Thần quá đáng sợ!
Không chỉ phi kim bạc giết người, chỉ riêng khí kình cũng có thể làm nổ tung cường giả cảnh giới Thiên Vương!
“A a a...”
Gương mặt Đoàn Hải Long kề sát mặt đất, không tự chủ được phát ra những tiếng rên thảm thiết, lần đầu tiên cụ ta cảm nhận được cận kề cái chết là thế nào!
Dường như chỉ cần Tiêu Chính Văn giơ tay lên, cả đời cụ ta sẽ tới điểm kết thúc ngay lập tức!
“Ông vừa nói gì cơ, cường giả là số một, lời cường giả nói chính là lý lẽ? Là chính nghĩa đúng không?”
Tiêu Chính Văn nâng giày lên, đạp vào gáy Đoàn Hải Long, lạnh lùng chất vấn.
“Không không không! Lý lẽ công đạo, đều ở lòng người, tôi... tôi thật sự sai rồi, cầu xin cậu, nể tình tôi là minh chủ của... liên minh võ thuật mà tha cho tôi đi, tôi nhất định sẽ quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, không cáo mượn oai hùm nữa!”
Giọng của Đoàn Hải Long cũng thay đổi, đủ thấy cụ ta đang sợ hãi, sợ hãi tới cực hạn!
Nhưng giây tiếp theo, cơ thể của Đoàn Hải Long truyền tới một loạt âm thanh rôm rốp.
“ A a a!”
Đoàn Hải Long vừa nãy vẫn còn quỳ trên mặt đất, đột nhiên cơ thể cụ ta duỗi thẳng ra, trên dưới toàn thân xuất hiện hơn hai trăm vết thương trong nháy mắt.
Mọi khớp xương đều bị Tiêu Chính Văn đánh nát!
Lúc này, ngoại trừ việc kêu rên thảm thiết, ngay cả động đậy ngón tay, cũng trở thành một hy vọng xa vời với Đoàn Hải Long!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Hách Tuyên bị dọa sợ chết khiếp, tay vò chặt vạt quần, hai hàng nước mắt hối hận không ngừng chảy ra.