Đàm Tử Thạch kinh hãi chứng kiến cảnh tượng này, cao thủ hàng đầu nhà họ Đàm đã bị Tiêu Chính Văn đánh bại.
Một lúc sau, Đàm Tử Thạch mới hoàn hồn lại, nói: “Chú, chú sao rồi?”
Sắc mặt Đàm Bát Diệu trắng bệch, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, nói một câu: “Người nhà họ Đàm nghe lệnh, lấy đầu của hắn cho tôi”.
Tiêu Chính Văn nhìn đám người nhà họ Đàm ở bên ngoài Tổng Cục chấp pháp Tu Hà, rồi lại quay đầu nhìn các binh lính đang đứng bên trong.
Anh lạnh lùng nói một câu: “Các binh lính của Tổng Cục chấp pháp Tu Hà nghe lệnh, giơ súng của các anh lên. Kẻ nào dám làm loạn, cứ việc bắn chết”.
“Soạt soạt soạt!”
Các binh lính lập tức giơ súng trong tay lên, chĩa về phía đám người nhà họ Đàm.
Đám thuộc hạ áo đen của nhà họ Đàm lập tức dừng lại, nhìn họng súng trên tường, vẻ mặt sợ hãi.
Đàm Bát Diệu nhìn Tống Hậu Lượng, nói: “Tổng tư lệnh Tống, anh hãy nghĩ cho kĩ. Nếu hôm nay anh dám ra tay với chúng tôi, thì ngày khác quân Cổ Long sẽ đến Tu Hà đấy. Bỏ súng xuống, giao Tiêu Chính Văn ra đây, nếu không hậu quả tự chịu”.
Tống Hậu Lượng bước ra đứng phía sau Tiêu Chính Văn, cung kính nói: “Anh Tiêu, anh đến rồi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, ánh mắt khóa chặt đám người nhà họ Đàm.
Cuối cùng Đàm Bát Diệu cũng lấy lại được sức, ông ta đứng dậy, nói với đám thuộc hạ áo đen phía sau: “Bọn họ không có gan ra tay đâu, xông lên cho tôi, ai có thể lấy được đầu của Tiêu Chính Văn, tôi thưởng một căn biệt thự hướng biển”.
Đàm Bát Diệu bước từng bước lại gần Tổng Cục chấp pháp Tu Hà, nhất thời, đám thuộc hạ áo đen sau lưng ông ta cũng tiến về phía trước.
Tiêu Chính Văn móc luôn khẩu súng của Tống Hậu Lượng ra, giơ lên bóp cò.
“Đoàng!”
Đàm Bát Diệu ngã xuống.
Giữa trán ông ta xuất hiện một cái lỗ máu, tắt thở tại chỗ.
“A!”
Đàm Tử Thạch ôm lấy Đàm Bát Diệu, khóc lên thất thanh: “Chú ơi, chú!”
Phát súng của Tiêu Chính Văn đã khiến mấy trăm tên thuộc hạ áo đen mất hẳn dũng khí.
Tiêu Chính Văn trả khẩu súng về túi của Tống Hậu Lượng, bây giờ Tống Hậu Lượng vẫn đang trong trạng thái mắt chữ A miệng chữ O.
Tiêu Chính Văn nói: “Đầu hàng thì sống, chống lại thì chết”.
“Bịch bịch bịch!”
Đám thuộc hạ áo đen phía sau Đàm Bát Diệu lần lượt vứt vũ khí, quỳ xuống đất.
Bên ngoài Tổng Cục chấp pháp Tu Hà lập tức vang lên tiếng xin tha.
Tiêu Chính Văn nhìn Tống Hậu Lượng, sửa sang lại quần áo cho anh ta: “Tổng tư lệnh thì nên có dáng vẻ của tổng tư lệnh”.
Tiêu Chính Văn nhìn các binh lính trên tường, gầm lớn: “Tổng Cục chấp pháp Tu Hà là tấm bùa bảo vệ của Tu Hà, không phải là nơi tội phạm tự do tự tại, muốn giẫm đạp thế nào cũng được. Về sau, ai dám ngông cuồng ở ngoài Tổng Cục chấp pháp Tu Hà, hãy nhớ không được buông súng xuống!”
“Rõ!”
Trên mặt các binh lính đều tỏ vẻ tự hào.
Tiêu Chính Văn nhìn đám người nhà họ Đàm ở bên ngoài, lớn tiếng nói: “Dẫn hết đi”.
Các binh lính dẫn tất cả người nhà họ Đàm về Tổng Cục chấp pháp, chờ thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn, Lưu Lôi đã khuất phục hoàn toàn, hắn co rúm trong góc, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
Lưu Lôi vừa nhìn thấy Tiêu Chính Văn liền vội vàng quỳ xuống: “Sĩ quan Tiêu, tôi thực sự không nên nghe lời dụ dỗ của nhà họ Đàm, ra tay với cậu, tôi sai thật rồi, cậu hãy tha cho tôi lần này đi, được không? Kiếp này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu!”
Tiêu Chính Văn chậm rãi nói: “Tôi sẽ thả ông, cho ông đến nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ”.
Lưu Lôi vừa nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, nhất thời cũng thấy khó hiểu.
Cứ thế thả hắn đi, chẳng lẽ định giở trò gì?
Đến nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ?
Chắc chắn là Tiêu Chính Văn đang thăm dò mình!
Lưu Lôi lập tức hiểu ra, vội vàng tỏ lòng trung thành: “Sĩ quan Tiêu, cậu hãy tin tôi, trải qua chuyện hôm nay, tôi đã thay đổi hoàn toàn rồi. Tôi đảm bảo với sĩ quan Tiêu, sau này tôi tuyệt đối sẽ không cùng hội cùng thuyền với đám chó săn nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ nữa”.
Tiêu Chính Văn ngồi xuống: “Tôi bảo tôi thả ông đi, là muốn ông đến nhà họ Đàm đưa giúp tôi mấy thứ”.
Lưu Lôi tỏ vẻ chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ: “Sĩ quan Tiêu, cậu cứ nói đi, chắc chắn tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.
Tiêu Chính Văn vẫy tay, từng thứ được đặt trên chiếc bàn của Lưu Lôi.
Thứ đầu tiên là một chiếc hộp, trong hộp đựng chiến bào hoa văn rồng xanh của Tiêu Chính Văn, tượng trưng cho thân phận chủ soái Bắc Lương của anh.
Thứ hai là những mảnh vỡ của ngọc bội nhà họ Cổ bị Tiêu Chính Văn làm vỡ.
Thứ ba là thi thể của ông hai nhà họ Đàm – Đàm Bát Diệu.
Tiêu Chính Văn chậm rãi nói: “Tôi chỉ cần ông mang ba thứ này đến nhà họ Đàm một cách nguyên vẹn là hoàn thành nhiệm vụ”.
Lưu Lôi nở nụ cười: “Vậy thì tôi có thể tự do rồi sao?”
Tiêu Chính Văn nở nụ cười sâu xa, đáp: “Đương nhiên!”
Lưu Lôi đứng phắt dậy, vỗ ngực bảo đảm: “Sĩ quan Tiêu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.
Sau khi giải quyết xong chuyện ở Tổng Cục chấp pháp Tu Hà, Tiêu Chính Văn liền rời đi, về thẳng biệt thự.
Tổng Cục chấp pháp Tu Hà cố ý che giấu thân phận của Tiêu Chính Văn, chỉ nói với bên ngoài là có cao nhân đến, giải quyết mối quan hệ giữa nhà họ Đàm và Tổng Cục chấp pháp Tu Hà.
Trận xung đột ở cổng Tổng Cục chấp pháp Tu Hà lập tức được lan truyền chóng mặt.
Không ai ngờ được, nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ hùng hổ đến đây, tất cả đã bị bắt gọn.
Mọi người đều đồn rằng người đứng sau Tống Hậu Lượng ở Tu Hà có thủ đoạn rất cứng rắn.
Còn lúc này, nhà họ Khương đã trở thành đối tượng bị công kích.
Khương Văn Kỳ ngồi ở sảnh chính, Tiết Mai và Khương Mỹ Nghiên ngồi bên cạnh.
Người làm của nhà họ Khương điên cuồng chạy qua chạy lại, báo về hết tin này đến tin khác.
“Gia chủ, không tìm được bất cứ nhà cung cấp vật liệu nào ký hợp đồng với chúng ta, thậm chí các nhà cung cấp vật liệu đã ký hợp đồng với chúng ta thà hủy hợp đồng bồi thường tiền vi phạm, chứ cũng không chịu hợp tác với nhà họ Khương chúng ta nữa”.
Khương Văn Kỳ ngồi trên bục cao, mặt mày xám xịt: “Không ngờ nhà họ Khương ta lại chọc phải nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ. Bây giờ nhà họ Đàm hạ lệnh, không ai muốn hợp tác với nhà họ Khương chúng ta cả, giờ phải làm sao đây?”
Tiết Mai nói: “Tất cả là tại thằng Tiêu Chính Văn kia, cậu ta cứ muốn chọc vào nhà họ Đàm, khiến nhà họ Khương chúng ta phải chịu rắc rối lớn như thế này”.
Khương Mỹ Nghiên cũng mỉa mai nói: “Anh ta còn nói sẽ khiến nhà họ Đàm đích thân đến tận nơi xin lỗi, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Cũng không nhìn lại xem anh ta có năng lực gì, tưởng mình lợi hại lắm chắc!”
“Gia chủ, có nhà cung cấp vật liệu ở tỉnh khác đồng ý ký hợp đồng mua bán vật liệu với chúng ta”.
Khương Văn Kỳ mừng rỡ: “Ai vậy?”
“Không biết ạ, bọn họ chủ động liên lạc với chúng ta, nói muốn ký hợp đồng mua bán vật liệu. Nghe bọn họ nói, bọn họ cũng nghe lệnh từ anh Tiêu Chính Văn mới đồng ý ký hợp đồng với chúng ta”.
Khương Văn Kỳ tỏ vẻ không thể tin nổi.
Tiêu Chính Văn, không ngờ lại là Tiêu Chính Văn.
Không ngờ cậu ta còn quen nhiều người giàu như vậy, dám chống lại áp lực của nhà họ Đàm, công khai giúp đỡ nhà họ Khương.
“Gia chủ, phía Tổng Cục chấp pháp Tu Hà truyền tin tới, liên quan đến ông hai nhà họ Đàm”.
“Mau nói nghe xem nào!”
“Ông hai Đàm Bát Diệu của nhà họ Đàm đã bị bắn chết tại chỗ ở cổng Tổng Cục chấp pháp, toàn bộ thuộc hạ của nhà họ Đàm, bao gồm cả thiếu gia nhà họ Đàm đều sa lưới. Thế lực của nhà họ Đàm ở Tu Hà đã bị nhổ tận gốc ạ”.
Khương Văn Kỳ vô cùng vui mừng: “Là ai mà có quyền lực lớn đến vậy, có thể nhổ được tận gốc nhà họ Đàm ở Tu Hà. Như vậy thì nhà họ Đàm sẽ không còn đối phó nhà họ Khương nữa rồi”.
“Không có bất cứ tin tức gì về người này ạ”.
Có lẽ Tiêu Chính Văn đã ra tay thật rồi.
Khương Văn Kỳ kết nối chuyện ký hợp đồng vật liệu và giết ông hai nhà họ Đàm với Tiêu Chính Văn.
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng là chủ soái Bắc Lương…
Có lẽ ngày nhà họ Đàm đến tận nơi xin lỗi đã sắp đến rồi.