Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2330: Bài học nhớ đời

“Không sai! Rõ ràng là do Tiêu Chính Văn gây sự trước!”, lúc này Vương Vũ cũng không cam lòng đứng mãi đằng sau, vội vã bước ra ngoài.

Vốn dĩ, chi nhánh Thiên Cung Bắc Cực ở thành Thiên Đô sẽ được giao cho hắn quản lý, thế nhưng bởi vì có sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn mà hắn không thể leo lên ‘ngai vàng’ lãnh đạo của Thiên Cung Bắc Cực, đã vậy còn bị ông lão Thiên Tinh đá ra đường, sao hắn có thể nuốt giận được?

Thanh Liên ngồi bên cạnh cũng không nói gì mà chỉ cau mày nhìn ông lão Thiên Tinh.

“Tôi cũng thực sự không hiểu nổi quyết định của hai người!” Mạnh Hồng Nho nhíu mày, đặt ly rượu xuống.

Thiên Tinh và Thanh Liên nhìn nhau, sau đó vội vàng rủ nhau đứng dậy, ra ngoài đại sảnh.

“Nếu trong lòng mọi người cũng có hoài nghi, vậy tôi sẽ nói sơ qua một lượt!”

Thiên Tinh nhìn người trong sảnh, lạnh lùng nói: “Cậu Tiêu đã tìm được truyền thừa thất lạc cả ngàn năm qua cho Thiên Cung Bắc Cực, chỉ mỗi điểm này thì địa vị của cậu ấy ở Thiên Cung Bắc Cực đã cao hơn bất kỳ ai! Kể cả tôi!”

Thanh Liên đứng bên tiếp lời: “Thật ra, các người rất nghi ngờ, rằng vì sao cậu Tiêu lại đột nhiên đến thành Thiên Đô đúng không? Sự thật là tôi chủ động ngỏ lời nên cậu Tiêu mới dành chút thời gian bận rộn của mình đế ghé thăm thành Thiên Đô!”

“Hơn nữa, tôi có thể nói với mọi người, tôi mời cậu Tiêu đến là vì vận khí Thiên Đô ngày sau!”

Thanh Liên vừa dứt lời, toàn bộ người trong phòng khách đều hoảng hốt nhìn bà ta.

Mời Tiêu Chính Văn đến để tranh đoạt vận khí thành Thiên Đô ư?

Đúng là hành động không ai hiểu nổi!

Ngay lúc này, không chỉ bọn họ không tin nổi vào tai mình, mà đến cả người của Thiên Cung Bắc Cực và Hạ Thiên Nhạc cũng biến sắc!

Vận khí của thành Thiên Đô không chỉ có tầm ảnh hưởng cực kỳ quan trọng đối với mỗi người, mà nó còn liên đới đến nhiều thứ sâu xa hơn!

Đến cả Mạnh Hồng Nho cũng không có tư cách nhúng tay vào chuyện này, thế mà Thanh Liên lại giao chuyện quan trọng nhường ấy cho Tiêu Chính Văn?

Nhưng dù sao Thanh Liên cũng là thành chủ của thành Thiên Đô, chỉ có một mình bà ta mới có thể đưa ra quyết định trọng đại đến vậy!

Nói cách khác, Thanh Liên có quyền trao việc này cho bất kỳ ai, nhưng bọn họ thực sự nghĩ không ra, bản thân thành Thiên Đô đã có hai thiên tài như Mạnh Phi Vũ và Vương Vũ nhưng vì sao Thanh Liên lại không ngại xa xôi mà mời Tiêu Chính Văn đến!

“Hẳn bây giờ mọi người đã hiểu rõ địa vị của cậu Tiêu rồi nhỉ, cậu ấy không chỉ có tư cách ngồi cùng một bàn với chúng tôi, mà thậm chí còn có tư cách ngồi ở vị trí trung tâm!”

Thanh Liên cố ý nói để mấy người nhà họ Mạnh nghe, dĩ nhiên cũng bao gồm cả Mạnh Hồng Nho!

Mạnh Hồng Nho cũng là người hiểu biết nhiều, tuy trong lòng không vui nhưng trên mặt lại không tỏ ra thái độ gì!

Thiên Tinh nhìn Vương Vũ nói: “Bây giờ chắc cậu đã biết vì sao tôi phải đuổi cậu khỏi Thiên Cung Bắc Cực rồi chứ!”

“Tiền bối, tôi không hiểu!”

Vương Vũ vẫn không cam lòng.

“Được thôi, bây giờ tôi sẽ nói cho cậu hiểu! Thiên Cung Bắc Cực luôn xem chúng sinh bình đẳng, nhưng cậu lại ỷ vào việc mấy anh em chúng tôi coi trọng cậu mà phách lối ở Thiên Cung Bắc Cực!”

“Mọi hành động việc làm của cậu Tiêu đều là để khiến cậu hiểu ra đạo lý chúng sinh bình đẳng, nhưng cậu lại luôn chống đối cậu ấy ở khắp mọi nơi, cậu nói xem, Thiên Cung Bắc Cực lấy lý do gì để giữ cậu lại?”

Nói xong, ông lão Thiên Tinh lạnh lùng phất tay áo!

Vốn dĩ ông ta không thích Vương Vũ là bởi Vương Vũ luôn ỷ mình giỏi mà kiêu căng, người như hắn không thể kham nổi trọng trách lớn lao!

Thiên Tinh khiến cho Vương Vũ cứng họng không nói nổi lời nào, cũng không có câu nào phản bác!

Thanh Liên đứng bên cạnh cũng nhìn về phía Nguyệt Nhu, nói: “Cô thân là thánh nữ, lại ỷ mình tài trí hơn người, nhưng thực ra, rời khỏi phủ thành chủ thì cô lại chẳng là gì! Đuổi cô khỏi phủ thành chủ cũng là vì để cô nhận được bài học nhớ đời!”

Giờ phút này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn hai người ông lão Thiên Tinh và Thanh Liên.

Còn Thanh Liên không thèm quan tâm đến ánh mắt khó hiểu của người khác, bà ta quay lại, đưa tay ra hiệu với Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, mời lên lầu!”
Chương 2331: Tự làm chủ

Nhìn thấy hành động của Thanh Liên, không chỉ đám người Mạnh Phi Vũ và Nguyệt Nhu sửng sốt, mà tất cả mọi trong đại sảnh đều kinh ngạc đến mức ngẩn tò te!

“Cậu Tiêu, mời lên lầu!” ông lão Thiên Tinh cũng làm động tác mời với Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn cũng không khách sáo với bọn họ, một tay để sau lưng đi lên bậc thang.

Phía sau anh chỉ để lại những nét mặt kinh ngạc của mọi người!

“Chú Hạ, hy vọng chú có thể đứng ra làm chủ cho cháu!” Nguyệt Nhu nhìn về phía Hạ Thiên Nhạc với vẻ mặt không cam tâm.

"Cái gì? Nguyệt Nhu, xem ra cô không phải là ngốc bình thường!" lúc này, đừng nói đến việc đứng ra làm chủ cho Nguyệt Nhu, thậm chí ông ta còn bắt đầu lo lắng về những lời nói vừa rồi của mình có dẫn tới sự bất mãn của Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh hay không!

"Chuyện đã đến nước này, cô còn muốn đòi lại chỗ đứng từ phía Tiêu Chính Văn sao? Tôi thấy cô tốt nhất là nên loại bỏ ý nghĩ này đi, nếu không, hậu quả sẽ không phải là thứ mà các cô có thể gánh chịu!"

Hạ Thiên Nhạc nói với giọng lạnh lùng.

Chuyện này liên quan đến tương lai của thành Thiên Đô, đừng nói đến việc đuổi hai người bọn họ ra ngoài, cho dù giết ngay tại chỗ cũng có thể làm gì?

So với vận mệnh của cả thành Thiên Đô, Vương Vũ và Nguyệt Nhu căn bản không đáng để nhắc đến!

Giờ phút này, ngay cả Hạ Thiên Nhạc cũng hận không thể tát vào mặt Nguyệt Nhu mấy cái, sao có thể giúp cô ta nói nữa chứ?

Nếu ông ta còn dám nhiều lời, e rằng Thanh Liên sẽ không ngại xử lý ông ta!

Vào lúc này, chọc vào Tiêu Chính Văn chính là hành động đi tìm cái chết!

"Nhưng, chú Hạ..."

"Tôi đã nói rồi, bỏ những suy nghĩ đó của cô đi, nếu không, các người chỉ tự làm hại mình mà thôi! Thực ra, đuổi cô ra khỏi phủ thành chủ là đã khoan hồng cho cô lắm rồi!"

"Nếu đổi lại là hơn trăm năm trước, Thanh Liên thậm chí sẽ dùng kiếm giết chết cô ở ngoài cửa phủ thành chủ!"

Hạ Thiên Nhạc lạnh lùng nói.

Tiêu Chính Văn là người mà ngay cả ông ta cũng không dám tùy tiện chọc vào, một đám trẻ con như Nguyệt Nhu lại dám đi khiêu khích Tiêu Chính Văn?

Hạ Thiên Nhạc căn bản không thèm để ý đến Nguyệt Nhu đang đầy vẻ kinh hãi, đi thẳng lên trước đến dưới bậc thang, chắp tay cúi đầu về phía bóng lưng của Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, vừa rồi đã mạo phạm, mong cậu Tiêu rộng lượng tha thứ!"

Ngay cả Hạ Thiên Nhạc cũng chủ động cúi đầu nhận lỗi với Tiêu Chính Văn, trong đại sảnh lập tức rơi vào khoảng yên lặng chết chóc!

Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên Nhạc cúi đầu nhận lỗi với một tiểu bối!

Hai người Mạnh Phi Vũ và Vương Vũ bên cạnh đều nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với vẻ tức giận, siết chặt hai tay, nhưng bọn họ căn bản không dám có chút hành động quá khích nào!

Mới mấy ngày trước, bọn họ vẫn đang là những đứa con của trời cao ngạo xa cách, hơn nữa, còn hưởng thụ những đặc quyền tối cao trong Thiên Cung Bắc Cực, thậm chí, bọn họ từng có lúc coi thường Tiêu Chính Văn!

Lúc đó, bọn họ uy phong đến nhường nào?

Thế nhưng trong nháy mắt, ngược lại, bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn Tiêu Chính Văn dùng bữa cùng bàn với đám người Thanh Liên, bọn họ chỉ có thể đứng nhìn từ xa, thậm chí đến tư cách đến bàn đó để nâng rượu chúc mừng cũng không có!

Suốt dọc đường Tiêu Chính Văn đi đến phòng riêng Thiên Tự số một trên lầu, Mạnh Hồng Nho cũng quay đầu quan sát Tiêu Chính Văn rất lâu, nhưng từ đầu đến cuối nét mặt vẫn rất ung dung thản nhiên, biểu hiện vô cùng bình tĩnh.

“Ông Mạnh, trước đây giữa cậu Tiêu và Mạnh Phi Vũ có một số xích mích nhỏ, có điều, vì thành Thiên Đô, mong nhà họ Mạnh có thể dẹp bỏ mối hận thù cũ, cùng nhau nỗ lực!” Thanh Liên nói với Mạnh Hồng Nho. Đọc nhanh tại Vietwriter.vn

"Thành chủ khách khí rồi, con trẻ khó tránh khỏi một số mâu thuẫn và xích mích, nhưng trước đại nghĩa, những thứ đó đều không đáng để nhắc đến!"

Mặc dù Mạnh Hồng Nho đầy vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại đang âm thầm cười khẩy.

Bảo ông ta tha cho Tiêu Chính Văn ư? Mơ đi!

Một hậu bối Nhân Hoàng cấp chín lại dám không biết trời cao đất dày mà ngồi ăn cùng bàn với ông ta, đối với Mạnh Hồng Nho mà nói, điều này đã là một sự sỉ nhục lớn rồi, chỉ riêng điểm này, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tiêu Chính Văn!

"Thành chủ Thanh Liên, ông Thiên Tinh, tôi vừa nhớ ra một chuyện, chuyện trưởng lão Trần bị giết hại lúc trước, không biết hai vị nghĩ thế nào, có điều, tôi đã tự làm chủ, thông báo cho lãnh đạo cấp cao của nhà họ Khổng rồi!"

Những lời này vừa thốt ra, ngay cả vẻ mặt của ông lão Thiên Tinh cũng thay đổi!

Chuyện này vốn không liên quan đến nhà họ Khổng, hơn nữa, Thiên Cung Bắc Cực sắp tuyên bố ra ngoài rằng sẽ vĩnh viễn tách khỏi nhà họ Khổng, tự thành lập môn phái riêng!

Thế mà lúc này, Mạnh Hồng Nho lại kéo nhà họ Khổng vào, rõ ràng là đang khống chế Thiên Cung Bắc Cực!
Chương 2332: Vô hiệu

Mặc dù Thiên Cung Bắc Cực đã tìm lại được lòng tin và truyền thừa, nhưng trong thời gian ngắn hoàn toàn không có sức chống đối nhà họ Khổng!

Ông lão Thiên Tinh nghĩ sẽ cố gắng dùng cách thức hoà bình để thương lượng với nhà họ Khổng, nhưng nếu người nhà họ Khổng đến thành Thiên Đô mà Thiên Cung Bắc Cực còn tuyên bố tin tức trọng đại này với bên ngoài, thì chính là đánh vào mặt nhà họ Khổng!

Đến lúc đó, ngộ nhỡ trở mặt với nhà họ Khổng thì có thể nói là tai họa ngập đầu với Thiên Cung Bắc Cực!

Nhìn thấy ông lão Thiên Tinh nhíu mày không nói, Mạnh Hồng Nho biết rằng mình đã đạt được mục đích, lúc này mới đứng dậy chắp tay, nói: “Các vị ăn ngon miệng, tôi còn có chút việc quan trọng cần xử lý, không thể ngồi lâu cùng mọi người được!"

Nói xong, Mạnh Hồng Nho bước ra khỏi phòng Thiên Tự số một.

Cho dù Mạnh Hồng Nho đi trước một bước, tỏ ra không nể mặt Tiêu Chính Văn, nhưng hôm nay, danh tiếng của Tiêu Chính Văn vẫn truyền khắp thành Thiên Đô!

Hơn nữa, vì Mạnh Hồng Nho rời khỏi ghế trước nên một số người cho rằng đây là hành động nhận lỗi của Mạnh Hồng Nho với thành Thiên Đô và Thiên Cung Bắc Cực, chủ động nhường chỗ ngồi cho Tiêu Chính Văn!

Trong một thời gian ngắn, tiếng tăm của Tiêu Chính Văn đứng đầu trong toàn bộ thành Thiên Đô!

Nhưng Mạnh Hồng Nho đâu thèm để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, mục đích của ông ta đã đạt được, Tiêu Chính Văn cũng được, Thiên Cung Bắc Cực cũng thế, đương nhiên đều sẽ không thể sống yên ổn.

Ngay cả Thanh Liên cũng sẽ không thể làm mưa làm gió được khi nhà họ Khổng nhúng tay vào!

Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh đương nhiên hiểu rõ kẻ nham hiểm như Mạnh Hồng Nho, mỗi bước đi đều cân nhắc kỹ lưỡng, hôm nay ông ta lại không hề tức giận, thực ra đã báo hiệu cho một mối nguy lớn hơn sắp đến!

“E rằng thành Thiên Đô sẽ không yên ổn rồi!” ông lão Thiên Tinh đưa mắt tiễn bóng hình Mạnh Hồng Nho đi xa, khẽ thở dài nói.

"Hả? Sao ông lại nói vậy?” Tiêu Chính Văn hơi nghi hoặc, hỏi.

"Mạnh Hồng Nho này cực kỳ quỷ quyệt. Hôm nay ông ta bình tĩnh như vậy, rõ ràng không phù hợp với tính cách của ông ta! Điều này cho thấy trong lòng ông ta đang ẩn chứa một âm mưu lớn hơn!"

Thanh Liên cũng nhìn theo bóng lưng của Mạnh Hồng Nho, trầm ngâm bổ sung.

“Ông ta đang mượn tay nhà họ Khổng để bày bố thế cục sao?” Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.

Dù gì Thanh Liên mới là thành chủ của thành Thiên Đô, hơn nữa, ở thành Thiên Đô, Thiên Cung Bắc Cực cũng được coi là môn phái hàng đầu, theo lý mà nói, hai người bọn họ hợp sức lại lẽ ra phải không sợ nhà họ Khổng mới đúng!

Tuy nhiên, vào lúc này, trên mặt Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh lại mang theo vẻ buồn rầu.

"Cậu Tiêu, cậu không biết đấy thôi, thế lực nhà họ Khổng cực kỳ đáng sợ, trước kia có thể cậu cũng đã từng tiếp xúc, nhưng đó chỉ là thế lực bên ngoài của nhà họ Khổng mà thôi!"

"Người mà Mạnh Hồng Nho có thể liên lạc đều là thế lực nòng cốt của nhà họ Khổng!"

“Ngay cả Bạch Khởi, người đã từng là thiên hạ vô địch, cũng phải nhún nhường nhà họ Khổng vài ba phần, chỉ riêng điểm này cũng không khó để thấy được sự đáng sợ của nhà họ Khổng!” ông lão Thiên Tinh thở dài, nói.

"Hả? Ngay cả Bạch Khởi cũng phải nhún nhường nhà họ Khổng vài ba phần ư?"

Tiêu Chính Văn cũng hơi tò mò!

Dù sao, sau lưng Bạch Khởi là nhà họ Doanh, anh cũng từng chứng kiến sự kinh khủng của Trương Nghi, nhưng đó cũng chỉ là một góc núi băng của thế lực nhà họ Doanh chứ không phải là toàn bộ!

Có nhà họ doanh chống lưng, Bạch Khởi còn phải sợ nhà họ Khổng ư?

"Bởi vì nhà họ Khổng có một nhân tài, không chỉ luyện ra Bất Tử Kim Thân thực thụ, mà bất kỳ trận pháp nào cũng vô hiệu với ông ta!"

Thanh Liên thở dài, nói.

Việc này giống như đối phương mặc một chiếc áo chống đạn, đến cả đạn hạt nhân cũng có thể miễn nhiễm, mà bạn lại chỉ mặc một bộ quân phục bình thường, lúc hai bên đánh nhau liều chết, đến lớp phòng ngự của đối phương, bạn cũng không thể phá vỡ!

Nhưng đối phương lại có thể bắn chết người!

“Cho nên, ngay cả Bạch Khởi cũng không hoàn toàn chắc chắn có thể thắng được nhân tài của nhà họ Khổng?” Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.

"Không sai, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến nhà họ Khổng có thể đứng sừng sững không đổ! Mặc dù Bạch Khởi là đệ nhất trên danh nghĩa nhưng thực tế lại chưa chắc!"

Thiên Tinh than thở, nói.

"Thực ra, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng vì sao năm đó Đế Tuấn lại bị vương thất nhà Chu đánh bại, mặc dù lúc đó, người nắm thần kỹ này không phải là người nhà họ Khổng, nhưng hiện nay, nhà họ Khổng lại là truyền nhân duy nhất!” Thanh Liên cũng lắc đầu than vãn.
Chương 2333: Sợ ư?

Mặc dù đây chỉ là tin đồn ở vùng ngoài lãnh thổ, có lẽ ngoài nhà họ Khổng, không có người thứ hai nắm được bí thuật này, nhưng ai dám đi xác nhận đây?

Dù sao đây cũng chính là bí thuật khiến Đế Tuấn bị thương nặng. Ngay cả nhân vật lớn như Đế Tuấn đều không phải là đối thủ, vậy thì ai dám đi kiểm tra chân tướng của nhà họ Khổng đây?

Mà bây giờ, nhà họ Khổng vươn tay đến thành Thiên Đô, điều này sẽ khiến thành Thiên Đô ngoài mặt thì sóng yên biển lặng, nhưng bên trong sóng ngầm mãnh liệt.

Ngay cả Thanh Liên cũng phải coi trọng thế lực này. Hơn nữa, Tề Thiên Thư Viện đã được thành lập ở thành Thiên Đô hàng ngàn năm, nắm giữ mọi thứ về thành Thiên Đô trong lòng bàn tay.

Nói cách khác, nhà họ Khổng muốn gây nhiễu loạn cũng vô cùng dễ dàng.

Hơn nữa, giữa nhà họ Khổng và Tiêu Chính Văn còn có ân oán nhiều năm, bây giờ lại nhúng tay vào thành Thiên Đô, sao có thể Tiêu Chính Văn đắc ý được.

Bên kia, Mạnh Hồng Nho đã dẫn theo Mạnh Phi Vũ trở về nhà họ Mạnh.

Sau khi bước vào cửa, trên mặt Mạnh Hồng Nho mở lộ ra vẻ tức giận.

“Chú! Tại sao vừa rồi ở Ngọc Phụng Lâu chú không giết Tiêu Chính Văn? Với tình hình lúc đó, nếu giết Tiêu Chính Văn, ông lão Thiên Tinh và Thanh Liên chưa chắc đã dám trở mặt với nhà họ Mạnh chúng ta!”

Lúc này, Mạnh Phi Vũ đang dâng trào khí huyết, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Hắn không thể chấp nhận được hiện thực Tiêu Chính Văn dám dẫm lên đầu hắn ở trước mặt mọi người.

Hơn nữa, Mạnh Hồng Nho có thân phận gì?

Đừng nghĩ ông ta chỉ là hậu nhân của nhà họ Mạnh mà lầm, nhưng nhà họ Mạnh lại là nhánh thứ hai của nhà họ Khổng.

Những gì Mạnh Hồng Nho đại diện không chỉ là nhà họ Mạnh.

Lúc Tiêu Chính Văn bước vào phòng bao Thiên Tự số một, ngồi cùng bàn ăn với Mạnh Hồng Nho, điều này đã xúc phạm đến tôn nghiêm của nhà họ Mạnh.

“Hừ!”

Mạnh Hồng Nho giễu cợt: “Cháu thật quá nóng nảy, cái gì cũng thể hiện trên mặt là biểu hiện của sự nông cạn! Người làm chuyện lớn đều là người không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài!”

Mạnh Hồng Nho quay lưng về phía Mạnh Phi Vũ, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.

“Chú, lẽ nào ngay cả chú cũng sợ Tiêu Chính Văn sao? Với tư cách và lai lịch của hắn, ở thành Thiên Đô này, chưa chắc đã có thể ngang hàng với cháu, chứ đừng nói là so sánh với chú!”, Mạnh Phi Vũ nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Sợ cậu ta ư?”

Mạnh Hồng Nho giễu cợt nói: “Tiêu Chính Văn hiện tại còn chưa đạt Đế Cảnh, cho dù cậu ta đột phá lên Đế Cảnh thì đã sao? Ở trước mặt chú, cậu ta chỉ là con kiến mà thôi!”

“Vậy… tại sao chú không ta tay?”, Mạnh Phi Vũ thật sự không hiểu nổi hành động của Mạnh Hồng Nho.

Theo hắn thấy, hôm nay Mạnh Hồng Nho đã mất hết mặt mũi, hơn nữa còn phải rút khỏi bàn trước, điều này khiến hắn không thể lý giải nổi.

“Cháu đúng là hữu dụng vô mưu!”, Mạnh Hồng Nho liếc nhìn Mạnh Phi Vũ, lắc đầu nói.

“Chú chắc không phải vì thành chủ coi trọng Tiêu Chính Văn đâu nhỉ? Cho dù Thanh Liên coi trọng Tiêu Chính Văn thì cũng không thể vì một tiểu bối mà gây khai chiến với nhà họ Mạnh bất kể sự an nguy của thành Thiên Đô!”

Mạnh Phi Vũ hoàn toàn không nghĩ đến cấp bậc của Mạnh Hồng Nho, vì khoảng cách giữa bọn họ là quá lớn.

“Vận khí Thiên Đô mới là quan trọng nhất! Sao có thể vì ân oán các nhân mà không phân biệt được nặng nhẹ!”, Mạnh Hồng Nho lạnh lùng trừng mắt nhìn Mạnh Phi Vũ.

Tên con hoang này thật sự không được thừa hưởng gen tốt của nhà họ Mạnh, ngay cả đầu óc còn ngu hơn cả lợn.

Nếu không phải còn cần lợi dụng Mạnh Phi Vũ thì Mạnh Hồng Nho đã đánh Mạnh Phi Vũ một bạt tai luôn rồi.

“Nếu như trước đây, phủ thành chủ và Thiên Cung Bắc Cực đều ủng hộ nhà họ Mạnh chúng ta, chú đối xử với bọn họ tốt một chút thì còn có chút tình nghĩa. Nhưng bây giờ bọn họ đã nói rõ muốn từ bỏ nhà họ Mạnh chúng ta rồi, tại sao còn phải đối xử với bọn họ…”

“Ngu ngốc!”

Mạnh Phi Vũ còn chưa nói hết câu, Mạnh Hồng Nho đã lạnh lùng cắt ngang.

“Nếu cháu là Thanh Liên hoặc ông lão Thiên Tinh, cháu sẽ đưa hết vận khí thành Thiên Đô cho Tiêu Chính Văn sao? Chưa nói đến việc giao cho cậu ta, mà còn lan truyền ra ngoài, lẽ nào sợ người khác không biết sao?”

“Cháu nghĩ đầu óc Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh cũng ngu ngốc như cháu hả?”

“Mau vứt hết những suy nghĩ rác rưởi trong đầu cháu đi! Vận khí của thành Thiên Đô không phải ai cũng có thể nắm giữ!”

“Không có tu vi Đại Đế, đừng nói là gánh vác vận khí Thiên Đô, mà chỉ cần chịu chút tác động cũng sẽ lập tức hóa thành tàn tro! Mà bây giờ Tiêu Chính Văn mới đạt đến cảnh giới gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK