Nếu đám người Điền Văn chỉ có thể cầu xin Tiêu Chính Văn ra tay, thì Tử Cống lại hoàn toàn khác.
Ông ta thật sự dám ra tay với Tiêu Chính Văn, hơn nữa, với thân phận của Tử Cống, cho dù gây ra chuyện lớn, nhiều nhất cũng chỉ bị phạt mà thôi.
Suy cho cùng, địa vị của ông ta trong nhà họ Khổng cũng vô cùng đặc biệt.
Nếu Tiêu Chính Văn dám nói nửa chữ không thì Tử Cống thật sự sẽ giết Tiêu Chính Văn.
“Sự kiên nhẫn của tôi cũng có hạn. Trong vòng năm giây, nếu không tuân lệnh, tôi sẽ biến nơi này thành núi xác biển máu!”
Tử Cống lạnh lùng nhìn đám người trong Đế Khư, trong tay xuất hiện một luồng ánh sáng chói mắt.
Thậm chí trong luồng ánh sáng đó, còn có một con rồng nhỏ mờ nhạt đang bay lượn.
Lúc này, sát khí của Tử Cống vô cùng mạnh mẽ, ngay cả Điền Văn cũng thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
Tử Cống đã có ý định giết Tiêu Chính Văn, hơn nữa, chỉ cần ông ta ra tay, đừng nói là Tiêu Chính Văn, mà ngay cả đám người Tần Lương Ngọc ở dưới cũng sẽ biến thành tro tàn trong nháy mắt.
Dù sao khoảng cách giữa thực lực của Tử Cống và mọi người như khoảng cách giữa trời và đất, thậm chí ông ta không cần dùng hết sức, cũng có thể giết tất cả những người có mặt ở đây trong chốc lát.
Nhưng Tiêu Chính Văn không hề quan tâm đến Tử Cống, anh vẫn uống trà một cách nhàn nhã.
Mọi người nín thở nhìn Thiên Kính, chờ đợi kết cục cuối cùng.
“Cậu Tiêu, tuyệt đối không được!”
Lúc này Thanh Liên cũng thấy sốt ruột. Bà ta chưa bao giờ sợ hãi trước sự uy hiếp của Điền Văn, nhưng Tử Cống thì khác.
Chỉ cần hết thời gian, Tử Cống sẽ thật sự ra tay với Tiêu Chính Văn.
Hơn nữa, tất cả mọi người trong điện Thần Long cũng sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó sẽ giống như Tử Cống đã nói, Đế Khư sẽ biến thành núi xác biển máu.
“Để ông ta ra tay thì sao!” Tiêu Chính Văn chế nhạo.
Chưa nói đến việc Tử Cống có bản lĩnh giết anh hay không, chỉ riêng trận pháp phòng thủ xung quanh Đế Khư, cũng không phải là thứ mà Tử Cống có thể phá vỡ.
Đế Khư lúc này đã không còn là Đế Khư năm xưa nữa, mà đã được Tiêu Chính Văn dung tám Đại Đỉnh bố trí trận pháp phòng ngự rất mạnh .
Đó là một trận pháp phòng ngự được hình thành từ bán thần khí thượng cổ, sức phòng ngự mạnh mẽ đến mức ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng chưa chắc có thể phá vỡ.
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, Tử Cống đã thật sự ra tay.
Hơn nữa, với cảnh giới và sức chiến đấu của ông ta, chỉ cần vung tay cũng đủ để chấn động cả một vùng trời đất.
Một luồng uy lực mạnh mẽ ập xuống.
Cảnh giới của ông ta thật sự quá cao siêu, vô cùng dị thường.
Cùng lúc này, một bóng hình cao lớn xuất hiện sau lưng Tiêu Chính Văn.
Trong nháy mắt, bóng hình kia hiện diện.
Trên người mặc giáp bạc, đội mũ bạc, trên tay cầm khẩu súng sắc bén.
Đối mặt với đòn tấn công đủ sức hủy diệt trời đất của Tử Cống, người đàn ông cao to chỉ cần phất nhẹ tay, một luồng sát khí mạnh mẽ không kém phóng ra.
“Bùm!”
Hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau, giống như kích nổ một quả bom hạt nhân khổng lồ, trong nháy mắt, ánh sáng chói mắt tỏa ra, như thể không khí cũng bùng cháy.
Đòn tấn công vừa rồi của Tử Cống khủng khiếp đến mức nào chứ?
Đừng nói đến cao thủ Đế Cảnh, mà ngay cả cao thủ Thiên Cảnh cũng chưa chắc đã có thể ngăn cản nổi.
Mặc dù chỉ là một đòn ngẫu hứng, nhưng chắc chắn không phải là đòn đánh mà Tiêu Chính Văn có thể chống đỡ.
Nhưng đòn tấn công mạnh mẽ này lại bị người mặc áo giáp bạc phía sau Tiêu Chính Văn chặn lại một cách dễ dàng, ngay cả một cọng cỏ trên Đế Khư cũng không hề hấn gì.
Có thể thấy sức mạnh của người này đáng sợ đến mức nào!
“Người đó… người đó sao có thể…”
“Ông ta… chẳng phải ông ta đã chết rồi sao?”
“Tôi không nhìn nhầm chứ? Hạng Vương… Hạng Vương sống lại rồi?”
Không chỉ những người xem trận chiến lộ ra vẻ kinh hãi mà ngay cả Tử Cống cũng sững sờ.
Đương nhiên ông ta biết người mặc áo giáp bạc là Hạng Vũ.
“Hạng Vũ?”
Tử Cống sững sờ nhìn Hạng Vũ, ông ta không dám tin đây là sự thật!
Kế hoạch loại bỏ Hạng Vũ lúc trước là do ông ta đích thân lập ra, hơn nữa, cũng chính ông ta chọc tức Hạng Vũ, dụ Hạng Vũ vào vòng vây của Thiên Đạo Minh Ước, tận mắt nhìn thấy Hạng Vũ bị hàng nghìn người bao vây và giết chết.
“Là Hạng Vương thật sao?”
“Chẳng phải ngày đó Hạng Vương đã chết trong trụ sở của Thiên Đạo Minh Ước rồi sao?”
“Lẽ nào đây là tàn niệm của Hạng Vương?”
Chương 2517: Long Viêm
Suy đoán của mọi người đã được Tử Cống xác nhận, nhưng cũng chính vì vậy mà càng khiến người ta khó tin hơn.
“Tử Cống!”
“Không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại nhau. Để lấy lòng Thiên Đạo Minh Ước, người nhà họ Vũ các người còn liên thủ với bọn họ tàn sát Hoa Quốc trong giới thế tục!”
“Chỉ đáng tiếc là tôi lại rơi vào thủ đoạn của ông, hôm đó vẫn chưa thể giết ông!”
Ánh mắt Hạng Vũ hết sức lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Tử Cống.
Tây Sở Bá Vương uy quyền đến mức nào?
Mặc dù đây chỉ là tàn niệm còn sót lại của Hạng Vũ, nhưng cũng đủ khiến đám người Điền Văn sợ xanh mặt, Tử Cống cũng phải lùi lại phía sau vài bước.
“Hạng Vũ! Ông đã chết rồi, đây chỉ là tàn niệm mà thôi, vậy mà còn muốn ngăn cản tôi sao? Hôm nay, tôi chỉ muốn giết tên này, không liên quan gì đến ông cả! Nếu ông biết điều thì mau tránh ra, nếu không ngay cả tàn niệm cuối cùng của ông cũng sẽ biến mất đấy!”
Tử Cống nghiến răng, tiến lên một bước, lạnh lùng đe dọa.
“Hừ! Mạnh miệng quá nhỉ!”
“Cho dù tôi chỉ còn một tàn niệm thì kẻ bỉ ổi như ông cũng có thể đấu lại tôi sao? Hạng Vũ tôi chinh chiến cả đời, tung hoành khắp nơi, ai dám cản tôi?”
“Muốn giết ông, cần gì chân thân! Một tàn niệm là đủ rồi!”
Nói xong, Hạng Vũ cũng tiến lên một bước, đối đầu với Tử Cống trên không trung.
Lúc này, trên bầu trời giống như có vạn con ngựa phi nước đại, phía sau Hạng Vũ, sương mù dày đặc tỏa ra, tựa như vạn quân vạn mã đang lao về phương hướng này!
“Hừ, khoác lác không biết ngượng mồm!”
Tử Cống nghiến răng, vung kiếm tiến lên.
Một con Thương Long đột nhiên bay ra từ kiếm ông ta, nó phun ra một luồng khí tức của rồng, phóng về phía ngực Hạng Vũ.
Dù sao Hạng Vũ cũng chỉ là một tia tàn niệm, không phải thân thể thật sự, mà khí tức của rồng lại là thức khắc chế tà ác nhất, cho dù là tàn niệm hay linh hồn lang thang thì đều bị khí tức của rồng áp chế.
“Thật buồn cười!”
Hạng Vũ chế nhạo, thanh thương bạc trong tay khẽ run lên.
“Lên!”
Thanh thương bạc biến thành một con rồng bạc, đối đầu với đòn tấn công của Tử Cống.
Trên bầu trời, hai con Thương Long đan xen vào nhau, bỗng chốc, sắc trời thay đổi, mưa to gió lớn nổi lên, sấm chớp ầm ầm như ngày tận thế đã đến.
Thương Long và sấm sét đan xen vào nhau, gần như bao phủ toàn bộ bầu trời Đế Khư.
Hơn nữa thỉnh thoảng lại có ngôi sao rơi xuống.
Lần này, người xem sợ đến mức sững sờ. Hai người này vừa giao chiến đã vô cùng quyết liệt.
“Khí tức của rồng thôi mà, dọa trẻ con cũng không sợ! Hôm nay bản soái sẽ cho ông thấy thế nào là rồng thật phẫn nộ!”
Vừa dứt lời, cây thương bạc trong tay Hạng Vũ khựng lại sau đó hướng lên trời.
“Vù!”
Trong phút chốc, con rồng bạc lúc trước đã biến thành một con rồng đỏ.
Rồng đỏ khổng lồ há miệng, ngẩng đầu gầm lớn.
Ngay sau đó, đầu rồng đột nhiên hướng xuống, phun ra một ngọn lửa đỏ rực.
Chỉ là ngọn lửa này khác với các ngọn lửa thông thường, ngọn lửa đi đến đâu, không khí cũng bốc cháy đến đó.
“Đó… đó là Chân Long Viêm!”
Nhìn thấy cảnh này, Điền Văn sợ đến mức mặt trắng bệch, vội vàng tránh xa ngàn dặm.
Đám người Khổng Tề Thiên cũng sợ đến mức quay đầu bỏ chạy!
Chỉ cần bị Chân Long Viêm bén vào quần áo thì sẽ chết người.
Như cái gọi là Long Viêm không tắt.
Chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng sẽ thiêu sống bọn họ trước khi Long Viêm lụi tắt.
Hơn nữa, nước trên đời này cũng không thể dập tắt được Long Viêm.
Đồng thời, Long Viêm cũng sẽ thiêu rụi cả linh hồn, thậm chí là chết một cách đau đớn nhất!
“Thiên Thư Quyển! Khởi!”
Đương nhiên Tử Cống biết Long Viêm này rất đáng sợ, nên vội vàng dùng Thiên Thư Quyển chống đỡ.
Một cuộn trúc cổ xuất hiện trong không trung.
Khác với cuộn trúc cổ trong tay Khổng Tề Thiên, Thiên Thư Quyển của Tử Cống có một chữ “Đạo” màu vàng, đột nhiên mở ra.
Vô số luồng ánh sáng nghênh đón Long Viêm đỏ rực, khiến mọi người hoa mắt. Long Viêm và khí tức thiên đạo mạnh mẽ khiến không ai động đậy nổi.
Trong khoảnh khắc, Long Viêm đổ bùng lên, đại đạo lật đổ.
“Phụt!”
Tử Cống phun ra một ngụm máu lớn,
Hạng Vũ cũng bị luồng ánh sáng vàng kia chấn động, bóng dáng lay động.
“Nếu trong tay ông không có Đạo Đức Thiên Quyển, thì hôm nay chắc chắn ông sẽ chết ở đây!” Hạng Vũ lạnh lùng nhìn Tử Cống.
Chương 2518: Điều kiện
“Hừ! Nếu không phải tôi không còn ở trạng thái đỉnh cao, thì ông đã chết từ lâu rồi”.
Tử Cống nhìn Hạng Vũ với ánh mắt phun ra lửa!
Đó chỉ là một tàn niệm của Hạng Vũ, mà Tử Cống lại không phải là đối thủ của ông ta!
Hơn nữa không thể bắt được Tiêu Chính Văn ở trước mặt bao nhiêu người thì thể diện của ông ta biết để đi đâu?
“Đỉnh cao? Có bao giờ ông đạt đến đỉnh cao đâu!” Hạng Vũ cười chế nhạo.
Tiếng cười giễu cợt này chứa đựng quá nhiều thứ, thật ra cho dù là Hạng Vũ hay Tử Cống đều rất rõ thực lực của đối phương.
Cho dù Tử Cống ở thời kỳ đỉnh cao, cũng hoàn toàn không thể so sánh với Hạng Vũ, chênh lệch thực lực giữa hai người thực sự quá lớn.
Đúng như những gì Hạng Vũ nói, nếu không phải Hạng Vũ chỉ là một tàn niệm thì Tử Cống sớm đã thành một xác chết rồi!
Đúng lúc này, một luồng khí tức mạnh mẽ xông về phía Đế Khư!
Trận chiến lớn vừa nãy đã kinh động bốn phương, Tử Dư chạy đến với tốc độ nhanh nhất mang theo vẻ mặt u ám!
Tất cả các thế lực đều đã thống nhất ý kiến, nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho Tiêu Chính Văn, âm phủ xuất hiện trở lại là ưu tiên hàng đầu, còn lại tất cả những ân oán khác đều không đáng để nhắc đến!
Vậy mà Tử Cống thì hay rồi, vừa đến Đế Khư đã muốn giết Tiêu Chính Văn. Trước mặt mọi người, tuy rằng Tử Dư không thể nói toẹt ra, nhưng trong lòng ông ta đã vô cùng tức giận!
Tử Cống liếc mắt nhìn Tử Dư, cuối cùng chỉ đành bỏ qua.
Có một số việc không thể làm quá rõ ràng, hơn nữa, vừa rồi ông ta còn có cái cớ, nhưng bây giờ Tử Dư đã đích thân tới, nếu ông ta cứ cố chấp, khó tránh sẽ bị người khác nghi ngờ mục đích thật sự của ông ta.
Hơn nữa, từ trong ánh mắt của Tử Dư, ông ta đã cảm nhận được sự tức giận của Tử Dư, mọi người đều biết, Tiêu Chính Văn đã đạt được thành tựu như vậy trước khi anh ba mươi tuổi, nhất định phải có bí thuật!
Ham muốn loại bí thuật này, giết người cướp của là hợp lý, chẳng qua là, thời điểm lựa chọn của Tử Cống không những là điều mà Tử Dư không chấp nhận được, e rằng mọi thế lực sau khi biết được mục đích thật sự này của ông ta cũng sẽ không bao giờ buông tha cho ông ta!
Tàn niệm của Hạng Vũ cũng cười nhạo, trong chốc lát lập tức biến mất!
Tử Dư bất lực nhìn về phía Tiêu Chính Văn, không có Long mạch, thì với thực lực hiện giờ của vùng ngoài lãnh thổ vốn không thể nào ngăn được âm phủ đến.
Thực ra âm phủ chính là âm tào địa phủ trong lời đồn, thế lực ở đó là một nơi vô cùng kinh khủng, thậm chí ngoài Long mạch ra thì vốn không có bất cứ ai có thể áp đảo được chúng!
Ngay cả Thiên Đạo Minh Ước cũng phải bó tay với bọn chúng, một khi âm phủ xuất hiện trên thế giới, thì địa vị thống trị của Thiên Đạo Minh Ước ở vùng ngoài lãnh thổ sẽ gặp nguy!
Còn thế lực ngoài vũ trụ thì vẫn đang chiến đấu hết mình với những thế lực khác vùng ngoài lãnh thổ, nếu lúc này lại xuất hiện thêm một âm phủ nữa, thì gần như không thể bảo vệ vùng ngoài lãnh thổ!
Mà mấu chốt của tất cả những điều này chính là Tiêu Chính Văn!
Đây mới là điều khiến Tử Dư cũng cảm thấy bất lực, nếu không sao ông ta có thể đích thân ra mặt để nói điều kiện với một tiểu bối chứ?
“Bây giờ chúng ta nói chuyện được chưa? Rốt cuộc cậu muốn thế nào mới chịu dẫn người đến thành Minh Nguyệt!” Tử Cống nói với vẻ mặt khó coi.
“Không phải ông đang nói đùa với tôi đấy chứ? Kể từ lúc ông ta tay, thì đã không còn tư cách để nói chuyện với tôi rồi!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Cậu thực sự cho rằng tôi không dám giết cậu sao?” Tử Cống lại nổi giận đùng đùng, sát khí lan tràn, cứ như có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Tiêu Chính Văn cười khẩy, móc ngón tay về phía ông ta nói: “Tôi sẵn sàng bất cứ lúc nào!”
“Cậu…”
Tử Cống vừa định lên tiếng, Tử Dư đã đến gần, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tử Cống, thấp giọng trách mắng: “Câm miệng!”
Nhìn thấy Tử Dư tức giận, Tử Cống cũng đành phải lui về một phía, Tử Dư nhìn Tử Cống bằng một cái nhìn sâu sắc. Ngay sau đó quay người nói với Tiêu Chính Văn: ”Nói điều kiện của cậu đi!”
“Thực ra điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi nhớ vài ngày trước, Tử Cống muốn tôi tôi đích thân đến nhà họ Khổng để xin lỗi Khổng Tề Thiên?”
Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa chậm rãi dời ánh mắt về phía Khổng Tề Thiên.
Nghe vậy, vẻ mặt của Khổng Tề Thiên không khỏi biến sắc!
“Bây giờ, bảo Khổng Tề Thiên xin lỗi tôi, hơn nữa phải quỳ xuống như những gì Tử Cống nói!”
Chương 2519: Minh Hà
Ngay khi Tiêu Chính Văn nói câu này, sắc mặt của Khổng Tề Thiên đã tái xanh, muốn ông ta quỳ xuống xin lỗi ở trước mặt toàn thế giới ư?
“Ông không nghe thấy sao? Còn không đi mau!”
Tử Dư quát lên một tiếng, lửa giận của Khổng Tề Thiên lập tức tiêu tan bởi tiếng rống của Tử Dư!
Ông ta khác với Điền Văn và hòa thượng Tanaka có sự cố chấp về tôn nghiêm và thể diện, ở trong mắt ông ta, tất cả tôn nghiêm hay thể diện nào cũng chỉ là vật ngoài thân, vốn không quan trọng!
Tuy nhiên, muốn ông ta quỳ xuống xin lỗi Tiêu Chính Văn ở trước mặt toàn thế giới, thì ông ta vẫn không phục!
Nhưng trước sức ép của Tử Dư, Khổng Tề Thiên chỉ đành phải đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, quỳ xuống “Bụp” một tiếng, chắp tay nói: “Cậu Tiêu, trước đây là lỗi của tôi, mong đại nhân Tiêu rộng lượng bỏ qua cho!”
Cảnh tượng Khổng Tề Thiên quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn không chút do dự đã khiến cả hai anh em Điền Văn không khỏi kinh ngạc!
Điều này thật quá xấu hổ, nhưng vẻ mặt của Khổng Tề Thiên lại không hề tức giận chút nào, lại càng không hề có vẻ bất đắc dĩ, cứ như thể việc quỳ trước mặt Tiêu Chính Văn đối với ông ta là chuyện đương nhiên!
Chỉ với bộ mặt này, ngay cả Điền Văn cũng phải chịu thua!
“Tôi không phải là đại nhân, cũng không rộng lượng, ông đáng chết!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn Khổng Tề Thiên.
“Cậu Tiêu, như cậu nói, Khổng Tề đã quỳ xuống xin lỗi rồi!” Tử Dư thờ ơ nói.
Tiêu Chính Văn khẽ vẫy vẫy tay đáp: “Đây là việc ông ta nên làm, không thể tính là điều kiện của tôi, nếu muốn tôi đưa người về, đương nhiên là được nhưng ông phải điều động cao thủ của nhà họ Khổng, cùng tôi đi đến Minh Hà!”
Cái gì?
Nghe đến hai chữ Minh Hà, ngay cả Tử Dư cũng không khỏi khẽ chau mày!
Sao Tiêu Chính Văn lại biết Minh Hà?
Thật ra có một mối quan hệ cộng sinh giữa âm phủ và Minh Hà, Minh Hà là nơi mà phương tây gọi là Minh Giới, còn âm phủ là âm tào địa phủ mà phương Đông thường hay gọi!
Tiêu Chính Văn chỉ đang đoán xem Minh Hà có thực sự tồn tại hay không, nhưng từ biểu hiện của Tử Dư, anh đã có được câu trả lời!
Sở dĩ anh phải tấn công Minh Hà, không phải vì ân oán cá nhân, mà là vào một năm trước, Tiêu Chính Văn đã nhìn thấy nửa trái tim rồng Hắc Long ở Kim Tự Tháp, từ đó có thể suy ra rằng, sở dĩ trái tim rồng Bạch Long vẫn chưa tìm được rất có thể giống như trái tim rồng Hắc Long!
Một nửa ở Hoa Quốc, hoặc ở Đông Vực, nửa còn lại là ở Minh Hà!
Cũng chính là nơi bí ẩn của vùng ngoài lãnh thổ Âu Lục!
Trước đây Tiêu Chính Văn đã nghĩ đến việc dẫn người của Tần Lương Ngọc đến Minh Hà để tìm hiểu rõ sự việc, nhưng làm như vậy, chắc chắn thế lực của anh sẽ bị thương vong!
Nhưng người của nhà họ Khổng thì khác, cho dù có thương vong nặng nề, Tiêu Chính Văn cũng chẳng quan tâm!
“Nhà họ Khổng và Minh Hà không có liên hệ gì, cũng không có thù oán gì, không thể phái người đi theo cậu tấn công Minh Hà được! Làm thế là chủ động gây khiêu khích!” vẻ mặt của Tử Dư trở nên u ám, lạnh lùng nói.
Minh Hà là phạm vi thế lực của Anubep, tuy rằng những nhân vật lớn của Minh Hà bây giờ đều đang ở chiến trường bên ngoài vũ trụ, nhưng Minh Hà vẫn không thể xem thường!
Lại càng không phải là thế lực mà nhà họ Khổng có thể đắc tội được.
“Nói vậy có nghĩa là không thể thương lượng rồi? Mọi người hãy về đi!” Tiêu Chính Văn không hề nể mặt Tử Dư, anh vẫy tay và nói với mọi người.
Vẻ mặt Tử Dư vô cùng khó coi, ông ta hít sâu một hơi, không bằng lòng nói: “Được! Nhà họ Khổng có thể cử người đi với cậu!”
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng không chỉ đích danh người nào, đến lúc đó, chỉ cần tùy ý cử vài đệ tử sơ cấp cảnh giới Nhân Hoàng, cho dù có chết ở Minh Hà cũng không ảnh hưởng gì tới nhà họ Khổng!
“Tôi muốn người này! Người này! Và cả người này đi theo tôi đến Minh Hà!” Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa chỉ vào Khổng Tề Thiên và đám người Điền Văn!
Anh vừa dứt lời, ngay cả Tử Dư cũng hít sâu, toàn thân ớn lạnh.
Chương 2520: Không cam lòng
Tiêu Chính Văn muốn dẫn theo Khổng Tề Thiên và Điền Văn tấn công Minh Hà thật sao?
Đừng nói đến Tử Dư mà ngay cả những người đang xem đều sững sờ.
Đó là một trong bốn cậu chủ Chiến Quốc!
Tiêu Chính Văn thật sự muốn ép bốn cậu chủ Chiến Quốc làm việc cho mình sao?
Hai anh em Điền Văn nghe vậy cũng ngẩn người, sau đó đột nhiên nói: “Tiêu Chính Văn! Anh… Anh dám lừa chúng tôi!”
Nếu Tiêu Chính Văn tùy ý phái đến vài người thì sự sống chết của những người này chẳng có gì đáng ngại, cũng không đắc tội với Minh Hà.
Nhưng nếu Điền Văn và Khổng Tề Thiên xuất hiện, thì bất kể thắng hay bại, Minh Hà và nhà họ Khổng sẽ trở thành kẻ thù.
Hơn nữa, Khổng Tề Thiên là người thừa kế được nhà họ Khổng đạo tạo cẩn thận, Điền Văn là niềm hy vọng của Điền Tề.
Hai nhà bọn họ không thể trơ mắt nhìn hai người họ vào chỗ chết, chắc chắn sẽ không tiếc sức lực giúp đỡ Tiêu Chính Văn.
Ít nhất cũng có thể đảm bảo rằng hai người họ có thể sống sót trở về.
“Không được! Chưa nói đến người khác, chỉ riêng Điền Văn đã là cậu chủ của Điền Tề, lời tôi nói không có giá trị!” Tử Dư thẳng thừng từ chối yêu cầu của Tiêu Chính Văn.
“Được thôi, cuộc đàm phán của chúng ta kết thúc tại đây!”
Tiêu Chính Văn nói xong liền đặt tách trà xuống, định đứng lên rời đi.
“Tôi đồng ý đi!” Caseus bước lên, nghiêm túc nói.
Giờ phút này, Thánh Giáo Đình đã rơi vào cảnh lâm nguy, mặc dù gã không phải cậu chủ Chiến Quốc của Hoa Quốc, nhưng lại ngang hàng với cậu chủ Chiến Quốc.
Sự chủ động của gã khiến Tử Dư cũng cảm thấy bất ngờ.
“Caseus, cậu phải nghĩ cho kỹ, chắc Thánh Giáo Đình các cậu biết rõ về Minh Hà hơn tôi, càng biết rõ Anubep là người thế nào!”
Tử Dư đang nhắc nhở, nhưng thực chất là đang đe dọa.
Trận chiến giữa Anubep và Thánh Giáo Đình đã không phải ngày một ngày hai, có thể nói, từ thời thần thoại Âu Lục, hai bên đã là kẻ thù không đội trời chung.
Một bên muốn dân chúng tin vào thượng đế, hút tinh huyết và đức tin của mọi người.
Một bên muốn dân chúng tin vào minh thần Anubep, hấp thụ linh hồn của bọn họ để tăng cường sức mạnh của bản thân.
Vì vậy, mâu thuẫn giữa hai bên rất khó để hòa giải.
Thực ra cuộc chiến giữa các vị thần ở Âu Lục chính là cuộc chiến giữa Minh Giới và Thánh Giáo Đình mà thôi.
Cái gọi là tín ngưỡng chẳng qua chỉ là lời nói một bên của Thánh Giáo Đình, thứ bọn họ thật sự muốn chính là tinh huyết của dân chúng.
Bí mật này đã bị người bên cạnh Anubep vạch trần, thậm chí còn gây ra sự sụp đổ tín ngưỡng ở cả Âu Lục.
Vì vậy, kinh thánh mới phân thành điều cũ và điều mới, bởi vì kinh thánh trước đây đã bị lật tẩy, không thể lừa dân chúng nữa.
Mối thù hận giữa hai bên cũng từ đó mà bắt đầu và ngày càng sâu đậm, cho đến sau này, Âu Lục thậm chí còn hình thành quân Thập Tự.
Cuộc chiến của bọn họ là vì thần điện của Anubep, mục đích của bọn họ không phải vì tín ngưỡng tôn giáo khác nhau, mà là để xóa bỏ hoàn toàn sức ảnh hưởng của Anubep trên Âu Lục.
Vì vậy, Minh Giới khác với âm phủ, nó chưa từng bị bất kỳ thế lực nào trấn áp dưới bất kỳ hình thức nào, mà trở thành tồn tại siêu nhiên ở vùng ngoài lãnh thổ.
Còn âm tào địa phủ của Hoa Quốc lại không may mắn như vậy. Ngay từ thời Tổ Long đã bị long mạch trấn áp, không thể tham gia vào cuộc chiến giữa các bên.
“Đương nhiên tôi biết rõ sự đáng sợ của Minh Hà, nhưng âm phủ cũng đáng sợ không kém. Một khi âm phủ chiếm được Tây Vực thì không cần tôi nói, chắc mọi người đều biết rõ hậu quả!”
“Vì vậy, tôi khuyên các vị nên từ bỏ lợi ích cá nhân, tập trung vào đại cục!”
Mỗi lần Điền Văn nghe đến câu tập trung vào đại cục, mặt hắn đều nóng lên.
“Caseus, anh có nghĩ tới thân phận của tôi không? Để một tên tiểu bối sai bảo, sau này làm sao tôi dám nhìn người khác!” Điền Văn nói với vẻ không cam lòng.