Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là mấy thằng ranh con mà thôi!

Mãi tới bây giờ, ông cụ Thành vẫn tự cho rằng tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của cụ ta!

“Vĩnh Chí! Khởi động Vạn Kiếm Đại Trận!”

Cùng với tiếng gầm đầy phẫn nộ của ông cụ Thành, Thành Vĩnh Chí vội vàng chạy về phía giữa sườn núi, đẩy với sức mạnh cực lớn vào trong sơn cốc!

Trong nháy mắt, vô số tia sát khí đột nhiên dâng lên giữa đất trời, bao trùm kín cả toà Thái Sơn vào bên trong.

Vạn Kiếm Đại Trận không giống với Hộ Sơn Đại Trận, Hộ Sơn Đại Trận chỉ có tác dụng bảo hộ, nhiều nhất chỉ có thể chặn kẻ địch ở bên ngoài sơn môn!

Mà Vạn Kiếm Đại Trận lại có thể giết chết hết tất cả những kẻ xông vào!

Có thể nói, chỉ cần Vạn Kiếm Đại được khởi động, vậy thì mấy người Tư Mã Tư sẽ trở thành cá trong chậu, đừng hòng rời khỏi Thái Sơn!

Một lần chỉ tay của ông cụ Thành sắc nhọn như kiếm, lúc chỉ tay về phía Tư Mã Tư, kiếm khí xung quanh xoay chuyển trên không, từ đầu tới cuối cũng không hạ xuống!

Ông cụ Thành không khỏi kinh ngạc, lẽ nào Vạn Kiếm Đại Trận cũng bị người ta giở trò hay sao?

Lúc này, không chỉ có lòng ông cụ Thành chùng xuống mà ngay cả mấy người Thành Vĩnh Chí cũng ớn lạnh.

Bây giờ cảnh giới của ông cụ Thành giảm sút, dựa vào Vạn Kiếm Đại Trận, đương nhiên có thể bảo đảm cho nhà họ Thành được bình an, thế nhưng nếu như không có Vạn Kiếm Đại Trận tương trợ, với năng lực của một mình ông cụ Thành thì sao có thể bảo vệ được cả nhà họ Thành chu toàn cơ chứ?

Hơn nữa, chiến trường lại đặt ở ngay trên địa bàn của nhà họ Thành, dù bọn họ muốn tháo chạy thì cũng chẳng có nơi nào để đi!

“Bây giờ thì sao? Nhà họ Thành của ông còn có thể bình an vô sự nữa không? Cũng không nhìn xem ông đang làm đồng đội với đám người như thế nào, so với những người này thì ông quá non nớt rồi!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn cảnh tượng ngay trước mắt.

“Khổng Tề Thiên, ông còn không mau ra tay?”

Ông cụ Thành nghe vậy thì lập tức nhìn về phía Khổng Tề Thiên.

Đúng lúc này, chỉ thấy cuộn trúc trong tay Khổng Tề Thiên đột nhiên phát ra tia sáng dị thường!

Thứ mà ông ta đang cầm chính là cổ quyển “Luận Ngữ”!

Mà bên trong cổ quyển Luận Ngữ còn bao hàm trận pháp vô thượng mà Thiên Đạo Minh Ước tặng cho nhà họ Khổng!

Thứ thật sự phá bỏ Vạn Kiếm Trận Pháp và Thái Sơn Hộ Sơn Trận Pháp chính là cuộc trúc trong tay Khổng Tề Thiên này!

Không một ai có thể ngờ được Khổng Tề Thiên lại tận dụng cơ hội lên núi chơi để giải trừ đại trận của nhà họ Thành!

Điều này đồng nghĩa với việc loại trừ tất cả kết giới phòng ngự của cả Thái Sơn trong vô hình, vậy nên người của Cửu U Cung mới có thể giống như tới chốn không người, đột nhiên xuất hiện trên đỉnh Thái Sơn!

“Rốt cuộc tại sao mấy người lại muốn dồn nhà họ Thành chúng tôi vào chỗ chết! Nhà họ Thành chúng tôi không đối đãi tệ với mấy người!”, ông cụ Thành nhìn về phía hai người Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên.

Cụ ta thật sự chẳng có cách nào tưởng tượng nổi, từ lúc bắt đầu, mấy người Khổng Tề Thiên đã bày mưu tính kế với nhà họ Thành, thậm chí còn muốn xoá sổ nhà họ Thành ra khỏi thế tục!

“Ha ha ha!”

Khổng Tề Thiên nghe vậy thì ngửa mặt cười lớn.

“Ông Thành, có phải ông già tới mức lẩm cẩm rồi không, nếu như ngay cả bản thân ông cũng nói Thánh Huyết của Đế Tuấn sẽ rơi xuống đỉnh Thái Sơn này, vậy thì thà chúng tôi chiếm đoạt luôn còn hơn là mượn địa bàn của nhà họ Thành mấy người, đó không phải càng tuỳ ý hơn sao?”

“Hơn nữa, với sự tồn tại bé nhỏ như loài kiến của nhà họ Thành mấy người mà cũng dám tranh Thánh Huyết của Đế Tuấn với chúng tôi ư? Làm người phải hiểu rõ vị trí của bản thân!”

“Nếu như ông cam tâm để cho nhà họ Thành làm con chó đi bên cạnh tôi, có lẽ tôi còn có thể để lại cho nhà họ Thành mấy người một con đường sống, thế nhưng chó mà tranh đồ ăn với chủ nhân thì kết quả chỉ có một, chết!”

Thật ra kết cục mà nhà họ Thành sẽ nhận phải đã là chuyện nằm trong dự liệu của Tiêu Chính Văn từ lâu!

Nhà họ Tư Mã hay nhà họ Khổng, có ai là dễ đối phó cơ chứ?

Hơn nữa so với thủ đoạn thâm độc của mấy thế gia lớn này, chút toan tính của ông cụ Thành rõ ràng không đáng để nhắc tới!

“Anh ta nói không sai, ông cũng quá ngây thơ rồi, cũng không nghĩ thử xem nhà họ Khổng là những người ở đẳng cấp nào? Lý Đường tại sao lại suy bại, có lẽ ông cũng hiểu rõ hơn bọn họ nhỉ!”

“Nếu như An Lộc Sơn không có môn đồ nhà họ Khổng tương trợ, hắn dám tạo phản sao? Không có nhà họ Khổng đứng phía sau ủng hộ, Sử Tư Minh dám thông đồng làm bậy với hắn hay sao?”

“Đối đãi với chủ nhân của mình cũng có thể thất tín bội nghĩa, huống hồ chỉ là nhà họ Thành bé nhỏ mấy người!”

Cuối cùng Tiêu Chính Văn lại liếc nhìn ông cụ Thành và đám người nhà họ Thành, sau đó tiến lên trước một bước, vào khoảnh khắc thân ảnh của Tiêu Chính Văn sắp biến mất, Thành Hân Nhi đột nhiên tiến lên trước, lớn tiếng hô lên: “Anh Tiêu!”

Bước chân của Tiêu Chính Văn hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía Thành Hân Nhi, trầm giọng nói: “Đi thôi!”

Nói xong anh quay người rời đi!

Thành Hân Nhi quay đầu liếc nhìn đám người nhà họ Thành, thở dài một tiếng rồi cũng bước nhanh theo sau.

Người nhà họ Thành vẫn đều sống trong giấc mộng đẹp mà mình thêu dệt nên!

Ngay cả lớp thanh niên vừa mới bước vào trong xã hội bên trong thế tục đều hiểu rõ một đạo lý, đừng làm đồng đội với kẻ ác!

Ác này không phải là gian ác mà là quỷ kế đa đoan, lời nói không đáng tin.

Hai người Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư xuất thân từ thế gia như thế nào, trong lòng ông cụ Thành cũng hiểu rõ!

Thế nhưng cụ ta lại đang mơ một giấc mộng đẹp không thực tế như thế này, căn bản không đáng để Tiêu Chính Văn đồng tình và thương hại!

Từ lúc bắt đầu, nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đã có ý đồ xấu với nhà họ Thành, mà Quảng Lăng Tử đương nhiên cũng vui mừng thấy chuyện thành, rất nhanh đã thông đồng làm bậy với nhau, còn ông cụ Thành lại chẳng biết gì hết.

“Chúng ta cũng đi thôi! Chẳng bao lâu nữa, ngay cả thành phố Thái Sơn cũng sẽ bị ảnh hưởng!”, Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn về phía Võ Anh Hào.

Từ đêm ngày hôm trước, Tiêu Chính Văn đã thông báo với giới chính trị mau chóng phân tán đám người trong thành phố Thái Sơn, sáng sớm ngày hôm nay, cả thành phố Thái Sơn đã trở thành một thành phố trống không!

Đúng vào lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng rít gào của ông cụ Thành: “Cậu Tiêu! Cậu Võ! Xin nể tình nhà họ Thành chúng tôi có công bảo vệ cho Thái Sơn mà giúp nhà họ Thành chúng tôi với!”

“Đợi sau này, nhà họ Thành chúng tôi…”

“Ông Thành, ban nãy ông đã nói rồi, Tiêu Chính Văn tôi có tài cán gì để tương trợ nhà họ Thành mấy người đây? Hơn nữa, loại người không thức thời như Tiêu Chính Văn tôi cũng không xứng để ở lại Thái Sơn!”

Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chính Văn cắt lời ông cụ Thành.

Nghe thấy lời này của Tiêu Chính Văn, ông cụ Thành như bừng tỉnh ngộ!

Cụ ta hiểu rõ thủ đoạn của người nhà họ Khổng thâm độc tới độ nào hơn bất cứ ai!

Để không bị lan truyền ra ngoài, Khổng Tề Thiên tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ người nào thuộc nhà họ Thành rời đi!

Nếu như nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã ra tay trước thì nói lên rằng họ đã có chuẩn bị từ sớm, nói không chừng chẳng bao lâu nữa, viện binh ở vùng ngoài lãnh thổ xa xôi của bọn họ sẽ tìm tới, tới lúc đấy, cả Thái Sơn sẽ máu chảy thành sông, nhà họ Thành bọn họ cũng bị tiêu diệt từ đó!

Vào lúc này cũng chỉ có Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào mới có thể giữ lại một con đường sống cho nhà họ Thành!

Dù gì sau lưng Tiêu Chính Văn vẫn có huyết tộc, mà thực lực của nhà họ Võ cũng không thể xem thường!

“Hừ, vẫn nên để Quảng Lăng Tử giúp ông đi, không phải ông vẫn luôn khen Quảng Lăng Tử có thiên tư hơn người, núi Huệ Mi càng có thể lập lại trật tự hay sao? Nhà họ Võ chúng tôi căn bản chẳng là gì!”

Không đợi Tiêu Chính Văn lên tiếng, Võ Anh Hào đã cười lạnh lùng, sau đó đạp trên vầng sáng rời đi với Tiêu Chính Văn.

Cùng lúc này, trên bầu trời ánh sao lấp lánh, những vầng trăng sáng tỏ đồng thời dâng cao!

Nhìn thấy cảnh tượng này, gần như cả võ tông Hoa Quốc đều ngây ra!

Cao thủ của Thiên Cung Bắc Cực trở về thế tục tập thể rồi!

Từng vầng trăng sáng đó căn bản không phải mặt trăng thật sự mà là ánh sáng huyền diệu phát ra từ vùng ngoài lãnh thổ, xuyên qua bầu trời rồi phản chiếu lại thế tục!

“Thiên Cung Bắc Cực trở về thế tục rồi?”

Không ít người kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người không tự chủ được mà run lên!

Triệu Kế Hồng bên trên Tung Sơn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cũng sợ tới phát run.

Ông cụ Thành đứng đầu thì càng sợ tới độ cả người đầm đìa mồ hôi lạnh!

Nhà họ Thành sao có thể so bì được với cả Thiên Cung Bắc Cực?

“Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào thì tính sao?”, Quảng Lăng Tử quay đầu nhìn Tư Mã Tư.

“Hừ, muốn chạy, không dễ như vậy đâu, lần này, cả Hoa Quốc đều là của chúng ta rồi!”, Tư Mã Tư khẽ siết tay, cười lạnh lùng nói.

Điều cả Thiên Cung Bắc Cực trở về thế tục chính là muốn hạ luôn giới chính trị Hoa Quốc, sau khi có được Thánh Huyết của Đế Tuấn sẽ lập tức truy sát Tiêu Chính Văn để đoạt lấy ba trái tim rồng từ anh!

Tiếp đó sẽ hành động để tìm kiếm di tích Long tộc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK