Vẻ mặt Khương Thần kinh ngạc: “Bố, bố điên à? Bảo con xin lỗi anh ta á? Nếu đồn ra ngoài thì sau này con còn mặt mũi nào ở Tu Hà nữa chứ?”
Khuôn mặt Khương Học Bác đầy vẻ cương quyết: “Quỳ xuống, xin lỗi, nếu không mày đừng gọi tao là bố nữa”.
Khương Thần quỳ xuống, cúi đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Anh rể, em xin lỗi vì hành động vừa nãy. Em không biết ăn nói, mong anh rộng lượng bỏ qua, đừng trách em”.
Khương Vy Nhan kéo áo Tiêu Chính Văn, nói: “Chính Văn, hay là để bố mẹ em qua ở cùng nhé?”
Tiêu Chính Văn gật đầu.
Khương Vy Nhan vui vẻ chạy về phía Khương Học Bác, an ủi ông ta: “Bố, bố về biệt thự với bọn con đi. Biệt thự rộng lắm, thêm mấy người cũng không sao”.
Khóe mắt Khương Học Bác ánh lên nụ cười, gật đầu.
Khương Học Bác tiến lên nhỏ giọng nói với Tiêu Chính Văn: “Con rể, liệu con có thể dùng các mối quan hệ của con, giúp nhà họ Khương vượt qua cửa ải khó khăn này được không? Dù sao thì với tầm ảnh hưởng của nhà họ Đàm Thượng Hỗ, cũng chẳng ai dám hợp tác với nhà họ Khương cả”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, đồng ý giúp đỡ.
Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lý Trường Thắng, là người giàu nhất Tu Hà, chắc chắn ông ta có cách.
“Tìm cho nhà họ Khương một lô vật liệu giúp tôi”, Tiêu Chính Văn nói.
“Cậu Tiêu, nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ đã hạ lệnh cấm, sợ là lần này không ai dám đắc tội với bọn họ”.
Phía Lý Trường Thắng cũng rất sốt ruột.
“Tôi không cần biết, tôi chỉ muốn nhìn thấy kết quả khiến tôi hài lòng”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Cậu Tiêu, tôi biết rồi, chắc chắn tôi sẽ làm được”.
Lý Trường Thắng đáp lại.
Tiêu Chính Văn tắt máy, còn chưa cất điện thoại vào túi thì lại có cuộc gọi đến.
“Tinh tinh tinh!”
Tiếng chuông vang lên, Tiêu Chính Văn mở máy, là Tống Hậu Lượng gọi đến.
“Anh Tiêu, không hay rồi, ông hai nhà họ Đàm đã đến Tổng Cục chấp pháp, hình như là đến bảo lãnh cho Đàm Tử Thạch và Lưu Lôi”.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói gấp gáp của Tống Hậu Lượng.
“Anh có thể giữ được chân bọn họ không?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Tống Hậu Lượng trầm mặc một giây mới nói: “Nhưng tôi sợ lần này ông hai nhà họ Đàm có chuẩn bị mà đến, tôi sợ không giữ chân được lâu, dù sao thì gia chủ nhà họ Đàm cũng là tổng tư lệnh của Tổng Cục chấp pháp Thượng Hỗ, thậm chí còn cao hơn tôi một bậc”.
Tiêu Chính Văn trả lời: “Cố gắng giữ chân, tôi đến ngay đây”.
Tống Hậu Lượng trầm tư đáp: “Được, nhất định tôi sẽ cố gắng”.
Tiêu Chính Văn lập tức đến ngay Tổng Cục chấp pháp Tu Hà, nhà họ Đàm dám vươn tay đến tận Tu Hà, vậy thì anh sẽ chặt đứt đôi tay này.
Cùng lúc đó, Đàm Bát Diệu đã ngồi xe riêng, đến Tổng Cục chấp pháp Tu Hà.
Theo đuôi xe riêng là từng chiếc xe con màu đen.
Mọi người trên xe con vẻ mặt đằng đằng sát khí, rõ ràng đều là những người biết võ Đàm Bát Diệu cử tới.
Đàm Bát Diệu nói với tài xế: “Sao rồi? Hiện giờ chắc là Trần Kiệt đã đến nhà họ Khương rồi nhỉ? Có tin gì báo về không?”
Tài xế trả lời: “Trần Kiệt vẫn chưa báo tin gì về, nhưng ông yên tâm đi, ông còn không rõ về bản lĩnh của Trần Kiệt sao? Chờ chúng ta đến Tổng Cục chấp pháp Tu Hà, chắc chắn anh ta sẽ mang đầu của Tiêu Chính Văn làm quà tặng cho thiếu gia, chúc mừng thiếu gia bình an ra tù”.
Đàm Bát Diệu gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Khoảng mười phút sau, cuối cùng Đàm Bát Diệu cũng đã đến Tổng Cục chấp pháp Tu Hà.
Hình như Tổng Cục chấp pháp đã biết hôm nay Đàm Bát Diệu sẽ đến, đến mức bọn họ đóng chặt cửa, không cho ra vào.
Tổng Cục chấp pháp rộng lớn như vậy mà không một ai đón tiếp, xung quanh im phăng phắc.
Đàm Bát Diệu lên tiếng luôn: “Tống Hậu Lượng, Đàm Bát Diệu tôi đến rồi đây, hôm nay tôi muốn xem xem rốt cuộc tổng tư lệnh Tống cơ to đến mức nào! Còn không ra nghênh đón sao?”
Tổng Cục chấp pháp vẫn không có phản hồi gì, cứ như chốn không người.
Đàm Bát Diệu vung tay lên, hạ lệnh: “Hôm nay tôi muốn xem xem rốt cuộc Tổng Cục chấp pháp Tu Hà các anh tài giỏi đến đâu! Người đâu, xông lên!”
Dưới những chiếc xe con màu đen xuất hiện từng bóng người.
“Giết!”
Bọn họ cầm dao phay hoặc gậy sắt, xông về phía Tổng Cục chấp pháp Tu Hà.
“Soạt soạt soạt!”
Nhất thời, trên tường của Tổng Cục chấp pháp Tu Hà xuất hiện từng bóng người, tất cả bọn họ đều mặc quân phục, tay cầm súng tiểu liên, họng súng chĩa vào người của Đàm Bát Diệu.
Nhất thời, đám thuộc hạ áo đen của Đàm Bát Diệu gần như đều dừng bước.
Dưới họng súng, không ai muốn trở thành vật hi sinh cả.
Tống Hậu Lượng cầm loa, hét lớn với Đàm Bát Diệu: “Anh Đàm, lâu rồi không gặp! Không ngờ anh lại đến nhanh như vậy, còn dẫn theo bao nhiêu thuộc hạ. Nếu như đến làm khách thì Tổng Cục chấp pháp nhỏ bé như chúng tôi không chứa được nhiều người như vậy đâu, còn nếu như đến để gây chuyện thì hãy cân nhắc xem anh có thực lực đó hay không”.
Đàm Bát Diệu chậm rãi lên tiếng: “Anh điên rồi, anh đây là muốn đối đầu đến cùng với nhà họ Đàm chúng tôi sao?”
Tống Hậu Lượng gật đầu: “Anh hãy rời khỏi Tu Hà đi, tôi sẽ coi như các anh chưa từng đến đây. Nếu anh còn không thức thời, chờ người có máu mặt đến thì sợ là cả nhà họ Đàm các anh sẽ bị xóa sổ”.
Đàm Bát Diệu cười dữ tợn: “Người có máu mặt? Tôi muốn xem xem rốt cuộc người có máu mặt trong miệng anh là ai! Dù to thì có to bằng nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ không! Dù to thì có to bằng tướng quân chiến khu không!”
Tống Hậu Lượng lắc đầu: “Anh Đàm, bây giờ anh quay đầu còn kịp đấy, nếu không chắc chắn anh sẽ hối hận!”
Đàm Bát Diệu cho người mang báu vật gia truyền của nhà họ Đàm lên.
Tống Hậu Lượng nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ, sắc mặt tỏ vẻ khó hiểu.
Đàm Bát Diệu mở chiếc hộp, lấy ra một miếng ngọc bội, trên đó viết chữ Cổ.
Tống Hậu Lượng thấy trên ngọc bội có chữ Cổ, ánh mắt vô cùng chấn động.
Nhà họ Cổ là một gia tộc lớn mạnh của chiến khu Giang Nam, là phân khu lớn nhất trong số năm phân khu của chiến khu Đông Nguyên.
Tư lệnh đầu tiên của chiến khu Giang Nam chính là người nhà họ Cổ, còn quân Cổ Long lại càng là đội quân át chủ bài của chiến khu Giang Nam.
Nghe đồn, quân Cổ Long chính là đội quân khởi đầu của chiến khu Giang Nam, dưới sự dẫn dắt của đại tướng quân Cổ, có uy danh nổi như cồn trong chiến khu Giang Nam.
Tống Hậu Lượng nói: “Không ngờ nhà họ Đàm lại lấy tín vật này ra”.
Đàm Bát Diệu nói tiếp: “Năm đó ông tổ nhà họ Đàm chúng tôi có ơn với nhà họ Cổ, gia chủ nhà họ Cổ đã tặng một miếng ngọc bội làm tín vật và để lại một lời hứa. Nếu nhà họ Đàm gặp nạn, nhà họ Cổ sẽ ra tay cứu giúp. Hôm nay, tôi muốn xem xem Tu Hà có ai có thể ngăn cản được tôi”.
Tống Hậu Lượng bật cười: “Anh Đàm, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng mà, không cần phải làm lớn chuyện đâu”.
Đàm Bát Diệu chẳng thèm nể mặt: “Tống Hậu Lượng, tôi khuyên anh hãy cân nhắc cho kĩ, rốt cuộc anh còn muốn cái chức tổng tư lệnh Tổng Cục chấp pháp này nữa không. Chỉ cần một câu nói của đại tướng quân nhà họ Cổ, thì anh sẽ từ thiên đường rơi xuống địa ngục”.
Tống Hậu Lượng trầm tư một lát, không nói gì.
Nhà họ Cổ ở chiến khu Giang Nam thực sự là có sức đe dọa quá lớn.