Viên Văn Sinh vẫn không từ bỏ, cuối cùng để lại một câu: “Muốn thành người đứng đầu Tu Hà, hay muốn thành người tầm thường, cả đời tầm thường, nghĩ kĩ rồi tới tìm tôi, đừng chọn sai con đường. Nhà họ Viên chúng tôi đã tạo điều kiện cho ông, đây cũng là cơ hội cuối cùng của ông”.
Dứt lời, Viên Văn Sinh quay người rời khỏi quán cà phê Hương Mễ, để lại một mình Khương Văn Kỳ.
Ông ta vẫn ở lại quán cà phê Hương Mễ, ngồi nguyên chỗ cũ.
Ông ta thất thần ngồi đó nhìn lọ thuốc.
Khương Văn Kỳ ngồi tới khi trời chập tối, mới cầm lấy lọ thuốc rời khỏi quán cà phê Hương Mễ.
Sau khi ra khỏi quán, Khương Văn Kỳ mới lựa chọn nhắn tin cho Viên Văn Sinh: “Tôi làm, cho tôi thời gian. Đến lúc đó, các ông đừng nuốt lời!”
Viên Văn Sinh trả lời: “Đợi ông làm xong mọi thứ, lấy được sự ủng hộ của Khương Thái Xương, nhà họ Viên chúng tôi nhất định sẽ giúp ông sớm ngày đoạt lại quyền lực ở nhà họ Khương, để nhà họ Khương trở thành gia tộc có thế lực hạng nhất ở Tu Hà”.
Khương Văn Kỳ nhìn lên ngôi sao sáng trên bầu trời, thở dài thườn thượt.
Tiêu Chính Văn, nhất định sẽ có ngày tôi bắt cậu nợ máu phải trả bằng máu.
Nói ra thật buồn cười, chả ai muốn gánh tội danh giết bố cả.
Bọn họ thà rằng quy tội danh này lên một kẻ thù không liên quan còn hơn là trở thành kẻ giết người.
Khương Văn Kỳ có lẽ chính là loại người hài hước như vậy.
…
Chuyện ở Tu Hà đã không che giấu được tai mắt của Đồ Hiêu.
Tại Dược Đô ở Giang Trung, trong một ngôi biệt thự rộng lớn, một người đàn ông mặc chiến bào đang ngồi trên ghế khắc hình rồng.
Người đàn ông này chính là Đồ Hiêu, một kẻ ngày đêm mong chờ được giẫm đạp Tiêu Chính Văn dưới chân.
Từ khi ông ta rời khỏi quân đội Bắc Lương tới nay, đã trở thành một vị tướng quân của Dược Đô, Giang Trung.
Những năm này, ông ta luôn muốn đạp Tiêu Chính Văn xuống, nhưng vẫn chưa có cách nào.
Tiêu Chính Văn vẫn luôn ở chiến khu Bắc Lương, dưới trướng còn có tám vị hổ tướng từ Long Nhất đến Long Bát, điều này khiến cho Đồ Hiêu vẫn không có cách nào ra tay được.
Từ lúc nhận được gợi ý của Xích Diệm Vương, ông ta càng muốn tới Tu Hà giết chết Tiêu Chính Văn.
Vì vậy, ông ta thậm chí còn phái đại tướng dưới trướng của mình, là Phi Tiêu ra tay.
Nhưng kết quả lại không thành công như ông ta tưởng tượng.
Dưới trướng Đồ Hiêu có ba vị tướng hùng mạnh, Ngô Giai và Ngô Kỳ, cuối cùng là Phi Tiêu đã bị nổ banh xác.
Lúc này, Ngô Giai nói với Đồ Hiêu: “Tướng quân, tướng quân Phi Tiêu không hoàn thành nhiệm vụ, bị bom nổ chết rồi. Hơn nữa, mạng lưới tình báo của chúng ta ở Tu Hà cũng bị tên Tiêu Chính Văn phá hoại”.
Ngô Kỳ cung kính nói: “Ngoài ra, Tiêu Chính Văn thậm chí còn tập hợp năm mươi nghìn binh lính ở chiến khu Tu Hà, chuẩn bị đánh vào Dược Đô, khoảng một ngày sau có thể sẽ tới Dược Đô”.
Mặt Đồ Hiêu sa sầm, nói: “Đồ vô dụng, một lũ vô dụng! Một tên Tiêu Chính Văn cỏn con, bên cạnh không có ba nghìn quân Phá Long Bắc Lương mà các cậu cũng không giải quyết nổi!”
Ngô Giai nói: “Tướng quân, chúng ta vẫn nên tính toán kế hoạch càng sớm càng tốt, nếu không, đợi Tiêu Chính Văn dẫn theo năm mươi nghìn quân lính tiến vào, e là lúc đó sẽ thành chiến trường đẫm máu, không thể tránh khỏi”.
Đồ Hiêu đứng dậy, để lộ dáng người cao lớn: “Sao, các cậu sợ rồi à? Cho dù năm mươi nghìn binh lính của Tiêu Chính Văn có tới thì binh lính của tôi cũng phải là phường ăn hại đâu”.
Ngô Kỳ nói thẳng: “Nhưng binh lính của Dược Đô ở Giang Trung chỉ có hai mươi nghìn, nếu Tiêu Chính Văn thật sự dẫn quân đánh vào, e là chúng ta không chống đỡ nổi một ngày”.
Đồ Hiêu nổi trận lôi đình.
Ngô Giai nghĩ ra một cách: “Thuộc hạ có kế này, có thể dùng được”.
Đồ Hiêu nói: “Mau nói!”
Ngô Giai nói tiếp: “Khi Tiêu Chính Văn phái đại quân tới đây, nếu chúng ta có thể chém được đầu của kẻ cầm đầu, thì năm mươi nghìn quân đó chỉ là chuyện nhỏ. Theo thuộc hạ thấy, Dược Đô ở Giang Trung vừa hay có một buổi đấu giá, chi bằng chúng ta dùng kế gậy ông đập lưng ông, để Tiêu Chính Văn phải chết ở Được Đô của Giang Trung”.
Đồ Hiêu nói: “Được, cứ làm vậy đi!”
Ngô Giai tiếp tục nói: “Nếu như vậy thì tướng quân hãy đích thân viết thư mời, để Tiêu Chính Văn đến Dược Đô, Giang Trung”.
Đồ Hiêu vội vàng tới phòng làm việc lấy thư mời đặc biệt của buổi đấu giá Dược Đô gửi cho ông ta, rồi lại viết một lá thư sai người gửi cho Tiêu Chính Văn ở Tu Hà.
…
Từ sau khi giải quyết xong việc nhà họ Khương, Tiêu Chính Văn vẫn luôn ở biệt thự Thương Hải Số Một, ở bên cạnh Khương Vy Nhan.
Niềm vui khi tìm lại thứ suýt nữa đã mất đi, cứ vây quanh Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan suýt nữa bị bom nổ tan xương nát thịt, giờ đã an toàn nhờ Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn vẫn luôn ôm cô trong lòng, sợ rằng cô sẽ biến mất.
Ngay cả Khương Vy Nhan cũng nói, chồng à, anh dính người quá.
Tiêu Chính Văn cũng nói, sao không dính người được, vợ anh xinh đẹp thế này cơ mà, phải đề phòng lang sói hổ báo ngoài kia chứ.
Lúc này, Long Nhất đưa một lá thư mời tới, là Đồ Hiêu của Dược Đô, Giang Trung đích thân viết thiệp mời.
“Chủ soái Tiêu, Đồ Hiêu tôi cung kính mời cậu đến dự buổi đấu giá ở Dược Đô, Giang Trung. Thay tôi gửi lời hỏi thăm đến vợ cậu, cũng chúc con gái cậu vui vẻ khỏe mạnh!”
Ký tên: Đồ Hiêu.
Trong lá thư còn có một thiệp mời đặc biệt, bên trên viết Buổi đấu giá Dược Đô.
Long Nhất nói: “Chủ soái, Đồ Hiêu có thể đã phát hiện ra năm mươi nghìn binh lính của chúng ta, dựa vào những binh lính mà ông ta có thể nắm trong tay nhất định là không địch nổi chúng ta. Cho nên ông ta mới muốn mời chủ soái tới, sau đó bắt lấy chủ soái, ép năm mươi nghìn binh lính của chúng ta phải lùi bước”.
Tiêu Chính Văn trầm mặc, anh hỏi Khương Vy Nhan suy nghĩ của cô: “Vy Nhan, em có muốn tới Dược Đô ở Giang Trung không?”
Khương Vy Nhan cười dịu dàng: “Đương nhiên là muốn rồi, dù sao thì công ty Na Na của chúng ta cũng muốn phát triển về mảng y dược mà, nếu có thể thông qua buổi đấu giá này giao lưu với các doanh nghiệp hàng đầu về y dược, biết đâu lại có thể hợp tác với bọn họ, vậy thì công ty Na Na của chúng ta nói không chừng sẽ càng ngày càng phát triển về mặt dược phẩm”.
Long Nhất khuyên nhủ: “Chủ soái, chủ mẫu, hay là suy nghĩ lại đi. Đây có thể là mưu kế của Đồ Hiêu, dù sao Dược Đô, Giang Trung cũng là địa bàn của Đồ Hiêu. Nếu chủ soái gặp nguy hiểm ở Dược Đô, thì sẽ không kịp cứu viện!”
Khương Vy Nhan lo lắng nói: “Nếu gặp nguy hiểm thì chúng ta đừng đi nữa!”
Mặc dù Khương Vy Nhan cũng rất mong chờ có thể đi thực nghiệm trong buổi đấu giá ở Dược Đô, nhưng nếu thật sự nguy hiểm tới tính mạng của Tiêu Chính Văn thì cô lại không muốn đi.
Người một nhà bình an, là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Ít nhất thì trong mắt Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn và Na Na quan trọng hơn tất cả, bao gồm cả sự nghiệp sau này của bản thân cô.
Tiêu Chính Văn nắm chặt tay Khương Vy Nhan, nói: “Em muốn đi thì anh đi cùng em. Dù có vào đầm rồng hang hổ đi chăng nữa, có anh ở bên, không ai có thể khiến em bị thương cả”.
Khương Vy Nhan rất cảm động.
Long Nhất nói: “Chủ soái, hay là để Long Nhất thay anh đi dự buổi đấu giá này! Bắc Lương không thể một ngày không có chủ, quân Phá Long cũng không thể một ngày không có chủ!”
Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Long Nhất, nghiêm túc nói: “Quân Phá Long, núi đao biển lửa có nơi nào chưa từng đi qua?”
Long Nhất nói: “Quân Phá Long, không có lính đào ngũ!”
Tiêu Chính Văn nói: “Chúng ta băng qua rừng đen, đã từng sợ chưa?”
Long Nhất nói: “Chưa từng sợ!”
Tiêu Chính Văn nói: “Chúng ta băng qua những rặng núi ma quỷ, đã từng sợ chưa?”
Long Nhất tiếp tục trả lời: “Chưa từng sợ!”