Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2601: Biển Oán

Suy cho cùng, tin tức này được truyền ra từ phương Bắc âm phủ Hoa Quốc, thế lực ở phương Bắc có thể đếm trên đầu ngón tay, ngoài Hạo Thiên ra thì còn ai có sức mạnh như vậy?

Ngay sau đó, lại có tin tức truyền đến, vào ngày hẹn chiến với Abe Seimei, Huyết Ô Trì tĩnh lặng ngàn năm chợt nổi lên một ngọn sóng lớn.

Hơn nữa, sát khí màu máu gần như bao phủ cả phương Bắc.

Điều quan trọng nhất là cái xác nổi trên Huyết Ô Trì hàng trăm năm qua đã không cánh mà bay.

Quả thật có liên quan đến Hạo Thiên.

Không ai tin Hạo Thiên chết đi sống lại, ngay cả ở âm phủ cũng không có chuyện trở về từ cõi chết.

Nhưng xác của Hạo Thiên đã không cánh mà bay, có nghĩa là chuyện này chắc chắn có liên quan đến Hạo Thiên.

Ngoài các gia tộc lớn ở phương Bắc có liên quan đến Hạo Thiên ra thì chỉ có điện Minh Vương luôn ẩn thế mà thôi.

Trong chốc lát, không ít người đều hướng sự chú ý về điện Minh Vương.

Vừa có liên quan đến Hạo Thiên, vừa có sức mạnh khiêu chiến với Vy Hào, ngoại trừ điện Minh Vương ra thì không còn ai khác.

Nếu không, các gia tộc phương Bắc cũng sẽ không năm bè bảy mảng, mà bị thế gia này thống nhất từ lâu rồi.

“Xem ra khả năng lớn là cao thủ do điện Minh Vương phái tới!”

“Đúng vậy! Ngoại trừ điện Minh Vương ra thì còn ai có sức mạnh và khí thế như vậy?”

“Xem ra lần này điện Minh Vương cũng muốn nhân cơ hội để mở rộng sức ảnh hưởng của mình, vận may lần này của Vy Hào thật sự không tốt lắm!”

Trong khi mọi người đang bàn tán xôn xao thì đã có không ít thế gia bắt đầu phái người đến điện Minh Vương để thăm dò tin tức.

Nhưng đám người kia còn chưa kịp tìm đến điện Minh Vương thì phía điện Minh Vương đã phái người lên tiếng.

Chuyện này không liên quan gì đến điện Minh Vương.

Tin tức này vừa truyền ra ngoài, tứ phương đều chết lặng.

Điện Minh Vương dám đùa giỡn chuyện này sao? Nếu không phải điện Minh Vương thì là ai?

“Mọi người đừng hiểu lầm, từ đầu đến cuối điện Minh Vương chúng tôi chưa từng có tiếp xúc gì với Vy Hào, chứ huống chi là thù oán, càng không có lý do gì phái người đánh Vy Hào!”

Một vị trưởng lão của điện Minh Vương công khai lên tiếng, còn cố ý lớn tiếng để phía Vy Hào nghe thấy.

Bỗng chốc toàn bộ sự việc còn trở nên kỳ lạ và khó đoán hơn.

Lúc này, trong một ngôi nhà cổ ở Vy Hào, một người đàn ông tóc dài đang đứng kiêu hãnh trên biển Oán Tam Thế.

Nhìn sóng dữ trong biển Oán, người đàn ông tóc dài lại vững vàng như núi.

Biển Oán Tam Thế là đường nối giữa âm phủ Hoa Quốc và âm phủ Vy Hào, nước biển đen kịt nhìn mãi không thấy bờ!

Dưới những cơn sóng khổng lồ, có vô số xác chết đang vùng vẫy dưới đáy biển!

Người đàn ông tóc dài đứng dưới cơn sóng lớn, nhưng cơn sóng đen tuyền không thể chạm vào một góc áo của hắn.

Thực ra cảnh tượng này không có gì là lạ đối với cao thủ.

Nhưng lúc này lại thu hút sự chú ý của rất nhiều cao thủ.

Hai bên bờ biển đông nghịt người, vô số người căng thẳng nhìn người đàn ông này, thậm chí trong đám người còn có không ít cao thủ Đại Đế.

Những người đang xem đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bởi vì người đàn ông trước mặt không hề dùng trận pháp, cũng không có khí tức bảo vệ, mà đứng trên biển Oán với tư thái của một người bình thường.

Biển Oán khác với nước biển bình thường, nó sinh ra từ lòng oán hận của con người.

Ngay cả cao thủ Nhân Hoàng cũng không thể đi trên sóng, chỉ có những cao thủ Đế Cảnh trở lên mới có thể đứng trên mặt biển với khí tức hộ thân.

Nhưng lúc này, người đàn ông tóc dài này lại không dùng đến tu vi hay phương thức nào mà vẫn có thể đứng kiêu ngạo trên biển Oán với tư thái của một người bình thường.

Chỉ riêng điều này cũng đã khiến mọi người kinh ngạc.

“Ông nội ơi, người đó là ai?”

Trong đám người, một cô bé chỉ vào người đàn ông tóc dài trên biển Oán, hỏi ông lão tóc trắng bên cạnh.

“Người này chính là Abe Seimei nổi tiếng ở Vy Hào!” ông lão tóc trắng thở dài.
Chương 2602: Nhầm lẫn

“Người đó đứng trên biển làm gì vậy? Có phải bố hay mẹ người đó rơi xuống biển rồi không?” cô bé hỏi với giọng trẻ con.

“Khụ khụ khụ…”

Ông lão ho dữ dội khi nghe cô bé hỏi.

“Nói năng lung tung! Có thể đứng trên biển Oán với tư thái của một người bình thường chính là minh chứng cho sức mạnh! Cháu hiểu gì chứ!”

Ông lão cau mày trách mắng.

Lúc này, không ít người bay lên cao, chăm chú quan sát Abe Seimei.

“Nghe nói Abe Seimei đã lĩnh ngộ được Quy Chân, vô niệm chấn động trời đất, đã đạt đến cảnh giới người là trời, trời là người, trời và người hợp nhất!”

Người bên cạnh cũng bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.

Sự thật quả đúng như người này nói, chỉ cần lĩnh ngộ được Quy Chân thì không khác gì thần thiên thời cổ đại.

Không còn bị trời đất trói buộc nữa, mà có thể kết nối với trời đất, thậm chí là sống cùng trời đất.

Nhưng lúc Abe Seimei vừa quay người lại, một luồng ánh sáng bắn ra như chớp.

Abe Seimei bất ngờ ra tay, chặn luồng sáng ngay trước mặt mình nửa mét.

Abe Seimei mở lòng bàn tay, từ trong luồng sáng đó lộ ra một quyển sách lụa trắng tuyết.

Abe Seimei cầm quyển sách lụa lên nhìn lướt qua, trên đó có chữ thư khiêu chiến.

“Thật thú vị! Đã lâu rồi không có ai dám khiêu chiến với tôi!”

Abe Seimei quay đầu nhìn về phía Hoa Quốc, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Tôi tiếp chiến!”

Câu nói vang vọng khắp Hoa Quốc, nước biển trong biển Oán Tam Thế cũng bị hàng vạn con sóng khuấy động!

Lúc này, không chỉ cả Vy Hào mà cả Hoa Quốc cũng chấn động.

“Chủ nhân, luồng ánh sáng lúc này là thư khiêu chiến sao?”

Lúc này, một thanh niên mặc trang phục võ sĩ Vy Hào bước tới bên cạnh Abe Seimei, cau mày hỏi.

Hắn là Inoue Nosuke, một trong những đệ tử của Abe Seimei.

“Đúng vậy!”

Abe Seimei chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp.

Nghe vậy, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, đặc biệt là những cao thủ Hoa Quốc đều lộ ra vẻ nghi hoặc.

Thư khiêu chiến đến từ Hoa Quốc? Sao có thể như vậy?

Đã rất nhiều năm rồi Hoa Quốc không có cao thủ đặc biệt như vậy, trong ấn tượng của bọn họ, ngoài trừ bố con Tả Bạch Đào thì không ai có đủ tư cách để khiêu chiến Abe Seimei.

“Lẽ nào là cao thủ do âm phủ Hoa Quốc phái tới?”

“Thế lực nào phái người tới khiêu chiến thì quan trọng sao? Nếu đã nhận thư khiêu chiến thì chỉ cần ứng chiến là được!”

Abe Seimei nhìn về phía Hoa Quốc với ánh mắt vô cùng tự tin.

Nhưng Inoue Nosuke lại lộ ra vẻ châm chọc, người Hoa Quốc đâu biết trong những năm qua Abe Seimei đã biến bộ vượt bậc.

Không còn là Abe Seimei của mấy trăm năm trước nữa rồi.

Có thể nói, thực lực của Abe Seimei lúc này vô cùng đáng sợ, chỉ riêng cảnh đứng trên biển Oán Tam Thế như người bình thường cũng đủ để áp đảo toàn bộ Hoa Quốc.

Chưa kể trước đây, Abe Seimei đã có thể một mình áp đảo cả Vy Hào.

Chỉ riêng danh tiếng lừng lẫy và thành tích vô song này cũng đủ khiến cả thế giới phải bái phục!

“Chủ nhân, không biết tên nào ở Hoa Quốc không biết sống chết mà lại dám khiêu chiến với ngài?” Inoue Nosuke nhếch mép hỏi.

“Cậu cho rằng ngoài Tả Bạch Đào ra thì còn ai khác? Ngay cả con gái của ông ta cũng không dám khiêu chiến với tôi!”

Abe Seimei lạnh lùng nói.

Ông ta cho rằng trong thế hệ trẻ Hoa Quốc, không ai đủ tư cách và dũng khí này.

“Tả Bạch Đào? Chẳng phải ông ta đang chiến đấu ở vùng ngoài lãnh thổ sao?” Inoue Nosuke nghi ngờ hỏi.

“Chiến tranh ở vùng ngoài lãnh thổ đã đến hồi kết thúc rồi, bề ngoài thì ông ta đã thắng lớn, nhưng thực tế đánh được một nghìn địch thì bản thân cũng tốn thất tám trăm! Chỉ là, tôi đã đợi trận chiến này ba trăm năm rồi!”

“Đáng tiếc là trong ba trăm năm qua, sự tiến bộ Tả Bạch Đào bị hạn chế, ông ta đã nhầm khi coi tôi thành đám vô ích sự ở vùng ngoài lãnh thổ!”

Abe Seimei nói với vẻ mặt lạnh lùng.

Thực ra ân oán giữa ông ta và Tả Bạch Đào đã kéo dài hàng nghìn năm, nhưng cho đến nay, Vy Hào luôn chịu sự áp chế của Hoa Quốc, vì vậy ông ta mới đành phải chịu đựng.

Nếu Tả Bạch Đào đã chủ động tìm đường chết thì sao ông ta có thể bỏ lỡ cơ hội này!
Chương 2603: Phân cao thấp

Vậy nên nói, Abe Seimei đã chờ đợi trận giao đấu này cả mấy trăm năm, hơn nữa ân oán giữa ông ta và Tả Bạch Đào cũng có thể giải quyết triệt để được rồi!

Mà thông tin này cũng đồng thời lan truyền khắp âm phủ, bên phía Hoa Quốc cũng đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Vy Hào thêm lần nữa.

Dẫu sao trận đại chiến giống như vậy chắc chắn sẽ thu hút sự dòm ngó của không ít người, gần như vào cùng một ngày, vô số cao thủ đã đồng loạt tiến về phía Vy Hào.

Cả bầu trời Đông Hải gần như đều là những người tới xem.

Chỉ có điều, những người này không hề tiến vào phạm vi thế lực của Vy Hào mà chỉ quan sát từ xa.

Một mặt, những người này vẫn kiêng nể thực lực của Abe Seimei, không dám tuỳ ý tiến vào địa bàn của Vy Hào, mặt khác, giữa âm phủ và Abe Seimei cũng từng có ước định.

Đối phương chỉ khuất phục, thế nhưng không nói lên rằng cường giả của Hoa Quốc có thể tuỳ ý tiến vào Vy Hào.

Đặc biệt là Abe Seimei và Tả Bạch Đào là hai tự tồn tại đỉnh cao, cho dù đắc tội với bên nào thì hậu quả cũng đều không phải là thứ mà những người này có thể gánh vác được.

Đây cũng là lý do tại sao đã mấy trăm năm không có ai dám đi khiêu chiến với những cường giả đỉnh cao này, bởi vì tới lúc đó đen đủi không chỉ là bản thân mà còn có khả năng là thế lực phía sau lưng mình nữa.

Thế nhưng, trận đại chiến hiếm có như vậy, nếu như không thể tận mắt chứng kiến, đối với rất nhiều người mà nói đều sẽ ân hận cả đời!

Dẫu sao cao thủ ở cảnh giới như vậy giao đấu không phải ngày nào cũng có thể chứng kiến, dù chỉ là quan sát thì cũng có thể giúp cho bọn họ thu được rất nhiều lợi ích từ bên trong.

Bên phía Tiêu Chính Văn lúc này cũng dẫn đám người chuẩn bị xuất phát.

Diệp Thiên Thuận không chỉ thấy hơi lo lắng, mặc dù Tiêu Chính Văn có thực lực của cao thủ Thiên Cảnh, thế nhưng nơi này dẫu sao cũng là âm phủ, cơ thể mà Tiêu Chính Văn sử dụng còn lâu mới đạt được tới cảnh giới Thiên Cảnh!

Vả lại, Huyết Ồ Trì mặc dù có tác dụng bảo hộ nhất định đối với thân xác, thế nhưng đồng thời khi thân xác của con người ngâm trong tà khí và máu tanh suốt khoảng thời gian dài thì khó tránh khỏi xuất hiện vấn đề.

Loại cao thủ như vậy giao đấu, chỉ cần một chút sơ suất cũng tượng trưng cho người sống kẻ chết chứ không chỉ đơn giản là bại trận như thế nữa.

Mà từ mấy trăm năm trước, Abe Seimei đã đột phá lên Thiên Cảnh, lúc này rốt cuộc có cảnh giới ra sao, e rằng chẳng một ai biết, có điều, với thiên phú và danh tiếng của ông ta ở Vy Hào thì thấp nhất cũng ở ngưỡng Thiên Cảnh cấp hai.

Nhiêu đó cũng đã cách biệt cả một bậc cảnh giới, cũng có thể nói, Tiêu Chính Văn không chỉ phải chống lại sự trói buộc của âm phủ dành cho anh mà thân xác bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra vấn đề, vẫn phải ngược dòng chém giết!

Đổi lại là người khác, thậm chí ngay cả dũng khí ra tay cũng chẳng còn nữa, còn Tiêu Chính Văn vẫn mang dáng vẻ ngập tràn tự tin, điều này càng khiến cho Diệp Thiên Thuận lo lắng muôn phần.

“Cậu Tiêu, theo như tại hạ thấy, trận chiến này cậu phải suy xét cho cẩn thận!”, Diệp Thiên Thuận cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng.

“Phải đó, cậu Tiêu, dẫu sao thực lực của thân xác này cũng chỉ ở Đế Cảnh đỉnh cao, vẫn còn một khoảng cách nữa với Thiên Cảnh, chuyện này…”

“Đế Cảnh? Ai nói với ông?”, không để cho Chấn Bắc Vương nói hết câu, khí tức của Tiêu Chính Văn đã đột nhiên biến đổi!

Ngay tức thì, một luồng khí tức thuộc về cường giả Thiên Cảnh đột nhiên bộc phát từ dưới chân của Tiêu Chính Văn, cỗ khí tức đó áp chế cho tất cả mọi người đang có mặt chẳng thể cử động được.

Không ít người đều không tự chủ được mà quỳ một chân xuống, giống như đất trời một phương sắp đổ sụp!

Tiêu Chính Văn lập tức tiến lên trước một bước rồi biến mất tăm chỉ trong nháy mắt!

Tới cuộc chiến ở ngưỡng Thiên Cảnh giống như thế này, trước nay đều không dài dòng, chỉ cần một phương ứng chiến thì sẽ tượng trưng cho việc đại chiến kinh thiên bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ!

Mà bên trên biển Oán Tam Thế lúc này, Abe Seimei cũng tiến lên một bước, tới bên dưới tháp Bát Vũ Trấn Hồn!

Tháp Bát Vũ Trấn Hồn có lịch sử lâu đời, trải qua mưa gió cả nghìn năm vẫn sừng sững không đổ, nói là biểu tượng của Vy Hào thì cũng không quá lời!

Xung quanh tháp Bát Vũ Trấn Hồn lúc này, ánh hào quang toả khắp bốn bề, mang theo uy thế vô cùng mạnh mẽ!

Vy Hào có thể tồn tại ở âm phủ cả nghìn năm bất bại, chưa bị âm phủ tiêu diệt không thể không kể tới công của tháp Bát Vũ Trấn Hồn!

Mà trên đỉnh tháp Bát Vũ Trấn Hồn, một người đàn ông tóc đỏ mặc đồ đỏ, tay cầm dao cao ngạo đứng đó!

Ông ta chính là người đứng đầu thật sự của Vy Hào, Shuwan Douji!

Vốn dĩ người của âm phủ quản lý bên phía Vy Hào là thầy của Tensho, thế nhưng trận chiến với Hoa Quốc năm đó, thầy của Tensho đã bị công công Thuỷ Thần bên phía Hoa Quốc chém thành hai nửa chỉ với một nhát dao!

Tận mắt chứng kiến thực lực của thiên tài thượng cổ Hoa Quốc, thầy của mình lại chết thảm ngay trước mặt mình, Tensho nào còn dám thay thầy tiếp quản Vy Hào nữa?

Vậy nên tới cuối cùng Shuwan Douji mới được đẩy lên vị trí cao này!

Có thể nói, Abe Seimei có thể có ngày hôm nay đều là nhờ có Shuwan Douji dìu dắt ông ta, ngày hôm nay, Abe Seimei sẽ đại diện cho Vy Hào ứng chiến với lời thách đấu của Hoa Quốc, Shuwan Douji đương nhiên phải đích thân tới xem!

Abe Seimei lúc này cũng cảm nhận được khí tức của Shuwan Douji, cả người càng thêm hăng hái gấp trăm lần!

Chỉ cần giết chết kẻ khiêu chiến của Hoa Quốc trong trận đấu này, nói không chừng Vy Hào sẽ có thể mượn thế vực dậy, phân cao thấp với âm phủ của Hoa Quốc!
Chương 2604: Mượn xác đổi hồn

Chẳng mấy chốc, khí tức của Abe Seimei đã hoà vào làm một với tháp Bát Vũ Trấn Hồn, một luồng sát khí bộc phát từ bên trong cơ thể!

Dù là lúc Tiêu Chính Văn tới trước tháp Bát Vũ Trấn Hồn thì cũng cảm nhận được một loại áp lực vô danh!

Rõ ràng, Abe Seimei cố ý đấu với Tiêu Chính Văn ở bên dưới tháp Bát Vũ Trấn Hồn, điều này cũng đủ để nói lên sự kỹ lưỡng và cẩn trọng của Abe Seimei!

Khi Tiêu Chính Văn đáp quầng sáng tới nơi, tất cả những người tới xem trận đấu đều tự động nhường ra một con đường.

Khoảnh khắc này, gần như cả âm phủ, bao gồm cả đám người lẻn tới từ phía Minh Hà đều đổ dồn ánh mắt về phía tháp Bát Vũ Trấn Hồn.

Dù trận đấu này ai thắng ai bại thì chắc chắn vẫn sẽ được ghi vào sử sách!

“Sao bên phía Hoa Quốc lại chỉ có duy nhất một người tới ứng chiến vậy?”

“Không đúng, người đó hình như không phải Tả Bạch Đào!”

Không ít người Vy Hào khi nhìn rõ tướng mạo của Tiêu Chính Văn thì không khỏi nhíu mày thắc mắc.

“Dù anh ta là ai, tới dưới tháp Bát Vũ Trấn Hồn rồi thì ai cũng phải chết!”

Trong đám người có kẻ phát ra một tiếng cười lạnh lùng, nói.

Một bên khác, Tiêu Chính Văn đã đi tới trước tháp Bát Vũ Trấn Hồn, đứng trên hư không cao ngạo nhìn Abe Seimei!

Đồng thời, Abe Seimei cũng cẩn thận quan sát Tiêu Chính Văn.

“Vậy mà lại là một kẻ tiểu bối?”

Abe Seimei vừa nhìn đã nhận ra Tiêu Chính Văn còn chưa tới ba mươi tuổi, cũng có thể nói, người khiêu chiến với ông ta chẳng những không phải Tả Bạch Đào mà còn là một đứa nít ranh vắt mũi chưa sạch!

Đây rõ ràng chính là một sự sỉ nhục đối với ông ta!

Ba mươi năm tuổi đời thì có thể có bản lĩnh gì đây?

Thế nhưng một giây sau, không để cho Abe Seimei kịp nổi giận, một luồng khí tức quen thuộc đột nhiên dâng lên!

Người trước mắt này…

Abe Seimei lập tức hiểu ra tất cả, cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Mượn xác đổi hồn? Ha ha! Thú vị!”

Abe Seimei chậm rãi đứng lên, cũng tiến một bước về phía hư không!

Rõ ràng ông ta đã hiểu nhầm Tiêu Chính Văn, theo như ông ta, là Tiêu Chính Văn đã mượn một thân xác chưa đầy ba mươi tuổi để tới giao đấu với ông ta!

Cũng có thể nói, Tiêu Chính Văn đang cố ý giấu đi thân phận của bản thân!

Thế nhưng cho dù người này là ai, chỉ cần không phải Tả Bạch Đào thì đều chẳng thể làm ông ta bị thương dù chỉ một chút!

Ông ta là người hiểu rõ chiến lực của Hoa Quốc hơn bất cứ ai!

Tiêu Chính Văn bình thản liếc nhìn Abe Seimei, vừa định tiến lên trước một bước, đột nhiên có một luồng sát khí rất mạnh dâng lên từ bên trong tháp Bát Vũ Trấn Hồn!

Tháp Bát Vũ Trấn Hồn cao tới cả nghìn trượng lại dâng lên theo luồng sát khí này, giống như một viên đạn bay về phía Tiêu Chính Văn!

Cùng lúc này, mặt đất dưới chân Tiêu Chính Văn cũng dâng cao về phía hư không với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, mà khoảng không trên đầu cũng áp chế về phía Tiêu Chính Văn với tốc độ cực nhanh!

“Trời đất phân hợp?”

Không ít người đang có mặt đều kinh hô lên một tiếng.

Không một ai ngờ được đôi bên vừa gặp mặt mà trận đấu có một không hai này đã đột ngột diễn ra rồi!

Chiêu này của Abe Seimei cực kỳ khủng bố, dùng đất trời để áp chế Tiêu Chính Văn, đồng thời lại dùng ám khí bên trong tháo Bát Vũ Trấn Hồn để trói lấy tay chân của Tiêu Chính Văn!

Chỉ riêng đòn này đã vượt qua những cao thủ Thiên Cảnh mà Tiêu Chính Văn từng gặp khi trước!

Đối diện với đòn đánh chí mạng của Abe Seimei, Tiêu Chính Văn lại tỏ ra hết sức bình tĩnh!

Anh tiến lên trước một bước, tránh được tháp Bát Vũ Trấn Hồn đang lao thẳng tới, cùng lúc này, trên mặt Abe Seimei cũng nở một nụ cười lạnh lùng.

Nếu như Tiêu Chính Văn chống lại tháp Bát Vũ Trấn Hồn thì chắc chắn sẽ bị trọng thương, nếu như né tránh thì sẽ rơi vào cái bẫy của Abe Seimei!

Tất cả những chuyện này đã, ông ta đã tính toán đâu ra đó ngay từ khi còn chưa ra tay!

Vốn dĩ đây là tuyệt sát chuẩn bị cho Tả Bạch Đào, thế nhưng lại dùng trên người Tiêu Chính Văn!

Ầm!

Cùng lúc Tiêu Chính Văn né được tháp Bát Vũ Trấn Hồn, một tia sáng hết sức rực rỡ cũng loé lên từ bên trong tầng mây ở phía chân trời, lao thẳng về phía ấn đường của Tiêu Chính Văn!

Cũng vào khoảnh khắc này, bên trên mặt đất, một ánh lửa đột nhiên loé lên và cũng lao về phía Tiêu Chính Văn đang ở trên không trung!
Chương 2605: Khởi nguồn của cái chết

Lúc Abe Seimei lại tiến vào hư không, trời đất đột nhiên biến sắc, khoảnh khắc gió mây nổi lên, chỉ thấy một hình thái cực âm dương rất lớn xuất hiện bên trong khoảng không!

Âm dương luân chuyển, sinh tử luân phiên!

Sức sống và tử khí xoay tròn bên trong hình thái cực âm dương cực đại kia!

Lúc này, tất cả người Vy Hào đều chấn kinh ngẩng đầu nhìn về phía khoảng trời!

Ngay cả người Hoa Quốc đứng quan sát trận chiến ở phía xa cũng lộ ra vẻ kinh ngạc!

Hình thái cực âm dương là tiền thân của Thái Cực Bát Quái, theo lý mà nói, đây là thuật pháp độc quyền của người Hoa Quốc mới đúng!

Thế nhưng chiêu này lại được thể hiện ra từ trong tay của Abe Seimei!

Dù thực lực của một người có mạnh tới đâu thì cũng phải dựa vào sự luân phiên của sức sống và tử khí thì mới có thể sống trong thế gian này!

Mặc dù bên trong âm phủ lấy tử làm sinh, lấy sinh làm tử, thế nhưng cũng cơ bản giống nhau!

“Người này rốt cuộc là ai? Âm Dương Trận của Hoa Quốc chúng ta sao lại rơi vào trong tay ông ta?”

“Lẽ nào truyền thuyết đó là sự thật, năm đó Từ Phúc thực sự đã mang bí trận Âm Dương tới Vy Hào?”

“Nếu thật sự là như vậy thì e rằng cậu thanh niên này sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng rồi!”

Không ít bậc lão làng bên phía Hoa Quốc đồng loạt cảm thán.

Lúc này, hình thái cực âm dương cực đại kia đang điên cuồng hấp thu tử khí và phun sức sống ra bên ngoài!

Nếu ở vùng ngoài lãnh thổ hay thế tục, Abe Seimei làm như vậy chính là đang tự tìm đường chết, thế nhưng nơi này là âm phủ, thứ duy trì tính mạng là tử khí chứ không phải sức sống!

Cũng có thể nói, nếu như xung quanh Tiêu Chính Văn không còn tử khí, vậy thì chắc chắn anh chỉ còn đường chết mà thôi!

Chỉ có điều, ông ta đâu hề biết đối thủ trước mắt ông ta chỉ có thân xác thuộc về âm phủ chứ thần hồn lại là người của thế tục!

Vậy nên dù hình thái cực âm dương kia có sản sinh sức mạnh thế nào thì căn bản cũng chẳng thể khiến cho Tiêu Chính Văn bị thương!

Ngược lại bởi vì sức sống vô hạn mà chiến lực của Tiêu Chính Văn sẽ chỉ càng mạnh hơn!

“Năm đó đại quân âm phủ Hoa Quốc giết tới, tôi đã dùng chính thuật này để ngăn chặn một trăm nghìn âm binh của Hoa Quốc! Chỉ trong nháy mắt đã dẹp lui được toàn bộ âm binh của Hoa Quốc!”

“Cậu có thể chết bên dưới thuật pháp vô thượng này của tôi chính là niềm tự hào của cậu rồi!”, Abe Seimei cao ngạo đứng đó, nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ hết sức đắc ý!

Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không thể không thừa nhận thủ đoạn công kích này quả thực không gì địch được, hơn nữa bản thân anh khi trước cũng chỉ lấy hình thái cực âm dương làm phương thức phòng ngự mà thôi!

Rất ít khi dùng nó để tiến công, chính vì loại thủ đoạn này vừa tung ra, chưa nói bản thân đối phương sẽ chết vì sức sống cạn kiệt, ngay tới tất cả những kẻ ở trong cùng khu vực với người đó cũng đều sẽ bị liên luỵ!

Mà lúc này, bản thân Abe Seimei nhận được sự trợ giúp của tháp Bát Vũ Trấn Hồn, tốc độ hấp thu sức sống và tử khí của hình thái cực âm dương thậm chí còn nhanh hơn Tiêu Chính Văn gấp mấy lần!

Ngay cả khoảng không xung quanh cũng đang dao động!

Chỉ trong vài khoảnh khắc, ngay cả bầu trời cũng bị xé đi một góc!

Tiêu Chính Văn lúc này giống như đang ở trong trung tâm của gió bão, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị trận gió bão này xé toang ra vậy!

Dù là một trăm nghìn âm binh cũng có thể bị một chiêu này của ông ta đẩy lui thì huống hồ Tiêu Chính Văn chỉ có một thân một mình mà thôi?

“Âm dương đảo ngược?”

Trên mặt Tiêu Chính Văn thoáng qua vẻ nhạo báng.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy Tiêu Chính Văn khẽ vung tay, giữa đất trời, một đỏ một đen, hai con Thương Long cao ngạo bay lượn giữa hư không!

Gần như cả âm phủ đều bị hình thái cực âm dương khổng lồ đó bao vây lấy!

“Đây là?”

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đám người đứng xem xung quanh đều phát ra một tiếng kinh hô!

Abe Seimei cũng kinh hãi y như vậy!

“Chuyện này không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”, Abe Seimei hoàn toàn chẳng thể ngờ thủ đoạn tuyệt sát mà bản thân luôn lấy làm tự hào nhất không những chẳng thể làm gì được Tiêu Chính Văn mà ngược lại còn bị đối phương áp chế!

Dù thế nào ông ta cũng chẳng thể chịu đựng được cú đả kích tàn khốc tới mức này, mái tóc dài tung bay, hai mắt thất thần nhìn theo hình thái cực âm dương đủ để bao trùm cả đất trời phía sau lưng của Tiêu Chính Văn!

“Đạo của sinh tử vốn dĩ là luân hồi, người Vy Hào như ông sao có thể lĩnh hội được điều này? Hơn nữa, dù là sinh tử luân hồi thì cũng chẳng phải vô địch, chết thật ra là một dạng bắt đầu của sự sống, sống cũng là khởi nguồn của cái chết!”

“Đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu mà còn dám tuỳ ý sử dụng thuật pháp sinh tử luân chuyển?”

Tiêu Chính Văn nói rồi vung tay ra, cả thế giới lại trở về trạng thái bình lặng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK