Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 619: Khương Vy Nhan trở nên mạnh mẽ


Bỗng chốc không gian lặng như tờ!


Sắc mặt đám người Khương Thái Xương hơi lúng túng và khó coi.


Ngay khi biết tin Khương Vy Nhan xảy ra chuyện, điều họ nghĩ đến đầu tiên quả thật không phải là làm sao cứu cô, mà là nghĩ cách chuyển hết toàn bộ những thứ của Khương Vy Nhan cho nhà họ Khương theo lời đề nghị của Khương Văn Kỳ…


Cho nên mặt Khương Thái Xương nóng bừng, không biết nên đáp lời thế nào.


Thấy vẻ mặt của họ, Tiêu Chính Văn hiểu ra liền chế nhạo: “Xem ra bị tôi đoán trúng rồi. Trong mắt các người chưa bao giờ xem Khương Vy Nhan là người thân của mình cả. Trong lòng các người, cô ấy chỉ là một sự phiền toái, là trò cười của nhà họ Khương thôi!”


“Khương lão gia, cô ấy cũng từng là cháu gái của ông, cũng từng là Vy Nhan mà ông yêu thương!”



“Thế nhưng ông đi sai một bước rồi lại một bước, bây giờ ông còn cầu xin cho cả nhà Khương Văn Kỳ nữa, ông không sợ sau khi Vy Nhan biết được chuyện này thì cô ấy sẽ đau lòng sao? Ông không sợ cháu gái mà ông từng yêu thương sẽ không nhận người ông này nữa sao?”


Mấy câu chất vấn liên tiếp khiến Khương Thái Xương ngây người, sắc mặt đỏ bừng, cơ thể cũng run rẩy, lảo đảo lui về sau nửa bước.


Im lặng một lúc, Khương Thái Xương nghiến răng nói: “Tiêu Chính Văn, bất kể hôm nay cậu có nói gì cũng vô dụng, cậu mau thả cả nhà Khương Văn Kỳ ra. Cậu đã không còn là chủ soái Bắc Lương nữa rồi, cậu không có quyền phán xét. Nếu không vì cậu thì năm năm trước nhà họ Khương có thể trở thành trò cười của Tu Hà sao?”


“Vốn dĩ nghĩ cậu là chủ soái Bắc Lương có thể đem đến cho nhà họ Khương vô số vinh dự, nhưng ai ngờ cậu lại từ chức. Cậu bây giờ có khác gì cậu của năm năm trước không?”


“Khương Vy Nhan ư? Năm năm trước tôi đã không còn nhận nó là cháu gái của tôi nữa rồi! Nhà họ Khương không có nó có lẽ sẽ phát triển tốt hơn!”


Lão vừa dứt lời.


Cơ thể đơn độc của Khương Vy Nhan chậm rãi bước ra từ cánh cổng phía sau Tiêu Chính Văn.


Lúc này mặt cô đã ướt đẫm nước mắt, không ngừng lắc đầu nhìn Khương Thái Xương, nhìn người ông mà cô luôn kính yêu.


Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Vy Nhan bước ra, trái tim Khương Thái Xương khẽ giật thót nhưng ngay lập tức vẻ lạnh lùng lại hiện lên mặt lão.


Lúc này hai mắt Khương Vy Nhan đỏ hoe, rơm rớm nước mắt nhìn Khương Thái Xương, uất ức nói: “Ông nội, ông thật sự không xem Vy Nhan là cháu gái của ông nữa sao? Trong lòng ông, Vy Nhan thật sự chỉ là thứ phiền toái của nhà họ Khương thôi sao?”


Vẻ mặt Khương Thái Xương hơi dao động nhưng vẫn đứng thẳng tắp nói: “Phải, Khương Vy Nhan, cô là cái đứa phá hoại gia tộc. Nếu không phải vì cô, nhà họ Khương cũng không đến nỗi bị người Tu Hà cười chê năm năm! Trong lòng tôi đã không có đứa cháu gái là cô từ lâu rồi”.


“Hôm nay cô mau bảo cái tên ngu ngốc Tiêu Chính Văn thả bác cả của cô ra!”


Rầm!


Câu nói của ông ta cứ như sét đánh ngang tai Khương Vy Nhan.


Cô đau đớn khóc nấc lên, cô không muốn tin nhưng sự thật lại đang ở ngay trước mắt cô.


Lúc này chiếc gương mỏng manh trong lòng cô đã vỡ nát hoàn toàn.


Cô khóc nấc lên nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Chồng ơi, anh thả họ ra đi, đây là lần cuối cùng em xin anh, từ nay về sau, người và chuyện của nhà họ Khương không còn liên quan đến em nữa, hu hu hu…”


Lúc này Khương Vy Nhan gào khóc thảm thiết dường như cô đã đánh mất đi thứ mà mình vẫn luôn kiên trì trước giờ.


Tiêu Chính Văn bước đến ôm Khương Vy Nhan vào lòng, lạnh lùng nhìn đám người Khương Thái Xương nói: “Đây là lần cuối cùng tôi nhân từ với các ông. Khương lão gia, từ nay về sau, tôi và Vy Nhan không còn quan hệ gì với nhà họ Khương nữa”.


“Hừ!”


Khương Thái Xương lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Vậy thì tốt, nhà họ Khương cũng không liên quan gì đến các cậu nữa!”


Nói xong lão quay đầu sang nhìn Khương Vy Nhan đang đau lòng khóc nấc nói: “Kể từ hôm nay, Khương Vy Nhan bị gạch tên khỏi gia phả nhà họ Khương, nhà họ Khương không còn vị trí cho cô nữa”.


Nghe lão nói vậy, Khương Vy Nhan càng khóc to hơn.


Sau đó Khương Thái Xương dẫn người xoay người rời đi.


Thế nhưng trước khi họ đi khỏi, Tiêu Chính Văn nhìn bóng dáng đám người Khương Thái Xương, lạnh lùng nói: “Khương lão gia, quên nói với các ông, tôi đã phục chức lại rồi, chủ soái Bắc Lương đương nhiệm!”


“Rầm!”


Câu nói này như một quả bom nổ ầm trong đầu Khương Thái Xương và đám người nhà họ Khương.


Phục chức?


Lại nắm quyền Bắc Lương?


Khoảnh khắc đó, khóe miệng Khương Thái Xương khẽ giật, sắc mặt không còn giữ được bình tĩnh, chân bỗng chốc mềm nhũn.


Cũng vào lúc đó, Khương Thái Xương bỗng cảm thấy như mình già đi mười mấy tuổi, cả người lảo đảo ngã về phía trước.



Ngu muội!


Hồ đồ quá!


Khương Thái Xương ngơ ngác, vừa muốn xoay người lại thì đằng sau vang lên giọng nói lạnh như băng của Tiêu Chính Văn: “Tiễn khách!”


Ngay lúc đó, Khương Thái Xương bỗng ho dữ dội nôn ra máu, sau đó ngất lịm đi!


“Khương lão gia, ông sao vậy?’


“Lão gia! Mau, đưa đến bệnh viện!”





Còn Tiêu Chính Văn thì ôm Khương Vy Nhan xoay người đi vào phòng khách.


Mọi chuyện ở phía sau đã không còn liên quan đến họ nữa rồi.


Trong phòng khách, Khương Vy Nhan khóc một hồi, cuối cùng cô cũng bình ổn lại cảm xúc.


“Sao rồi, em thấy đỡ hơn chưa?”, Tiêu Chính Văn hỏi.


Khương Vy Nhan hít sâu, vành mắt đỏ ửng cứ như một chú thỏ nói: “Vâng, đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn chồng nhé”.


“Không sao rồi”, Tiêu Chính Văn khẽ cười xoa mặt Khương Vy Nhan, lau nước mắt cho cô.


Hít sâu vài hơi, ánh mắt Khương Vy Nhan lóe lên vẻ kiên định nói: “Chồng ơi, bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Khương không còn bất kỳ quan hệ gì với em nữa. Sau này em muốn sống vì mình, sống vì anh và Na Na!”


Khương Vy Nhan như một đóa hoa đầy sương gió, cuối cùng cô cũng đã thể hiện được vẻ mạnh mẽ và tự tin nhất của mình để đón nhận ánh sáng thuộc về riêng cô.


Khương Vy Nhan của quá khứ đã biến mất hoàn toàn.


Cô của bây giờ Khương Vy Nhan là một người đã buông bỏ dáng vẻ đơn thuần, yếu đuối của trước đây để trở nên mạnh mẽ hơn.


“Ừ, em muốn làm gì anh cũng ủng hộ”, Tiêu Chính Văn nói.


Khương Vy Nhan gật đầu, sau đó cơ thể vươn về trước hôn lên mặt Tiêu Chính Văn nói: “Cảm ơn anh, Chính Văn”.


Tiêu Chính Văn khẽ cười.


Hôm đó cả nhà Khương Văn Kỳ được thả ra.


Khoảnh khắc lại được nhìn thấy được mặt trời, Khương Văn Kỳ tham lam hít không khí trong lành, đồng thời trong lòng càng căm hận Tiêu Chính Văn.


“Bố, chúng ta phải làm sao đây? Lần này đã đắc tội với Tiêu Chính Văn rồi…”


Khương Mỹ Nghiên lo lắng nói.


Khương Văn Kỳ cũng rất đau đầu về chuyện này.


Lúc này một chiếc xe bỗng dừng ngay trước mặt họ.


Một người đàn ông mặc đồ vest bước xuống xe nói: “Chào ông Khương, ông chủ nhà tôi muốn hẹn gặp ông?”


Khương Văn Kỳ sửng sốt nhìn người trước mặt hỏi: “Ông chủ nhà cậu? Ai vậy, tôi quen sao?”


Người đàn ông đó lấy danh thiếp ra đưa cho Khương Văn Kỳ nói: “Đây là danh thiếp của ông chủ nhà tôi!”


Khương Văn Kỳ nhận lấy đọc: “Viên Văn Sinh?”


Không lâu sau, mấy người Khương Văn Kỳ lên xe đi khỏi đó.


Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn đang nghe Long Lân báo cáo trong phòng khách.


“Long Vương, các anh em phân tán ra ngoài đã điều tra được không ít tin tức, đây là thông tin đã được sắp xếp lại, anh xem đi”, Long Lân đưa Ipad cho Tiêu Chính Văn.


Tiêu Chính Văn nhận lấy rồi đọc lướt qua, sắc mặt ngày càng xám xịt: “Nhà họ Viên quả nhiên là gia tộc lớn, tài sản cực nhiều trên hơn bốn mười thành phố của bảy tỉnh, lai lịch này cũng khá đấy, không hổ là một trong bốn gia tộc lánh đời lớn!”


“Long Vương, thế tiếp theo chúng ta làm gì?”, Long Lân hỏi.


Tiêu Chính Văn suy nghĩ rồi nói: “Trước tiên cứ tiếp tục điều tra đi, mấy ngày nữa, chúng ta lại đến nhà tù đen một chuyến”.


Chuyện của Khương Vy Nhan đã được giải quyết nhưng Tiêu Chính Văn vẫn không buông bỏ được chuyện nhà tù đen.


Anh cần phải đến đó xem thử ông nội có còn trong nhà tù đen hay không.


Anh vẫn còn rất nhiều thắc mắc về mảnh giấy cũ muốn nhờ ông mình chỉ bảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK