Nhưng thực lực có mạnh thế nào thì cũng chỉ trong trường hợp một đấu một thôi.
Đạt đến cảnh giới Thiên Vương thì dù thực lực có mạnh cũng không thể một đấu ba.
Bây giờ đối mặt với ba cao thủ cảnh giới Thiên Vương đột nhiên xuất hiện, tình thế bỗng chốc gây bất lợi với Tiêu Chính Văn.
Khương Vy Nhan hơi lo lắng kéo góc áo Tiêu Chính Văn.
“Cậu thật sự nghĩ một mình cậu có thể một đấu ba sao? E là cậu vẫn chưa biết cậu sắp phải đối mặt với ai đâu”.
Người đàn ông trung niên cười khẩy nói.
Thừa Tiếu Thiên chắp hai tay sau lưng, đắc ý nói: “Tiêu Chính Văn, sợ là anh vẫn không biết mấy vị này đều là cao thủ kiếm tông và trận tông của Hằng Sơn đâu nhỉ”.
“Đừng nói là anh, dù anh và Độ Thiên Chân Nhân hợp sức lại với nhau thì hôm nay cũng đừng hòng sống sót trở về”.
Thừa Tiếu Thiên nói không sai chút nào, người đàn ông trung niên này chính là Lữ Thiên Xung – người đứng đầu trận tông.
Hai ông lão mặc áo đen lúc nãy là cao thủ Kiếm Tông, Trương Tường Ngọc và Thiệu Hữu Đức.
Trước đó ở Thương Lĩnh, mấy đệ tử của Hằng Sơn không ra tay với Tiêu Chính Văn, nhưng vẫn luôn âm thầm quan sát Tiêu Chính Văn.
Cho nên cũng có suy đoán chính xác về sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn.
Hôm nay bảo Thừa Tiếu Thiên đến giành phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan vốn dĩ không suy xét đến việc Tiêu Chính Văn sẽ ở đó.
Nhưng cũng may trưởng lão dược tông đề phòng trường hợp xấu xảy ra nên mới cử ba cao thủ lén xuống núi, hơn nữa còn trà trộn vào trong đám người dược tông cùng đến thành phố Thiên Phủ.
Không ngờ ba vị cao thủ này thật sự phát huy tác dụng.
Nhất là khi nhận ra Lữ Thiên Xung, Thừa Tiếu Thiên cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
“Chẳng qua chỉ là một đấu ba mà thôi, cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao, Độ Thiên Chân Nhân vẫn còn việc phải làm nên một mình tôi có thể giải quyết”.
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười nói.
Một mình có thể giải quyết ư?
Không chỉ có Lữ Thiên Xung bật cười mà ngay cả những người có mặt ở đây cũng cười theo.
“Chàng trai trẻ, cậu đừng nghĩ cậu có thể đánh bại được Cừu Vạn Lý thì có tư cách khiêu khích ba vị cao thủ cảnh giới Thiên Vương”.
“Đây không phải là đề bài tính toán đơn giản như một cộng một bằng hai đâu”.
“Dù có là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao cũng không phải là đối thủ của ba cao thủ cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao. Huống hồ ở đây bọn tôi cũng có một vị cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao nữa”.
Thiệu Hữu Đức mỉa mai nói.
Đừng nói là Tiêu Chính Văn, dù có là Võ Thí Thiên cũng chưa chắc có thể đánh bại ba cao thủ cảnh giới Thiên Vương cùng một lúc.
Dù sao ba người ra tay cùng lúc và từng người đánh nhau với Tiêu Chính Văn hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Mọi người đều là cao thủ cảnh giới Thiên Vương, thực lực cũng không chênh lệch quá nhiều.
Huống hồ hai người Thiệu Hữu Đức còn là người của kiếm tông, sao thằng ranh Tiêu Chính Văn có thể so sánh với họ về việc nắm chắc tình hình trận chiến được chứ.
“Hừ, không phải là đề toán đơn giản sao? Vậy thì chỉ có ra tay xong rồi mới biết được”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.
“Nếu cậu đã không biết trời cao đất dày như thế thì bọn tôi sẽ ban cho cậu cái chết”.
Nói xong, Lữ Thiên Xung là người đầu tiên bước ra, uy lực của cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao áp bức đến cực điểm.
Chỉ mới tiến một bước mà cả tòa nhà lớn này đều rung chuyển.
“Khoan… khoan đã!”
La Trường Minh vội bước ra.
Ông ta đứng trước mặt mọi người nói: “Nơi… nơi này là bệnh viện, nếu muốn đánh nhau thì có thể đến khu đất trống dưới tầng, ngộ nhỡ tòa nhà sập xuống sẽ gây ra thương vong cho rất nhiều người dân vô tội”.
Thật ra ông ta càng lo lắng cho sự sống chết của mình hơn.
Giờ còn chưa đánh nhau thật, chỉ mới tiến ra một bước mà cả tòa nhà đều rung lắc thế này.
Nếu đánh nhau rồi, chẳng phải tòa nhà sẽ sụp đổ ngay tức khắc sao?
“Cũng được!”
Thiệu Hữu Đức quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Ranh con, có gan thì đi theo bọn tôi”.
Dứt lời, cụ ta phá cửa sổ lao ra ngoài, nhảy từ tầng năm xuống.
Lữ Thiên Xung và Trương Tường Ngọc cũng lần lượt nhảy ra khỏi cửa sổ.
“Chồng à, hay là…”
Khương Vy Nhan siết chặt bàn tay cầm phương thuốc.
Vì suy xét đến an toàn của Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan đã có tâm lý giao phương thuốc cho đối phương.
“Không sao, chúng ta có thể đưa phương thuốc cho Thiên Tử, có thể đưa cho Long Các nhưng tuyệt đối không thể đưa cho họ”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn khẽ vỗ bàn tay nhỏ nhắn của Khương Vy Nhan, sau đó cũng bật người lên nhảy xuống.
Ngay lúc Tiêu Chính Văn nhảy từ trên lầu xuống, khoảng đất trống dưới lầu đã xuất hiện một bản đồ trận pháp hình ngôi sao sáu cánh.
Từng luồng ánh sáng màu bạc tỏa ra từ góc nhọn của ngôi sao sáu cánh đó.
Không khí xung quanh xuất hiện băng nhũ.
Bệnh nhân và nhân viên y tế trong bệnh viện đều hoảng sợ trốn vào cửa, không dám rời khỏi tòa nhà nửa bước.
Không ít người đều lạnh run cầm cập.
Lần này Tiêu Chính Văn tiêu đời rồi.
Lưu Sùng Hằng lo lắng nhìn xuống dưới, tim như nhảy lên đến cổ họng.
Dù là Lưu Sùng Hằng cũng có thể nhìn ra đối phương đã bày bố xong trận pháp, chỉ đợi Tiêu Chính Văn sa vào.
Lúc này Tiêu Chính Văn không chỉ đơn giản là một đấu ba nữa, mà còn phải đối diện với uy hiếp trận pháp của đối phương, rất nhiều yếu tố gây bất lợi cho Tiêu Chính Văn hợp lại với nhau như thế, sao Lưu Sùng Hằng có thể không lo lắng?
“Tiêu Chính Văn, không lâu nữa cậu sẽ trả giá cho sự ngạo mạn của mình”.
Lữ Thiên Xung cười nhạo nói.
Lục Mang Tinh Trận này là một trong các trận pháp băng tuyết của Hằng Sơn.
Thoạt nhìn thì thấy màn sương mờ trong không khí đều là khí lạnh nhưng thật ra đó đều là sát khí có thể chất.
Chỉ cần thực lực của người bày bố trận pháp đủ mạnh thì dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần bước vào trong sát trận này cũng phải chết.
Tiêu Chính Văn lại không hề biết gì mà rơi thẳng vào điểm chính giữa của sát trận.
Cụ ta nghĩ lúc này Tiêu Chính Văn chẳng khác gì tự sát cả.
“Đừng nói mấy lời thừa thãi với cậu ta, giết!”
Thiệu Hữu Đức hét lên từ giết, đồng thời cũng vung kiếm lao về phía Tiêu Chính Văn.
Lữ Thiên Xung cũng nhảy lên theo, giống như một ác thần lao vào biển nhào đến chỗ Tiêu Chính Văn với tốc độ cực nhanh.
Nắm đấm của cụ ta vừa vung lên, xung quanh còn phát ra từng tiếng sấm sét kết hợp khéo léo với Lục Mang Tinh Trận.
Trận pháp và võ thuật cùng kết hợp tạo ra một chiêu cực mạnh.
Trương Tường Ngọc cũng rút thanh kiếm dài ra rồi đâm vào sau lưng Tiêu Chính Văn với một góc độ khác.
Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng kiêu ngạo đứng chính giữa Lục Mang Tinh Trận, không hề có ý né tránh, thậm chí còn không thèm liếc nhìn ba người một cái.
Khoảnh khắc ba người cùng lao đến giết Tiêu Chính Văn, anh vẫn đứng thẳng tắp vung một nắm đấm lên.
“Hả?”
Lữ Thiên Xung thấy thế không khỏi nhíu mày.
Nhưng sau đó ba người đều nở nụ cười mỉa mai.
Ba người cùng lao đến chỗ anh từ ba hướng khác nhau.
Mà Tiêu Chính Văn chỉ vung một đòn lên đánh về phía Lữ Thiên Xung, như thế chẳng phải có nghĩa là đang đâm đầu vào chỗ chết sao?
“Đáng tiếc thật, hôm nay Tiêu Chính Văn cậu phải chết rồi”.
Dứt lời, nắm đấm của Lữ Thiên Xung chạm vào nắm đấm của Tiêu Chính Văn.
“Ầm!”
Một âm thanh cực lớn vang lên, mặt đất đều rung chuyển theo tiếng động đó.
Các tòa nhà xung quanh cũng rung lắc dữ dội.
Ngay cả những chiếc xe đỗ trong bãi đậu xe cũng phát ra tiếng còi hú, kính của rất nhiều ngôi nhà cũng vỡ tung.
“Không ổn, thằng nhóc này có thể sử dụng từ trường à? Mọi người phải cẩn thận”.
Lữ Thiên Xung đánh một đòn với Tiêu Chính Văn, mặc dù không bị thương gì nhưng cánh tay cũng bị chấn động hơi tê, vội vàng dặn dò hai người còn lại.