Hai đứa cháu gái của cụ ta đứa nào cũng bướng bỉnh, ngộ nhỡ Đàm Hiểu Vân thà chết chứ không chịu khuất phục thì sẽ gây ra họa lớn cho nhà họ Đàm!
Việc này hoàn toàn khác với việc đắc tội với nhà họ Lý và nhà họ Lạc, bây giờ địa vị của Tiêu Chính Văn ở Hoa Quốc rất cao.
Nhìn thấy chủ tịch Lữ cúi đầu khom lưng mời Tiêu Chính Văn lên xe, lúc này Đàm Xương Vận mới móc khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trên trán!
Chỉ đáng tiếc, đến bây giờ cụ ta vẫn không biết, Tiêu Chính Văn trước mắt chỉ là “hàng giả”.
"Hiểu Vân, những lời ban nãy cậu Tiêu nói cháu cũng đã nghe thấy, cháu... cháu xem...”
Đàm Hiểu Vân cắn chặt răng, đôi mắt đẹp bị một tầng hơi nước bao phủ, đôi mắt tuyệt vọng nhìn về phía Đàm Xương Vận.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, trong lòng Đàm Xương Vận vô cùng thấp thỏm, vội vàng kéo Đàm Hiểu Vân lên xe.
Nếu để cậu Tiêu nhìn thấy biểu hiện miễn cưỡng của Đàm Hiểu Vân thì nhà họ Đàm nhất định sẽ gặp họa lớn.
Với uy danh hiện giờ của Tiêu Chính Văn, việc tiêu diệt nhà họ Đàm chỉ đơn giản như việc môi trên chạm môi dưới mà thôi.
"Tiểu Vân, thật ra ông nội cũng không muốn làm như vậy, nhưng... cậu Tiêu là người mà nhà họ Đàm chúng ta hoàn toàn không thể đắc tội! Một câu của cậu ta, mấy chục người trên dưới nhà họ Đàm chúng ta đừng hòng sống sót!"
Đàm Xương Vận khó xử nói.
Nghe vậy, Đàm Hiểu Vân ấm ức đáp: "Ông nội! Không phải mọi người đều nói Tiêu Chính Văn là một đại anh hùng sao? Không phải họ đều nói Tiêu Chính Văn đối xử với vợ mình rất tốt à? Lẽ nào những lời này đều là lừa gạt?"
Trong lòng Đàm Hiểu Vân đã có người mà cô ấy yêu thầm, tình cảm giữa hai người cũng rất tốt, chỉ là cho tới nay, vẫn chưa công khai mà thôi.
Có cô gái nào không muốn để lại thứ quý giá nhất của mình cho người mình yêu nhất chứ?
Bất kể địa vị của người kia có cao đến đâu, dù người kia có thực lực đến đâu, cũng không thể khiến lòng cô ấy dao động.
Thà chết, Đàm Hiểu Vân cũng sẽ không bao giờ qua đêm với Tiêu Chính Văn!
"Ôi, Hiểu Vân! Cháu...”
Đàm Xương Vận vội vàng bịt miệng cháu gái lại.
Lời này mà bị truyền ra ngoài thì sẽ chết chắc!
"Tiểu Vân à, thật ra ông nội cũng biết cháu và Từ Vĩnh Chí nhà họ Từ tâm đầu ý hợp, ông nội trước giờ đều ủng hộ, nhưng ... nhưng hôm nay thật sự là có lý do!"
"Hơn nữa, nếu đắc tội với cậu Tiêu thì ngay cả tính mạng của Từ Vĩnh Chí cũng sẽ không được đảm bảo, lẽ nào cháu không nghe nói sao? Mấy ngày trước, ở Phượng Thành, có một thế gia giao thiếu một triệu tệ mà bị giết cả nhà ngay trong đêm luôn đấy”.
Sở dĩ Đàm Xương Vận giữ im lặng là bởi vì khoảng thời gian này toàn bộ tỉnh Xuyên đều lan truyền "những sự tích huy hoàng" của tên Tiêu Chính Văn giả mạo này.
Hiện nay, tai tiếng của Tiêu Chính Văn gần như khiến người ta mới nghe đã khiếp sợ.
Đặc biệt là gần đây lại lan truyền thông tin Tiêu Chính Văn đã tự tay giết chết vị Thiên Vương long cấp năm sao của nhà họ Đông Phương, thì càng khiến người người cảm thấy bất an!
Nếu không, chủ tịch Lữ sẽ không đích thân ra sân bay chào đón Tiêu Chính Văn.
"Ông nội, ông đừng nói nữa, cháu dù chết cũng không bao giờ thỏa hiệp với anh ta!"
Đàm Hiểu Vân nói xong nghẹn ngào bật khóc.
Nghe vậy, Đàm Xương Vận hít một hơi thật sâu và chầm chậm nhắm mắt lại.
Lẽ nào nhà họ Đàm xong đời rồi sao?
Mọi người đều nói có con gái xinh đẹp trong nhà là mầm họa, nhưng cụ ta không ngờ rằng hai cô cháu gái nhà họ Đàm lại mang cho mình tai họa lớn như vậy.
Đầu tiên là Đàm Hiểu Linh không đồng ý qua lại với cậu chủ nhà họ Lý và nhà họ Lạc, bây giờ lại đến Đàm Hiểu Vân từ chối lời mời của cậu Tiêu...
"Haiz!"
Đàm Xương Vận bất lực thở dài.
Chuyện này hoàn toàn không thể cưỡng ép, nếu không, cho dù có cưỡng ép đưa người qua đó, Đàm Hiểu Vân cũng sẽ cắn lưỡi tự sát, lỡ đâu kinh động đến Tiêu Chính Văn thì tội nhà họ Đàm lại càng nặng!
Xe từ từ chạy vào biệt thự nhà họ Đàm, Đàm Hiểu Vân chạy vào phòng mình không nói một lời.
Nhìn ngôi nhà quen thuộc này, Đàm Hiểu Vân chợt hiểu tại sao chị gái mình lại phải bỏ nhà ra đi.
Sinh ra trong một gia đình giàu có, cũng có những bất đắc dĩ riêng, đặc biệt là một thế gia hạng hai như nhà họ Đàm.
Nghĩ vậy, Đàm Hiểu Vân lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn từ biệt cho Đàm Hiểu Linh, sau đó gửi tin nhắn cuối cùng cho người yêu, dặn dò người yêu đừng nhớ thương mình nữa.
Lúc này, Tiêu Chính Văn vừa đến biệt thự nhà họ Tiêu, đang thảo luận với Khương Vy Nhan về việc đặt tên cho đứa trẻ, điện thoại của Đàm Hiểu Linh đột nhiên đổ chuông.
Sau khi lấy điện thoại ra xem, Đàm Hiểu Linh bị dọa sợ hét toáng lên, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống đất.
"Hiểu Linh, có chuyện gì sao?"
Nhìn thấy sắc mặt đột ngột thay đổi của Đàm Hiểu Linh, Khương Vy Nhan bối rối hỏi.
"Không... không có gì!"
Đàm Hiểu Linh nuốt nước bọt, tay run run cất điện thoại lại, nhưng vẻ hoảng loạn không thể che giấu được.
"Hiểu Linh, xảy ra chuyện gì rồi sao, cậu có còn coi mình là chị em tốt của cậu nữa không?"
Sự khác thường của Đàm Hiểu Linh, sao có thể giấu được Khương Vy Nhan chứ?
Đàm Hiểu Linh quay đầu lại liếc nhìn Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn, mặt lộ vẻ khó xử nói: "Chuyện... chuyện này liên quan đến một người họ Tiêu, anh ta thật sự rất lợi hại, mình không muốn liên lụy đến hai người”.
Gì cơ?
Khương Vy Nhan nghe vậy, không nhịn được cau mày lại.
Tiêu Chính Văn ban đầu không để ý, nhưng khi anh nghe thấy hai chữ họ Tiêu thì không khỏi thoáng qua chút nghi ngờ: "Người họ Tiêu ư? Hiểu Linh, có thể nói cho tôi biết toàn bộ việc này được không?"
Đàm Hiểu Linh do dự hồi lâu mới đưa tin nhắn từ biệt của em gái tới trước mặt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cầm lấy điện thoại liếc mắt một cái, vừa đọc xong, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
"Độ Thiên!"
Nghe thấy Tiêu Chính Văn gọi mình, Độ Thiên Chân Nhân vội vàng tiến lên một bước nói: "Chủ nhân!"
"Nói! Đã xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Chính Văn đẩy tin nhắn cho Độ Thiên Chân Nhân, lạnh lùng tra hỏi.
"Phù!"
Sau khi Độ Thiên Chân Nhân đọc được cũng bất giác rùng mình.
Người họ Tiêu được nhắc đến trong tin nhắn rất có thể là chỉ Tiêu Chính Văn!
Nhưng vấn đề là không có tin đồn tương tự ở khu vực Giang Trung.
Hơn nữa, Tiêu Chính Văn vẫn luôn ở nước ngoài, khi vừa về Hoa Quốc, anh đã hẹn ngay với Đông Phương Ngạo Vũ ở đỉnh núi Bách Nhật.
Làm gì có thời gian tới Giang Lăng chứ?
Tiêu Chính Văn ở Giang Lăng này chắc chắn là giả mạo!
"Chuyện này... tôi không biết, tôi sẽ cử người đi điều tra ngay!"
Độ Thiên Chân Nhân cung kính đưa điện thoại cho Tiêu Chính Văn bằng hai tay.
Điều tra?
Tiêu Chính Văn híp mắt lại nói: "Không cần đâu, thay vì phí sức đi điều tra, chi bằng tới thẳng đó!"
Sau đó, Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Đàm Hiểu Linh nói: "Hiểu Linh, nếu đã là chuyện của em gái cô, vì Khương Vy Nhan, tôi nhất định cũng sẽ giúp cô, thời gian gấp rút, bây giờ chúng ta trở về Giang Lăng luôn, cô thấy thế nào?"
Quay về Giang Lăng ư?
Đàm Hiểu Linh sững sờ một lúc, rồi lại lắc đầu: "Không! Không được! Chúng ta hoàn toàn không thể đắc tội với người đó được, ngay cả ông nội của tôi cũng đã bất lực rồi, hơn nữa, Hiểu Vân không phải đã nói rõ ràng rồi hay sao? Bảo tôi dù có chuyện gì cũng đừng quay về”.
"Hiểu Linh, tin Tiêu Chính Văn đi, anh ấy nhất định sẽ giúp được cậu!"
Khương Vy Nhan nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Đàm Hiểu Linh, mắt nhìn Tiêu Chính Văn nói.
Sau nhiều lần nghe Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan khuyên nhủ, cuối cùng Đàm Hiểu Linh đã đồng ý quay lại Giang Lăng.
Nhưng chỉ có thể quay lại một cách bí mật, dù sao cũng không thể để cậu chủ Lý và cậu chủ Lạc biết được!
Nếu không, với loại nhân phẩm rác rưởi của bọn họ, nhất định sẽ bán đứng Đàm Hiểu Linh, bắt cô ấy dâng cho tên họ Tiêu kia!
Trên đường đi, Tiêu Chính Văn chỉ hỏi Đàm Hiểu Linh vài câu, dù sao trong khoảng thời gian này Đàm Hiểu Linh không ở Giang Lăng, nhưng cũng nghe nhiều mấy tin đồn ở những vùng khác.
"Cái gì?"
Khi nghe tin kẻ giả mạo gần đây đã đi khắp tỉnh Xuyên, còn lợi dụng danh tiếng của mình làm không thiếu việc ác nào, Tiêu Chính Văn vô cùng tức giận!
Lái xe vào Giang Lăng không lâu, có một chiếc xe thể thao màu đen chặn đường xe Tiêu Chính Văn lại, một thanh niên mặc bộ vest hàng hiệu đẩy cửa xe bước xuống
"Ồ, đây không phải là cô cả nhà họ Đàm sao? Nghe nói gần đây cô đến Giang Trung?"
Tên thanh niên nhe răng cười nói.
"Lạc Thiếu Tông? Sao lại là anh?"
Đàm Hiểu Linh cau mày nhìn hắn, vẻ mặt hơi hoảng loạn hỏi.Chương 1261: Đến Giang Lăng