Nếu nói chỉ dùng sức mạnh thì quả thật Tiêu Chính Văn còn lâu mới theo kịp Kiếm Tiên Thiên Sơn, với sự hiểu biết về trận pháp và chân khí thì anh chỉ chiếm ưu thế về trận pháp trong trận chiến.
Nhưng sức mạnh bình thường vẫn kém hơn Kiếm Tiên Thiên Sơn nhiều.
Thấy cả kiếm trận đều đã bị ánh lửa thiêu rụi, người bên dưới cũng bắt đầu lo cho Tiêu Chính Văn.
“Ừ, thực lực của Tiêu Chính Văn cũng chỉ đến đó thôi, dù sao cậu ta cũng không phải là cảnh giới Nhân Vương”.
Hỏa Long Chân Quân đứng ở đằng xa nhìn về phía Long Kinh.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã rơi vào thế yếu, muốn lật ngược tình thế là điều không thể.
Hơn nữa từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn vẫn dùng cách phòng thủ.
Đây cũng chứng tỏ sự cách biệt trong cảnh giới giữa Tiêu Chính Văn và Kiếm Tiên Thiên Sơn khiến anh không thể đánh trả.
“Hừ, lần này Tiêu Chính Văn còn có thể ra oai được nữa không?”
“Chỉ dựa vào cậu ta mà cũng dám khiêu chiến với năm đại danh sơn à?”
“Không biết trời cao đất dày thôi, dù là từ thời cổ đại cũng không có ai dám một mình đấu với năm đại danh sơn cả”.
Không ít đệ tử của năm đại danh sơn lên tiếng cười nhạo.
Tiêu Chính Văn không chỉ bị vây chặt trong kiếm trận, mà còn liên tiếp lùi về sát mép kiếm trận với sự tấn công áp đảo của Kiếm Tiên Thiên Sơn.
Còn lùi về sau nửa bước nữa thì đụng phải ngọn lửa nóng rực đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này trán Tần Vũ và Đại trưởng lão toát đầy mồ hôi.
“Cậu Tiêu, cậu không được phạm phải bất kỳ sai lầm nào, nếu không giới chính trị sẽ gặp nguy”.
Tần Vũ căng thẳng đến mức lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Hơi thở Đại trưởng lão cũng trở nên gấp gáp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cuộc chiến của hai người.
“Tiêu Chính Văn, hôm nay tôi sẽ biến cậu thành tro bụi, khiến thi thể cậu không còn một mảnh”.
“Tôi phải xem thử sau khi cậu chết còn ai dám khiêu chiến với năm đại danh sơn không”.
“Người của võ tông không nghe theo pháp luật ở thế tục của cậu thì cậu có thể làm được gì?”
Kiếm Tiên Thiên Sơn gào lên, vang khắp cả Hoa Quốc, người dân Hoa Quốc không khỏi hoảng sợ.
Bọn họ vừa nhìn thấy được một tia hy vọng lại tiếp tục nhận phải sự uy hiếp công khai sao?
Trong Thiên Tử Các,Thiên Tử đứng phắt dậy nhìn vào kiếm trận trong không trung, cũng thầm cầu nguyện cho Tiêu Chính Văn.
Đây không chỉ là sự xông pha của một mình Tiêu Chính Văn, mà còn có cả tương lai của người dân Hoa Quốc.
Nếu Tiêu Chính Văn thất bại thì sau này Hoa quốc chắc chắn sẽ rơi vào tay võ tông.
Người dân Hoa Quốc cũng sẽ trở thành con kiến dưới sự thống trị của võ tông.
Lúc này Tiêu Chính Văn vẫn không hề tỏ ra lo lắng hay căng thẳng, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên nụ cười nhạt.
“Tiêu Chính Văn, nếu tôi là cậu thì đã buông bỏ phản kháng, nhận tội chịu thua với Kiếm Tiên Thiên Sơn rồi”.
Lúc này một giọng nói vang lên từ bên Hằng Sơn.
Giọng nói này vang lên khắp cả nước, một ông lão tóc bạc bên Hoa Sơn bật cười nói: “Tiêu Chính Văn, năm đại danh sơn muốn cướp lấy quyền hành của Hoa Quốc, muốn giẫm đạp giới chính trị dưới chân, cậu có thể làm được gì?”
“Đứng trước thực lực tuyệt đối, thằng hề như cậu không có cửa bước qua. Hôm nay tôi phải cho cậu nhận ra cách biệt của Thiên Thần và Nhân Vương”.
Kiếm Tiên Thiên Sơn cười khẩy, lại đánh về phía Tiêu Chính Văn lần nữa.
“Haizz! Thế Tử, lẽ nào nhà họ Lý tôi không xin tha cho cậu ta thật sao? Nhìn cảnh tượng này, chắc là cậu ta đã không thể kiên trì được lâu nữa đâu”.
Ông lão nhà họ Lý đó vẫn không nhẫn tâm nói.
Lý Chính Đạo thở dài: “Biết trước có ngày hôm nay thì lúc đầu sao làm thế? Trước đó khi tôi xin tha cho cậu ta, cậu ta lại không nghe, bây giờ Kiếm Tiên Thiên Sơn đã ra tay, nhà họ Lý khuyên thế nào được nữa?”
“Thế Tử, hay là nhà họ Lý có thể ra tay giúp đỡ, chỉ cần không làm Kiếm Tiên Thiên Sơn bị thương là được”.
Ông lão hơi lo lắng nói.
Thời gian là thứ quá quý giá với Tiêu Chính Văn.
Ai mà biết liệu đòn tấn công tiếp theo của Kiếm Tiên Thiên Sơn có kết liễu cuộc đời của Tiêu Chính Văn không.
“Nếu nhà họ Lý ra tay thì đồng nghĩa với việc đứng về phe đối lập với Thiên Sơn, lúc này Thiên Sơn đã có tư cách đại diện cho năm đại danh sơn, dù nhà họ Lý chúng ta có nhiều tuấn kiệt hơn nữa cũng không thể chống đối lại năm đại danh sơn”.
“Kể từ thời Tiên Tần, năm đại danh sơn đã là chính thống của võ tông Hoa Quốc, hành động lần này của Tiêu Chính Văn không khác gì đang khiêu khích cả võ tông. Đây là do cậu ta tự chuốc lấy”.
Lý Chính Đạo bất lực lắc đầu.
Dù là Bạch Khởi ở thời kỳ Tiên Tần cũng không có lá gan này.
Năm đại danh sơn đáng sợ như thế nào?
Trước đây vì hầu hết các cao thủ đều ở vùng ngoài lãnh thổ nên Tiêu Chính Văn mới có thể kiêu ngạo như thế.
Nhưng bây giờ ngày càng nhiều cao thủ quay về thế tục.
Thời đại đã thay đổi, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn không biết thay đổi, vẫn mạnh mẽ như thế.
Dù hôm nay có cứu được Tiêu Chính Văn thì sau này Tiêu Chính Văn vẫn sẽ có ngày chết.
Nhà họ Lý không thể gây thù với võ tông chỉ vì người như Tiêu Chính Văn.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã rơi vào thế thất bại, tin tức bị Kiếm Tiên Thiên Sơn giết đã lan truyền khắp cả nước.
Chỉ thoáng chốc các tông môn lớn đều thở phào.
Mà Kiếm Tiên Thiên Sơn càng đánh càng hăng, hai mắt lóe sáng như thể cụ ta đã nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Chính Văn chết thảm trong kiếm trận của mình.
“Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Đúng là khiến tôi thất vọng quá”.
Kiếm Tiên Thiên Sơn cười gằn ép Tiêu Chính Văn lùi về sau, ép chặt không gian trống phía sau anh.
Thấy Tiêu Chính Văn chỉ còn cách ngọn lửa thiêu đốt kia không đến một centimet, dù Kiếm Tiên Thiên Sơn tiến thêm một bước Tiêu Chính VĂn sẽ lập tức biến thành tro.
Nhưng cũng chính lúc này, khí tức quanh người Tiêu Chính Văn bỗng thay đổi.
“Ông nghĩ ông có thể giết được tôi thật sao? Thật ra tôi chỉ đang cảm nhận Thiên Song Kiếm Trận này thôi, nhưng phải nói là kiếm trận của ông không hoàn hảo lắm”.
“Thậm chí ông cũng chỉ học được chút vặt vãnh của Thiên Song Kiếm Trận thôi”.
Tiêu Chính Văn vừa nói thế, hai mắt Kiếm Tiên Thiên Sơn bắn ra hai luồng sát khí.
Đã đến nước này rồi mà Tiêu Chính Văn vẫn còn có thể mạnh miệng.
“Hừ, Thiên Song Kiếm Trận của tôi không hoàn hảo, nhưng giết được cậu là đủ rồi”.
Kiếm Tiên Thiên Sơn tức giận nói, tăng thêm sức tấn công ở tay.
Tiêu Chính Văn bình thản cười nói: “Đúng thế, như ông nói đấy, nếu tôi vẫn là cảnh giới Thiên Thần thì Thiên Song Kiếm Trận của ông đã có thể giết tôi rồi”.
Nghe anh nói thế, Kiếm Tiên Thiên Sơn cười khẩy nói: “Tiêu Chính Văn, chịu chết đi”.
Đi chết!
Ngay khi Kiếm Tiên Thiên Sơn vừa dứt lời, chỉ thấy Tiêu Chính Văn nhếch môi nở nụ cười nhạo.
“Cảnh giới Nhân Vương rất khó thật sao? Thật ra không khó! Chỉ là người bình thường phải đều phải tích lũy thời gian”.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, Kiếm Tiên Thiên Sơn sửng sốt.
Gì cơ?
Chỉ có người bình thường mới cần tích lũy thời gian?
“Ha ha ha! Chàng trai ngu ngốc!”
Sau đó Kiếm Tiên Thiên Sơn bật cười.
Cảnh giới Nhân Vương không có tích lũy trăm năm thì không thể đột phá.
Dù là Kiếm Tiên Thiên Sơn cũng đã dừng lại ở cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương gần hai trăm năm mới có thể đạt đến tầng một cảnh giới Nhân Vương.
“Tiêu Chính Văn, cho dù cậu hiểu biết được thâm sâu thế nào, muốn đột phá cảnh giới Nhân Vương từ cảnh giới Thiên Thần đều phải dừng lại ở cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương và trải qua tích lũy trên một trăm năm, nếu không thì không thể”.
“Đây là cách thức hàng trăm năm của võ tông, cậu nghĩ cậu có thể đánh thắng được quy luật và đất trời này sao?”
Kiếm Tiên Thiên Sơn cười khẩy nhìn Tiêu Chính Văn.
Cụ ta nói thế gần như tất cả mọi người trong võ tông đều cười nhạo anh.
Như Kiếm Tiên Thiên Sơn đã nói, cho dù là ai cũng không thể phá vỡ quy tắc hàng trăm năm này.
Khác với họ, lúc này Tần Vũ đứng bên dưới không khỏi ngây người.
Lẽ nào Tiêu Chính Văn định đột phá ngay lúc này sao?
Hơn nữa vượt cả Bán Bộ Nhân Vương để lên thẳng Nhân Vương cấp một?
“Không… cậu Tiêu, lúc này không thể đột phá”.
Tần Vũ không khỏi thất thanh hét lên với Tiêu Chính Văn.