Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2117: Nước nông thì lắm rùa

Nhìn theo bóng lưng bay về phía đỉnh núi của Từ Lương, Chu Khang thở hắt ra một hơi đầy rối loạn, sau đó lại lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn!

Cửa núi mở ra tượng trưng cho việc giờ lành đã đến, tất cả những người dâng tế tinh huyết có thể thông qua con đường qua lại này để tới đàn hiến tế trên đỉnh núi và hiến dâng tinh huyết của mình!

Loại nghi thức này cứ mỗi ba tháng lại được tổ chức một lần, tinh huyết thu thập được sau mỗi lần đều sẽ được phân chia đồng đều cho người của nhà họ Lý và điện Huyết Ma.

Vậy nên ngay cả Từ Lương cũng không dám tuỳ tiện phá rối.

Quách Xuân Dương và Thừa Tư Tư thấy Từ Lương đã đi xa thì cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Sứ thần Huyết Ma đại nhân, ông không sao chứ?”, Thừa Tư Tư vội vàng tiến lên trước đỡ Chu Khang bị đánh ngã trên mặt đất dậy.

Cô ta nào biết tới thoả thuận ngầm giữa Chu Khang và Từ Lương?

Còn cảm thấy Chu Khang vì nể tình Tiêu Chính Văn cùng là con cháu của Hoa Quốc nên mới tốt bụng ra tay tương trợ.

“Tôi không sao! Có điều bảo người bạn này của cô từ sau nên động não trước khi phát ngôn! Không phải lần nào cũng may mắn như vậy đâu!”

Chu Khang lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Chính Văn, thầm ôm mối hận với anh!

Nếu không phải do Tiêu Chính Văn không biết giữ miệng thì ông ta nào đến mức bị Từ Lương tát một bạt tai trước mặt bao nhiêu người như vậy!

Càng đáng tức hơn là bản thân vì cứu cậu ta nên mới bị đánh, vậy mà ngay tới một tiếng cảm ơn Tiêu Chính Văn cũng chẳng có nốt!

“Điện Huyết Ma nằm trên đỉnh núi sao?”, Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn về phía ngọn núi cao trước mắt!

“Không sai, đi men theo con đường này lên chính là điện Huyết Ma rồi, có điều con đường tiếp theo e rằng sẽ không bằng phẳng được như vậy đâu!”, Quách Xuân Dương nhỏ giọng đáp lại một câu.

Dù gì Tiêu Chính Văn cũng đã đắc tội với Từ Lương, trên con đường này, không biết sẽ bị bao nhiêu đệ tử của điện Huyết Ma tuần tra xét hỏi, chỉ cần một câu nói của Từ Lương thì mấy người bọn họ đừng mong có thể dễ dàng lên được tới đỉnh núi!

Lúc này, một ông lão trong đoàn ngửa mặt lên thở dài một tiếng, nói: “Ôi, Bắc Vực bây giờ đã không còn cảnh đẹp nữa rồi, nhớ năm đó Bắc Vực cũng có phong cảnh đẹp như tranh vẽ, là chốn non nước hữu tình!”

“Không ngờ bây giờ lại đất cằn ngàn dặm!”

Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn về phía ông lão vừa nói, mặc dù tu vi của ông lão không cao, chỉ ở cảnh giới Nhân Vương cấp ba mà thôi, thế nhưng rất rõ ràng, ông ta giống với Tiêu Chính Văn, có thể nhìn thấy khắp cả núi Long Dương, tới đâu cũng thấy xác người máu me!

“Ông cụ cũng là người sở hữu tuệ nhãn cao siêu, nếu đã như vậy thì việc gì phải hiến tế tinh huyết của mình cơ chứ?”, Tiêu Chính Văn nhìn về phía ông lão, bình thản hỏi.

Ông lão lắc đầu cười khổ, nhìn về phía Tiêu Chính Văn nói: “Cậu có biết hơn chục nghìn năm trước đây, ngọn núi Long Dương này từng là đạo trường của ai không?”

Tiêu Chính Văn hơi lắc đầu, Tiêu Chính Văn có thể nói là hoàn toàn mù mịt về lịch sử của vùng ngoài lãnh thổ, ngay cả ghi chép của Thiên Sơn Thư Lục về vùng ngoài lãnh thổ cũng không hề tường tận.

“Long Dương Chân Nhân! Ông ta từng là thánh chủ của Bắc Vực, thế nhưng đáng tiếc là lại đột ngột bỏ mạng trên núi Long Dương!”

“Bao nhiêu năm nay, Bắc Vực đều nằm trong sự kiểm soát của huyết tộc, bây giờ không một ai có thể nhìn thấu được tình cảnh bi thảm trên núi Long Dương! Anh bạn trẻ, cậu quả thực không hề đơn giản!”

“Có lẽ câu nói dự đoán trước khi Long Dương Chân Nhân lâm chung sắp trở thành sự thực rồi! Tới lúc đó, chúng tôi cũng không cần phải hiến tế tinh huyết để đổi lại sự bình an cho nơi này nữa!”

Ông lão nói tới đây thì trong mắt cũng lộ ra mấy phần lạc lõng!

“Ông hẳn là ông Cổ - người hầu hạ của Long Dương Chân Nhân nhỉ?”, một nam thanh niên đứng bên cạnh nhìn về phía ông lão, nghi hoặc hỏi.

Ông lão chỉ lắc đầu cười khổ, không nói gì mà ngẩng đầu nhìn về phía đàn tế trên đỉnh núi Long Dương, thở dài nói: “Trước khi tới được đỉnh núi, anh bạn trẻ tuyệt đối đừng gây rắc rối thêm nữa, nếu không hậu quả sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi đâu!”

Đối diện với lời khuyên can của ông lão, Tiêu Chính Văn vẫn bình thản nói: “Ông cụ, tôi đây bất tài, thế nhưng vẫn sẽ bảo vệ cho ông được bình an vô sự!”

Nghe thấy lời này của Tiêu Chính Văn, không ít người quay đầu lại nhìn, dùng ánh mắt chế nhạo để quan sát Tiêu Chính Văn.

Nếu như ban nãy không phải cửa núi mở ra, có thể bây giờ Tiêu Chính Văn đã trở thành hồn ma dưới lưỡi kiếm của Từ Lương rồi, sao còn dám ăn nói ngông cuồng như thế?

“Hừ, có một số người thật là không biết tốt xấu!”

“Nếu như không phải cửa núi mở ra, hộ vệ Từ sợ làm lỡ việc lớn, một số kẻ e rằng ngay cả tự bảo vệ bản thân cũng là quá khó!”

“Ôi, thật đúng là nước nông thì lắm rùa, khắp nơi đều là đại ca, ai cũng dám đứng ra ăn nói ngông cuồng rồi?”

Ông lão quay đầu nhìn sâu vào mắt Tiêu Chính Văn, thế nhưng lại chẳng nói gì hết.

Ngược lại Quách Xuân Dương và Thừa Tư Tư lại thầm đổ mồ hôi thay cho Tiêu Chính Văn.
Chương 2118: Đừng mơ mộng

Mọi người đi men theo con đường núi này, bên cạnh Chu Khang cũng xuất hiện thêm một thanh niên, chỉ là Chu Khang dường như tỏ ra hết sức cung kính với thanh niên này, cả chặng đường đều hơi khom người, ngay cả nói chuyện cũng cực kỳ nhỏ tiếng.

Mãi tới sau khi đi tới một cánh rừng sâu, thanh niên đó mới đột nhiên đi chậm lại, quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Chu Khang, tiếp theo đây ông không cần phải nói đỡ cho người này nữa rồi!”

“Chuyện của hắn đều không liên quan gì tới ông! Đã hiểu chưa?”

“Vâng!”, mãi tới khi nghe được lời này của nam thanh niên, Chu Khang mới lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng.

Mà cuộc trò chuyện giữa bọn họ lại bị ông Cổ nghe được không sót chữ nào.

Sau khi ông Cổ quan sát nam thanh niên này một lát thì đồng tử không khỏi co rút lại!

Người này có lai lịch lớn hơn Từ Lương rất nhiều, chỉ cần là người sống lâu ở Bắc Vực thì gần như không có ai là không biết tới!

Hắn chính là một trong số những đệ tử thân truyền của Lý Quang Tổ - Triệu Chí Phi!

Luận về địa vị ở điện Huyết Ma thì ngay cả Từ Lương cũng phải nhường Triệu Chí Phi ba phần!

Dù gì đệ tử thân truyền của Lý Quang Tổ cũng cực kỳ ít ỏi, ai nấy đều là sự tồn tại nói một là một ở bên trong điện Huyết Ma!

Nếu như ban nãy người này để lộ thân phận thì e rằng ngay cả Từ Lương cũng phải dập đầu mà vái lạy!

Mà đối với những người sắp sửa tới đàn tế để hiến dâng tinh huyết của mình mà nói thì Triệu Chí Phi tuyệt đối là một nhân vật vĩ đại!

Lần này hắn cũng trà trộn vào bên trong đám người, chẳng qua chính là để quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.

Rất rõ ràng, những hành động và lời nói của Tiêu Chính Văn ban nãy đều đã lọt hết vào trong mắt Triệu Chí Phi, mười thì có tới tám chín phần hắn cũng liên tưởng tới lời trăn trối trước khi lâm chung của Long Dương Chân Nhân!

“Một ngày nào đó trong tương lai sẽ có một đại thánh bên trong thế tục tự tay tiêu diệt núi Long Dương máu chảy thành sông này, khôi phục lại sự bình yên trước kia của Bắc Vực!”

Thế nhưng mấy nghìn năm nay, chưa nói tới đại thánh gì đó bên trong thế tục, ngay tới một cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cũng không có. Vậy nên điện Huyết Ma vẫn luôn coi lời trăn trối của Long Dương Chân Nhân như là một loại nguyền rủa với huyết tộc!”

Thế nhưng mãi tới sau khi tin tức Tiêu Chính Văn liên tiếp giết chết bốn nhân kiệt lớn của nhà họ Tư Mã truyền tới Bắc Vực thì mới thu hút sự chú ý đặc biệt của điện Huyết Ma!

Bên trong mỗi đoàn người tới hiến tế, chỉ cần có người của thế tục thì điện Huyết Ma nhất định sẽ cử lãnh đạo cấp cao đích thân trà trộn vào trong đám người để tiện âm thầm quan sát sự khả nghi trong thân phận của mỗi người!

“Cậu thanh niên, cậu phải cẩn thận hơn đấy!”

Ông Cổ bước nhanh tới gần Tiêu Chính Văn, ghé sát bên tai anh, ép cho giọng nói xuống mức nhỏ nhất để nhắc nhở anh.

Tiêu Chính Văn hơi không hiểu nhìn về phía ông Cổ, ông Cổ dùng tay chỉ về phía Triệu Chí Phi, nói: “Người kia là một nhân vật lớn của điện Huyết Ma, hơn nữa, Huyết Ma Chí Tôn - Lý Quang Tổ cũng chính là sư phụ của cậu ta!”

Nhân vật lớn?

Tiêu Chính Văn vẫn chưa kịp lên tiếng, Thừa Tư Tư và Quách Xuân Dương đã lập tức xúm lại.

Chỉ có điều, phản ứng của hai người bọn họ hoàn toàn không giống nhau, so với sự kinh ngạc của Thừa Tư Tư, Quách Xuân Dương lại lộ ra vẻ căng thẳng.

Nếu như trong số bọn họ thật sự có lãnh đạo cấp cao của điện Huyết Ma, vậy thì những lời nói và hành động ban nãy của Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chọc giận điện Huyết Ma, tới lúc đó, ngay cả mấy người bọn họ cũng sẽ bị liên luỵ!

Có lẽ chuyến đi tới núi Long Dương ngày hôm nay cũng chính là kết cuộc cả đời này của họ!

Thế nhưng Thừa Tư Tư lại không nghĩ như vậy, theo cô ta thấy, nếu như trong số họ có một nhân vật lớn trà trộn vào, nói không chừng có thể nhận được sự chiếu cố đặc biệt của điện Huyết Ma, nhận được lợi ích không thể ngờ tới được!

“Ông cụ, không biết ai trong số chúng ta mới là nhân vật lớn? Nếu như chúng tôi bước ra chào hỏi, có lẽ còn có thể nhận được rất nhiều lợi ích không thể ngờ tới được đấy nhỉ?”

“Ví dụ như kéo dài tuổi thọ, hoặc là nhận được mấy viên đan dược nâng cao cảnh giới?”

Ông Cổ nghe thấy lời này thì không khỏi lắc đầu cười khổ, xem ra Thừa Tư Tư vẫn còn quá ngây thơ, bản thân đã trở thành vật tế của người ta, người ta sao có thể kéo dài tuổi thọ cho mình cơ chứ?

Chứ chưa nói tới việc cho mấy loại đan dược quý giá kia!

Ai sẽ cho vật tế lợi ích?

“Mặc dù người này ở trong số chúng ta, thế nhưng mấy người tốt nhất là đừng hỏi nhiều, còn về lợi ích thì tốt nhất đừng có mà mơ mộng tới nữa!”, ông Cổ ép nhỏ giọng nói.
Chương 2119: Ngông cuồng

Thật ra ông Cổ đúng là một trong những người hầu của Long Dương Chân Nhân, cũng là cao thủ duy nhất của Bắc Vực thế hệ trước may mắn còn sống sót trong trận chiến năm ấy.

Có điều nhiều năm qua, mỗi nửa năm ông Cổ phải đi đến núi Long Dương để hiến tế tinh huyết một lần, cảnh giới của ông ấy đã giảm xuống rất nhiều bậc, thậm chí chỉ đạt tới cảnh giới Nhân Vương!

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng tại sao ông ấy chỉ có cảnh giới Nhân Vương cấp ba, mà có thể nhìn thấu mọi thứ ở núi Long Dương!

Ông Cổ hiểu rất rõ chuyện nội bộ của núi Long Dương và điện Huyết Ma!

Ban phúc hay kéo dài tuổi thọ gì đó chỉ là lớp ngụy trang để lừa gạt lấy tinh huyết, nâng cao tu vi của bọn họ thôi!

Thật ra hơn mười ngàn năm trước, Bắc Vực được trời ưu đãi, khí hậu dễ chịu, đây là khu vực có sức sống dồi dào nhất trong bốn khu vực lớn!

Tuổi thọ trung bình của dân chúng sinh sống ở nơi này cũng có thể đạt tới năm trăm tuổi!

Nhưng từ sau khi nhà họ Lý và người huyết tộc bắt tay nhau hại chết Long Dương Chân Nhân, chiếm cứ núi Long Dương, điều kiện sinh sống ở toàn bộ Bắc Vực cứ thế mỗi ngày một tệ đi.

Cho tới sau này, toàn bộ Bắc Vực đều tràn đầy huyết quang, sức sống cũng trở nên ít đi rất nhiều, tuổi thọ tất cả mọi người cũng giảm nhanh xuống còn chưa đến trăm tuổi!

Mà mỗi một người hiến tế tinh huyết, tuổi thọ lại rút ngắn đến năm sáu chục tuổi, thậm chí còn không bằng mười phần trăm lúc trước!

Nhưng nội tình quan trọng này, ngay cả ông Cổ cũng không dám nói toạc ra, nếu không những người có dấu ấn màu máu trên mình đều sẽ hóa thành máu trong nháy mắt!

Dấu ấn đỏ thẫm kia cũng không phải ký hiệu gì đặc biệt của người Bắc Vực mà là một loại trận pháp thâm độc.

Chỉ cần trên người có dấu ấn huyết sắc này, chỉ cần Huyết Ma Chí Tôn ra lệnh một tiếng, những người này dù ở xa hơn vạn dặm hay bất kể ở đâu cũng sẽ chết ngay lập tức không rõ nguyên nhân!

Nhưng Thừa Tư Tư không biết gì về chuyện này, có lúc còn cảm thấy ông Cổ quá hẹp hòi, không muốn chia sẻ lợi ích cho bọn họ, thỉnh thoảng tìm kiếm bóng dáng vị đại nhân kia khắp nơi.

Nhưng tiếc là với đôi mắt phàm tục của cô ta sao có thể nhận ra ai mới là nhân vật lớn ẩn nấp trong mấy người này?

Quách Xuân Dương lại không để ý, trong lòng vẫn luôn tính toán làm sao mới có thể thoát thân!

Bởi vì sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn, đại điển hiến tế lần này nhất định sẽ khơi lên sóng gió ngập trời!

Vả lại nhân vật lớn từ miệng ông Cổ, trong mắt Quách Xuân Dương, ngay cả xách giày cho Tiêu Chính Văn cũng không xứng!

Có thể nói, trong điện Huyết Ma, người thực sự có thể ngồi ngang hàng cùng Tiêu Chính Văn cũng chỉ có một mình Huyết Ma Chí Tôn trong truyền thuyết kia mà thôi!

Bất kể là Từ Lương hay Chu Khang, những người này đều là lũ chán sống, người thì liên tục dùng ngôn ngữ khiêu khích Tiêu Chính Văn, người còn lại thì lại có ý đồ ra tay với Tiêu Chính Văn.

Thực ra, tiếng hét cửa núi mở ra không phải đã cứu mạng Tiêu Chính Văn mà là cọng rơm cứu mạng của Từ Lương.

Nếu không, thật sự đánh với Tiêu Chính Văn, mười Từ Lương cũng phải chịu chết mà thôi!

Thấy ông Cổ bước đi về phía đỉnh núi lần nữa, Thừa Tư Tư cũng chỉ đành thức thời lui về bên cạnh Tiêu Chính Văn.

Vừa đi, Thừa Tư Tư vừa nhỏ giọng khuyên Tiêu Chính Văn, nói: "Anh Tiêu, anh cũng nghe thấy lời ông cụ này vừa nói, trong đám đông có thể có nhân vật lớn nào đó đang lẩn trốn!"

"Cho nên, tốt nhất anh vẫn nên khiêm tốn một chút, nếu gây ra phiền toái nữa e rằng ngay cả sứ thần Huyết Ma cũng không cứu được anh!"

Thừa Tư Tư nói vậy không phải xem thường Tiêu Chính Văn, mà vì đều là con cháu Hoa Quốc, cô ta không hy vọng Tiêu Chính Văn gây ra phiền toái gì.

"Tư Tư, được rồi! Anh Tiêu biết nên làm thế nào!", Quách Xuân Dương liên tục nháy mắt với Thừa Tư Tư, tỏ ý cô ta đừng nói thêm nữa.

"Xuân Dương, chúng ta đều là người Hoa Quốc, dù sao cũng không thể nhìn anh Tiêu rước họa vào thân chứ? Vùng ngoài lãnh thổ là vùng ngoài lãnh thổ, thế tục là thế tục, gây phiền toái ở vùng ngoài lãnh thổ thì không thể bỏ tiền để dẹp yên chuyện giống như trong thế tục được!"

"Lỡ như chọc phải nhân vật lớn, ngay cả mạng cũng không giữ được!"

Thừa Tư Tư hết sức nghiêm túc nói.

"À...", Quách Xuân Dương len lén liếc nhìn Tiêu Chính Văn, nuốt nước bọt, không dám nói tiếp nữa.

Đây quả thực là một bầy kiến hôi đang khuyên một thiên thần làm người phải khiêm tốn!

Thấy Quách Xuân Dương và Tiêu Chính Văn đều không nói gì, Thừa Tư Tư cũng không khuyên Tiêu Chính Văn nữa, mọi người cứ thế đi theo nhóm người tới giữa sườn núi Long Dương.

Núi Long Dương trông có vẻ chỉ là một ngọn núi lớn, nhưng quảng trường giữa sườn núi lại giống như một thành phố lớn vậy!

Hẳn đây là chỗ ở đặc biệt chuẩn bị cho những người đến đây hiến tế!

Dẫu sao vô số người tới để hiến tế, trên tế đàn cũng căn bản không thể đủ chỗ cho nhiều người như vậy.

Giờ phút này, trên quảng trường lưng chừng núi, mọi người tụ tập lại càng lúc càng đông, dõi mắt nhìn thấy toàn là đầu người nhốn nháo đông nghịt, khoảng hơn triệu người!

"Nghe nói có vài người tư chất tốt, sẽ được ở lại điện Huyết Ma được nhận làm đệ tử! Không biết mấy người chúng ta có thể may mắn như vậy hay không!", Thừa Tư Tư vừa đi vừa nói.

Những năm gần đây, tất cả đệ tử của điện Huyết Ma gần như đều đào tạo ra từ những người bình thường trong Bắc Vực này!

Dẫu sao chiếm cứ toàn bộ vực lớn, đệ tử môn hạ cũng nhiều không kể xiết!

Cũng chính vì vậy, điện Huyết Ma mới trở thành một trong những chi nhánh thế lực lớn của huyết tộc!

Tiêu Chính Văn chỉ cười dửng dưng, cho dù bị điện Huyết Ma chọn làm đệ tử, kết quả cũng sẽ không tốt hơn chút nào!

Cnếu không tiến vào đội ngũ nòng cốt thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một thành viên trong núi thây biển máu trên núi Long Dương!

Ông Cổ chỉ vào một cái đình nghỉ mát cách đó không xa, nói: "Chúng ta sang bên kia nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa sẽ có người sắp xếp chỗ ở cho chúng ta!"

Ông ấy vừa nói vừa dẫn đầu đi về phía đình nghỉ mát.

Mấy người Tiêu Chính Văn cũng theo sau.

Cùng với tiếng đọc kinh phật xa xa trên đỉnh núi vọng tới, bên trên huyết ảnh đầy trời, huyết quang che khuất cả mặt trời!

Một luồng huyết khí tràn ngập trên toàn bộ núi Long Dương lan dần ra!

Nhưng trong mắt những người khác cảnh tượng này lại bình thường không có gì lạ, chỉ có Tiêu Chính Văn và ông Cổ có thể mơ hồ nghe được trong tiếng chuông vang dội có lẫn những tiếng kêu thảm thiết!

Trên không trung xuất hiện một đóa hoa sen đỏ như máu, ánh mắt tất cả mọi người đều thành kính nhìn lên đỉnh núi!

Chỉ chốc lát sau, trên đóa sen đỏ có một người đàn ông trung niên bước ra, ngạo nghễ đứng trên không trung!

"Chí Tôn ban phúc, các người quỳ lạy đi!"

Từ Lương đứng trên hoa sen máu nói nói với những người bên dưới.

Ông ta vừa dứt lời, từng mảnh huyết quang, bay thẳng về phía mọi người, còn mọi người phía dưới cũng đồng loạt quỳ xuống.

Cũng không ít người thành kính đưa hai tay ra, giống như đang nghênh đón huyết quang kia vậy!

Tiêu Chính Văn thấy những người đáng thương bị điện Huyết Ma đùa bỡn trong lòng bàn tay, không khỏi lắc đầu thở dài một hơi.

“Haizz!”

Chẳng mấy chốc, tiếng thở dài này truyền đến tai Từ Lương, Từ Lương đang âm thầm cười nhạt, không khỏi chau mày, ánh mắt bắn thẳng về phía Tiêu Chính Văn!

"Là cậu?"

Trong ánh mắt của Từ Lương mang mấy phần sát ý nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

Huyết Ma Chí Tôn ban phúc chúng sinh là phần trọng yếu nhất trong nghi thức huyết tế này của điện Huyết Ma!

Không được phép sơ suất chút nào!

Mà tiếng thở dài này của Tiêu Chính Văn lại giống như thả một hòn đá ở giữa đầm sâu khơi dậy nghìn tầng sóng gió!

Ông Cổ cũng nhận ra điều khác thường sau lưng, vội vàng nghiêng đầu khoát tay với Tiêu Chính Văn, tỏ ý Tiêu Chính Văn hãy cùng quỳ lạy với mọi người, để tránh rước họa vào thân!

Nhưng ông ấy còn chưa kịp mở lời, Triệu Chí Phi đã bước ra một bước, trong nháy mắt đã tới gần Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: "To gan, ngông cuồng! Thật sự tưởng rằng điện Huyết Ma chúng tôi không làm gì được cậu sao?"

Triệu Chí Phi vừa nói vừa định ra tay với Tiêu Chính Văn.
Chương 2120: Bí mật cổ xưa

Thôi xong!

Thừa Tư Tư không nhịn được mà nhắm mắt lại!

Nếu Triệu Chí Phi muốn giết Tiêu Chính Văn, căn bản không ai có thể ngăn cản!

Đã đến thánh điện Huyết Ma, Tiêu Chính Văn cũng không nên ngang ngược như vậy!

Thực ra, chỉ khấu đầu trước tượng thánh của thánh điện Huyết Ma mà thôi. Đối với một người bình thường mà nói, điều này căn bản chẳng là gì cả!

Thậm chí ngay cả Thừa Tư Tư cũng cảm thấy, là một người bình thường, có thể may mắn được khấu đầu trước Huyết Ma Chí Tôn là một loại vinh dự đặc biệt!

"Người anh em này, cậu...”

Không chờ ông Cổ nói hết lời, Triệu Chí Phi đằng đằng sát khí nhìn ông Cổ nói: “Ông già! Lẽ nào ông chán sống rồi sao?

Không ai ngờ rằng Triệu Chí Phi lại phóng ra sát khí mạnh như vậy với ông Cổ, thậm chí có thể nói sát khí cuồn cuộn trong mắt hắn còn nhiều hơn mấy phần so với khi nhìn Tiêu Chính Văn!

Những người ở đây căn bản không rõ về quá khứ giữa ông Cổ và Triệu Chí Phi, càng không hiểu vì sao đường đường là một đại đệ tử của Huyết Ma Chí Tôn lại có ý muốn giết một ông già!

Thực ra mấy trăm năm trước, Triệu Chí Phi chỉ là một đứa trẻ mồ côi lưu lạc đến Bắc Vực, mà người nhận nuôi hắn năm đó chính là ông Cổ!

Ông Cổ không chỉ nuôi Triệu Chí Phi lớn thành người mà còn truyền cho hắn tất cả các kỹ năng!

Về sau, Triệu Chí Phi được Lý Quang Tổ nhìn trúng, nhận vào tông môn, đáng lẽ ra Triệu Chí Phi nên mượn thân phận này để chăm sóc ông Cổ!

Nhưng không ai ngờ rằng kể từ khi Triệu Chí Phi bước vào môn hạ của Lý Quang Tổ đã nghĩ trăm mưu ngàn kế để hại chết ông Cổ!

Lý do là vì Triệu Chí Phi biết rằng ông Cổ là một trong những người hầu của Long Dương Chân Nhân, hơn nữa còn là người hầu duy nhất còn sống sót. Ông ấy không chỉ chứng kiến cái chết bi thảm của Long Dương Chân Nhân mà còn chứng khiến nhiều hành động tàn bạo khác nhau sau khi huyết tộc nắm quyền kiểm soát Bắc Vực!

Hơn nữa, bản thân hắn từng là con nuôi của ông Cổ, ngộ nhỡ một ngày nào đó thân phận của ông Cổ bị bại lộ, hoặc Lý Quang Tổ tìm hiểu ra mối quan hệ giữa hắn và ông Cổ thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai tươi sáng của hắn!

Vì vậy, chỉ cần ngày nào ông Cổ còn chưa chết, Triệu Chí Phi sẽ khó ăn khó ngủ ngày đó!

Kể từ khi tình cờ phát hiện ra ông Cổ và Tiêu Chính Văn đi rất gần nhau trên đường lúc nãy, Triệu Chí Phi đã luôn âm thầm tính toán trong lòng xem làm thế nào có thể trừ khử hai người bọn họ!

Vì vậy, hắn mới tìm mọi cách gây rắc rối cho Tiêu Chính Văn để khiến cho ông Cổ lộ diện, đến lúc đó, hắn sẽ giết chết cả ông Cổ và Tiêu Chính Văn với lý do không tôn trọng Huyết Ma Chí Tôn, ai có thể nói hắn vong ân bội nghĩa chứ?

“Chẳng lẽ bố mẹ anh không dạy anh nên nói chuyện với người lớn tuổi thế nào sao?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Triệu Chí Phi, trầm giọng hỏi.

"Láo xược!"

Chu Khang thấy Tiêu Chính Văn dám ngang ngược với Triệu Chí Phi bèn ra mặt đầu tiên!

Thực ra, ông ta đã không thuận mắt với Tiêu Chính Văn, nếu không phải vì sợ liên lụy đến bản thân thì hắn ta đã không ngăn Từ Lương ra tay.

Nhưng không ngờ rằng, Tiêu Chính Văn lại không biết tốt xấu như vậy, không tôn trọng Huyết Ma Chí Tôn thì không nói, còn dám ngang ngược với đại đệ tử Triệu Chí Phi của Huyết Ma Chí Tôn, đây không phải là tìm đến cái chết thì là gì!

"Đừng nóng vội!"

Triệu Chí Phi quan sát Tiêu Chính Văn và ông Cổ với vẻ nghiền ngẫm.

Mặc dù Tiêu Chính Văn nhìn có vẻ chỉ là một người bình thường, nhưng trực giác lại mách bảo hắn rằng Tiêu Chính Văn tuyệt đối không đơn giản!

Hơn nữa, ông Cổ vẫn luôn bảo vệ Tiêu Chính Văn, còn đi gần anh như vậy, nói không chừng, Tiêu Chính Văn là đệ tử chân truyền của ông Cổ!

Ngoài lý do này ra, hắn thực sự không thể tìm được lời giải thích nào hợp lý hơn!

Nghĩ đến đây, Triệu Chí Phi nói với ông Cổ với vẻ chế nhạo: “Hắn chắc là đệ tử chân truyền của ông nhỉ?”

Ông Cổ lạnh lùng nhìn Triệu Chí Phi, không thèm trả lời mà đưa mắt nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói: "Cậu Tiêu, nếu cậu không phải là người Bắc Vực, tại sao lại tới vùng nước đục này?”

"Hãy nhanh chóng rời khỏi Bắc Vực, tìm một nơi an toàn để tránh họa đi!"

"Cái gì? Rời khỏi Bắc Vực? Nói thì dễ dàng!", Triệu Chí Phi cười khẩy.

Chỉ thấy Triệu Chí Phi chỉ tay lên trời, một luồng sáng đen đâm thẳng lên không trung.

Giây tiếp theo, những lá bùa màu máu bay lượn đầy trời, những lá bùa màu máu này mang theo uy thế cắn trời nuốt đất, nó giống như một tấm chắn không thể vượt qua, nằm ngang trên núi Long Dương!

“Cậu ấy chỉ là một người bình thường, tại sao cậu lại muốn tiêu diệt cậu ấy?”, ông Cổ ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Chí Phi với vẻ mặt vô cùng khó coi!

Nếu lúc trước biết được Triệu Chí Phi là loại người như vậy, ông Cổ sẽ tuyệt đối không nhận nuôi hắn, càng sẽ không nói cho hắn biết về nhiều bí mật cổ xưa như vậy!
Chương 2121: Sức chiến đấu kinh hoàng

"Hừ! Một người bình thường? Theo tôi thấy, hắn không phải là người bình thường, nếu không, hắn lấy đâu ra dũng khí khinh thường Huyết Ma Chí Tôn chứ?”

"Còn ông, lão già, trong lòng ông luôn bất mãn với Huyết Ma Chí Tôn, 90% hai người là một giuộc, hơn nữa, tôi nghi ngờ hắn được ông sai khiến đến để náo loạn thánh điện Huyết Ma!”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của nhiều người đều đổ dồn về phía Tiêu Chính Văn và ông Cổ!

"Triệu Chí Phi, sao ông lại có thể ngậm máu phun người như vậy! Tôi náo loạn điện Huyết Ma lúc nào? Nhiều năm qua, tôi đã vô số lần hiến tế tinh huyết là vì cái gì?”

"Nếu tôi thật sự muốn chống lại thánh điện Huyết Ma thì tại sao không ra tay khi tôi đang trên thời kỳ đỉnh cao hơn vạn năm trước! Tôi chỉ hy vọng, nhân dân Bắc Vực có thể được bình yên! Chỉ mong rằng thánh điện Huyết Ma sẽ không làm lại họ nữa!"

"Hy vọng cậu nể tình năm đó tôi đã nhận nuôi cậu, đừng gây khó dễ cho cậu Tiêu, để cậu ấy rời khỏi nơi này đi!"

Ông Cổ hét lớn với vẻ vô cùng đau khổ.

Đây cũng là lý do chính tại sao ông ấy luôn ngấm ngầm chịu đựng!

Nếu gây chiến với thánh điện Huyết Ma, nhất định sẽ bị huyết tộc báo thù, đến lúc đó toàn bộ Bắc Vực rất có thể sẽ trở thành địa ngục trần gian, đất cằn ngàn dặm!

Thân là người hầu của Long Dương Chân Nhân, ông Cổ không đành lòng nhìn hàng ngàn hàng vạn sinh linh rơi vào bùn lầy đen tối!

"Câm miệng!"

Triệu Chí Phi như phát điên, chỉ vào ông Cổ, nói: “Tôi với ông sớm đã không còn quan hệ gì rồi, năm đó, nếu không phải ông nhận nuôi tôi, có thể tôi đã sớm gia nhập thánh điện Huyết Ma, sớm đã bái lạy Huyết Ma Chí Tôn rồi!"

"Tình cảm? Tôi và ông thì có tình cảm gì mà nói! Nếu không phải là lão già chó chết ông, tôi...”

"Không bằng chó heo!"

Không chờ Triệu Chí Phi nói hết, Tiêu Chính Văn cười khẩy, ngắt lời.

“Cậu Triệu, tên này dám nói năng lỗ mãng với cậu, xin cậu cho phép thuộc hạ ra tay để cho hắn biết uy nghiêm của thánh điện Huyết Ma!”, Chu Khang tiến lên xung phong nhận việc.

Giờ phút này, toàn thân ông ta đều là ánh sáng máu, khí tức vô cùng uy nghiêm, giống như một thần ma tắm máu!

Uy lực đó gần như khiến tất cả mọi người có mặt đều chấn động, thực lực của sứ thần Huyết Ma quả nhiên là phi thường!

“Ừ, vậy cũng được, để cho hắn biết thế nào là tôn ti trật tự, đồng thời giết một người để làm gương cho kẻ khác!” Triệu Chí Phi cười khẩy, trong mắt lóe lên một tia giễu cợt.

Nhìn thấy Triệu Chí Phi gật đầu, Chu Khang tiến lên một bước với nụ cười độc ác, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, nói: "Ngay từ đầu tôi đã cảnh cáo cậu, đáng tiếc là cậu không chịu giác ngộ, nếu đã như vậy thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn!"

Nhìn thấy Chu Khang bước lên, Tiêu Chính Văn vội vàng nắm lấy cánh tay của ông Cổ, kéo ông ấy qua một bên, sau đó sải bước, vung tay tát một bạt tai.

"Bốp!"

Tốc độ của cái tát này không nhanh, ngược lại còn giống như cảnh quay chậm, nhưng dù thế nào thì Chu Khang cũng không thể tránh được, phải nhận lấy cái tát mạnh vang dội của Tiêu Chính Văn!

Ngay sau đó, Chu Khang chỉ cảm hai mắt hoa mờ, lảo đảo ngã xuống cách đó bảy tám mét!

Không chờ ông ta đứng vững, Tiêu Chính Văn đã sải bước đi tới, tiến đến gần ông ta rồi tung ra một quả đấm thép đánh về phía Chu Khang!

"Phù!"

Một cú đấm đánh ra, giây tiếp theo, Chu Khang hóa thành một đám sương máu, lập tức tản đi!

Im lặng!

Xung quanh yên tĩnh không chút âm thanh, như có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

Chỉ với một cú đấm đã đánh sứ thần Huyết Ma Chu Khang biến thành sương máu!

Vào lúc này, ngay cả những người xem xung quanh cũng nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt sợ sệt!

Không ai có thể ngờ rằng một người trông giống như người bình thường như Tiêu Chính Văn lại có sức chiến đấu kinh hoàng như vậy!

Ông Cổ kinh ngạc ngẩn tò te, Thừa Tư Tư ở bên cạnh cũng đầy vẻ khó tin, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn!

Chỉ có Quách Xuân Dương không cảm thấy kinh ngạc gì, người đó chính là vua Bắc Lương nổi danh khắp giới thế tục mà!

Đừng nói Chu Khang, cho dù là Triệu Chí Phi cũng căn bản không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn!

Dám khiêu khích Tiêu Chính Văn trước mặt mọi người, rõ ràng là chê tuổi thọ quá dài!

Sắc mặt Triệu Chí Phi tái nhợt, quan sát Tiêu Chính Văn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên má hắn như những viên ngọc.

Tới bây giờ, hắn mới hiểu mình đã đắc tội với một người như thế nào!

"Kẻ nào dám gây chuyện ở điện Huyết Ma!"

Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng sấm sét kinh thiên động địa!

Một luồng khí tức cảnh giới Nhân Hoàng đột nhiên tỏa ra từ mặt đất!

Cùng lúc đó, Triệu Chí Phi cũng tràn đầy khí thế, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng ranh! Hôm nay tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của điện Huyết Ma!"

Tiêu Chính Văn thản nhiên nhìn Triệu Chí Phi, cười mỉa nói: “Được, để tôi xem anh có bản lĩnh gì!”

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa sải bước, trong nháy mắt đã đến trước mặt Triệu Chí Phi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK