Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 475: Kim châm giết người


Đường khẩu của Hổ Uy Đường Hội Thanh Long – Bao Thiên Hổ!


Tên Bao Thiên Hổ này rất nổi tiếng ở Đông Hải!


Thủ đoạn cực kì ác độc, cũng là người có thực lực nhất trong Hội Thanh Long!


Năm đó Bao Thiên Hổ nương nhờ Triệu Nguyên Dũng, chỉ bằng một con dao phay đi mượn, có thể lật đổ mấy chục người làm chấn động cả Đông Hải, trở thành nhân vật nòng cốt của Hội Thanh Long ngày nay!


Hơn nữa, tâm tư hắn khó dò, không dễ dàng thể hiện bộ mặt thô kệch điên cuồng ra bên ngoài, ngay cả trong thế lực ngầm ở Đông Hải, tiếng tăm chỉ thuộc về Triệu Nguyên Dũng mà thôi!


Rất nhiều người truyền tai nhau rằng, Bao Thiên Hổ rất có khả năng trở thành người đứng đầu của Hội Thiên Long sau Triệu Nguyên Dũng!


Lúc đó, Bao Thiên Hổ đứng ở cửa khách sạn, ánh mắt u ám lạnh lẽo liếc nhìn, sau đó trầm giọng nói: “Dũng Gia nói rồi, hôm nay, không được để bất kỳ ai bước ra khỏi khách sạn này! Bọn mày nghe rõ cho tao, hôm nay, khách sạn này là chiến trường của bọn mày, vào đi, khống chế tất cả người ở đây cho tao, đợi lệnh của tao rồi ra tay!”



Lập tức, bốn năm mươi gã đàn ông lực lưỡng, cầm trong tay một con dao phay xông vào trong khách sạn!


Ngay lập tức, khách sạn trở nên hỗn loạn!


Đột nhiên có bốn năm mươi tên côn đồ cầm dao và gậy sắt xông vào cửa, mỗi tên đều rất hung hãn.


Nhân viên phục vụ và khách của khách sạn đều bị dọa hồn bay phách lạc, chạy khắp tứ phía, lớn tiếng kêu gào “cứu mạng”.


Bọn họ nào đã từng thấy cảnh tượng như thế này bao giờ đâu.


Bốn năm mươi gã đàn ông lực lưỡng bắt giữ mọi người không phân biệt nam nữ, chỉ trong chốc lát đã khống chế được toàn bộ nhân viên trong khách sạn.


Triệu Nguyên Dũng vẫn luôn ẩn nấp trong phòng bao, lúc này nhận được điện thoại của Bao Thiên Hổ, hai mắt lập tức trừng lớn, tức giận đập tay xuống bàn, kích động hét lên: “Được! Bao Thiên Hổ, tôi lập tức xuống ngay! Đêm nay, tôi muốn thằng nhóc kia phải chết ở đây!”


Dứt lời, Triệu Nguyên Dũng mặc kệ Tống Khánh Lâm, chạy như bay xông ra ngoài phòng bao, đi đến sảnh lớn!


Lúc này, Tống Khánh Lâm trong phòng bao nở một nụ cười khẩy, sau đó gọi một cuộc điện thoại.


Khi Bao Thiên Hổ thấy Triệu Nguyên Dũng đầu tóc dính đầy bụi bẩn xuất hiện tại sảnh lớn, mí mắt hắn khẽ giật không ngừng, trái tim đập loạn xạ!


Dũng Gia bị đánh sao?


Ông ta là hội trưởng Hội Thanh Long, là người có thế lực lớn nhất trong thế giới ngầm ở Đông Hải!


Kể cả ở Tu Hà, còn có người không biết ông ta ư? Ai dám ra tay đánh ông ta vậy chứ?


Ngay cả Trịnh Thiên Thái đứng đầu Tu Hà cũng phải nể mặt mấy phần.


Hơn nữa, bên cạnh Dũng Gia còn có Bát Đại Kim Cang!


Bát Đại Kim Cang đâu?


Bao Thiên Hổ nhíu mày, lập tức hiểu ra điều gì, hắn biết, đêm nay e là máu chảy thành sông rồi!


Có người ra tay với Hội Thanh Long!


“Dũng Gia”.


Bao Thiên Hổ nhanh chóng bước đến, cúi người nói: “Bốn mươi lăm người của Hổ Uy Đường đã tập hợp đầy đủ!”


“Tốt lắm! Bao Thiên Hổ, cậu làm rất tốt!”


Triệu Nguyên Dũng khẽ cười, vỗ lên vai Bao Thiên Hổ, ánh mắt liếc nhìn bốn mươi năm tên đàn em hung hãn của Hổ Uy Đường.


“Dũng Gia!”


Bốn mươi lăm tên đàn em Hổ Uy Đường cùng nhau đồng thanh hét lớn, khí thế ngút trời!


Triệu Nguyên Dũng gật đầu, sau đó nghiêng đầu hỏi: “Khang Nhi đâu?”


Bao Thiên Hổ đáp: “Chắc là thiếu chủ đang trên đường tới đây”.


“Thằng khốn! Chắc là đi tìm gái rồi chứ gì? Thằng nhóc này! Trong mắt chỉ có đàn bà gái gú! Tôi thật sự hối hận khi đã sinh ra loại không có chí tiến thủ như nó!”


Triệu Nguyên Dũng tức giận mắng chửi mấy câu, ông ta hiểu rõ thằng con ngu xuẩn của mình là người thế nào.


Cực kỳ háo sắc!


Thấy đàn bà là không rời mắt nổi!


Vốn dĩ ông ta định giao Hội Thanh Long cho con trai mình, nhưng tên đó không chịu tiến bộ, cả ngày chỉ biết ăn chơi trụy lạc, Triệu Nguyên Dũng sao có thể yên tâm giao Hội Thanh Long cho thằng con bất tài kia được chứ?


“Sao chỉ có mỗi đường khẩu cậu, những đường khẩu khác đâu?”


Triệu Nguyên Dũng nhướng mày, không vui hỏi.


Bao Thiên Hổ vội vàng trả lời: “Anh em trong Tân Nhân Đường đã ra ngoài làm việc, anh em Trung Nghĩa Đường và Bắc Lang Đường đang tới, có điều, bọn họ ở khu vực phía Bắc của Tu Hà nên tới đây cũng phải mất khoảng nửa tiếng”.


Triệu Nguyên Dũng cau mày, xua tay nói: “Thôi được rồi, mặc kệ bọn họ đi. Hôm nay, các cậu lật tung cái khách sạn này lên cho tôi, tìm bằng được gã đàn ông tên là Tiêu Chính Văn! Tìm ra nó, chặt đứt tay chân nó rồi đưa đến trước mặt tôi!”



“Vâng, thưa Dũng Gia!”, Bao Thiên Hổ trả lời.


“Hổ Uy Đường nghe lệnh! Lật tung khách sạn này lên cho tao, tìm bằng được gã đàn ông tên là Tiêu Chính Văn, chặt đứt tay chân nó rồi đưa đến trước mặt Dũng Gia!”


Sắc mặt Triệu Nguyên Dũng u ám gian xảo, nở nụ cười khẩy, ông ta đường đường là hội trưởng của Hội Thanh Long, tuyệt đối không thể bị lật đổ ở Tu Hà bé bằng viên đạn này được!


Nếu không, ông ta sao có thể dựa vào thế lực của mình để mở rộng thị trường ở Tu Hà được chứ?


Vậy chẳng phải là khiến lão già Trịnh Thiên Thái cười chết hay sao?


Nhưng đúng vào lúc này, một bóng người lặng lẽ xuất hiện ở một góc của sảnh lớn!


“Hội trưởng Triệu, xem ra ông vẫn không nhớ kỹ”.


Tiêu Chính Văn vốn dĩ đang nói chuyện với Đỗ Tình Tuyết, chuẩn bị đưa cô ta trở về thì bị âm thanh khóc nháo từ trong sảnh lớn thu hút sự chú ý nên bước đến đây.


Vừa đưa mắt nhìn đã thấy cảnh tượng không ít những vị khách và nhân viên khách sạn bị đánh đến mức vết thương khắp người!


Tiêu Chính Văn lập tức nổi giận!


Muốn đối phó với anh cũng được, nhưng làm hại những người vô tội thì đúng là muốn tìm cái chết!


Triệu Nguyên Dũng và Bao Thiên Hổ nghe xong liền nhướng mày quay lại, ánh mắt lạnh tanh từ phía đối phương ập đến khiến hai người họ chói mắt!


Sát khí thật lạnh lùng thật mạnh mẽ!


Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, cộng thêm người đẹp Đỗ Tình Tuyết đứng bên cạnh rõ ràng đã thu hút ánh mắt của mọi người.


Chính là người đàn ông này?


Bao Thiên Hổ cau chặt mày, hết sức kinh ngạc.


Bởi vì, đối phương ung dung bước vào, không mảy may sợ hãi chút nào.


Đỗ Tình Tuyết đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, nhìn Tiêu Chính Văn trước mặt, không biết tại sao trái tim lại chợt thắt lại!


Thấy Tiêu Chính Văn bước về phía trước, Triệu Nguyên Dũng nhếch mép cười khẩy, vẻ mặt hung tợn nói: “Thằng ranh, mày quả nhiên vẫn chưa đi! Vậy càng tốt, hôm nay mày đừng hòng đi nữa!”


Lúc này Tiêu Chính Văn đã đứng khá gần trước mặt bọn họ, ánh mắt toát ra sát khí lạnh băng, nói: “Chỉ dựa vào đám người ô hợp bên cạnh ông mà cũng muốn giữ tôi lại sao?”


“Láo toét! Quá ngông cuồng! Mày không biết ai đang đứng trước mặt mày sao?”


Bao Thiên Hổ bước lên phía trước, ánh mắt lạnh lùng chỉ thẳng mặt Tiêu Chính Văn, giận dữ quát: “Dũng Gia của Hội Thanh Long! Nếu mày không muốn chết thì mau chóng ngoan ngoãn nghe lời cút ra đây, dập đầu nhận lỗi với Dũng Gia! Nếu không thì những người trong khách sạn hôm nay đều phải chịu thương tổn vì mày!”


Trong mắt Bao Thiên Hổ, thằng oắt con trước mắt chỉ là một thằng ranh vênh váo không biết trời cao đất dày là gì!


Dám cả gan ngông cuồng trước mặt Dũng Gia, đúng là không biết chữ “chết” viết thế nào!


Tiêu Chính Văn bình tĩnh lắc đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bao Thiên Hổ, nói: “Dũng Gia phải không? Xem ra ban nãy ở trong phòng bao không được dạy dỗ đầy đủ. Nếu đã như vậy thì vừa hay, ở đây giải quyết luôn đi, đỡ mất công tôi lại tìm từng người một”.


Soạt!


Nghe thấy những lời đầy đe dọa và ngông cuồng của Tiêu Chính Văn, hai mắt Bao Thiên Hổ lập tức trừng to!


Hắn chưa từng thấy ai còn trẻ mà lại kiêu ngạo như vậy!





Hắn vừa muốn lên tiếng, một tên đàn em của Hổ Uy Đường lập tức cướp lời phẫn nộ quát: “Muốn chết à? Mày dám ăn nói bất kính như thế với Dũng Gia và Hổ Gia, ông đây giết mày!”


Dứt lời!


Soạt!


Tên đó đang chuẩn bị xông lên, một ánh sáng lóe lên giữa hai ngón tay của Tiêu Chính Văn rồi biến mất!


Lập tức, ánh sáng màu bạc bay về phía cổ gã đàn ông đang hét lớn.


Lúc đó, Đỗ Tình Tuyết nhìn hình bóng Tiêu Chính Văn, đột nhiên cảm nhận được sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ trên người anh!


Đôi mắt xinh đẹp của cô ta chuyển động, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc, trên người Tiêu Chính Văn có quá nhiều bí mật.


Ánh sáng màu bạc lướt trong không khí như sao băng, xuyên qua cổ họng của gã đàn ông đang la hét!


Chỉ trong nháy mắt, máu chảy nhỏ giọt!


Hắn ôm lấy cổ của mình, mặt tái mét, muốn nói gì đó, muốn thở sâu, nhưng lại cảm thấy trong cổ họng khó chịu lạ thường, như thể có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang gặm nhấm!


Khoảnh khắc này hắn mới hối hận không thôi.


Tại sao hắn lại ăn nói lỗ mãng, tại sao muốn làm con chim đầu đàn?


Rầm!


Mắt thấy gã đàn ông vừa nãy còn đang thách đấu liền lập tức ngã xuống, những người còn lại trong Hổ Uy Đường hoàn toàn sững sờ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK