Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy cảnh này, Vương Vũ lập tức hiểu ra mọi chuyện, ngay từ đầu, quản lý Lữ và Tiêu Chính Văn đã bày mưu tính kế với hắn ta!

Bây giờ thậm chí còn không thèm che đậy nữa, Vương Vũ chỉ vào Tiêu Chính Văn và quản lý Lữ với vẻ căm hận, nói: "Các người được lắm! Vương Vũ tôi nhớ mặt Ngọc Phụng Lâu ông rồi!"

"To gan!"

Cùng với một âm thanh lạnh lùng truyền đến, ngay sau đó, một cái tát cách không gian giáng vào mặt Vương Vũ.

Sau một âm thanh vô cùng giòn vang, Vương Vũ bị đánh ngã nhào xuống đất!

Sức chiến đấu của Vương Vũ không tệ, ngay cả cao thủ Đế Cảnh cấp một cũng có thể bị hắn giết chết trong vòng ba chiêu, thế nhưng cái tát này, hắn ta vẫn bị đánh rất mạnh.

Nó đủ để cho thấy thực lực của người ra tay!

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên bước đi về phía đại sảnh.

Quản lý Lữ vội vàng chắp tay chào người đàn ông trung niên: "Chào thiếu chủ!"

Mặc dù danh tiếng của thiếu chủ Ngọc Phụng Lâu kém xa Đào Khiêm, nhưng thực lực lại đủ để nghiền nát Vương Vũ.

Dù sao ông ta cũng là một vị cao thủ Đế Cảnh cấp hai.

Vừa ra tay đã ra oai phủ đầu Vương Vũ trước mặt mọi người, cho dù trong lòng Vương Vũ không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể ôm hận nhẫn nhịn.

"Ngọc Phụng Lâu là nơi mà cậu có thể tuỳ tiện giở thói ngang ngược sao? Cậu cũng quá coi thường Ngọc Phụng Lâu rồi đấy, đừng nói cậu chỉ là một người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi, cho dù cậu có là cung chủ của Thiên Cung Bắc Cực cũng phải tuân thủ quy tắc của Ngọc Phụng Lâu!"

Người đàn ông trung niên nhìn Vương Vũ với ánh mắt lạnh lùng, nói: "Đánh cược luôn là do hai bên tự nguyện đặt cửa, bằng lòng cược thì phải chịu thừa nhận thất bại! Nếu đã thua rồi thì phải gánh vác hậu quả!"

"Chẳng lẽ quy tắc trên bàn cược, còn phải cần tôi dạy lại cho cậu một lượt sao?"

Những lời này vừa được nói ra, Vương Vũ hoàn toàn choáng váng, không chỉ bảo thuật truyền thế của Mạnh Phi Vũ không còn nữa, mà cái tát này cũng bị đánh uổng phí rồi!

Chỉ là, Vương Vũ vẫn không cam lòng, quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn và Lý Tử Dương với ánh mắt hung ác!

Mặc dù trước mặt người đàn ông trung niên, hắn ta không dám nói lời uy hiếp, thế nhưng, sát khí trong ánh mắt đã hai năm rõ mười rồi.

Giờ phút này, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống mười mấy độ, mây đen dày đặc trên bầu trời, sát khí cuồn cuộn ngút trời!

Cùng lúc đó, bên ngoài có một luồng khí tức mạnh mẽ đang lao nhanh về phía Ngọc Phụng Lâu!

Lập tức, hàng trăm đường khí tức khủng bố đột nhiên xuất hiện trên bầu trời trên đỉnh Ngọc Phụng Lâu, giống như một đội quân ngang trời chém đến!

Ngay cả trong không khí cũng dày đặc luồng khí tanh mùi máu, dường như có một luồng khí tức mạnh mẽ đến từ thời viễn cổ, đang nhìn chằm chằm vào Ngọc Phụng Lâu từ phía xa!

Cùng với tiếng đọc sách vang dội khắp đất trời, mọi người không khỏi nhao nhao ngước đầu lên nhìn.

"Đây... đây là người của nhà họ Mạnh, Mạnh Phi Vũ đích thân đến rồi ư?"

Vào lúc này, cả thành Thiên Đô đều bị kinh động!

Mạnh Phi Vũ không chỉ là hư danh, mà là truyền nhân của nhà họ Mạnh, hơn nữa, mối quan hệ giữa nhà họ Mạnh và nhà họ Khổng không phải tầm thường, ở thành Thiên Đô, Mạnh Phi Vũ lại càng có địa vị cực cao!

Ngay cả những nhà lãnh đạo cấp cao của các thế lực lớn thông thường, khi gặp hắn cũng đều phải quỳ bái!

Mà lúc này, một đám mây sắc bay tới gần bầu trời phía trên Ngọc Phụng Lâu, trên đầu mây là một nam thanh niên đứng vững chãi.

Vẻ mặt của người đàn ông cực kỳ lạnh lùng, phong thái ngạo nghễ, giống như một pho tượng điêu khắc, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống Ngọc Phụng Lâu phía dưới!

Lúc này, hắn ta như có thiên uy, tóc đen trên đầu phấp phới, bên cạnh hắn có mấy con rồng nhỏ đang bay lượn quanh quẩn, một đường ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, bao phủ lấy toàn bộ Ngọc Phụng Lâu trong đó!

Giờ phút này, Mạnh Phi Vũ giống như một vị thần tiên giáng thế, vô cùng uy nghiêm!

Chỉ là Mạnh Phi Vũ vừa xuất hiện, trong Ngọc Phụng Lâu lập tức truyền ra một giọng nói lạnh lùng: "Cậu chủ Mạnh, cậu đến đây với thiên uy là muốn tranh cao thấp với Ngọc Phụng Lâu có phải không?"

"Ông Đào nặng lời rồi, tôi đâu dám tranh đua với Ngọc Phụng Lâu! Chỉ có điều, bảo vật của gia tộc tôi bị trộm cướp mất, vừa mới tra được, thì ra là bị trộm đến Ngọc Phụng Lâu!"

"Vì vậy tôi mới đích thân tới đây để lùng bắt tên trộm!"

"Hi vọng ông Đào có thể tạo điều kiện thuận lợi để tôi đưa tên trộm đi!"

Mạnh Phi Vũ uy thế vô song, nếu đổi lại là người khác có lẽ đã thực sự bị hắn doạ sợ, cộng thêm gia thế nhà họ Mạnh, Đào Khiêm quả thật cũng phải nể mặt hắn ta mấy phần!

Nhưng đáng tiếc, người mà hắn ta muốn bắt là Tiêu Chính Văn, cho dù Đào Khiêm liều cả tính mạng cũng không thể để hắn ta đưa Tiêu Chính Văn đi!

Đó chính là nhân vật mà Thanh Liên đã đặc biệt dặn dò, cho dù thế nào cũng phải bảo vệ an toàn!

"Tạo điều kiện cho cậu? Cậu nghĩ Ngọc Phụng Lâu là nơi nào? Ai cũng có thể đến Ngọc Phụng Lâu xin tạo điều kiện sao? Bảo chú của cậu đích thân đến đi!"

Lời này của Đào Khiêm vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt của Mạnh Phi Vũ lập tức trở nên khó coi.

"Ông Đào, thứ tôi mất là bảo thuật truyền thế Thiên Địa Luân Hồi của nhà họ Mạnh, hay còn gọi là Thiên Đạo Luân Hồi Trận!"

"Việc này không chỉ liên quan đến một mình tôi mà liên quan đến cả nhà họ Mạnh, tôi đích thân đến đây xin, chắc không quá bổn phận chứ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK