Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoạn chữ sau bức tường đá nhanh chóng chứng minh được suy đoán của Tiêu Chính Văn.

Sau hai trăm năm Hạo Vũ quay lại, người đàn ông đang ngồi kia mới ra đời.

Điều khiến Tiêu Chính Văn không dám tin là ông ta đã gặp Tổ Long!

Cái tên Tổ Long chính là biệt danh mà Hạo Vũ dành cho thủ lĩnh Long tộc.

Cũng có thể nói ông ta đã chứng kiến sự tồn tại của Long tộc, hơn nữa chuyện dung hợp tim rồng cũng được chứng thực!

"Hạo Vũ sống hai trăm tuổi sao?"

Con ngươi của Âm Dương Tôn bỗng co rút lại, đối với người bình thường mà nói, không thể nào sống được đến hai trăm tuổi.

Trong một cuốn sách cổ mà gã từng nghiên cứu cũng chỉ nói con người có thể sống được hai giáp, cũng tức là một trăm hai mươi tuổi.

Nhưng từ xưa tới nay, số người có thể sống được tới độ tuổi này vô cùng hiếm.

Đoạn văn tự phía cuối cùng bức tường đá hoàn toàn khiến Tiêu Chính Văn và Âm Dương Tôn chấn động.

Bên trên nói, cứ năm trăm năm Tổ Long lại giả chết một lần, mà sau khi giả chết thì trong vòng bảy ngày sẽ sống lại.

Sau khi Tổ Long sống lại sẽ vô cùng yếu ớt, cần bảy năm mới có thể khôi phục lại thời kỳ mạnh mẽ đỉnh cao.

Mà Hạo Vũ biết được những bí mật này bằng cách nào?

Hoặc là nói, người đàn ông đang ngồi kia làm sao biết được những chi tiết này?

Văn tự trên phiến đá cũng không thấy ghi chép, chỉ là sau khi Hạo Vũ chết, người trong tộc Thiếu Hạo đã lập tế đàn này ở đây.

Tám cây cột đá ở đây đều dùng máu của Kim Long đúc thành.

Hơn nữa, bên trên còn nói, nếu đời sau có người đánh phá tế đàn này, lấy ra máu rồng bên trong các cột đá thì sau khi lấy được máu rồng ắt sẽ biết được tung tích của tim rồng!

"Hạo Vũ chết như thế sao?"

Có vẻ như Dương Tôn hơi thất vọng.

Xem ra việc tập hợp đủ năm trái tim rồng nói dễ hơn làm, còn việc mở ra bí mật của di tích Long tộc càng khó như lên trời!

"Cái chết của Hạo Vũ không bình thường, ông ta bị thủ lĩnh của một bộ tộc khác nổi dậy giết chết, người này tên là Đế Tuấn! Nghe nói, ông ta có được một phần sức mạnh của Long tộc. Vậy nên so với tộc trưởng Hạo Thiên của tộc Thái Hạo thì thực lực hai người quả là không phân cao thấp!"

"Vì vậy, Hạo Vũ hoàn toàn không phải đối thủ của ông ta, nên đã bị người này giết chết! Nhưng cái chết của ông ta cũng kéo theo việc trái tim rồng Kim Long biến mất! Chỉ còn sót lại chút máu của rồng Kim Long trong tám cột đá này!"

Tiêu Chính Văn nửa thật nửa giả nói.

Máu rồng quả thật là ở trong cột.

Nhưng tim rồng không hề biến mất, ít nhất bây giờ Tiêu Chính Văn hoàn toàn có thể cảm nhận được sự tồn tại của trái tim ấy.

Nếu anh đoán không nhầm thì tim rồng Kim Long đang ở một góc nào đó trong tế đàn.

Máu của rồng Kim Long ư?

Ánh mắt Âm Dương Tôn chợt lóe lên chút ngờ vực.

Những lời Tiêu Chính Văn nói nhất định không phải là thật, dù sao những chữ này cũng chỉ có một mình Tiêu Chính Văn đọc được.

Cho dù Tiêu Chính Văn có giấu gã thông tin quan trọng gì thì gã cũng không thể biết được!

Nghĩ tới đây, Âm Dương Tôn lạnh lùng cười khẩy: "Anh Tiêu, quả thật trong lời anh nói có rất nhiều điểm không hợp lý! Máu rồng có thể được bảo vệ, vậy sao tim rồng lại bị mất chứ?"

Thứ quan trọng như vậy, cho dù thất bại thì khi đối mặt với tai ương ngập đầu, tộc Thiếu Hào cũng nhất định phải bảo vệ nó cẩn thận.

Vì thế, Tiêu Chính Văn nhất định biết được tung tích của trái tim rồng Kim Long.

Kim Long chủ yếu thiên về trận pháp, do đó vô cùng quan trọng với nhà họ Âm Dương!

Bất luận thế nào Âm Dương Tôn cũng phải lấy được trái tim rồng Kim Long.

Đây chính là điểm mấu chốt giúp gã có thể đột phá cảnh giới Thiên Vương, đạt tới cảnh giới Nhân Vương!

"Tôi đã từng nói rồi, điều kiện tiên quyết để hai chúng ta có thể hợp tác là tin tưởng! Nếu anh không tin những gì tôi nói thì tôi cũng cũng hết cách, văn tự trên phiến đá chỉ nói về những việc này!"

Ánh mắt của Tiêu Chính Văn cũng trở nên lạnh lùng, cái gọi là hợp tác cũng chẳng qua chỉ là hai bên cùng có lợi mà thôi.

Cho dù đối phương đến từ tổ chức phái Quang Minh mà ông nội là thành viên trong đó, cũng tuyệt đối không thể khiến Tiêu Chính Văn chia sẻ thông tin về trái tim rồng Kim Long.

Đây là việc lớn liên quan tới vận mệnh của Hoa Quốc!

Giao tim rồng ra, không khác gì với hành động phản quốc!

"Hừ, xem ra anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

Cuối cùng Âm Dương Tôn cũng lộ ra bản mặt thật, ánh mắt vô cùng u ám nhìn Tiêu Chính Văn.

Sau đó, chỉ thấy gã đưa tay ra, một làn khói bốc lên không trung.

Giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn gần như rơi vào hôn mê!

Khi tỉnh lại, anh phát hiện mình đang trong một phòng giam, mà ngồi đối diện là một nhân viên an ninh trẻ tuổi.

Trong trí nhớ của anh, dường như bản thân bởi vì ăn trộm thứ gì đó nên bị nhân viên an ninh bắt lại.

Trong đầu anh đã hoàn toàn không nhớ những gì mình trải qua trước kia.

Cuộc đời của anh chỉ là một người vô cùng bình thường, hơn nữa vì để kiếm sống mà không thể không đi trộm đồ.

"Nói đi, trái tim rồng mà mày trộm, bây giờ để ở chỗ nào?"

Nhân viên an ninh trẻ tuổi lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

Gã ta như đã đoán trước được mọi việc, hơn nữa trong tay mấy nhân viên an ninh bên cạnh đều có đủ các dụng cụ tra tấn.

Lúc bấy giờ, trong đầu Tiêu Chính Văn là một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không biết tim rồng mà gã ta nói là vật gì!

"Mày tên là gì?"

Nhân viên an ninh lại đập mạnh lên bàn, lớn tiếng hỏi.

"Tiêu Chính Văn!"

"Năm nay bao nhiêu tuổi?"

Nhân viên an ninh đó cứ nhắc lại vấn đề ban đầu, Tiêu Chính Văn cũng nhắc lại câu trả lời ấy.

Đến cuối cùng, nhân viên an ninh đập tay lên bàn hét lớn: "Nói! Trái tim rồng Kim Long bị mày giấu chỗ nào rồi? Tao nói cho mày biết, đây là cơ hội cuối cùng, nếu màu có thể lập công chuộc tội, giúp đất nước tìm lại được di vật văn hóa bị đánh mất thì sẽ được giảm nhẹ tội một chút!"

"Nếu không mày sẽ bị tội tử hình!"

Tiêu Chính Văn liên tục lắc đầu nói: "Tim rồng Kim Long gì cơ? Tôi... tôi hoàn toàn không có thứ này! Hơn nữa thế giới này có rồng sao..."

Rồng?

Thình thịch!

Tim Tiêu Chính Văn đột nhiên đập mạnh hai nhịp, dường như ở sâu trong trí nhớ của anh có thứ gì đó như được thức tỉnh.

Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn không thể nhớ được thân phận của mình.

Đây là lần đầu tiên anh đối mặt với người của nhà họ Âm Dương có cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao.

Vì vậy, trong lúc không đề phòng đã bị đối phương đưa vào ảo ảnh.

Mà ảo ảnh này vô cùng chân thật!

Thậm chí đến cả trí nhớ của Tiêu Chính Văn cũng bị sắp xếp lại theo suy nghĩ của Âm Dương Tôn!

Trong ảo ảnh này, tên Âm Dương Tôn đó chính là chúa tể của thế giới!

Thậm chí còn có thể lấy luôn mạng của Tiêu Chính Văn trong ảo ảnh.

Nhưng hai nhịp tim vừa nãy lại khiến cho đầu của Tiêu Chính Văn có một cảm giác kỳ lạ, dường như bản thân không chỉ là một kẻ trộm bình thường!

Có lẽ anh còn có một thân phận quan trọng khác, nhưng cho dù anh có cố gắng nhớ lại thế nào cũng không thể có bất cứ manh mối nào!

"Nếu mày đã không muốn phối hợp với bọn tao thì bọn tao cũng chỉ đành tuân theo mệnh lệnh cấp trên, đẩy mày ra ngoài, tử hình tại chỗ!"

Dứt lời, nhân viên an ninh trẻ tuổi vẫy tay với hai người bên cạnh, cưỡng ép đẩy Tiêu Chính Văn ra một cánh đồng vắng vẻ.

Một nhân viên an ninh trong số đó chậm rãi giơ súng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK