Thật ra Tư Mã Lôi vẫn luôn che giấu thực lực của mình, ít nhất đến tận bây giờ, căn bản không ai biết hắn còn mang theo kỹ năng Huyền Thiên Hoan Cảnh!
Hắn nằm gai nếm mật hơn trăm năm, cũng vì khoảnh khắc lật ngược thế cờ này!
Có thể nói, vì để trở thành sự tồn tại chí cao vô thượng và thuận lợi trở thành người tiếp quản nhà họ Tư Mã, Tư Mã Lôi đã nhẫn nhịn trước sự xem thường của quá nhiều người!
Thậm chí có lúc còn bị nhà họ Tư Mã coi là đệ tử không ra hồn nhất!
Nhưng cả chặng đường này này, cuối cùng Tư Mã Lôi vẫn nhịn được!
Hắn chưa bao giờ thể hiện thực lực chân thật của mình trước bất kỳ ai, càng không ai biết thành quả của hắn có được từ đâu.
Bây giờ, Huyền Thiên Hoan Cảnh lập tức khiến tất cả mọi người hiểu ra tất cả.
Hóa ra Tư Mã Lôi lại đi trên con đường của Xi Vưu!
Từ hơn vạn năm trước, Xi Vưu bị liệt vào danh sách kẻ địch số một của thế giới, cho dù vùng ngoài lãnh thổ cũng tuyệt đối cấm truyền thừa của ông ta!
Mà Tư Mã Lôi đi con đường này, càng không thể được mọi người dung tha!
Vì vậy, từ trước tới giờ, tình cảnh nguy hiểm mà hắn gặp phải tuyệt đối là những điều mà người khác hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi!
Chỉ cần bí mật trên người hắn bị người khác phát hiện dù chỉ một góc núi băng, hắn cũng sẽ bị nhà họ Tư Mã, thậm chí là toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ vứt bỏ!
Bất kể thực lực của hắn mạnh bao nhiêu, bất kể tài năng của hắn xuất chúng thế nào, cũng sẽ bị cấm cản!
Nhưng cũng bởi vậy, khi Tư Mã Lôi phô diễn ra tuyệt học chân chính của hắn, cũng khiến mọi người kinh hoảng.
Nếu kẻ địch hắn đối mặt không phải Tiêu Chính Văn, nếu Tiêu Chính Văn không hiểu được Quy Chân thì e rằng lúc này, Tiêu Chính Văn đã sớm bị Huyền Thiên Hoan Cảnh của hắn tiêu diệt!
Điểm đáng sợ của Huyền Thiên Hoan Cảnh không nằm ở ảo cảnh như giả như thật, mà ở việc ẩn giấu sát khí trong ảo cảnh!
Giờ khắc này, quanh người Tiêu Chính Văn được một luồng khí màu tím thần bí bao trùm hoàn toàn, dù đang đứng trong Huyền Thiên Hoan Cảnh cũng không bị ảnh hưởng chút nào!
Chỉ thấy khi Tiêu Chính Văn giơ tay lên, vô số núi cao sông dài ảo hiện ra, sau đó biến mất trong nháy mắt, mà kiếm khí nấp trong núi sông kia cũng theo đó mà tiêu tan!
"Chuyện tới bây giờ, anh còn chưa rõ sao?"
Giọng Tiêu Chính Văn bình tĩnh, lắc đầu.
Cho dù Tư Mã Lôi ở cảnh giới cao hơn, chèn ép Tiêu Chính Văn, nhưng sức mạnh của hai người họ không ở cùng một đẳng cấp!
Vì vậy, Huyền Thiên Hoan Cảnh của Tư Mã Lôi căn bản không có bất kỳ lực sát thương nào đối với Tiêu Chính Văn!
Thậm chí ánh mắt của Tiêu Chính Văn có thể xuyên qua toàn bộ ảo cảnh, thấy hết thảy ngoại vật.
Nói cách khác, ảo ảnh hư ảo, căn bản không tạo được bất kỳ tác dụng gì trước mặt Tiêu Chính Văn, giả cuối cùng vẫn là giả, ảo ảnh không có căn nguyên!
Người đạt đến cảnh giới Quy Chân có thể nhìn xuyên qua biểu hiện để thấy hết bản chất của sự vật!
Người không có cảnh giới Quy Chân, vĩnh viễn sẽ không hiểu giữa hai người chênh lệch bao nhiêu!
Con rồng màu tím bay ra từ sau lưng Tiêu Chính Văn, trong nháy mắt, miệng rồng há rộng, dùng sức hút một hơi!
Toàn bộ núi sông trăng sao trong ảo cảnh đều xuất hiện sự vặn vẹo, giống như con rồng kia muốn dùng một hơi hút toàn bộ ảo cảnh này vào trong bụng vậy!
"Sao... Sao cậu có thể phá được Huyền Thiên Hoan Cảnh của tôi? Năm đó, cả hoàng đế cũng..."
Tư Mã Lôi không dám tin trợn to mắt, trong lòng lại hoảng sợ vô cùng!
Tiêu Chính Văn thật sự quá đáng sợ, còn đáng sợ hơn không chỉ trăm lần so với hắn tưởng tượng!
Trước giờ, hắn vẫn cho rằng mình đã đánh giá cao Tiêu Chính Văn, nhưng bây giờ nhìn lại, hắn vẫn quá khinh thường Tiêu Chính Văn rồi!
Huyền Thiên Hoan Cảnh đáng sợ đến mức nào?
Ngay cả một tồn tại như hoàng đế, cũng bị kẹt ở trong ảo cảnh suốt ba năm, nếu như không phải là Cửu Thiên Huyền Nữ ra tay trợ giúp, sợ rằng giữa trận đại chiến của bộ lạc Viêm Hoàng và bộ lạc Cửu Lê, ai chết trong tay ai còn chưa biết!
Mà Tiêu Chính Văn chỉ vừa giơ tay lên đã phá hỏng ảo ảnh của hắn.
Giờ phút này, cũng chỉ có Võ Anh Hào không hề cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn nghĩ tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của anh ta!
Nếu Tiêu Chính Văn thật sự hiểu được Quy Chân, vậy chút tài mọn này của Tư Mã Lôi căn bản không đáng giá nhắc tới trước mặt Tiêu Chính Văn!
Quy Chân chẳng khác nào thật sự gặp được đạo lý trời đất, hợp lại làm một cùng đất trời này!
Tồn tại như vậy sao có thể bị một ảo cảnh làm khó?
Sự tồn tại mạnh mẽ to lớn đó, căn bản không phải là thứ có thể dùng sức thế gian để nghiền nát, bất kể trận pháp tuyệt diệu bao nhiêu, nó đều tách khỏi thế giới này!
Nói cách khác, trận pháp cũng không phải vốn có ở thế giới này, mà được tạo ra.
Mà dù sao con người cũng không phải thần thánh, bất kỳ những gì con người tạo ra đều không phải là hoàn mỹ không khuyết điểm!
Chỉ cần có nhược điểm, đối với người thuộc đẳng cấp Quy Chân thì sự vật cùng lắm chỉ là một câu chuyện hài mà thôi.
Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng nhìn Tư Mã Lôi, nhưng không trả lời nghi vấn trong lòng hắn.
Chương 2020: Người chết
Con rồng màu tím tấn công về phía Tư Mã Lôi lần nữa!
Đòn tấn công này này đã không phải là thứ mấy chữ phá hủy đất trời này có thể hình dung nữa!
Ngay cả những người ở Âu Lục xa xôi cũng có thể thấy được con rồng màu tím to lớn kia trên bầu trời, mang theo uy nghiêm vô tận, từ từ đáp xuống!
Khí tức của rồng khắp trời dường như có thể hủy diệt một hành tinh nhỏ trong nháy mắt!
Giờ phút này trên bầu trời, bốn mùa nhanh chóng thay phiên, cứ như thể thời gian không lấy kim giờ làm đơn vị tính toán, mà là tính bằng kim giây, cứ thế trôi qua rất nhanh!
Trên bầu trời, gió mây trở nên ảo diệu, nhưng một phút sau, cả bầu trời cũng bắt đầu xuất hiện vết rách, thậm chí rơi xuống từng mảng!
Ngay cả bầu trời này cũng không thể nào chịu đựng đòn tấn công đáng sợ như vậy!
"Vạn tượng biến mất!"
Đột nhiên Tư Mã Lôi trợn tròn hai mắt, gào thét động trời!
Đây là cú phản kích sau cùng của hắn, cũng là sự giãy giụa cuối cùng trước khi hắn ngã gục!
Cái gọi là vạn tượng biến mất là cùng hủy diệt với đất trời này, Tiêu Chính Văn sẽ chết, hắn cũng sẽ chết, tất cả bị ràng buộc ở trong Huyền Thiên Hoan Cảnh cũng sẽ hủy diệt!
"Cùng hủy diệt à?", Tiêu Chính Văn cười nhạt, một giây sau, con rồng màu tím lao đi!
“Ầm!”
Cùng một tiếng vang thật lớn truyền tới, Tư Mã Lôi ngạo nghễ đứng trên không lập tức ngừng lại!
Thân xác hắn cùng mọi thứ xung quanh cũng dần dần nhạt!
Trong chớp mắt, sông núi trăng sao ảo như bị gió thổi bay, bỗng chốc biến mất, Tư Mã Lôi cũng theo đó hóa thành hư vô, tan biến không thấy nữa!
Cứ như thể hắn chưa bao giờ tới thế gian này vậy!
Giờ phút này, Tư Mã Tư - người đã sớm trốn tới Âu Lục, vô cùng hoảng sợ quay đầu nhìn về Hoa Quốc, Tư Mã Lôi chết rồi!
Cứ như hắn chưa bao giờ xuất hiện, vô cùng nhạt nhòa, thậm chí từ đầu đến cuối, tất cả bọn họ còn chưa động được đến vạt áo của Tiêu Chính Văn!
Kiểu chênh lệch như trời với đất này khiến lòng Tư Mã Tư ớn lạnh, thậm chí hắn không muốn ở lại thế tục thêm một giây nào nữa, hắn chỉ muốn nhanh chóng trở lại vùng ngoài lãnh thổ, trở lại nhà họ Tư Mã, từ đây đóng cửa không ra ngoài nữa!
Quảng Lăng Tử cũng bỏ chạy, chỉ là hắn khác Tư Mã Lôi, hắn chỉ để lại cây giáo Bá Vương thay mình ngăn cản phía sau, còn bản thân đã trốn không thấy bóng dáng tăm hơi đâu!
Dù buông bỏ cây giáo Bá Vương, hắn cũng không tiếc, bởi quả thực Tiêu Chính Văn quá đáng sợ, đối thủ cấp độ đó, hắn căn bản không dám tưởng tượng càng không dám đối mặt với đón tấn công tuyệt đỉnh của Tiêu Chính Văn!
Khổng Tề Thiên lại xông vào thông đạo trước Tư Mã Tư một bước, chỉ muốn mọc ra đôi cánh, nhanh chóng chạy khỏi thế tục!
Đây là lần chạy trốn chật vật nhất của ông ta từ khi sinh ra đến nay, thậm chí ngay cả dũng khí quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn cũng chẳng có!
Trong tất cả những người ông ta đã gặp, Tiêu Chính Văn là người đáng sợ nhất, cũng là người mà ông ta không thể đối đầu làm kẻ địch!
Nhưng đám người nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy căn bản không có cơ hội trốn, họ đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, cũng bỏ lỡ cơ hội sống sót duy nhất!
Ánh mắt Tiêu Chính Văn lướt qua đám người nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy, tất cả mọi người lập tức như bị sét đánh trúng, hoàn toàn ngây ngẩn!
Nhưng Tiêu Chính Văn lại không vội ra tay, mà chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đứng trên không, giọng điệu vô cùng lạnh lùng nói: "Sao vậy, đến nước này rồi mà còn không chịu hiện thân sao?"
Còn không chịu hiện thân?
Võ Anh Hào nghe vậy, sống lưng không khỏi lạnh toát!
Chẳng lẽ trừ mấy người Tư Mã Lôi ra, còn có cao thủ ẩn nấp trong bóng tối?
"Ầm!"
Một tiếng sấm phá vỡ chân trời, bầu trời như vỡ thành hai nửa, từ ở giữa mở ra một lỗ hổng lớn!
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc hoàng bào chậm rãi bước ra từ trong khe hở, ở sau lưng ông ta, còn có một người đàn ông trẻ tuổi, hai người một trước một sau, bước trên hư không.
"Rắc!"
Cùng lúc đó, ngôi sao băng mang Thánh Huyết của Đế Tuấn cũng nhanh chóng lao về phía chân trời.
Thật may Võ Anh Hào đã có chuẩn bị, một bước đuổi kịp.
Mà hai người đàn ông mặc hoàng bào kia, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Võ Anh Hào!
Mấy người Tư Mã Lôi đã không rõ tung tích, Thánh Huyết của Đế Tuấn đã được định trước là không có duyên với họ!
"Đúng là người tính không bằng trời tính, ngay cả chúng tôi cũng không ngờ, cuối cùng lại bị một tiểu bối trong thế tục làm loạn thế cục!"
Người đàn ông trung niên dẫn đầu nói với giọng trầm lạnh như băng.
"Nhưng cậu cũng phải dừng lại ở đây thôi, lấy được Thánh Huyết của Đế Tuấn thì có ích gì? Đối với người chết mà nói, tất cả đều là vật ngoài thân!"
Người đàn ông trẻ tuổi tiến tới một bước, hai ánh mắt như đao như kiếm nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn gần trong gang tấc giống như đang nhìn một người chết!
Cùng lúc đó, hai khí tức đáng sợ liền khóa chặt Tiêu Chính Văn trong nháy mắt.
Chương 2021: Khí tức Đế Vương
“Đó là Aisin Gioro Holen và Aisin Gioro Tiane?”
Lý Chính Đạo nhìn hai người đi ra từ trong không trung ngạc nhiên nói.
Hai người này đều là lãnh đạo cấp cao của gia tộc Aisin Gioro, sao họ có thể bị cuốn vào cuộc phân tranh này?
Các gia tộc lớn và hoàng tộc ngoài lãnh thổ đã có sự ăn ý, mặc cho giới trẻ trong các gia tộc đi tranh giành Thánh Huyết Đế Tuấn, còn lãnh đạo cao cấp trong gia tộc sẽ không xen vào tranh đấu của bọn trẻ.
Nhưng gia tộc Aisin Gioro đã phá vỡ quy tắc.
Lúc này sát khí trong mắt Aisin Gioro Holen như có thực thể lạnh lùng nói: “Dám phá hỏng chuyện lớn của bọn tôi, Tiêu Chính Văn cậu đáng chết”.
Lúc này trên long bào phát ra ánh sáng màu vàng, từng tia sáng chiếu xuống.
Sát khí tạo ra một luồng khí tức bao vây chặt Tiêu Chính Văn trong không trung.
Còn Tiane lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, tay nắm chặt kiếm Thiên Tử tiến ra một bước.
Trước đó trong tính toán của mọi người chỉ là các thế lực ngoài lãnh thổ, chẳng hạn như nhà họ Võ, nhà họ Chu, nhà họ Doanh.
Nhưng không ai ngờ được Tiêu Chính Văn trong thế tục lại là lực lượng mới xuất hiện có thể một mình đánh bại đám người Tư Mã Lôi và Khổng Tề Thiên.
Lúc đầu gia tộc Aisin Gioro tự cho rằng mình đáng giá cao Tiêu Chính Văn quá, nhưng đến lúc này cuối cùng họ vẫn đánh giá thấp thực lực của Tiêu Chính Văn.
“Giết!”
Tiane vung kiếm Thiên Tử trong tay, đánh về phía Tiêu Chính Văn.
Lúc này không trung tràn ngập sát khí như thể đại dương dội sóng liên tục.
“Aisin Gioro? Các người đúng là làm hổ thẹn hoàng tộc quá đấy, càng không xứng làm hoàng tộc của Hoa Quốc’”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó chân bước vào hư không, một con rồng cực lớn xuất hiện dưới chân anh.
Lúc này những người bình thường ở thế tục đang xem Tiêu Chính Văn chiến đấu đều cực kỳ tôn kính nhìn Tiêu Chính Văn.
Chân đạp đầu rồng, quanh người có khí màu tím vây quanh, đây không phải là uy nghi cả Đông Đế trong truyền thuyết sao?
Đông Đế chính là Đế Tuấn, cũng là thần vương vạn cổ.
Lẽ nào Tiêu Chính Văn đã trở thành sự tồn tại như thần vương rồi sao?
“Lẽ nào cậu Tiêu đã có được Thánh Huyết Đế Tuấn?”, Lý Chính Đạo nhíu mày khó hiểu nói.
Người thật sự truy đuổi Thánh Huyết Đế Tuấn là Võ Anh Hào mới phải chứ, sao Tiêu Chính Văn có thể lấy được?
Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn lại mang đến ảo giác cho Lý Chính Đạo, như thể Tiêu Chính Văn chính là Đế Tuấn.
“Không, Tiêu Chính Văn chưa lấy được Thánh Huyết Đế Tuấn, đây chắc hẳn có liên quan đến Quy Chân, Tiêu Chính Văn đã lĩnh hội được cấp bậc Quy Chân”, Chu Chấn Long như có điều suy nghĩ nói.
Đối mặt với Holen và Tiane mà Tiêu Chính Văn lại không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại càng thêm bình tĩnh.
Nếu không bất ngờ thì Võ Anh Hào chắc đã lấy được Thánh Huyết Đế Tuấn, chỉ cần Thánh Huyết Đế Tuấn không rơi vào tay người khác thì thế tục và Hoa Quốc có tương lai rồi.
Còn Holen và Đề Chấn, dĩ nhiên Tiêu Chính Văn sẽ không bỏ qua dễ dàng.
“Phá!”
Đứng trước đòn tấn công của Tiane, Tiêu Chính Văn chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, một luồng sóng khí xuất hiện đỡ lấy một kiếm của Tiane.
Thấy đòn tấn công đó bị Tiêu Chính Văn dễ dàng chặn lại, Tiane không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Cách biệt giữa ông ta và Tiêu Chính Văn không chỉ là một sao, mặc dù ông ta chưa dùng hết sức chỉ dùng sáu mươi phần trăm sức lực, nhưng một kiếm này cũng đủ để giết chết Tư Mã Lôi.
“Quả nhiên cậu có vấn đề”, Tiane híp mắt, nghiến răng nói.
“Vấn đề? Nói ra thì gia tộc Aisin Gioro các người mới có vấn đề chứ nhỉ?”
“Nerbuchu đã bán nước cầu vinh, nhường một vùng lãnh thổ lớn cho nước Hùng, các người còn không cảm thấy đau lòng khi bán đất đai của tổ tiên mà. Trong mấy trăm năm, giết hại biết bao người dân Hoa Quốc, các người còn mặt mũi để khoác chiếc long bào sao?”
“Thánh Huyết của Đế Tuấn quan trọng thế nào với Hoa Quốc, mà các người lại ăn cây táo rào cây sung, liên kết với Cửu U Cung âm mưu cướp lấy Thánh Huyết Đế Tuấn?”
“Các người không chỉ là một hoàng tộc vô tác dụng mà còn không đáng làm chữ “người””.
Vừa dứt lời Tiêu Chính Văn đã biến thành một luồng sáng lao đến chỗ Tiane.
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay lên, long tức toát ra từ trong tay áo.
Tốc độ của anh cực kỳ nhanh đến nỗi cao thủ cấp bậc này như Tiane cũng không thể nhìn rõ động tác.
“Bộp!”
Tiêu Chính Văn nhanh như chớp đánh ra một chưởng, mang theo uy lực của long tức đánh thẳng vào ngực Tiane.
Mặc dù cảnh giới của Tiane trên Tiêu Chính Văn khá nhiều, cơ thể cũng rắn chắc hơn, dù là thần binh vạn cổ cũng khó làm ông ta bị thương.
Nhưng một đòn này của Tiêu Chính Văn lại khiến Tiane văng ra xa.
“Phụt!”
Tiane nôn ra máu, màn sương máu văng tứ tung trong không trung.
Đòn tấn công này suýt nữa đã đánh xuyên qua ngực Tiane.
Ngay cả cơ thể rắn chắc như đá của ông ta cũng không thể đỡ nổi một chưởng của Tiêu Chính Văn.
“Không thể nào!”
Lúc này gương mặt Tiane viết đầy mấy chữ không thể tin được.
Ông ta đang ở cảnh giới nào, Tiêu Chính Văn lại là cảnh giới gì?
Cách biệt giữa hai người như một trời một vực.
Đừng nói Tiêu Chính Văn đấm bằng tay không, dù trong tay có kiếm Tần Vương cũng chưa chắc có thể khiến ông ta bị thương.
Nhưng hiện thực lại là ông ta không thể đỡ được uy lực một đòn của Tiêu Chính Văn?
“Thế giới này, núi cao còn núi cao hơn, người giỏi còn người giỏi hơn, lẽ nào ông đường đường là hoàng tộc mà lại không biết cả đạo lý đơn giản này sao?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, đồng thời cơ thể nhanh như chớp vung ra một cú đấm sắt, lại đánh vào người Tiane.
“Cậu muốn chết hả?”
Dù sao Tiane cũng không phải là đám người Triệu Kế Hồng, thực lực của ông ta đáng sợ đến nhường nào, cộng thêm kinh nghiệm chinh chiến của mình, thì ông ta sao có thể bị Tiêu Chính Văn dọa sợ được?
Sau đó vung một kiếm ra như có ý định liều mạng.
Nhưng một kiếm này của ông ta lại bị nắm đấm của Tiêu Chính Văn chặn lại, còn cú đấm của Tiêu Chính Văn lại không hề bị giảm sức lực, vẫn tiếp tục tiến tới.
“Rầm!”
Tiane lại bị cú đấm của Tiêu Chính Văn đánh văng ra xa.
Ngay cả long bào trên người cũng đã xuất hiện một lỗ thủng lớn.
Lúc này Tiane nào còn uy thế Đế Vương nữa, cả người đã vô cùng nhếch nhác, cả người đều dính máu.
Suýt nữa đã bị Tiêu Chính Văn lấy đi nửa cái mạng.
“Còn không ra tay à?”, Tiane quay đầu lại nhìn Holen, ánh mắt như hiện lên ý cầu xin.
Ông ta cứ nghĩ chỉ cần một mình ông ta cũng đủ để đưa Tiêu Chính Văn vào chỗ chết, không cần hợp sức với Holen.
Nhưng lại bị hiện thực vả đôm đốp vào mặt.
Lúc này Holen đợi đã lâu cuối cùng cũng phát ra đòn tấn công.
Chỉ thấy quanh người Holen xuất hiện ánh sáng màu vàng, khí tức Đế Vương chỉ thuộc về hoàng tộc đó cuồn cuộn dâng lên như biển.
Holen cũng nhìn ra sự khác biệt của Tiêu Chính Văn trong những đòn tấn công vừa rồi.
Lúc này ông ta đang thiêu đốt thân thể của mình để khí tức Đế Vương trong cơ thể được kích phát hoàn toàn.
Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không khỏi cau mày khi đối mặt với đòn tấn công không lường trước hậu quả của Holen.
Tiêu Chính Văn không thể tránh một đòn này của ông ta, vì phía sau Tiêu Chính Văn là thủ đô của Hoa Quốc, chỉ cần không thể đỡ được đòn này của Holen thì thủ đô Hoa Quốc phía sau Tiêu Chính Văn sẽ biến thành núi xác và biển máu.
Mà đòn tấn công mà Holen không tiếc thiêu đốt sinh mạng của mình khủng khiếp đến mức nào?
Nếu là người bình thường e là còn chưa đụng vào khí tức Đế Vương đó đã bị khí tức mạnh mẽ làm cho tan chảy mất rồi.
“Tiêu Chính Văn, cậu chết đi!”
Holen bỗng hét lên một tiếng, khí tức mạnh mẽ bao chặt lấy Tiêu Chính Văn.
“Thú vị đấy”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nhìn khí tức Đế Vương xung quanh, khẽ gật đầu.
Nói thật thì Holen mạnh hơn những người khác trong gia tộc Aisin Gioro rất nhiều.
Chương 2022: Không thể hóa giải
Thực ra cụ thể mà nói, cái gọi là khí tức Đế Vương cũng là một loài khí tức của rồng, nhưng loại khí tức của rồng này chỉ Đế Vương trong giới thế tục mới có.
Vì vậy, khí tức Đế Vương trong người con cháu hoàng tộc sẽ ngày càng yếu đi, vì huyết mạch sẽ ngày càng loãng.
Cho nên, hoàng tộc thường không kết hôn với những thế gia khác, mà chỉ kết hôn trong hoàng tộc, mục đích là để giữ càng nhiều khí tức Đế Vương.
Mà trong người Tiêu Chính Văn có ba trái tim rồng, đồng nghĩa với việc được Long Tộc công nhận, nói cách khác, khí tức Đế Vương trên người Tiêu Chính Văn còn mạnh hơn rất nhiều.
Trước đòn tấn công mạnh mẽ của Holen, Tiêu Chính Văn chỉ phất nhẹ tay, trong tích tắc, Holen đã bị khí tức Đế Vương của chính mình phản lại.
“Tiêu Chính Văn! Cậu... Cậu cũng là hoàng tộc?”
Holen không tin nổi vào mắt mình, trong nháy mắt, khí chất Đế Vương đáng lẽ phải tấn công Tiêu Chính Văn, nhưng lại phản về phía chính mình.
Lời giải thích duy nhất cho điều này chính là trên người Tiêu Chính Văn cũng có khí chất Đế Vương, hơn nữa còn cường hãn hơn ông ta rất nhiều.
Ông ta đã từng là Hoàng Đế, nếu khí tức Đế Vương của Tiêu Chính Văn còn mạnh hơn ông ta, để làm được điều này, thì chỉ có thể là con cháu của hoàng tộc thượng cổ.
Nhưng Holen nghĩ mãi cũng không nghĩ ra thời cổ đại có vị hoàng đế nào họ Tiêu.
Lúc này, Tiane và Holen đều vô cùng kinh ngạc. Hai người họ đều là hoàng tộc, đều từng làm Đế Vương, nhưng lại bị khí tức Đế Vương đánh bại.
Đây là một sự xúc phạm đối với họ!
“Tôi thua rồi! Chạy thôi!”
Mặc dù Holen không cam lòng, nhưng ông ta cũng phải thừa nhận mình đã thua trước một thanh niên mới đôi mươi.
“Đây...”
“Nhanh lên!”
Holen cố hết sức lực cuối cùng, gần như không thể chống lại được khí tức Đế Vương đang lao về phía mình như thủy triều.
Lúc Tiane còn đang do dự, Holen đã phun ra một ngụm máu lớn.
Thấy Holen nôn ra máu, Tiane không dám chậm trễ nữa, vội vàng đỡ Holen dậy, xoay người rời đi.
“Chúng ta trở về phải giải thích với gia tộc thế nào đây?”, Tiane vừa chạy vừa nói vẻ mặt cay đắng.
Hai người họ trở lại giới thế tục lần này là để giúp gia tộc Aisin Gioro giành lấy Thánh Huyết của Đế Tuấn, nhưng kết quả lại bị một tên tiểu bối trong giới thế tục đánh bại.
Đến lúc trở về vùng ngoài lãnh thổ, phải giải thích với gia tộc thế nào đây?
“Thắng thua là chuyện thường tình, cho dù cậu ta lấy được Thánh Huyết của Đế Tuấn thì đã sao? Giữ được núi xanh thì không sợ hết củi! Đi thôi!”
Holen không dám dừng lại một giây, vì sợ Tiêu Chính Văn đuổi kịp.
Tiane cũng nghiến răng, cho dù quay về bị gia tộc trừng phạt, cũng còn tốt hơn là chết trong tay một tiểu bối như Tiêu Chính Văn.
Sống chết từ lâu đã không còn quan trọng đối với những lão già sống hàng trăm năm như bọn họ, nhưng cho dù phải chết thì cũng không thể bị một tên chưa đến ba mươi tuổi giết được.
“Không! Chúng ta sẽ không quay về nhà Aisin Gioro, ở đó cũng không an toàn nữa rồi!”
Vừa thoát ra ngoài, Holen đã quay đầu lại nhắc nhở.
“Cái gì? Không về nhà Aisin Gioro? Vậy...”, lúc này, Tiane vô cùng hoang mang.
Ông ta thật sự không hiểu tại sao Holen lại nói như vậy, hơn nữa, nếu không trở về nhà Aisin Gioro thì bọn họ có thể đi đâu được nữa?
“Ông không hiểu sao! Sau trận chiến này, Tiêu Chính Văn nhất định sẽ đánh đến vùng ngoài lãnh thổ, gia tộc Aisin Gioro cũng chưa chắc thu được kết quả tốt, chúng ta cứ trốn một thời gian để tránh tai họa đã!”
Tiane quay lại nhìn Holen với vẻ không tin, lẽ nào Tiêu Chính Văn thật sự dám đuổi đến vùng ngoài lãnh thổ?
“Vùng ngoài lãnh thổ không phải giới thế tục, Tiêu Chính Văn lại không có nền móng gì ở vùng ngoài lãnh thổ, đuổi đến vùng ngoài lãnh thổ chẳng phải tự ném mình vào lưới sao?”, Tiane cau mày nói.
“Tự ném mình vào lưới? Lưới ở đâu ra? Cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ đều đang ở vùng ngoài vũ trụ, ngay cả chúng ta cũng không phải đối thủ của Tiêu Chính Văn, có mấy người có thể ngăn cản được cậu ta chứ!”
“Hơn nữa, ai biết được Tiêu Chính Văn có đánh đến vùng ngoài lãnh thổ hay không? Nếu không có sự chuẩn bị, cho dù là ở vùng ngoài lãnh thổ hay là trong giới thế tục thì Tiêu Chính Văn cũng có thể huênh hoang lộng lành!”
Holen quay đầu nhìn về hướng đường khác. Từ lời nói và hành động của Tiêu Chính Văn, ông ta dám chắc sau khi trận chiến này kết thúc, Tiêu Chính Văn nhất định sẽ xử lý các gia tộc lớn ở vùng ngoài lãnh thổ.
Thấy Holen và Tiane cũng chạy về vùng ngoài lãnh thổ, nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy lúc này vô cùng hoảng loạn.
Ngụy Nguyên Cát kinh hãi quay lại, còn chưa kịp cất bước, một con rồng vàng khổng lồ đã bay đến trước mặt họ.
“Tiêu Chính Văn! Anh… Anh phải nghĩ cho kỹ, nếu anh giết chúng tôi thì đồng nghĩa với việc động vào nhà họ Ngụy và nhà họ Khổng! Mối thù này sẽ vĩnh viễn không thể hóa giải!”
Ngụy Nguyên Cát trừng mắt, hét lớn.
Chương 2023: Kính trọng
“Đúng vậy, nếu cậu cho chúng tôi một con đường sống, bắt đầu từ hôm nay, hai nhà chúng tôi sẽ không truy cứu nữa!”
Mấy người nhà họ Khổng cũng lần lượt phụ họa theo.
“Ồ? Không truy cứu nữa? Ý của anh là thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ trở về giới thế tục, ăn cây táo, rào cây sung, có ý đồ gây bất lợi cho Hoa Quốc, lại còn muốn đổ lỗi cho giới thế tục sao?”
“Trên đời này lấy đâu ra đạo lý như vậy? Hơn nữa, các người nghĩ mạng của các người đủ để bù đắp tổn thất ngày hôm nay sao?”
Tiêu Chính Văn khẽ lắc ngón tay nói: “Không thể! Tính mạng của các người không đáng tiền đến vậy!”
“Anh...”
Ngụy Nguyên Cát nghe ra được ý tứ sâu xa trong lời nói của Tiêu Chính Văn.
“Lẽ nào anh muốn đánh giết đến vùng ngoài lãnh thổ?”, Ngụy Nguyên Cát tái mặt, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ không dám tin.
Gã không tin Tiêu Chính Văn có dũng khí như vậy. Dù sao vùng ngoài lãnh thổ cũng không phải là thế giới của Tiêu Chính Văn.
Khoảng thời gian này, Tiêu Chính Văn đã đắc tội với bao nhiêu thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ?
E rằng ngay cả bản thân Tiêu Chính Văn cũng không thể đếm nổi.
Nếu đến vùng ngoài lãnh thổ, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
“Các người thật ngây thơ, lẽ nào các người cho rằng tôi không nhìn ra được tính toán của các người sao? Các người muốn nhân cơ hội Thánh Huyết của Đế Tuấn xuất thế, lật đổ Thiên Tử hiện tại!”
“Sau đó thâu tóm giới thế tục trong lòng bàn tay!”
“Tính toán tốt đấy, nhưng tiếc rằng âm mưu của các người sẽ không bao giờ thành hiện thực đâu!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy.
“Hừ, Tiêu Chính Văn, chúng tôi thừa nhận cho dù chúng tôi tập hợp lại thì cũng không phải là đối thủ của anh, nhưng anh phải hiểu rằng chúng tôi chỉ là thế hệ trẻ ở vùng ngoài lãnh thổ!”
“Ở vùng ngoài lãnh thổ còn có rất nhiều cao thủ, với sức lực của một mình anh, anh có thể kiểm soát thế cục ở vùng ngoài lãnh thổ không?”
“Nếu chọc tức các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ, các cao thủ sẽ giết ngược lại giới thế tục, đến lúc đó, e rằng giới thế tục sẽ máu chảy thành sông!”
Ngụy Nguyên Cát lạnh lùng uy hiếp.
Chuyện đã đến nước này, cho dù gã có quỳ xuống cầu xin thì Tiêu Chính Văn cũng sẽ không tha cho bọn họ.
Thay vì khom lưng uốn gối, không bằng liều mình một lần.
“Đó là chuyện của tôi!”
Tiêu Chính Văn nói xong liền phất tay, con rồng vàng khổng lồ lập tức phóng lên.
“Bùm bùm bùm!”
Từng màn sương máu lần lượt nổ tung, đám người Ngụy Nguyên Cát còn chưa kịp hét lên đã tan biến.
Lúc này, sương máu trên bầu trời lan ra, còn Tiêu Chính Văn vẫn kiêu ngạo đứng trên bầu trời, lạnh lùng nhìn tất cả.
“Anh Tiêu, lẽ nào anh thật sự muốn khai chiến với vùng ngoài lãnh thổ sao?”, Võ Anh Hào khẽ cau mày.
Lần tấn công này của Tiêu Chính Văn gần như xóa sổ nhà họ Ngụy và nhà họ Khổng trong giới thế tục, cho dù không tuyên chiến, nhưng nhà họ Ngụy và nhà họ Khổng cũng sẽ không để yên.
Không chỉ Võ Anh Hào nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt phức tạp, chờ đợi câu trả lời, mà ngay cả võ tông và những người bình thường trong giới thế tục đều chờ đợi câu trả lời của Tiêu Chính Văn.
“Nếu chiến tranh đã nổ ra thì muốn tránh cũng không tránh được!”, Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.
Nghe vậy, cả thế giới bỗng chốc trở nên im ắng.
Tiêu Chính Văn thật sự muốn đối đầu với thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ?
Tiêu Chính Văn điên rồi sao?
Cả nhà họ Ngụy và nhà họ Khổng đều là những bên có quyền lực.
Ngay cả những thế gia như nhà họ Võ và nhà họ Lý đều không dám khiêu chiến trực tiếp.
“Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp Tiêu Chính Văn rồi!”
Lúc này, Triệu Kế Hồng lại lộ ra vẻ kính trọng.
Tiêu Chính Văn là người đầu tiên từ trước đến nay trong thế hệ trẻ dám một mình thách thức mấy thế gia lớn.
“Đây đồng nghĩa với việc cậu ta tuyên chiến với toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ! Ai cũng biết rõ quan hệ giữa nhà họ Khổng và Thiên Đạo Minh Ước. Dám một mình đánh với cả vùng ngoài lãnh thổ, tên này thật khiến tôi nể phục!”, Thiên Hà Đạo Quân cũng nói với vẻ tôn kính.