Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 621: Dốc hết sức lực


Corey liếc nhìn ba võ sĩ phía sau lưng mình.


Charles, Buck và Bowen.


Đây đều là ba võ sĩ rất lợi hại, ngược lại, người bên Vương Lận, trừ mấy võ sĩ thuộc quân đội ra, phía sau đều là những võ sư luyện quyền anh theo lối cũ.



Tiếp đó, người dẫn chương trình hào hứng nói: “Không để mọi người phải chờ thêm nữa, ngay sau đây sẽ diễn ra cuộc thi đấu giao lưu võ thuật đã được mong đợi từ lâu”.


“Thi đấu không có quy tắc, chỉ cần một người bị hạ đo ván hoặc xin đầu hàng, trận đấu sẽ chấm dứt, vốn dĩ là thi đấu hữu nghị, nên có chừng mực”.


“Sau đây, chúng tôi xin mời, đại sư Mã Bảo thuộc phái Thái Cực Quyền – Hỗn Nguyên Hình Ý đấu với huấn luyện viên lục quân Mễ Quốc, Bowen!”


Ngay khi hai người tiến lên, từ vóc dáng mà so, Mã Bảo đã thua mất một nửa.


Bowen quanh năm rèn luyện thể hình, cơ bắp cuồn cuộn như đá tảng, thân hình cũng cao hơn hai mét, cực kỳ vạm vỡ.


Mã Bảo thì ngược lại, đã hơn năm mươi tuổi, mặc dù nhìn còn khá sung sức, bước chân rất ổn trọng, nhưng lại có bụng to, chiều cao và thể hình không có gì nổi trội.


Mặc dù mọi người không đặt nhiều hy vọng vào Mã Bảo, nhưng vẫn mong Mã Bảo có thể đánh bại đối phương, tăng thêm sĩ khí cho quân mình.


“Trận đấu bắt đầu!”


Trận đấu vừa bắt đầu, Bowen đã lao về phía trước bay lên đá một cú, Mã Bảo giơ tay cản lại nhưng vẫn phải lùi về sau hai bước.


Sau đó, đối phương tấn công dồn dập, Bowen đá mấy cú liên tiếp đều trúng vào người Mã Bảo, Mã Bảo chỉ có thể liên tiếp đưa tay ra cản lại, căn bản sắp hết sức chống đỡ mà đối phương vẫn nhẹ nhàng như không, có vẻ chưa dốc hết sức lực.


“Răng rắc!”


Tiếng xương gãy vang lên, hai tay Mã Bảo buông thõng.


Tiếp đó Bowen tiến lên trước, giáng một đòn tràn đầy sức mạnh vào thẳng đầu ông ta, hai mắt Mã Bảo nhắm lại, ngất xỉu trên sàn đấu.


“Một đòn KO!”


Toàn bộ trận đấu, thậm chí còn chưa đến ba mươi giây.


Tất cả khán giả có mặt đều há hốc miệng kinh ngạc, đến cả Vương Lận cũng siết chặt chiếc cốc trên tay.


Đã nói là thi đấu giao lưu mà?


Nói là trận đấu trình diễn mà?


Vậy mà đối phương lại ra tay nặng như vậy!


Tiếp sau đó, Bowen chỉ vào những võ sư khác có mặt, khiêu khích: “Thực lực của các người quá yếu, không xứng hợp tác với chúng tôi! So với quá trình rèn luyện của chúng tôi, các người chỉ là rác rưởi!”



Tất cả mọi người đều phẫn nộ!


Đã nói sẽ cùng mở võ đường, thật không ngờ đối phương lại mượn ngày hội giao lưu để lên mặt, làm sao các võ sư khác có thể nhẫn nhịn được điều này?


Rất nhiều võ sĩ muốn lên sàn đấu đọ sức với Bowen, nhưng mấy người lên sàn đều bị đánh cho tơi tả.


Ngược lại, mấy đệ tử trẻ tuổi còn có thể vượt qua được hai đòn đánh, nhưng cuối cùng vẫn cứ thua trận, phải đưa đi viện cấp cứu!


Đám người này căn bản không có ý định hợp tác, bọn họ đến để hống hách!


Vương Lận cuối cùng cũng hiểu ra!


Nhưng đã quá muộn rồi!


Vốn dĩ bọn họ mở võ đường không phải để luyện võ đối kháng, mà là để rèn luyện thân thể, vì vậy mấy võ sĩ mời đến đều là người có tuổi chú trọng giữ gìn sức khỏe.


So với ba người từ quân đặc chủng ra, thứ học được là kỹ năng chiến đấu và đòn đánh sát thương thì họ không phải là đối thủ!


Chỉ là những người lớn tuổi này với bầu nhiệt huyết, không quen nhìn đối phương xúc phạm đất nước mình, lần lượt tiến lên khiêu chiến với Bowen.


Nhưng kết cục là lấy trứng chọi đá, lần lượt thua trận!


Nhất thời, khí thế giảm xuống quá nửa.


Không đánh lại được!


Nhiều võ sĩ như vậy nhưng không có một ai là đối thủ của hắn.


Rõ ràng Hoa Quốc là sân nhà của họ, nhưng lại bị một tên ngoại quốc giẫm đạp chế nhạo!


Lại chẳng có lấy một người cản nổi đối phương!


Vệ sĩ đứng sau Vương Lận bước ra nói: “Đại sứ, để tôi ra tay đi?”


“Được, Vũ Hải, tôi ra lệnh cho cậu, dốc hết sức lực lấy lại chiến thắng!”


Nhận lệnh, Vũ Hải – một vệ sĩ vốn không định ra tay lại lên sàn đấu!


“Tiếp theo… là người kế thừa Mê Tung Quyền – Vũ Hải, vệ sĩ riêng của đại sứ Vương! Liệu anh ấy có tạo ra được phép màu, khôi phục danh dự cho chúng ta hay không?”


Nghe nói là người bên cạnh đại sứ Vương, khán giả không khỏi ngẩng đầu, trong mắt le lói tia hi vọng.


“Hừ, người của đại sứ Vương thì sao? Tôi vẫn có thể đánh bại như thường!”


Bowen chẳng thèm xem Vũ Hải ra gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK