Hơn nữa, thực lực của đối phương thật đáng sợ, chỉ tùy ý phất tay cũng đã có thể giết chết một cường giả.
Điều này vượt qua sự hiểu biết của bọn họ.
Ông lão kia là cường giả Nhân Vương cấp năm đỉnh phong, nếu Tư Mã Minh Húc muốn giết bọn họ thì chẳng phải thì cần liếc nhìn một cái cũng có thể biến bọn họ thành tro tàn rồi sao!
“Tiêu Chính Văn!”
Tư Mã Minh Húc kiêu ngạo đứng trên không trung, giẫm lên tầng mây, tầng tầng lớp lớp tia chớp, đan xen vào trong hư không, uy lực vô song.
Giờ phút này, Tư Mã Minh Húc giống như một vị Thiên Đế giáng thế, vô cùng uy nghiêm, như một vị phán quan nắm trong tay sinh mệnh của người khác.
Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn cũng chậm rãi bước tới trước mặt Tư Mã Minh Húc.
“Người đứng đầu thế hệ trẻ ở vùng ngoài lãnh thổ đối đầu với người đứng đầu ở giới thế tục, bất kể kết quả như thế nào, đây cũng sẽ là một trận chiến có một không hai!”
Lúc này, một vị thế tử Phi Lục trong đám người thì thào nói.
Khác với đám thế tử nhà họ Khổng, thế tử tộc Tư Mã đều có bản lĩnh thật sự. Hơn nữa thực lực và địa vị của bọn họ đều được các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ công nhận.
“Trận chiến này có lẽ sẽ được ghi vào sử sách!”
“Từ tám trăm năm trước, Tư Mã Viêm đã hạ chỉ, tộc Tư Mã rút khỏi cuộc tranh chấp ở vùng ngoài lãnh thổ, người của gia tộc Tư Mã đã không tham gia hàng trăm năm rồi!”
Vài vị cường giả Mỹ Lục giở dài nói.
Sau khi quan sát đánh giá Tiêu Chính Văn một lượt, Tư Mã Minh Húc lạnh lùng nói: “Ngày chết của mày đến rồi! Mày ngàn vạn lần không nên giết chết người tao yêu!”
Tiêu Chính Văn chỉ hờ hững nói: “Ngày chết? Tao thấy chưa chắc đâu. Mày quả thực mạnh hơn nhiều so với bọn họ, nhưng quá tự đắc!”
Tiêu Chính Văn biết người trước mặt không đơn giản, hơn nữa hắn còn là đối thủ có khả năng giác ngộ và năng lực mạnh nhất trong những đối thủ anh từng gặp.
Với thực lực mà Tư Mã Minh Húc đã thể hiện, có thể thấy, hắn đã đạt đến mức đỉnh phong của chân khí, nếu cho hắn thêm một chút thời gian nữa, hắn sẽ có thể giác ngộ đến tầng một nguyên khí.
Nhưng đáng tiếc, người hắn gặp lại là Tiêu Chính Văn.
Thực ra cũng chỉ có người như Tư Mã Minh Húc mới có thể lọt vào mắt xanh của Tiêu Chính Văn, mới được coi là đối thủ thực sự.
“Mạnh miệng đấy, chỉ là không biết thực lực của mày có chống đỡ được sự kiêu ngạo của mày hay không!”
Tư Mã Minh Húc chế nhạo.
Hắn từng là thiên tài được cung chủ của Ngọc Khuyết Cung thừa nhận, thậm chí ngay cả nhà họ Lưu và nhà họ Tào cũng đã đích thân mời hắn uống trà.
Ngay cả tộc Vạn Cổ Doanh cũng có người đánh giá cao về hắn.
Hắn thậm chí còn được sát thần như Bạch Khởi gọi là người nổi bật trong thế hệ trẻ nghìn năm nay.
Bây giờ Tiêu Chính Văn lại dám kinh thường hắn như vậy?
“Nếu cho mày thêm một trăm năm nữa, có lẽ mày vẫn có khả năng ngang hàng với tao. Nhưng thật đáng tiếc, mày đã không còn thời gian nữa rồi!”, Tư Mã Minh Húc kiêu ngạo nói.
Thực ra, Tư Mã Minh Húc đã điều tra về chi tiết về Tiêu Chính Văn, cho nên cũng nắm bắt tất cả mọi chuyện về Tiêu Chính Văn.
“Mày có thể có được ngày hôm nay, phần lớn là vì họ Tiêu của mày, nhà họ Tiêu của mày cũng được kế thừa từ gia tộc họ Tiêu lớn, nhưng kế thừa không đại diện cho tất cả. Người như mày càng không hiểu rằng thời gian quý quá đến mức nào!”
Tiêu Chính Văn nghe vậy chỉ nhếch mép cười, trong lòng cảm thấy gợn sóng.
Tuy Tư Mã Minh Húc không nói rõ ràng, nhưng hiển nhiên, hắn cũng biết bí mật nhà họ Tiêu, càng biết rõ sự tồn tại của Thiên Sơn Thư Lục.
“Cho dù mày là ai, chỉ cần mày khiêu khích tao thì nhất định phải chết!”
Vừa dứt lời, đám mây dông trên khắp bầu trời đột nhiên nổ ra tiếng sấm kinh thiên động địa.
Vô số tia sét đan xen vào nhau thành một tấm lưới khổng lồ, bao quanh lấy trời đất nơi hai người họ đứng.
Chương 1802: Mặt trăng tròn
“Lẽ nào đây chính là đại trận lôi kiếp đã thất truyền từ thời Tấn?”
Ngay cả Khổng Thiên Tường cũng phải kinh ngạc.
Sấm sét lần này hoàn toàn khác với sấm sét mà bọn họ từng thấy trước đây. Mỗi một tia sấm sét đều mang theo uy lực lớn mạnh, giống như lôi kiếp từ thời xa xưa.
Có thể nói, đòn tấn công này đã là đòn tấn công nghiêm túc của Tư Mã Minh Húc.
Thậm chí, trong giới thế tục ngày nay, không hề có ai có thể khiến hắn phải dùng đòn tấn công này.
Ngay cả khi đối mặt với Nhân Vương cấp năm vừa rồi, Tư Mã Minh Húc cũng chỉ tùy ý phất tay, cũng đã biến người đó thành tro bụi.
Lúc này, đối mặt với Tiêu Chính Văn, hắn lại vô cùng nghiêm túc, điều này cũng cho thấy thực lực của Tiêu Chính Văn đáng sợ thế nào.
Điều này cũng khiến Khổng Thiên Tường phải nhìn nhận lại khoảng cách giữa mình và Tiêu Chính Văn, có lẽ, ngay cả tư cách đấu với Tiêu Chính Văn, hắn cũng không có.
Dù sao một đòn của Tiêu Chính Văn cũng có thể xuyên thủng bảy bảy bốn chín kết giới của Vân Hà Trận, chỉ riêng điều này cũng khiến mọi người nhận ra khoảng cách giữa mình và Tiêu Chính Văn rất lớn.
Nhưng hành động Tư Mã Minh Húc lại khiến bọn họ hiểu được khoảng cách to lớn giữa Tư Mã Minh Húc và Tiêu Chính Văn.
Tấm lưới sét từ trên trời rơi xuống, Tiêu Chính Văn cũng không khỏi nhíu mày.
Có thể nói, Tư Mã Minh Húc cũng mang lại cảm giác áp chế mạnh mẽ cho Tiêu Chính Văn.
Cùng lúc tấm lưới sét sắp rơi xuống, một con rồng vàng khổng lồ chợt bay lên.
“Xẹt!”
“Bùm!”
Con rồng vàng lập tức hòa vào lưới sét.
Lúc hai bên đang đan xen vào nhau, Tư Mã Minh Húc lại chỉ tay.
Ánh sáng chói lọi tỏa ra, lúc này, dường như toàn bộ hư không đều bị tan chảy.
Trên đầu Tiêu Chính Văn xuất hiện một chữ cực lớn.
Chữ “kiếp” khổng lồ đè xuống, như thể cả bầu trời sụp đổ, hướng về phía Tiêu Chính Văn.
“Chết đi!”
Tư Mã Minh Húc hung hăng nói, khí thế tỏa ra.
Từng luồng sát khí tỏa ra trong không trung.
Khi chữ “kiếp” tiếp tục nhấn xuống, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên nơi lồng ngực Tiêu Chính Văn.
Thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ phóng ra, đánh một đòn mạnh mẽ lên chữ “kiếp” đang ép xuống.
Nhưng cho dù thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đã xuyên thẳng qua chữ “kiếp” khổng lồ, thì chữ “kiếp” vẫn không hề suy giảm, nó vẫn áp sát vào đầu Tiêu Chính Văn với tốc độ cực nhanh.
“Hừ?”
Tiêu Chính Văn hơi sững sờ.
“Cũng thú vị đấy!”
“Ha ha ha! Thế nào? thanh giáo dài Liệt Long của mày chẳng có tác dụng gì nhỉ? Đây là đại trận lôi kiếp, sao thanh giáo của mày có thể phá được!”
Tư Mã Minh Húc kiêu ngạo nói.
Lôi kiếp thật ra là một loại sấm sét đặc biệt, loại sấm sét này có từ khi trời đất sinh ra.
Đây cũng là lý do chính khiến trên đời này có nhiều sét đánh đến vậy.
Loại thiên lôi này có thể sinh ra vạn vật, cũng có thể hủy diệt vạn linh hồn, căn bản là khác với sấm sét thông thường.
Nó là sự dung hợp của cực âm và cực dương, vô cùng mạnh mẽ.
Tiêu Chính Văn nhếch mép cười, lập tức vung tay, con dao quân đội năm cạnh bay ra, nhưng lần này, mục tiêu của anh không phải là chữ “kiếp” nữa, mà là Tư Mã Minh Húc.
“Tao đoán được mày sẽ làm vậy từ sớm rồi!”
Tư Mã Minh Húc biết rất rõ tất cả các phương thức tấn công của Tiêu Chính Văn, vì vậy, khi nhìn thấy con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn bay tới, hắn không hề hoảng sợ.
“Thiên Giang Ánh Nguyệt!”
Tư Mã Minh Húc vừa dứt lời, sấm sét trên bầu trời dường như ngừng lại, vô số sấm sét kết thành một mặt trăng tròn.
Mặt trăng tròn này cực kỳ sáng ngời, trong chốc lát, nó đã chiếu sáng toàn bộ Âu Lục như ban ngày.