Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1737: Rất lạ sao?

Đừng nói là con vật hư ảo, dù là Long tộc thật cũng không thể có uy thế mạnh như thế chứ nhỉ?

“Rất lạ sao? Điều khiến ông càng ngạc nhiên hơn vẫn còn ở phía sau”.

Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó bước ra, vung một cánh tay lên, Thương Long màu trắng đó bay ra.

“Ầm!”

Một âm thanh cực lớn vang lên, sau khi đến phía sau Tiêu Chính Văn, Điền Thương Hải vừa khôi phục vài phần sức chiến đấu vẫn chưa kịp ra tay thì đã bị đánh rơi xuống từ trên không trung.

“Xem đây!”

Không để Tiêu Chính Văn tiếp tục tung đòn ra, một luồng kiếm khí của Huyết Ma Đồ lao đến, Tiêu Chính Văn cũng chỉ đành thôi truy giết Điền Thương Hải, xoay người đỡ đòn của Huyết Ma Đồ.

Lúc này ngay cả Sở Hồng Thiên ở trên Thiên Sơn cũng ngây ngốc.

Lúc trước ông ta chỉ biết Tiêu Chính Văn có sức mạnh vô địch, nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn thế mà lại mạnh đến mức này, cùng lúc đánh với hai cao thủ Nhân Vương cấp năm lại có thể thong dong như thế?

“Tiêu Chính Văn… sao cậu có thể mạnh đến thế?”

Ánh mắt Sở Thiên Hồng lóe sáng, trong mắt đều hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

Sao ông ta lại không muốn có được sức chiến đấu như Tiêu Chính Văn chứ, một mình có thể đánh với hai cao thủ Nhân Vương cấp năm.

Nếu ông ta cũng có sức chiến đấu như thế, ít nhất trước khi các cường giả ngoài lãnh thổ quay về, cả thế giới đều sẽ bị ông ta giẫm dưới chân.

Lúc này Tiêu Chính Văn thậm chí đã làm cả võ tông phải kinh ngạc, ngay cả Võ Thí Thiên đang bế quan để đột phá cũng bị khí thế mạnh mẽ của Tiêu Chính Văn làm cho chấn động.

Lúc nhìn thấy Tiêu Chính Văn một mình đối mặt với hai cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm, Võ Thí Thiên cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Trước đó ba ngày, ông ta mới vừa đạt đến cảnh giới Nhân Vương cấp năm, nhưng không ngờ sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn lại vượt cả ông ta.

Còn các tông môn lớn của võ tông càng kinh hãi hơn.

Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường đến từ thế tục, không có bối cảnh, sao cậu ta có thể mạnh đến mức này?

Nói không ngoa thì Tiêu Chính Văn đang tạo ra lịch sử.

Lúc này ngay cả Huyết Ma Đồ cũng cảm thấy nóng mặt, lúc nãy Điền Thương hải lặng lẽ đi đến phía sau Tiêu Chính Văn rõ ràng muốn đánh lén Tiêu Chính Văn.

Nói cách khác, hiện giờ đang ở trong thế trận hai người họ bao vây tấn công một mình Tiêu Chính Văn. Dù như thế hai người họ cũng chẳng chiếm được ưu thế nào.

Với thân phận của Huyết Ma Đồ, đánh đến mức này thì còn mặt mũi nào nữa?

Đường đường là hầu tước huyết tộc lại bị một hậu bối đánh bại, ông ta còn mặt mũi nào gặp người khác đây?

“Chết đi!”

Huyết Ma Đồ tức giận hét lên, khí thế cả người càng không hề che giấu bộc phát đến cực điểm.

Chỉ thấy trên bầu trời, gió mây đều thay đổi, mặt trăng mặt trời xoay chuyển, những tia sáng kèm theo những ảo ảnh khác nhau xuất hiện gần như cùng một lúc.

“Đây là… trận pháp Thời Không”.

Lúc này có người kinh ngạc thốt lên.

Trước đây Tiêu Chính Văn cũng không phải chưa từng nhìn thấy trận pháp Thời Không, nhưng có thể sử dụng nó đến trình độ như Huyết Ma Đồ thì vẫn là lần đầu tiên thấy.

Cả võ tông chỉ có hai trận pháp bí ẩn nhất đó là trận pháp Thời Không và trận pháp Không Gian mà Tiêu Chính Văn thành thạo nhất.

Có thể nói hai loại trận pháp này vừa có nơi tương đồng vừa có sự khác biệt.

Nhưng cho dù là cái nào thì uy lực vẫn không thể đánh giá được.

“Cậu có biết đạo lý thời gian như thoi đưa, vạn vật đều bị hủy hoại?”

Huyết Ma Đồ chắp một tay ra sau lưng, kiêu ngạo nói.

Thấy hiện tượng kỳ lạ trên trời, cuối cùng Lục Tiểu Thiến cũng thở phào.

Sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn có cao đi chăng nữa thì dù sao kiến thức của anh ta cũng có hạn, sự tuyệt diệu của trận pháp Thời Không há có thể là thứ anh ta lĩnh hội được sao?

Nhưng dù Tiêu Chính Văn có chết trong trận pháp Thời Không của Huyết Ma Đồ cũng đủ để khiến người huyết tộc phải nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt khác.

Dù sao với bất kỳ ai thì trận pháp Thời Không cũng không dễ dàng lấy ra sử dụng, trừ khi đến lúc bất đắc dĩ.

Một hậu bối như Tiêu Chính Văn lại có thể ép Huyết Ma Đồ đến mức này chứng tỏ thực lực của Tiêu Chính Văn đáng sợ đến thế nào.

“Haizz, e là trận chiến này đã kết thúc rồi”.

Lý Chính Đạo ngẩng đầu lên nhìn hiện tượng lạ trên trời, cảm thấy cực kỳ đáng tiếc thở dài.
Chương 1738: Trận pháp Thời Không thật sự

Thường thì trận pháp Thời Không này đều là cách cuối cùng cho một trận đấu của các cao thủ.

Mặc dù Lý Chính Đạo cũng khen ngợi thực lực của Tiêu Chính Văn, nhưng với tuổi của cậu ấy sao có thể hiểu được trận pháp Thời Không?

Đây giống như trận đánh giữa hai đội quân, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng chỉ biết mình mà không biết ta thì sao có thể thắng được?

Dù là mấy người Độ Thiên Chân Nhân đang ở một bên xem trận chiến cũng toát mồ hôi thay Tiêu Chính Văn chứ đừng nói là Lý Chính Đạo.

“Vù!”

Một cơn gió mạnh nổi lên, trên bầu trời lại xuất hiện rất nhiều bông tuyết, nhưng nó lại không rơi xuống đất mà nổi lên từng sóng gợn trong không trung.

Lúc này những người trong võ tông đều trợn to mắt, căng thẳng nhìn về phía Sơn Thành.

Thậm chí có không ít người còn lấy kính viễn vọng ra nhìn.

Một trận đại chiến như thế này không phải là trận chiến mà người ở cấp bậc như bọn họ ngày nào cũng có thể nhìn thấy.

Dù có thể học được một chút trong đó cũng sẽ có chút lợi với tương lai của họ.

Từng giây từng phút trôi qua, da Tiêu Chính Văn bắt đầu trở nên khô hơn, tóc đen cũng dần biến thành tóc bạc.

Khuôn mặt vừa rồi còn tràn đầy sức sống cũng xuất hiện từng đường nếp nhăn.

Tiêu Chính Văn đang già đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Thấy cảnh tượng này, ngay cả người dân Sơn Thành đang xem trận chiến bên dưới cũng thấy ớn lạnh.

“Tuổi thọ của cậu đang dần bị rút cạn, cùng lắm là cậu vẫn có thể sống được trong mười hơi thở nữa”.

Huyết Ma Đồ chắp tay ra sau lưng, tóc dài tung bay trong áo.

Bất kỳ ai, thậm chí ngay cả sông núi không có sinh mệnh cũng không thể nào ngăn được dòng chảy thời gian.

Tục ngữ có câu, thời gian như dao, thế sự xoay vần.

Lý Chính Đạo ở một bên không khỏi nhíu mày, ông ta không có cách phá hủy bí thuật này.

Lúc này ông ta cũng như lửa đốt nhưng không thể giúp gì được cho Tiêu Chính Văn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Chính Văn già đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Hơn nữa ông ta biết rõ trận pháp Thời Không này là trận pháp khó phá giải nhất, dù sao thời gian là thứ vô hình, không thể nắm bắt được.

Đây không giống đao kiếm, càng không giống những đòn tấn công hữu hình.

Sau khi tế bào của cơ thể nhanh chóng chết đi, Tiêu Chính Văn cũng sẽ biến thành một bộ xương trắng.

Mọi chuyện không thể xoay chuyển bằng cách bình thường.

Ngay lúc Huyết Ma Đồ đang đắc ý, khuôn mặt Tiêu Chính Văn lại hiện lên vẻ chế giễu.

Thật ra từ lần trước, sau khi Tiêu Chính Văn được xin chỉ bảo trận pháp Thời Không ở Âu Lục thì đã nghiên cứu về trận pháp này.

Sở dĩ lúc nãy anh để mặc cho Huyết Ma Đồ thi triển trận pháp Thời Không với mình chỉ là muốn cảm nhận cao thủ ở cấp bậc như Huyết Ma Đồ khi sử dụng trận pháp Thời Không có gì khác với cường giả cảnh giới Thiên Thần.

Chẳng qua kết quả lại khiến Tiêu Chính Văn rất thất vọng.

Cho dù là Huyết Ma Đồ hay cường giả Thiên Thần ở Âu Lục cũng đều không lĩnh hội được đến tinh túy và chân lý của trận pháp Thời Không, có thể nói họ chỉ có được bề ngoài của nó, không có được linh hồn sâu bên trong.

“Ông có chắc mình đã hiểu rõ trận pháp Thời Không không?”

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Trong dòng thời gian vô tận, mỗi chúng ta đều nhỏ bé giống một hạt cát sa mạc”.

“Ông từng nghe nói cát có thể thay đổi hướng của một dòng sông lớn chưa?”

Giọng Tiêu Chính Văn vang lên, nhưng khuôn mặt anh vẫn già đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

“Hừ, mạnh miệng chẳng có tác dụng gì, cho dù cậu có biện minh thế nào thì chẳng phải vẫn chỉ có thể trơ mắt chờ chết sao?”

Huyết Ma Đồ khẽ cười, kiêu ngạo nhìn Tiêu Chính Văn.

Thậm chí trong mắt ông ta còn hiện lên vẻ đồng tình.

Với tư chất của Tiêu Chính Văn, nếu cho cậu thêm thời gian, có thể sẽ trở thành sự tồn tại vô địch thật.

Tiếc là cậu ta không có cơ hội đó.

“Thời gian!”

Vừa dứt lời Tiêu Chính Văn tiến về trước một bước, sau đó một tay chỉ trên trời.

“Bùm!”

Một luồng sóng gợn thoáng hiện lên, sau đó gợn sóng đó càng lan rộng ra, thậm chí bao trùm cả Hoa Quốc.

Cây cối trên vô số ngọn núi và sông nổi tiếng lập tức khô héo, trên mặt đất cũng khô héo và thay đổi.

“Trận pháp Thời Không có ý nghĩa là tự nhiên, thời gian và không gian, đất trời, vạn vật không gian vốn dĩ là một thể, sao có thể là thứ mà ông tùy ý tách rời được chứ?”

“Hôm nay cho ông biết cái gì mới là trận pháp Thời Không thật sự”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn dang thẳng bàn tay ra, rồi lại hơi siết lại.

Khoảnh khắc ngón tay Tiêu Chính Văn siết lại, khuôn mặt vốn dĩ đã già nua của Tiêu Chính Văn lập tức trở nên tràn đầy sức sống.

Mái tóc bạc trắng dường như cũng đen tuyền như trước cùng lúc.

Càng kỳ lạ hơn là thời gian ở cả Hoa Quốc gần như đều ngừng lại trong một giây này.

“Ầm!”

Trong không trung phát ra âm thanh cực lớn kinh thiên động địa.

Không trung không xuất hiện bất cứ hiện tượng kỳ lạ nào dường như chưa từng xảy ra chuyện này vậy, nhưng ngay lúc mọi người nghĩ sẽ không xảy ra cái gì thì bầu trời bỗng xuất hiện hiện tượng các đám mây lần lượt cuộn lại.

Lúc này Huyết Ma Đồ hãi hùng đứng ngây người giữa không trung, gương mặt xuất hiện một tia hoảng sợ.

Vì lúc này ông ta có thể cảm nhận được rất rõ sinh mạng của mình đang giảm rất nhanh.

Dường như tuổi thọ của hàng nghìn sinh linh bị tước đoạt đã thêm vào trên người ông ta.

Cơ thể ông ta đang già đi với tốc độ có thể nhìn thấy, mái tóc lập tức bạc đi trông thấy, da cũng nhanh chóng bị lão hóa.

Ngay cả đôi tay trông giống thanh niên cũng trở nên nhăn nheo.

Sức mạnh vốn dĩ rất dồi dào trong người ông ta cũng đang bị rút cạn.

Dường như chỉ trong một giây, ông ta đã trải qua hàng nghìn năm.

“Chuyện… chuyện này không thể nào, sao… sao cậu có thể biết trận… trận pháp Thời Không? Sao… sao tôi… tôi lại già đi…”

Huyết Ma Đồ nhìn đôi tay như đang khô héo của mình hét lên một tiếng tức giận không dám tin.

Ông ta không thể tin, càng không thể thuyết phục bản thân, một chàng trai chưa đến ba mươi tuổi thế mà lại đang sử dụng trận pháp Thời Không để đoạt đi tuổi thọ của ông ta, còn ông ta lại không thể phản kháng.

Bấy giờ Huyết Ma Đồ tức giận đến cực điểm bỗng tiến về trước một bước, nhưng ngay sau đó một tiếng xương gãy vang lên.

“Rắc!”

Sau đó Huyết Ma Đồ lảo đảo ngã xuống đấy, rơi thẳng từ trên cao xuống.

Tuổi thọ của ông ta gần như đã cạn, thậm chí còn chẳng có sức lực để đứng vững.

Thấy cảnh tượng này, mọi người đều ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, thậm chí có thể nhét một quả trứng vào đó.

“Tiêu Chính Văn còn trẻ như thế mà đã có thể chế ngự Huyết Ma Đồ trên trận pháp Thời Không?”

Sở Hồng Thiên không dám tin vào mắt mình.

Thật ra trong lòng ông ta, Tiêu Chính Văn chẳng qua là vì kế thừa Quốc Vận của Hoa Quốc, cộng thêm tư chất hơn người nên mới có thể có sức mạnh hơn xa đám lão quái vật về sức chiến đấu.

Nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại có nhiều bản lĩnh như thế?

Chỉ trong tích tắc, Tiêu Chính Văn đã hoàn hảo đối phó lại đối phương bằng cách đối phương đã làm với mình.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết họ cũng sẽ không tin mọi chuyện là thật.

“Cậu… tôi…”

Huyết Ma Đồ vừa lên tiếng, còn chưa nói gì thì răng của ông ta đều lần lượt rơi xuống.

“Có… có lẽ tôi không… không nên đến thế tục”.

Nói rồi Huyết Ma Đồ nôn ra một ngụm máu, lúc này ông ta đã như ngọn đèn trước gió, sinh mạng có thể kết thúc bất cứ lúc nào.

Nhưng ông ta không cam lòng, mình thế mà lại chết trong tay một hậu bối, hủy diệt một đời anh minh của ông ta.

Lúc này hơi thở chết chóc đã lan tràn khắp người ông ta, đôi mắt lấp lóe của ông ta cũng bắt đầu không còn như trước.

“Ông yên lòng ra đi nhé”.

Tiêu Chính Văn xoay người đi, thậm chí không thèm liếc nhìn ông ta một cái, sải bước đi thẳng về phía Điền Thương Hải.

“Phụt!”

Ngay khi Tiêu Chính Văn xoay người đi, Huyết Ma Đồ bỗng nôn ra một ngụm máu, cơ thể rơi thẳng từ trên cao xuống.

“Bùm!”

Những bông hoa lộng lẫy trên bầu trời khiến cả bầu trời đêm được chiếu sáng giống như ban ngày.

Cơ thể Huyết Ma Đồ vẫn chưa rơi xuống đất đã băng giải.

Biến thành vô số tia sáng rồi phân tán trong không khí, như thể ông ta chưa từng đến thế giới này vậy.

Một Huyết Ma Đồ oanh liệt đã biến mất vào lúc này.
Chương 1739: Buộc phải giết

Lúc này, xung quanh vô cùng im ắng.

Đây là lần đầu tiên có cao thủ trong giới thế tục giết chết cao thủ Nhân Vương cấp năm trước mặt tất cả mọi người, hơn nữa còn là một vị lão quái sống sót trong trận đại chiến hai trăm năm trước.

Từ khi linh khí khôi phục, cho dù là Hoa Quốc hay là thế giới thì tất cả thế lực trong giới thế tục đều cho rằng bản thân không thể chống lại thế lực cường mạnh ở vùng ngoài lãnh thổ.

Thậm chí còn không có sức để giãy giụa, nhưng cảnh tượng Tiêu Chính Văn tự tay giết chết Huyết Ma Đồ đã khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Lúc này, Điền Thương Hải vốn luôn không cam lòng, cũng dâng lên cảm giác sợ hãi tột độ trong lòng.

Bàn về sức mạnh, mười Điền Thương Hải cộng lại cũng không phải là đối thủ của Huyết Ma Đồ.

Nếu không, cũng sẽ không đến lượt Huyết Ma Đồ làm vệ sĩ riêng cho Lục Tiểu Thiến.

Trước đó, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chỉ như con kiến trong mắt ông ta.

Nhưng bây giờ, hình bóng ấy thật đáng sợ!

Dường như chỉ cần Tiêu Chính Văn vung tay lên đã có thể hủy diệt trời đất, cảm giác sợ hãi tột độ này khiến Điều Thương Hải gần như phát điên.

“Không! Không thể nào!”

Đôi mắt của Điền Thương Hải nhìn Tiêu Chính Văn với sự kinh hãi không gì sánh được, ý chí chiến đấu cũng tiêu tan.

Dù có chấp nhận hiện thực trước mắt hay không thì cũng phải chiến đấu một trận sinh tử với Tiêu Chính Văn.

Mùi máu tanh vô tận bỗng chốc tỏa ra, thậm chí còn bao trùm cả thành phố Sơn Thành.

Lớp áo giáp trên người Tiêu Chính Văn ánh lên từng vệt máu, vô cùng kỳ lạ.

“Đến lượt ông rồi!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, không hề có một chút cảm xúc nào.

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã tung nắm đấm, đồng thời, Điền Thương Hải cũng vội vã đấm đáp trả.

Lúc này, ông ta đã không còn đường lui rồi.

Sao Tiêu Chính Văn có thể để ông ta trốn thoát được!

“Bùm!”

Hai nắm đấm va chạm, Điền Thương Hải bị hất bay ngược ra sau.

Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng không nương tay nữa, phóng người bay theo Điền Thương Hải ra ngoài rồi lại tung cú đấm.

Mỗi cú đấm của Tiêu Chính Văn đều vô cùng hiểm ác, khí thế ngất trời.

Chỉ với một cú đấm, áo giáp của Điền Thương Hải đã bị xé toạc, máu từ vết thương chảy xuống.

“Bụp bụp bụp!”

Tiêu Chính Văn đấm Điền Thương Hải hết cú này đến cú khác, cơ thể anh tiến lên không ngừng.

Chưa đầy một khắc, Điền Thương Hải đã bị đánh tan nát.

“Rầm!”

Cuối cùng, cơ thể Điền Thương Hải đâm vào một ngọn núi lớn, đánh sập cả nửa đỉnh núi.

Ông ta yếu ớt nhìn Tiêu Chính Văn chậm rãi đi về phía mình, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Giờ phút này, cơ thể ông ta đã bị đánh tan nát, nằm trên mặt đất giống như một khối thịt thối không xương cốt, đến nhúc nhích một ngón tay cũng khó như lên trời.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Lục Tiểu Thiến cũng sững sờ tại chỗ, không dám thở mạnh.

Tiêu Chính Văn thật quá đáng sợ, chỉ một chiêu đã hạ gục Huyết Ma Đồ, ngay cả xương cũng không còn sót lại.

Mà bây giờ, ngay cả một bị hầu tước huyết tộc cũng bị đánh đến không còn sức lực chống trả, thậm chí còn biến thành đống thịt nát.

Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn như bình thường, vô cùng khí thế giống như một vị thần giáng thế.

Một mình ép đám người huyết tộc không ngóc đầu lên được.

Loại khí thế bất khả chiến bại này cực kỳ hiếm thấy ngay cả trong đám cường giả vùng ngoài lãnh thổ.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Điền Thương Hải đang sống dở chết dở, sau đó quay sang nhìn Lục Tiểu Thiến.

Chỉ riêng cái nhìn này thôi đã khiến khuôn mặt của Lục Tiểu Thiến tái nhợt như tờ giấy, mí mắt cô ta giật giật, lông trên người dựng đứng.

“Tiêu… À, vua Bắc Lương, huyết tộc chúng tôi sẽ ngừng truy bắt nhà họ Chu và nhà họ Lý, chỉ cần anh Tiêu đồng ý…”

Lục Tiểu Thiến còn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã lạnh giọng cắt ngang: “Chuyện đã đến nước này, cô có tư cách gì mà dám đàm phán với tôi?”

Cái gì?

Lục Tiểu Thiến thấy Tiêu Chính Văn bước về phía mình, trong lòng vô cùng sợ hãi, lẽ nào Tiêu Chính Văn định…

“Vua Bắc Lương, anh… anh định làm gì? Lẽ nào anh muốn giết tôi sao?”

Lục Tiểu Thiến là con gái lớn nhà họ Lục, cho dù các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ đều vô cùng muốn giết cô ta, nhưng cũng không có ai dám dễ dàng động đến cô ta.

Đây là lý do vì sao cô ta dám dẫn người đến Sơn Thành.

“Kẻ giết người bị người ta giết cũng đáng!”

Tiêu Chính Văn thản nhiên nói: “Thế nào? Cô Lục không hiểu đạo lý đơn giản này sao?”

“Tiêu Chính Văn!”

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn truyền tới, Thiên Minh Tử luôn ẩn trong bóng tối cuối cùng cũng lên tiếng.

Một luồng ánh sáng bạc phóng thẳng lên trời, hướng về phía Sơn Thành.

Thiên Minh Tử biết rõ, quân cứu viện sắp đến cho nên ông ta không còn sợ bất kỳ ai nữa.

Thiên Minh Tử vừa dứt lời, ông ta đã đến chỗ Tiêu Chính Văn và Lục Tiểu Thiến.

“Dừng tay? Bản soái muốn làm gì, đến lượt một con kiến như ông chen vào sao?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.

“Tiêu Chính Văn, cậu nên biết cô ta là con gái lớn nhà họ Lục! Giết cô ta chắc chắn sẽ mang lại tai họa lớn cho Hoa Quốc!”

“Hơn nữa, đừng tưởng ở giới thế tục không có ai xử lý được cậu. Thế lực của nhà họ Lục rất lớn, một tên tiểu bối như cậu không biết được đâu!”

“Nếu không muốn trận đồ sát như bốn trăm năm trước lặp lại một lần nữa ập đến Hoa Quốc thì cậu đừng hành động hấp tấp!”

Thiên Minh Tử nghiến răng quát Tiêu Chính Văn.

Ông ta sắp tức chết rồi.

Hôm nay, Tiêu Chính Văn đã giết một vị cao thủ Nhân Vương cấp năm, điều này tương đương với việc cướp đi hào quang của ông ta trước mặt người dân Hoa Quốc.

Thiên Minh Tử vừa nói xong, Lục Tiểu Thiến cũng giễu cợt: “Tiêu Chính Văn, tôi nói cho anh biết, chỉ cần anh động đến một sợi tóc của tôi thì toàn bộ Hoa Quốc sẽ phải quỳ xuống đỡ tôi dậy!”

Thế lực của nhà họ Lục phía sau cô ta quả thực rất mạnh.

Ngay cả Thiên Đạo Minh Ước cũng phải nể mặt nhà họ Lục vài phần, không vào bước đường cùng thì Thiên Đạo Minh Ước cũng sẽ không dễ dàng khai chiến với nhà họ Lục.

“Tiêu Chính Văn, tôi nói cho cậu biết, cậu không có quyền đẩy Hoa Quốc xuống vực thẳm chỉ vì ân oán cá nhân! Một khi xảy ra xung đột với nhà họ Lục, cậu có biết sẽ phải đối mặt với tai họa gì không?”

“Cho dù cậu là vua Bắc Lương thì đã sao, cho dù là Thiên Tử thì đã sao? Ở trước mặt nhà họ Lục, cả Hoa Quốc chẳng là gì cả!”

“Nói thật cho cậu biết, đắc tội với nhà họ Lục chỉ có một con đường chết, cho dù là cậu hay là Thiên Tử Hoa Quốc thì đều không thể cứu được nhà họ Chu và nhà họ Lý!”

“Nếu không phải cậu luôn ra mặt giúp đỡ hai nhà bọn họ thì chúng ta có cần phải khai chiến với huyết tộc không?”

Thiên Minh Tử chỉ vào mặt Tiêu Chính Văn quát lớn.

“Cậu Tiêu, muốn cả Hoa Quốc mạo hiểm vì hai nhà bọn họ chẳng phải là hơi quá đáng không?”

Một ông lão ở Tung Sơn lên tiếng.

Vào lúc này, ngay cả những người bình thường của Hoa Quốc đang xem truyền hình trực tiếp trước TV đều cảm thấy lời nói của Thiên Minh Tử rất có lý.

Không thể mạo hiểm cả Hoa Quốc chỉ vì mấy chục người đó được.

“Haiz! Lẽ nào Tiêu Chính Văn thật sự muốn dồn Hoa Quốc chúng ta vào ngõ cụt sao?”

“Đáng tiếc là tôi không thể lên tiếng công khai. Nhưng Tiêu Chính Văn nên nghĩ đến người nhà của mình chứ nhỉ!”

“Hừ, theo tôi thấy, cậu ta cũng chỉ giả bộ vậy thôi. Đừng nói là cậu ta, cả võ tông này cũng không có ai dám động vào nhà họ Lục!”

Các vị trưởng lão và môn chủ tông môn đều lên tiếng bàn luận.

Từ sau chuyện bọn họ ép cung trong Thiên Tử Các, bọn họ và giới chính trị đã ngầm hiểu có một số lời không thể nói ra.

Nếu không sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Thiên Tử.

“Thảm họa? Đại họa?”

Tiêu Chính Văn nhếch mép cười, lạnh giọng nói: “Nếu tôi vẫn muốn giết thì sao?”

Cái gì?

Nghe vậy, Thiên Minh Tử bĩu môi khinh thường nói: “Tiêu Chính Văn, vậy thì đừng trách tôi mời cao thủ vùng ngoài lãnh thổ đến xử lý Hoa Quốc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK