Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1257: Cút

Cho dù thế nào, Đông Phương Ngạo Vũ cũng không thể chết ở Long Kinh, nếu không Hoa Sơn sẽ càng thêm mất mặt.

Vì vậy, Thương Nhan Bách mới không màng mặt mũi, đứng lên ngăn cản Tiêu Chính Văn.

Thấy Thương Nhan Bách tự đứng lên cầu xin, Đông Phương Ngạo Vũ như nhìn thấy một tia hy vọng.

Đông Phương Ngạo Vũ và và người của bốn gia tộc lớn thầm thở phào nhẹ nhõm.

Có ông Thương ra mặt, Tiêu Chính Văn còn không nể mặt sao?

Dù Đại trưởng lão của võ tông đến thì cũng phải gọi Thương Nhan Bách một tiếng ông Thương!

Tả Hàng Đồ nhìn càng thêm thích thú, ước gì Tiêu Chính Văn có thể đấm chết tên khốn Đông Phương Ngạo Vũ.

Nhưng sau khi nghe thấy giọng Thương Nhan Bách cắt ngang, ông ta khẽ nhíu mày, quay sang nói với Tần vũ đang đầy vẻ lo lắng: “Lão già kia là ai vậy?”

“Câm miệng!”

Tần Vũ vội vàng che miệng Tả Hàng Đồ lại, nhỏ giọng nói: “Đó là người đại diện của Hoa Sơn tung hoành trong giới thế tục! Ông ăn nói cẩn thận! Tuy thực lực của ông ta không cao, nhưng lại có lai lịch phi phàm, đắc tội với người này tương đương với việc đắc tội với cả Hoa Sơn!”

Nghe Tần Vũ nói vậy, Tả Hàng Đồ hít sâu kinh hãi.

Một Đông Phương Ngạo Vũ đã đủ đáng sợ, cả Hoa Sơn thì chẳng phải khiến người ta chết khiếp sao?

Lập tức, ông ta nhìn Đông Phương Ngạo Vũ với vẻ không can tâm.

Nếu lão già này có lai lịch lớn như vậy thì chắc Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thể nhượng bộ thôi.

Tả Hàng Đồ nghĩ đến đây liền nắm chặt tay lại.

“Ông là ai?”

Lúc này, Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Thương Nhan Bách, lạnh giọng hỏi.

Đồng thời anh nhấc chân lên, dùng lực giẫm mạnh vào mặt Đông Phương Ngạo Vũ, ép mặt hắn vào tảng đá.

Vì xương gò má đã nát bét nghiêm trọng nên lúc này khuôn mặt Đông Phương Ngạo Vũ đã biến dạng, nhìn từ xa trông như một quả hồ lô mọc trên cổ.

“Tôi là người đại diện của Hoa Sơn tung hoành trong giới thế tục - Thương Nhan Bách! Bây giờ, tôi ra lệnh cho cậu lập tức thả cậu ta ra! Cuộc so tài ngày hôm nay, coi như hòa!”

Thương Nhan Bách dùng giọng điệu không hề khách khí để ra lệnh.

“Cái gì? Bỏ qua cho hắn ư? Kết thúc hòa?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy đáp: “Ông là cái thá gì chứ? Người đại diện của Hoa Sơn tung hoành trong giới thế tục thì có thể tùy tiện ra lệnh cho người khác sao?”

“Ông nghĩ đây là Hoa Sơn của ông sao?”

“Đây là Long Kinh! Đây là đất của Thiên Tử!”

“Đừng nói ông là người đại diện của Hoa Sơn tung hoành trong giới thế tục, cho dù chưởng môn của Hoa Sơn đến thì cũng không có quyền lên tiếng ở đây! Hơn nữa, lúc nãy hắn đã định giết tôi. Sao thế? Hoa Sơn các người dám đứng ra là muốn tôi tha cho hắn à?”

“Còn muốn tôi kết trận hòa? Ha ha ha, thật nực cười! Thì ra Hoa Sơn các người lại vô liêm sỉ, không biết xấu hổ đến vậy sao?”

“Cậu...”

Thương Nhan Bách tái mặt khi bị Tiêu Chính Văn mắng chửi, cụ ta chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn, đứng cả nửa ngày không nói nổi một chữ.

Cụ ta đã tung hoành ngang dọc gần sáu mươi năm, ai dám không nể mặt cụ ta chứ?

Ngay cả Võ Thí Thiên nhìn thấy cụ ta cũng phải gọi một tiếng ông Thương.

Vậy mà không ngờ Tiêu Chính Văn còn trẻ như vậy lại dám không coi cụ ta ra gì.

“Tiêu Chính Văn, cậu có biết Đông Phương Ngạo Vũ là đồ đệ đứng đầu của Hoa Sơn trận tông! Cậu dám lấy mạng cậu ta thì Hoa Sơn sẽ quyết sống chết với cậu!”

Thương Nhan Bách lạnh lùng đe dọa.

“Quyết sống chết?”

Tiêu Chính Văn chế nhạo: “Tôi tha cho hắn thì ông sẽ tha cho tôi sao? Dù sao cũng phải chết. Ông là cái thá gì? Loại hèn hạ thấp kém, vô liêm sỉ mà còn muốn dùng Hoa Sơn để đe dọa Tiêu Chính Văn tôi sao? Đúng là nằm mơ!”

“Cậu dám...”

Thương Nhan Bách vô cùng tức giận, cụ ta đã bị mắng chửi là đồ hèn hạ thấp kém bao giờ đâu cơ chứ?

Bởi vì ngọn lửa giận bùng cháy, cụ ta bỗng quên mất cảnh giới thực lực của mình, sải bước xông lên đỉnh núi Bách Nhật, giơ tay định tát Tiêu Chính Văn.

Nhưng trước khi cú tát của cụ ta hạ xuống thì đã nhận cú tát đau điếng của Tiêu Chính Văn.

“Bộp!”

Một âm thanh to giòn giã vang vọng khắp đỉnh núi.

Chỉ thấy cổ Thương Nhan Bách vẹo sang một bên, lúc khuôn mặt cụ ta lọt vào tầm mắt của mọi người thì trên mặt đã in dấu tay đỏ sẫm.

Cú tát này không mạnh, nhưng lại vô cùng nhục nhã.

Dấu tay đỏ hằn này ước chừng khoảng ba tháng sẽ không thể phai nhạt.

Cú tát này của Tiêu Chính Văn đánh vào mặt Thương Nhan Bách, cũng đồng nghĩa với việc đánh vào mặt Hoa Sơn!

Danh sơn thì sao chứ?

Khi Hoa Quốc gặp nguy nan, khi năm nước liên minh vây hãm Long Kinh, mấy đại danh sơn đang ở đâu?

Khi vô số người dân Hoa Quốc bị tàn sát đẫm máu, người của danh sơn ở đâu?

Vậy mà bây giờ lại muốn đứng lên thể hiện sức mạnh rồi ra lệnh cho Tiêu Chính Văn?

“Cậu dám đánh tôi?”

Thương Nhan Bách ôm mặt, tức đến nỗi môi run lên, lạnh lùng hỏi.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Thương Nhan Bách, hờ hững nói: “Tôi cho ông ba giây, nếu không cút, tôi sẽ khiến máu ông văng xa năm bước! Cút!”

Chữ “cút” này giống như tiếng sét vang dội, khiến màng nhĩ của Thương Nhan Bách vô cùng đau nhức.

Mặc dù Thương Nhan Bách rất muốn lấy lại danh dự, nhưng khi nhìn thấy sát khí trong ánh mắt Tiêu Chính Văn, cụ ta bất giác lùi về phía sau.

Cụ ta không muốn chết, càng không muốn chết trong tay một thanh niên như Tiêu Chính Văn.

Cú tát ngày hôm nay cụ ta nhất định sẽ trả lại cho Tiêu Chính Văn.

Cụ ta không tin, sau khi trở về Hoa Sơn, gây ra đủ chuyện như vậy mà Tiêu Chính Văn còn có thể sống qua một tháng!

Lúc này, cơ thể Đông Phương Ngạo Vũ be bét máu, mặt hắn đã bị Tiêu Chính Văn giẫm đạp đến mức biến dạng, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đế giày của Tiêu Chính Văn từ khóe mắt, điên cuồng hét lên: “Tiêu Chính Văn! Tao không phục! Tao không phục!”

“Không phục ư?”

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, sau đó từ từ nâng chân lên, nhấc Đông Phương Ngạo Vũ dậy.

“Anh cho rằng chỉ có anh biết trận pháp sao? Anh cho rằng trận pháp là của Hoa Sơn các người sao? Anh nhìn cho rõ đi!”

Tiêu Chính Văn nói xong liền duỗi tay ra, sau đó lật nhẹ lòng bàn tay.

Lúc này, cảnh tượng nước Lý ngày hôm đó lại một lần nữa xuất hiện.

Trong bán kính đỉnh núi Bách Nhật mấy chục cây số lập tức biến thành đêm đen, ngay cả một ngôi sao cũng không thấy.

Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.

Lập tức, một tia sáng lóe lên, trên bầu trời đêm xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ, cực kỳ chói mắt.

Giờ phút này, không thể diễn tả đơn giản bằng sự thay đổi của mây gió nữa, mà là đang đảo lộn cả thế giới.

Thế nào mới là trận pháp thật sự? Trận pháp của ai cao minh hơn?

Đã không còn gì phải bàn cãi nữa!

Tiêu Chính Văn giơ tay lên đã có thể che giấu các ngôi sao trên bầu trời, khiến mặt trời và mặt trăng mất đi ánh sáng, đây là phương pháp gì?

Động tác đơn giản khiến vạn vật khô héo của Đông Phương Ngạo Vũ sao có thể so sánh được chứ?

Lúc này, Tiêu Chính Văn đứng vô cùng oai phong, khí thế kiêu ngạo trước sông núi vạn dặm, tựa như thiên quân giáng thế.

“Không! Không thể nào! Sao mày có thể biết trận pháp cao thâm như vậy chứ? Mày không phải là đệ tử danh sơn, càng không phải là bậc thầy nổi danh... Tuyệt đối không thể! Tao không tin... Tao không tin!”

“Tao mới là con của trời trăm năm hiếm gặp!”

Đông Phương Ngạo Vũ vừa hét, vừa lắc đầu nguầy nguậy.

“Bây giờ đã nhìn rõ chưa? Đây mới là trận pháp thật sự! Cái mà anh gọi là trận pháp, chỉ là trình độ trẻ con thôi!”

Tiêu Chính Văn chế nhạo.

Không, không thể nào!

Vũ Thiên Tôn đã đích thân nói với hắn rằng Tiêu Chính Văn và Quang Minh Tôn đã hòa, cuối cùng là Tiêu Long đã đánh bại Quang Minh Tôn và đưa Quang Minh Tôn về Hoa Quốc.

Nghĩ đến đây, Đông Phương Ngạo Vũ đột nhiên quay đầu lại nhìn Vũ Thiên Tôn, gào lớn: “Ông... Ông lừa tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK