Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1836: Nói xấu sau lưng

“Được rồi, chúng ta đi thôi!”

Tiêu Chính Văn nói xong liền xoay người chuẩn bị ra ngoài.

“Đợi đã! Cậu Tiêu, chuyện này...”

“Không bao lâu nữa, đám bá tước sẽ tập hợp lại. Ông không nên nói quá nhiều về chuyện ngày hôm nay! Nếu không, nhà họ Khổng các người cũng sẽ thê thảm đấy!”

Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, Khổng Hồng Nho vô cùng sợ hãi.

Lúc này, trong trang viên nhà họ Khổng đang tổ chức một bữa tiệc mừng cho Hứa Văn Long.

Dù sao Hứa Văn Long cũng đã đột phá liên tiếp, khiến nhà họ Khổng nở mày nở mặt, đương nhiên nhà họ Khổng phải công khai chuyện này.

Ngay cả Bạch Chiến Sinh cũng được mời đến tham dự buổi tiệc.

“Anh Khổng, chúc mừng nhà họ Khổng anh lại có thêm một vị tướng mạnh nữa!”, Bạch Chiến Sinh liếc nhìn Hứa Văn Long rồi mỉm cười nói với gia chủ nhà họ Khổng.

“Đâu có đâu có, nhà họ Khổng tôi vẫn luôn nhờ vào phúc phần của ông Bạch!”, gia chủ nhà họ Khổng cười nói.

Dù sao Bạch Chiến Sinh cũng là người có thân phận, cho dù bây giờ nhà họ Khổng đã lớn mạnh, nhưng vẫn phải nể mặt Bạch Chiến Sinh vài phần.

“Anh Khổng khách khí quá rồi. Nào! Mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng anh Khổng!”, Bạch Chiến Sinh tỏ vẻ hào phóng, nâng ly, nói với mọi người.

Ông Tần - đại diện của năm đại danh sơn cũng vội vàng đứng lên nói: “Đúng vậy, nhà họ Khổng lại có thêm một nhân tài mới, thật sự rất đáng mừng!”

“Thực ra tất cả chúng ta đều nên cảm ơn anh Bạch. Nếu không ngờ anh Bạch lên tiếng thì chúng tôi sao có thể phân chia với giới chính trị?”

“Mọi người đều rất mong chờ ngày hôm nay, nếu không có anh Bạch, chúng tôi không biết đến bao giờ mới có thể đạt được điều mình mong muốn!"

Gia chủ nhà họ Khổng nghiêm túc nói.

Mọi người nghe xong đều gật đầu đồng ý.

Nghĩ lại lúc đó, Tiêu Chính Văn mạnh đến thế nào?

Đừng nói là năm đại danh sơn, mà ngay cả rất nhiều thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ đều bị Tiêu Chính Văn chà đạp đến không ngóc đầu lên được.

Nhiều người thậm chí còn thua dưới tay thuộc hạ của Tiêu Chính Văn.

“Đúng vậy, trước đây, Thiên Minh Tử không nhưng không đạt được thứ mình muốn, ngược lại còn mất mạng!”

“Đệ tử như Thiên Minh Tử làm sao có thể so sánh với tiền bối Bạch được? Chỉ vài câu ngắn ngủi đã khiến Tiêu Chính Văn cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời!”

“Đúng vậy, chúng ta vẫn phải dựa vào uy danh của Đế Vương Các thì mới có thể đi được đến ngày hôm nay!”

Trong chốc lát, mỗi người một câu khen ngợi Bạch Chiến Sinh.

Mặc dù miệng nói khiêm tốn, nhưng Bạch Chiến Sinh không thể che giấu được vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt.

“Thực ra tôi làm vậy cũng là vì lợi ích của mọi người. Võ tông Hoa Quốc chúng ta không được thua các thế lực lớn của các nước khác!”

“Tiêu Chính Văn cũng coi như là biết điều, đồng ý với điều kiện của Đế Vương Các chúng tôi, chỉ là, đây cũng chính là huyệt chết của hắn!”

“Võ tông chúng ta cùng Thiên Tử thống trị đất nước, sau này các lãnh đạo lớn trở lại, hắn và Thiên Tử còn giá trị lợi dụng gì nữa chứ? Đến lúc đó, chẳng phải bọn họ sẽ là cừu non chờ thịt trong tay các vị sao?”

Bạch Chiến Sinh cười nói.

“Kế sách của ông Bạch quả là cao minh! Nhưng tha cho tên họ Tiêu đó như vậy, liệu có dễ dàng cho hắn quá không!”

Nếu Tiêu Chính Văn có mặt ở đây lúc này, Ngụy Nguyên Cát chắc chắn sẽ không dám nói ra lời ngông cuồng như vậy.

Nhưng lúc này, ở đây đều là người của bọn họ, cho nên gã có thể thoải mái phun ra lửa giận trong lòng.

“Hừ, không bao lâu nữa Tiêu Chính Văn đến cái xác cũng không còn!”, gia chủ nhà họ Khổng nhếch mép nói.

“Được rồi, hôm nay là ngày vui, mọi người đừng nói đến chuyện không vui nữa, nào, chúng ta…”

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Khổng Phi Nhĩ cúi đầu nhìn tên hiển thị, thấy Khổng Hồng Nho gọi đến, do dự một hồi, cuối cùng vẫn nghe máy.

Chỉ sau vài giây, biểu cảm của Khổng Phi Nhĩ thay đổi rất nhiều.

“Cái gì? Ông nói cái gì?”

Cô ta kinh ngạc nói, thu hút sự chú ý của mọi người.

Đặc biệt là gia chủ của nhà họ Khổng, nói với vẻ mặt bất ổn: “Đã xảy ra chuyện gì khiến cô hoảng sợ đến vậy?”

“Không… không hay rồi, hai bị bá tước huyết tộc đều đã chết ở tỉnh Nam chúng ta!”

Khổng Phi Nhĩ run rẩy nói.

“Cô nói cái gì?”, gia chủ nhà họ Khổng nghe vậy liền lao tới trước mặt Khổng Phi Nhĩ, vươn tay giật lấy điện thoại.
Chương 1837: Cút ra ngoài

Chuyện này chắc chắn không bình thường, hai bá tước của huyết tộc đã chết ở tỉnh Nam đấy.

Hầu tước của huyết tộc trở lại lần này chung tay với bá tước, tất cả có bao nhiêu người chứ?

Hơn nữa còn là ngày đầu tiên nhà họ Khổng vừa nắm quyền ở tỉnh Nam đã xảy ra chuyện này.

“Rốt cuộc là chuyện gì, nói mau!”, đừng nói là tộc trưởng nhà họ Khổng cực kỳ lo lắng, mà ngay cả người nhà họ Khổng khác cũng sợ hãi toát cả mồ hôi.

Thực lực của bá tước Huyết Vực không cao lắm, dù là nhà họ Khổng cũng ít nhất có thể tìm ra được mười mấy người dễ dàng giết người kia, nhưng vấn đề là giết bá tước Huyết Vực đồng nghĩa với việc vả vào mặt huyết tộc.

Thậm chí còn có thể dẫn đến cuộc chiến quy mô lớn với huyết tộc.

Nhà họ Khổng ở thế tục không gánh nổi trách nhiệm này, dù là nhà họ Khổng ở ngoài lãnh thổ cũng không dám nói chịu được.

Một khi huyết tộc đánh đến cửa thì nhà họ Khổng sẽ gặp phải tai họa lớn.

Chắc chắn huyết tộc không thể để yên chuyện này, một khi hầu tước huyết tộc đánh đến cửa, thì không thể tưởng tượng được hậu quả.

Thậm chí cả tỉnh Nam đều sẽ biến thành núi xác biến máu, đến lúc đó nhà họ Khổng cũng sẽ không còn tồn tại.

Việc cấp bách của nhà họ Khổng trước tiến là phải tìm ra tên hung thủ đó, kẻo đến lúc đó huyết tộc đến đánh cửa mình lại không thể giải thích được với họ.

Nghĩ đến đây, sắc mặt tộc trưởng nhà họ Khổng trở nên u ám: “Rốt cuộc là ai muốn hãm hại nhà họ Khổng chúng ta, ai đã giết hai vị bá tước?”

“Là… là Tiêu Chính Văn, trong cả thế tục cũng chỉ có anh ta mới có gan làm thế”, mặt Khổng Phi Nhĩ tái nhợt nhìn tộc trưởng nhà họ Khổng nói.

Nhưng Khổng Phi Nhĩ cũng chỉ nói ra tên Tiêu Chính Văn mà thôi, cô ta không dám nhắc một chữ đến chuyện xem nấu con trai ruột của bá tước Huyết Vực thành canh thịt, sau đó đưa đến cho hầu tước tại Hoa Quốc.

Nấu người huyết tộc thành canh thịt đồng nghĩa với việc đang cưỡi trên đầu huyết tộc.

“Chẳng phải Tiêu Chính Văn từng nói, từ nay về sau sẽ cùng lãnh đạo Hoa Quốc với võ tông chúng ta, bản thân cậu ta không nhúng tay vào nữa sao?”

Bạch Chiến Sinh cũng nhíu mày, sắc mặt cực kỳ khó coi nói.

“Tiền bối Bạch, đây đều là vì bá tước Huyết Vực bảo con trai của ông ta công khai ăn người sống trong khách sạn nhà họ Lãnh nên mới chọc đến Tiêu Chính Văn”.

Khổng Phi Nhĩ vội giải thích.

Nhà họ Lãnh?

Bạch Chiến Sinh hơi nhíu mày, nhà họ Lãnh đúng là người của Tiêu Chính Văn, hơn nữa đây còn là bí mật công khai.

Tiêu Chính Văn làm thế cùng lắm chỉ có thể xem là bảo vệ cấp dưới, không thể xem là hủy bỏ thỏa thuận.

“Vậy nhà họ Khổng ông không bảo người qua đó sao?”, Bạch Chiến Sinh buồn bực hỏi.

“Chúng tôi đã bảo người sang đó ngay rồi, Khổng Hồng Nho gọi đến, nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn sẽ đích thân ra tay vì chút chuyện nhỏ này”.

Sắc mặt Khổng Phi Nhĩ tái nhợt nói.

“Haizz, các người đúng là thành công không đủ thất bại có thừa”.

“Nơi này là tỉnh Nam, là địa bàn của nhà họ Khổng các ông, tại sao nhà họ Khổng không tự giải quyết mà còn phải đợi Tiêu Chính Văn ra tay”.

Nói đến đây Bạch Chiến Sinh đã hơi nổi giận.

Biết rõ quan hệ của nhà họ Lãnh và Tiêu Chính Văn mà còn chậm chạp rề rà, đây chẳng phải như đang ép Tiêu Chính Văn ra tay giải quyết vấn đề sao?

Tiêu Chính Văn chưa giết người nhà họ Khổng đã là nể mặt nhà họ Khổng lắm rồi.

Hơn nữa chuyện này chắc chắn không phải là điềm lành, nếu sau này Tiêu Chính Văn lại nhúng tay vào chuyện ở các tỉnh khác thì phải làm sao?

“Tiền bối Bạch, hình như chuyện này không đơn giản như thế”, Khổng Phi Nhĩ thở dài nói.

“Cô nói thế là có ý gì?”, Bạch Chiến Sinh sầm mặt, cực kỳ không vui nói.

Mặc dù Khổng Phi Nhĩ là một trong các thành viên chủ chốt của nhà họ Khổng, nhưng cũng chỉ là một vai vế dưới mà thôi, thế mà cũng dám ngấm ngầm nói Bạch Chiến Sinh ông ta là trẻ trâu?

Ông ta có lòng tốt muốn lấy được quyền lực ở khắp nơi từ giới chính trị Hoa Quốc rồi chia cho các phái và các gia tộc lớn ở võ tông, bây giờ xảy ra chuyện này, nhà họ Khổng không nghĩ cách giải quyết mà đùn đẩy trách nhiệm?

“Tiền bối Bạch, Tiêu Chính Văn đã nấu… nấu con trai bá tước Huyết Vực thành một nồi canh thịt, sau đó đưa đến chỗ hầu tước Phát Thiên”, nói rồi cả người Khổng Phi Nhĩ như bị cạn kiệt sức lực quỳ rạp dưới đất.

Nghe nói thế ngay cả tộc trưởng nhà họ Khổng cũng cảm thấy trước mặt tối sầm, họng hơi đắng suýt nữa thì phun ra máu.

Giết người ta thì cũng thôi đi, còn nấu người của huyết tộc thành canh thịt?

Đây là đang khinh thường huyết tộc, có khác gì công khai tuyên chiến đấu chứ.

Khi nghe được mấy lời này, sắc mặt Bạch Chiến Sinh lập tức trở nên không còn màu máu.

Mẹ kiếp, ép mấy người họ vào đường cùng đây mà.

Ngụy Nguyên Cát vừa định nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng, một giọng nói lạnh như băng cất lên từ trong không trung.

“Nhà họ Khổng các người xem huyết tộc bọn tôi là bùn cát đấy à”.

Vừa dứt lời một tia chớp màu tím đánh xuống, một phần sân của nhà họ Khổng ở tỉnh Nam lập tức biến thành biển lửa, vô số con cháu nhà họ Khổng đều chết chìm trong ngọn lửa lớn, không có cơ hội sống sót.

“Khổng Vạn Thắng! Lăn ra đây cho tôi”.

Sau đó một giọng nói hét lên vang vọng cả bầu trời cả tỉnh Nam, khí thế vô song, chấn động trời đất.

Nhưng lúc này rất nhiều huyết tộc cũng bay lên không trung, thoáng chốc mây đen che phủ lao thẳng về phía trang viên nhà họ Khổng.

Trưởng lão nhà họ Khổng không khỏi hoảng hốt, cả người quỳ rạp xuống chiếc ghế dưới đất.

Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.

Không ngờ báo ứng lại đến nhanh như thế, vừa nghe được tin tức thì hầu tước Pháp Thiên đã đến đây.

Lúc này uy thế của hầu tước Pháp Thiên cực kỳ mạnh, làm chấn động cả phương trời, gần như lan ra khắp cả nước.

“Mau lên! Mọi người nhanh chạy vào nhà thờ”.

Khổng Vạn Thắng không hề nghĩ nhiều, là người đầu tiên ra ngoài khỏi đó.

Đám người Khổng Hựu Bang lập tức phản ứng lại ngay, trong miếu thờ có hàng ngàn trận pháp bảo hộ đã lưu lại mấy ngàn năm, có lẽ trốn vào miếu thờ có thể tránh được một kiếp nạn.

Lúc này uy lực trong không khí đó quá đáng sợ, cả tỉnh Nam đều bị mây đen che phủ, thậm chí ngay cả một tia ánh sáng cũng không lọt.

Trong không khí khắp nơi đều tỏa ra khí tức máu, người bình thường có khi càng khiếp sợ nỗi đóng chặt cửa.

“Ông hầu tước, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng, mọi chuyện đều là hiểu lầm”.

Khổng Vạn Thắng lớn giọng hét lên nhận lỗi với ông trời.

Nhưng mây đen trên trời không hề tản đi,mà trên không trung còn xuất hiện một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn!

Người này mặc bộ đồ áo dài đen, cả người đằng đằng sát khí màu máu như có thực thể.

“Mọi người mau chóng quay về liều của mình, lần này huyết tộc đến để trả thù, chắc chắn sẽ khiến lãnh thổ Hoa Quốc biến thành biển máu”, Bạch Chiến Sinh thấy khí thế này của hầu tước cũng cảm thấy hơi lo lắng.

Không ai có thể đảm bảo, huyết tộc chỉ nhằm vào nhà họ Khổng, mà không có mục đích gì.

Một khi huyết tộc điên cuồng trả thì thì khắp nơi ở thế giới đều lộn xộn hết cả lên

Dù sao đây cũng là ngày đầu tiên tiếp quản khắp nơi, nếu lại xảy ra bạo loạn, họ nên xử lý thế nào?

Nhìn người đàn ông có vóc dáng cao lớn, Khổng Vạn Thắng run rẩy đứng dưới mái hiên, sau đó nhìn lên bầu trời nói: “Tiền bối Pháp Thiên, tôi quả thật không biết nhà họ Khổng rốt cuộc đã phạm phải sai lầm gì”.

“Tại sao tiền bối muốn giết thế hệ sau của chúng tôi, mong tiền bối chỉ rõ”.

Lúc này Khổng Vạn Thắng chỉ đành ngồi nghiêm túc, trước mắt vẫn còn bảo vệ nhà họ Khổng, bảo vệ được sự quan trọng tính mạng của mình.

Còn da mặt là gì, tôn nghiêm là gì, lấy thứ đó đáng bao nhiêu tiền?

Lúc này Khổng Vạn Thắng đã thể hiện rõ bản chất vô liêm sỉ của mình.

“Tại sao ư? Ông lại đây mà xem”.

Trong mắt Pháp Thiên đầy tơ máu, tiện tay ném một cái nồi sắt lớn ra.

Trong nồi sắt còn một đứa bé bảy, tám tuổi bị luộc đến mức da đỏ hồng, hơn nữa trên nồi còn dáng một tấm sticker, trên đó viết rất rõ mấy chữ này: “Hoan nghênh nếm thử”.

“Mẹ kiếp….”

Khổng Vạn Thắng suýt nữa đã nôn ra máu.

“Bốp!”

Ngay khi Khổng Vạn Thắng chuẩn bị lớn giọng mắng thì hầu tước Pháp Thiên vả vào mặt Khổng Vạn Thắng một cái thật kêu.

“Nhà họ Khổng bắt buộc phải đưa ra một lời giải thích hợp lý”.

Pháp Thiên tức đến độ giọng điệu của câu nói cũng thay đổi liên tục, đôi mắt như thể sắp phun ra lửa, hung hăng nhìn Khổng Vạn Thắng mắng.
Chương 1838: Lễ gặp mặt

Khổng Vạn Thắng bị cái tát của hầu tước Pháp Thiên đánh đến mức mặt đầy sao, ngay cả răng cửa của ông ta cũng bị đánh bay mất một chiếc, nhưng ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn!

Bởi vì người đánh ông ta chính là hầu tước của huyết tộc.

“Tiền bối Pháp Thiên, chuyện này thật sự không liên quan đến chúng tôi! Cho dù thuộc hạ của ông có ăn sống vài người đi nữa, thì nhà họ Khổng chúng tôi cũng tuyệt đối không nhúng tay vào, nếu cần, nhà họ Khổng còn có thể giúp bắt vài người sống để cho thuộc hạ của ông thưởng thức!”

“Nếu tiền bối vẫn không thể nguôi cơn giận, người này vừa ở hiện trường, hơn nữa còn tham gia vào chuyện này, tôi sẽ giao ông ta cho ông xả giận!”

Khổng Vạn Thắng vừa nói vừa đẩy Khổng Hồng Nho ra ngoài.

Khổng Hồng Nho vừa về đến nhà họ Khổng hoàn toàn ngây người ra!

Ông ta biết rõ truyền thống của nhà họ Khổng là sống chết mặc bay, bởi vì bản thân ông ta cũng làm không ít những việc bán đứng đồng minh!

Nhưng ông ta lại không thể ngờ rằng, Khổng Vạn Thắng lại mặt dày đến mức không biết xấu hổ như vậy!

Ông ta thậm chí còn bán đứng người nhà họ Khổng!

Nhưng hầu tước Pháp Thiên vốn không cho cơ hội để Khổng Hồng Nho giải thích, ông ta vung tay đánh một luồng điện ra, Khổng Hồng Nho lập tức biến thành một đống tro tàn!

“Hừ! Ông cho rằng chỉ cần một mạng chó là có thể dập tắt cơn tức giận của huyết tộc tôi sao?”

“Cả nhà họ Khổng các ông thật không biết xấu hổ, có thể gạt được những kẻ ngu ngốc ở thế tục, nhưng không gạt được tôi đâu! Món nợ máu của huyết tộc tôi, nhất định phải trả bằng tính mạng của toàn bộ người nhà họ Khổng!”

Ngay cả Khổng Vạn Thắng cũng không thể ngờ rằng, hầu tước Pháp Thiên lại không nói như vậy, chưa kể đã giết chết Khổng Hồng Nho, lại còn muốn toàn bộ nhà họ Khổng phải chôn theo ông ta!

“Tiền bối! Xin hãy nghe tôi nói! Hung thủ thật sự không phải là người của nhà họ Khổng tôi, mà là thằng Tiêu Chính Văn đáng ghét kia! Cho dù muốn tính sổ, thì cũng nên tìm Tiêu Chính Văn mới đúng chứ!”

Khổng Vạn Thắng vừa nói, vừa quỳ “Phập” xuống đất.

Vừa nghe thấy lời này, ngay cả Bạch Chiến Sinh cũng tức giận!

“Khổng Vạn Thắng! Lão già khốn nạn! Ông muốn hại chết người của cả Hoa Quốc sao?”

Ai cũng đều biết rằng, Tiêu Chính Văn từ trước đến nay là một trong những người thống trị thực sự của Hoa Quốc, tìm Tiêu Chính Văn báo thù chẳng khác nào bắt Hoa Quốc phải nhuốm máu!

Sớm biết người nhà họ Khổng không có nguyên tắc như vậy, lẽ ra không nên đồng ý việc nhà họ Khổng quản lý tỉnh Nam!

Vả lại, tỉnh Nam đã gây ra cuộc náo động lớn như vậy, các phương tiện truyền thông lớn đã đặt sẵn máy quay ngay từ đầu, cảnh tượng hiện trường có lẽ đã lan tràn khắp cả nước rồi!

Hành động của Khổng Vạn Thắng chẳng khác nào đang nói với người dân thường trong nước rằng, người của võ tông đều là những người không có nguyên tắc, là loại người không biết xấu hổ!

Khoan nói đến người nhà họ Khổng cùng những thế gia đứng đầu của nhà họ Khổng như thế nào, đầu tiên Đế Vương Các không phải như vậy!

Đế Vương Các trước nay đều có nguyên tắc và ranh giới của mình, cũng luôn tận tụy hết mình vì tương lai của Hoa Quốc!

Đến cuối cùng, lại bị những hạng người không biết xấu hổ như nhà họ Khổng liên lụy, chẳng những làm ô uế danh tiếng, lại còn phải chịu sự khinh bỉ của hàng nghìn tỷ người đời sau, nỗi oan uổng này quá lớn, Bạch Chiến Sinh vốn không thể gánh vác nổi!

“Ông muốn tôi phải làm thế nào! Chẳng lẽ muốn tôi trơ mắt nhìn nhà họ Khổng bị hủy dưới tay tôi sao? Những con kiến kia có chết thì đã sao chứ! Chúng ta…”

Khổng Vạn Thắng còn chưa kịp nói hết lời, Bạch Chiến Sinh đã hất tay tát vào mặt ông ta!

Ông ta làm như vậy chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, nếu để ông ta tiếp tục nói, địa vị của võ tông trong lòng người dân Hoa Quốc sẽ hoàn toàn bị phá hủy!

“Bình tĩnh đi! Ông giữ chân ông ta trước, tự tôi sẽ nghĩ cách cứu nhà họ Khổng ông!”, sắc mặt ông ta giận đến tái nhợt, thấp giọng hét.

Giờ phút này, Bạch Chiến Sinh cũng không quan tâm đến thể diện nữa, vội vàng biến thành một luồng sáng, chạy thẳng tới Long Kinh!

Chuyện này, chỉ có thể mời Tiêu Chính Văn ra mặt mới có thể giải quyết thuận lợi!

Dù sao, Tiêu Chính Văn đã giết nhiều người trong huyết tộc như vậy rồi, cũng không tiếc thêm một hai người nữa!

Hơn nữa, trong số bọn họ, người thực sự có thể chiến đấu với Pháp Thiên, cũng chỉ có một mình Tiêu Chính Văn thôi!

Khi đến chi nhánh của tập đoàn Vy Nhan ở Long Kinh, Bạch Chiến Sinh hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện khác, ông ta la lên giữa không trung: “Bạch Chiến Sinh xin được gặp mặt cậu Tiêu!”

“Xin lỗi, anh Tiêu có việc đã ra ngoài rồi!” ánh mắt lạnh lùng của Long Nguyệt nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Lời này vừa được thốt ra, chẳng khác gì giáng một đòn vào đầu Bạch Chiến Sinh!

Cho đến bây giờ ông ta mới hiểu được, ngay từ đầu, Tiêu Chính Văn đang đào hố cho ông ta!

Tiêu Chính Văn nhân lúc toàn bộ người của võ tông đang ăn mừng hớn hở, anh đã ra tay giết người của huyết tộc, còn chọc giận Pháp Thiên một cách triệt để, đến lúc đó, võ tông không muốn chống đối huyết tộc cùng Tiêu Chính Văn cũng không được!

Nếu vấn đề của Pháp Thiên không giải quyết, chỉ e rằng không chỉ nhà họ Khổng phải chết, mà ngay cả nhà họ Ngụy và cả năm đại danh sơn cũng sẽ bị liên lụy, đến lúc đó, ngọn lửa chiến tranh thậm chí sẽ bùng cháy đến vùng ngoài lãnh thổ.

Một tai họa lớn như vậy, cho dù là Đế Vương Các cũng không gánh nổi!

Tiêu Chính Văn thì giỏi quá, gây ra họa lớn như vậy rồi biến mất, đây chẳng phải đang muốn lấy mạng ông ta sao?

Lúc này, Tiêu Chính Văn đang ở một biệt thự ngoại ô phía Tây của Long Kinh.

Xung quanh ngôi biệt thự đều được những binh lính bao vây, trong số đó, người có thực lực yếu nhất, cũng có cảnh giới Thiên Thần bốn sao, thậm chí còn có vài cao thủ Nhân Vương cấp một đang đi lại tuần tra.

“Cậu Tiêu, trước đây đã đắc tội với cậu nhiều chuyện, mong cậu Tiêu rộng lòng bỏ qua cho!”

Lúc này, một người đàn ông trung niên có dáng vẻ cường tráng, chắp tay chào Tiêu Chính Văn, nói một cách vô cùng cung kính.

Bên cạnh ông ta, một thanh niên có khuôn mặt vàng như sáp, cũng theo đó hành lễ với Tiêu Chính Văn.

“Khách sáo rồi! Chỉ có điều tôi không ngờ rằng, đường đường là hầu tước Hận Thiên của huyết tộc, lại sống ẩn mình ở ngoại ô phía Tây của Long Kinh, thật sự khiến tôi kinh ngạc đấy!”

Tiêu Chính Văn vừa nói, ánh mắt đảo quanh người đàn ông trung niên vài vòng.

Thật ra Tiêu Chính Văn vốn định giết thêm vài hầu tước hay bá tước của huyết tộc, nhưng Tiêu Chính Văn chưa kịp ra tay, thì Chu Chấn Long đã liên lạc với Tiêu Chính Văn.

Ông ta vào thẳng vấn đề, nói với Tiêu Chính Văn rằng, một hầu tước của huyết tộc hy vọng được gặp Tiêu Chính Văn ở Long Kinh!

Tiêu Chính Văn biết rõ, đối phương không phải đang cầu hòa, huyết tộc ở vùng ngoài lãnh thổ không chỉ có vài hầu tước thôi, thậm chí đại công tước của huyết tộc vẫn còn chưa lộ diện!

Huyết tộc tuyệt đối không thể nào chọn thỏa hiệp với mình vào lúc này!

Hơn nữa, thực lực của hầu tước Hận Thiên này là vô song trong tất cả những hầu tước huyết tộc đang chạy tới thế tục, vì vậy, Tiêu Chính Văn mới vui vẻ nhận lời, chạy đến Long Kinh.

Thật ra kể từ khi Hận Thiên trở lại thế tục đến này, đôi tay hầu như không hề bị nhuốm máu, hơn nữa, hầu tước Hận Thiên khác với những huyết tộc khác, ông ta vô cùng yêu quý người dân Hoa Quốc, thậm chí còn cung cấp thuốc chữa bệnh cho người dân miễn phí, giúp đỡ một số người dân nghèo khổ của Hoa Quốc.

Chỉ riêng điểm này, cũng đáng để Tiêu Chính Văn kính trọng rồi!

Đúng vào lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn lướt qua màn hình hiển thị là Tần Vũ đích thân gọi tới, Tiêu Chính Văn tiện tay bấm phím trả lời.

Nhưng bên kia lại truyền đến giọng nói của Bạch Chiến Sinh: “Cậu Tiêu, mấy ngày trước chính miệng cậu đã nói rằng sau này sẽ cùng võ tông thống trị Hoa Quốc! Nhưng, sao hôm nay lại xảy ra chuyện ác ở tỉnh Nam vậy?”

“Chuyện này là do người của võ tông các ông, liên quan gì đến tôi? Sản nghiệp của nhà họ Lãnh chính là sản nghiệp của tôi, làm xằng làm bậy ở sản nghiệp của tôi, chẳng lẽ cũng đúng sao?”

“Tiếp theo phải giải quyết như thế nào, các ông tự quyết định đi, nếu không có việc gì, đừng làm phiền tôi tu luyện!”

Làm phiền cậu tu luyện?

Bạch Chiến Sinh thiếu chút nữa bị tức ói máu, tất cả đều là do một tay cậu gây ra, bây giờ tai họa ập đến nơi, cậu lại phủi mông bỏ đi sao?

“Tôi đang gặp khách, hôm khác nói tiếp đi!”

Tiêu Chính Văn nói xong, lập tức cúp điện thoại mà không cho Bạch Chiến Sinh kịp phản ứng.

Nghe thấy tiếng tút tút không ngừng vang lên trong điện thoại, Bạch Chiến Sinh trợn tròn mắt!

Đang gặp khách?

Giờ phút này, đại quân huyết tộc đang cận kề, cậu lại còn đi gặp khách?

Tiêu Chính Văn đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Hận Thiên.

“Cậu Tiêu, mời uống trà!”

Hầu tước Hận Thiên không bận tâm về việc này, tiện tay rót một ly trà cho Tiêu Chính Văn, hai tay dâng lên trước mặt anh.

Tiêu Chính Văn nhận lấy ly trà, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, Tiêu Chính Văn còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy hầu tước Hận Thiên cầm lấy một chiếc hộp đàn hương gỗ nói: “Mong cậu Tiêu vui vẻ nhận cho!”

Tiêu Chính Văn không khỏi ngạc nhiên nói: “Ông làm như vậy là có ý gì?”

“Cậu Tiêu, thành thật mà nói, bên trong là hai mươi ba đóa hoa Tử Tiêu mà tôi hái được sau khi đến thế tục, tất cả đều tặng cho cậu Tiêu, xem như quà gặp mặt!”

Hầu tước Hận Thiên vô cùng thành khẩn nói.

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày nói: “Ông đang hối lộ tôi à?”
Chương 1839: Tôi tự có cách xử lý

“Cậu Tiêu nói đùa rồi, tôi nào dám hối lộ vua Bắc Lương cơ chứ?”

Hầu tước Hận Thiên khẽ nhíu mày, sau khi do dự một lúc mới nói: “Thật ra lần này mời cậu Tiêu tới đây chủ yếu là do có việc cần nhờ tới cậu, dù cậu Tiêu có đồng ý giúp đỡ hay không, quà đã tặng đi rồi, tôi tuyệt đối sẽ không nhận lại!”

Hầu tước Hận Thiên nói với vẻ cực kỳ thành khẩn, không hề giả trân.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn chiếc hộp gỗ trong tay ông ta rồi khẽ gật đầu.

Điều này cũng khiến cho Tiêu Chính Văn nảy sinh chút ít thiện cảm với hầu tước Hận Thiên, dù gì quả thực giống như những gì ông ta đã nói, từ lúc tới thế tục tới nay chưa từng làm hại tới nhân dân Hoa Quốc, hơn nữa còn làm không ít chuyện tốt giúp người!

Chỉ từ điểm này thôi, Tiêu Chính Văn đã không có lý do gì để làm khó ông ta rồi.

Mà hôm nay, lại có Chu Chấn Long làm người trung gian, Tiêu Chính Văn sẽ càng không gây khó dễ cho ông ta.

Nghĩ tới đây, Tiêu Chính Văn bình thản lên tiếng: “Nói đi!”

Hầu tước Hận Thiên nghe vậy thì ra hiệu bằng ánh mắt cho mấy tên đầy tớ bên cạnh, mấy người đều cực kỳ hiểu ý mà rời khỏi đại sảnh.

“Cậu Tiêu, mời qua bên này!”, hầu tước Hận Thiên nói rồi làm động tác tay tỏ ý mời!

Tiêu Chính Văn cùng với hầu tước Hận Thiên tiến vào một căn phòng bí mật ở bên trong, chỉ thấy trong phòng có một nam thanh niên mặt mày trắng bệch như tờ giấy đang nằm ở đó, hơi thở của nam thanh niên này đã yếu tới độ thoi thóp.

“Xin cậu Tiêu ra tay cứu giúp!”, nói xong, hầu tước Hận Thiên liền khom người vái lạy.

Con trai của ông ta đã bị trọng thương trong một lần đại chiến ở vùng ngoài lãnh thổ vào ba năm trước, dù là hầu tước Pháp Thiên với thực lực Nhân Vương cấp năm thì cũng hết cách cứu chữa, ông ta chỉ có thể nhìn con trai của mình héo hon đi từng ngày.

Nhìn thấy hiện giờ thời gian đã không còn nhiều nữa, hầu tước Pháp Thiên càng trở nên tuyệt vọng hơn!

Vậy nên lần này tới thế tục, ông ta mới tạo quan hệ tốt với người dân Hoa Quốc, hy vọng điều đó có thể khiến cho Tiêu Chính Văn cảm động!

Tiêu Chính Văn lại đưa mắt nhìn nam thanh niên đang nằm trên giường bệnh, chỉ thấy xung quanh cậu ta có một bức chắn trận pháp như có như không, nhưng rõ ràng không phải trận pháp Hộ Thân!

Hơn nữa, bức chắn trận pháp này có thể duy trì lâu dài chính là vì nó đang hấp thụ sức sống của nam thanh niên kia!

“Ồ! Đây là… Đoạt Hồn Trận?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày, trầm giọng nói.

“Cậu Tiêu, quả nhiên là cậu hiểu sâu biết rộng, vừa nhìn đã nhận ra được căn nguyên bệnh tình ở đâu!”, hầu tước Hận Thiên lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói.

Thứ mà con trai ông ta trúng phải quả thực là Đoạt Hồn Trận trong truyền thuyết, loại trận pháp này đã mất hết dấu vết cả nghìn năm nay ở vùng ngoài lãnh thổ, đừng nói là hầu tước Hận Thiên không thể giải, ngay cả một số nhân tài bên trong huyết tộc cũng chỉ biết bó tay.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn một thiếu niên vui vẻ hoạt bát bị Đoạt Hồn Trận hút hết sức sống mà chết đi!

“Ba năm trước, huyết tộc chúng tôi xảy ra xung đột với một thế lực dưới trướng nhà họ Khổng, lúc đó, một đệ tử nhà họ Khổng trong số đó đã dùng một loại bí thuật để đánh con trai tôi bị thương!”

“Vốn dĩ tôi cũng cho rằng đây chỉ là một vết thương bình thường, ban đầu còn chẳng buồn bận tâm, dù gì ở vùng ngoài lãnh thổ cũng thường xuyên xảy ra chuyện giống như thế này, thế nhưng hoàn toàn chẳng thể ngờ được sự đê tiện của người nhà họ Khổng còn vượt xa so với tưởng tượng của tôi!”

“Mãi tới một năm sau, khí sắc của con tôi ngày một xấu đi, mãi tới lúc này tôi mới phát giác ra điều lạ thường, thế nhưng tất cả đã quá muộn rồi!”

Ở vùng ngoài lãnh thổ, giữa huyết tộc và các thế lực lớn có mối quan hệ vừa là thù vừa là bạn, dẫu sao trong huyết tộc cái gì cũng có, loại người gì cũng đều đủ cả!

Mà mâu thuẫn giữa các thế lực lớn và huyết tộc cũng chưa từng dừng lại, có điều đôi bên đều tuân thủ một ranh giới, chính là chưa tới đường cùng thì chưa hành động, tuyệt đối sẽ không sử dụng một số bí thuật bị cấm!

Thế nhưng nhà họ Khổng lại chỉ muốn làm suy yếu thế lực của huyết tộc, vì thế mà tới xu nịnh Thiên Đạo Minh Ước, vậy nên mới lựa riêng những người tài giỏi trong lớp thanh niên của huyết tộc!

Mà con trai của hầu tước Hận Thiên cũng trở thành vật hy sinh của nhà họ Khổng!

“Ồ! Vậy tại sao ông lại cho rằng tôi có thể loại bỏ loại bí trận này thế?”, Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn về phía hầu tước Hận Thiên.

Thật ra với địa vị của ông ta ở trong huyết tộc thì hoàn toàn có thể tìm ra được một số nhân tài của huyết tộc ra tay.

Dẫu sao huyết tộc cũng là cường hào một phương, thậm chí ngay cả Thiên Đạo Minh Ước cũng chẳng làm gì được bọn họ.

“Ôi! Thật ra trước đây tôi cũng đã tìm một số người tài trong huyết tộc rồi, đáng tiếc là bọn họ đều bất lực bó tay, không thể để tôi nhìn con trai mình chết thảm như vậy chứ!”

“Sau này, tôi nghe một số người từng tới thế tục nhắc đến những điểm không tầm thường của cậu Tiêu, vậy nên mới muốn mời cậu Tiêu tới thử, nếu như cậu Tiêu cũng không có cách cứu sống con trai tôi, vậy tôi cũng sẽ tuyệt đối không trách cứ gì cậu Tiêu đâu!”

Hầu tước Hận Thiên nói với vẻ hết sức thành khẩn.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, thật ra bên trong Thiên Sơn Thư Lục quả thực có ghi chép tới việc làm sao để giải trừ loại bí thuật hiểm ác này, thế nhưng với thực lực bây giờ của Tiêu Chính Văn thì căn bản chẳng thể làm nổi!

“Thật ra, tôi vốn dĩ muốn đích thân tới gặp cậu Tiêu, thế nhưng nghĩ tới những hành vi của huyết tộc ở trong thế tục, nếu như tôi đích thân tìm đến thì nhất định sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của cậu Tiêu, vậy nên tôi mới mời ông Chu vất vả đi thay mình một chuyến!”

Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn hầu tước Hận Thiên, vốn dĩ Tiêu Chính Văn định nói đúng sự thật, thế nhưng nhìn thấy bộ dạng thành khẩn của ông ta, Tiêu Chính Văn cũng không nhẫn tâm để cho ông ta mất đi tất cả hy vọng!

Dù gì bản thân Tiêu Chính Văn cũng đang làm bố, anh rất hiểu cho tâm trạng lúc này của hầu tước Hận Thiên!

“Thế này đi, ông cứ ra ngoài trước đã, để tôi xem kỹ thử xem!”, Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

Sau khi hầu tước Hận Thiên rời đi, Tiêu Chính Văn giơ một tay lên, một tia sáng màu vàng cứ thế ẩn hiện, vốn dĩ Tiêu Chính Văn muốn giải Đoạt Hồn Trận từ bên trong, nhưng thử mấy lần liên tiếp đều không được như ý muốn!

Thật ra với nhận biết của Tiêu Chính Văn, muốn phá giải Đoạt Hồn Trận cũng không hoàn toàn không có khả năng, thế nhưng dù gì bây giờ cũng đang cứu người chứ không phải giết người!

Vậy nên buộc phải suy xét tới an nguy của con trai hầu tước Hận Thiên, vì thế Tiêu Chính Văn căn bản không dám dồn toàn lực, nếu không chỉ lơ đễnh chút thôi cũng sẽ làm hại tới tính mạng của cậu ta!

Cuối cùng vì quá bất lực, Tiêu Chính Văn chỉ đành lấy ra một viên đan dược đã được chế luyện để đưa vào trong miệng con trai hầu tước Hận Thiên, đan dược vừa mới tiến vào, sắc mặt của nam thanh niên đã trở nên hồng hào!

Thế nhưng cũng chỉ tới mức đó mà thôi, dù gì lúc này cậu ta cũng đang tiêu hao sức sống bên trong cơ thể, đan dược cũng chỉ có thể làm chậm thời gian tiến tới cái chết của cậu ta.

Dẫu sao sức sống của con người cũng chỉ có hạn, dù là bản thân Tiêu Chính Văn thì cũng không chịu đựng được sự tiêu hao như thế!

Chẳng bao lâu sau, nam thanh niên chậm rãi mở to hai mắt, còn ho nhẹ một trận, nghe thấy động tĩnh bên trong phòng, hầu tước Hận Thiên vội vàng đẩy cửa bước vào, thấy con trai mình đang mở mắt, trên mặt không giấu được vẻ vui sướng.

“Cậu Tiêu, con trai tôi nó…”

“Không, ông hiểu nhầm rồi, tôi chỉ đang dùng đan dược để duy trì mạng sống cho cậu ta mà thôi, ít nhất có thể giúp cậu ta chống đỡ thêm một khoảng thời gian nữa!”

“Nếu không thì cậu ta nhất định sẽ chết trong vòng một tháng, dù tôi không nói thì hẳn ông cũng hiểu rõ!”

“Có điều hiệu quả của một viên đan dược cũng chỉ có thể duy trì trong bảy ngày mà thôi, vậy nên ông phải không ngừng cho cậu ta uống thì mới có thể duy trì được tính mạng!”

Tiêu Chính Văn lấy ra một lọ sứ từ trên người rồi đặt vào trong tay hầu tước Hận Thiên, mặc dù bên trong lọ chỉ có mấy chục viên đan dược, thế nhưng cũng đủ để cho nam thanh niên duy trì mạng sống thêm được một năm!

“Cậu Tiêu, lẽ nào…”

Hầu tước Hận Thiên không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng, nếu như con trai ông ta chỉ có thể dựa vào đan dược để duy trì mạng sống, vậy thì ông ta thà kẻ đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh chứ cũng không muốn để con trai mình phải sống lay lắt như vậy!

“Ông đừng hiểu nhầm, không phải không thể phá giải được Đoạt Hồn Trận, chỉ là với thực lực bây giờ của tôi thì vẫn còn chưa đủ, sau này tôi nhất định sẽ giúp đỡ con trai ông giải trừ Đoạt Hồn Trận!”

Tiêu Chính Văn bình thản nói.

Nghe thấy lời này, hầu tước Hận Thiên không khỏi vui sướng trở lại, vội vàng chắp tay nói với Tiêu Chính Văn: “Đa tạ ơn cứu mạng của cậu Tiêu, từ nay về sau, Hận Thiên tôi xin thề làm trâu làm ngựa cho cậu Tiêu!”

“Chỉ cần cậu Tiêu lên tiếng sai bảo, nếu như Hận Thiên tôi nói ra một chữ không thì chắc chắn sẽ bị trời tru đất diệt, không được chết yên ổn!”

Hận Thiên quỳ phịch xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, liên tiếp vái lạy ba lần!

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Chăm sóc cậu ta cho tốt, sau này tôi nhất định sẽ giúp!”

Hầu tước Hận Thiên gật đầu, đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn về phía tỉnh Nam rồi nói: “Cậu Tiêu, quả thực Pháp Thiên hơi quá đáng, nếu như cậu Tiêu cần thì giờ tôi sẽ đi tiêu diệt hắn!”

Hận Thiên nói, trong mắt lộ ra sát khí!

Không phải ông ta đang ăn nói ngông cuồng, với thực lực của ông ta, giết chết Pháp Thiên thậm chí còn chẳng cần dùng tới mười chiêu!

“Không cần đâu, chuyện này tôi tự có cách xử lý, ông yên tâm tu dưỡng đi, phải nhớ tuyệt đối không được giết hại người vô tội!”, nói xong, cơ thể Tiêu Chính Văn chợt lao vút đi, mới đó đã bay lên trên bầu trời!
Chương 1840: Cứu mạng

Cùng với một tầng sóng xuất hiện giữa hư không, cơ thể của Tiêu Chính Văn cũng biến mất theo đó!

Nhìn theo bóng lưng biến mất hút của Tiêu Chính Văn, hầu tước Hận Thiên quay đầu nói với nam thanh niên mặt mỏng như tờ giấy phía sau lưng: “Cậu cũng đi theo, nhớ kỹ, không được để cậu Tiêu xảy ra chuyện gì, nếu như cần thiết…”

Hầu tước Hận Thiên vừa nói vừa làm một động tác tay cắt ngang qua cổ!

“Đệ tử tuân lệnh!”

Nam thanh niên nói xong thì thân hình cũng vụt đi, biến mất không thấy tăm hơi.

Cùng lúc này, bên phía tỉnh Nam đã bùng phát luồng khí tức kinh thiên động địa.

Lúc này, ngay cả trận pháp bảo vệ cho tông đường nhà họ Khổng cũng đã lung lay sắp đổ.

Xung quanh còn có không ít những cái xác của đệ tử nhà họ Khổng, vô số cao thủ huyết tộc đang điên cuồng tiến công về phía nhà họ Khổng!

Nhà họ Khổng sắp sửa bị công phá!

“Tiêu Chính Văn! Tôi và cậu một mất một còn!”

Khổng Vạn Thắng gầm lên đầy phẫn nộ, trong mắt đã chằng chịt tơ máu!

Lúc này, ngay cả ông ta cũng đã bị trọng thương, thậm chí ngay cả một cánh tay cũng bị đánh cho tàn phế luôn rồi!

Không ít thanh niên mà nhà họ Khổng chuyên tâm bồi dưỡng cũng lần lượt chết ngay trước mặt ông ta, mà Khổng Hựu Bang lúc này cũng chẳng khá hơn ông ta bao nhiêu, khắp người be bét máu!

Lúc này, ông ta đang thở hổn hển nhìn những cái xác nằm ngổn ngang trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nhưng lại chẳng thể thốt ra dù chỉ một chữ!

Bạch Chiến Sinh đi qua đi lại bên trong Hắc Băng Đài ở Long Kinh, bây giờ, khắp mọi nơi đều bị huyết tộc tấn công, hơn nữa các môn phái võ tông cũng đều chịu tổn thất nghiêm trọng!

“Ông Bạch, nếu như còn không có viện binh thì e rằng Tung Sơn chúng ra không trụ nổi nữa đâu!”

“Ông Bạch, thật sự không được đâu, xin cứu viện từ vùng ngoài lãnh thổ đi, chúng ta không thể chịu tội thay cho tên Tiêu Chính Văn kia được!”

“Sự tiến công của huyết tộc quá điên cuồng rồi, bọn họ căn bản không vì báo thù mà đơn thuần là muốn tiêu diệt sạch sẽ chúng ta! Ông Bạch, mau xin cứu viện đi!”

Những tin nhắn xin cứu viện liên tiếp truyền tới, Bạch Chiến Sinh thậm chí còn dám liếc nhìn!

Cứu viện? Tới đâu xin cứu viện đây?

Đế Vương Các sẽ không bận tâm tới mấy chuyện không liên quan này, mà địa bàn của Đế Vương Các hiện tại vẫn bình an vô sự, họ sẽ không cử người tới cứu viện!

Thế nhưng nếu như những môn phái võ tông này bị giết hết sạch sẽ, Bạch Chiến Sinh e rằng sẽ bị chửi rủa tới nghìn đời!

Lúc này, Bạch Chiến Sinh thật sự hoang mang rồi!

Nguyên khí của các phái trong võ tông đều bị tổn thất nghiêm trọng, ông ta nhất định sẽ ghi nhớ món nợ này!

“Thằng ranh Tiêu Chính Văn! Cậu dám chèn ép tôi!”, Bạch Chiến Sinh nghiến răng ken két!

Lúc này, Bạch Chiến Sinh cuối cùng cũng liên hệ được với một cao thủ Hoa Sơn ở vùng ngoài lãnh thổ!

Sau khi thuật lại tất cả những gì xảy ra ở đây cho người đó nghe, một giây sau, vô số tia sáng màu vàng chiếu xuống từ trên trời cao, cả Hoa Quốc đều bị bao trùm trong màn ánh sáng màu vàng!

Cả huyết tộc gần như đều bị những tia sáng màu vàng này áp chế, thực lực giảm sút nghiêm trọng, chỉ trong nháy mắt, thế tiến công của huyết tộc cũng chậm đi không ít.

“Chuyện này dừng lại ở đây! Tên nào còn dám làm bừa thì sẽ bị tôi giết chết ngay tức khắc!”

Trên bầu trời vang lên một giọng nói vô cùng uy nghiêm!

Nghe thấy giọng nói này, ngay cả Pháp Thiên cũng đầm đìa mồ hôi lạnh trên trán!

Đối phương là cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng, chỉ một ánh mắt cũng đủ để giết hết toàn bộ cả huyết tộc bọn họ rồi!

Dù gì đối tượng mà bọn họ công kích cũng là năm đại danh sơn và các phái võ tông, nếu như bị bọn họ công phá, vậy thì cả võ tông Hoa Quốc đều sẽ bị tiêu diệt!

Vậy nên lãnh đạo cấp cao của huyết tộc cũng không tiện ra tay can dự vào!

Mặc dù trong lòng không cam tâm, Pháp Thiên cũng chỉ có thể dẫn theo đám người của huyết tộc rời đi, trước khi đi vẫn không quên để lại một câu, còn dám giết thêm một người của huyết tộc thì huyết tộc nhất định sẽ tiêu diệt sạch sẽ cả võ tông Hoa Quốc!

Mãi tới khi huyết tộc rút hết, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù nhà họ Khổng cũng tổn thất nghiêm trọng, thế nhưng ít nhất mấy thành viên cốt cán vẫn bảo toàn được tính mạng!

Đặc biệt là Hứa Văn Long mới được thu nhận cũng chỉ bị thương nhẹ, đối với nhà họ Khổng mà nói, đây đã là kết quả tốt nhất rồi!

Còn về năm đại danh sơn thì cũng chỉ có thể nuốt cục tức vào trong bụng, vô duyên vô cớ thương vong mất quá nửa, thậm chí còn tổn thất tới cả nguyên khí, thế nhưng cũng chẳng có nơi nào để trút giận!

Trong đêm ngày hôm đó, ba trăm dặm bên ngoài thành phố Long Kinh, mấy thành viên huyết tộc vừa mới giết chết một người đi đường, vẫn còn chưa kịp tiến lên trước chia nhau cái xác thì một giọng nói lạnh tanh đã vang lên từ phía sau lưng bọn họ.

“Mấy người tuỳ tiện giết người dân Hoa Quốc, đáng chết!”

Một giây sau, một tia sáng lạnh lẽo loé lên, đầu của mấy tên trong huyết tộc lần lượt bay lên cao, sau đó Long Ngao hừ một tiếng, cơ thể xẹt qua biến mất trong màn đêm!

Tại tỉnh Đông, mấy tên huyết tộc đang âm thầm lẻn vào trong một hộ gia đình, bọn chúng vẫn chưa kịp ra tay thì một tia sáng lạnh lẽo đã loé lên trong màn đêm đen!

“Phụt phụt phụt!”

Mấy người hoá thành bụi máu chỉ trong nháy mắt, trạng thái khi chết vô cùng khốc liệt!

Long Nguyệt chỉ liếc nhìn xung quanh một cái, thấy không còn bóng dáng của huyết tộc thì mới quay người rời đi!

Gần như chỉ trong một đêm, hàng trăm cao thủ của huyết tộc lần lượt bị giết chết, tin tức này rất nhanh cũng đã truyền tới đại bản doanh của huyết tộc!

Pháp Thiên vốn dĩ đã ẩn giấu khí tức lại khí thế ngút trời, mang theo thiên uy cuồn cuộn và vô số cao thủ huyết tộc đánh giết về phía tỉnh Nam thêm lần nữa!

Nhà họ Khổng ở tỉnh Nam vừa mới thở phào một hơi, lúc này mây đen lại ùn ùn kéo tới, ai nấy đều bị dọa sợ hết hồn!

Ngay cả hai người Khổng Vạn Thắng và Khổng Hựu Bang cũng tay ôm miệng vết thương, đờ đẫn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời!

“Chuyện này…chuyện này sao có thể? Ban nãy rõ ràng có cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng lộ diện, sao bọn họ vẫn dám quay trở lại chứ!”

Khổng Vạn Thắng lúc này cuống tới mức chửi thề!

Với thực lực của nhà họ Khổng hiện giờ thì đâu còn sức chống đỡ nữa?

“Không ổn rồi, ông Bạch! Huyết tộc kéo nhau trở lại rồi!”

Một tin nhắn được gửi thẳng tới điện thoại của Bạch Chiến Sinh, nhìn thấy tin nhắn này, Bạch Chiến Sinh sững sờ!

“Rốt … rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Huyết tộc không thể vô duyên vô cớ kéo nhau trở lại thêm lần nữa cơ chứ!”

Bạch Chiến Sinh cũng chẳng thể giữ được bình tĩnh, còn đánh thêm lần nữa thì cả võ tông đều sẽ bị huỷ diệt!

Chẳng mấy chốc, thông tin rất nhiều cao thủ của điện Thần Long đồng loạt ra tay giết chết hàng trăm thành viên huyết tộc cũng truyền tới tai Bạch Chiến Sinh.

“Tiêu Chính Văn! Cậu ức hiếp người thái quá! Lẽ nào cậu muốn hãm hại võ tông Hoa Quốc đều bị giết hết hay sao?”

Bạch Chiến Sinh phẫn nộ gầm lên, tiếng gầm vang vọng khắp cả Long Kinh!

Lúc này, ngay cả người dân bình thường cũng biết được thông tin này, động tĩnh lần này cũng quá lớn rồi, thậm chí còn lớn hơn nhiều so với lần đầu tiên!

Ngay cả huyết tộc đóng quân ở vùng ngoài lãnh thổ cũng đồng loạt được điều về phía Hoa Quốc!

Duy chỉ có Tần Vũ nở nụ cười sâu xa khi nhìn Bạch Chiến Thắng sứt đầu mẻ trán.

Tiêu Chính Văn quả nhiên là cao tay, điều này tương đương với việc đẩy cả Hoa Quốc xuống bên dưới lưỡi dao đồ sát của huyết tộc!

Hoặc là liều mạng tới cùng với huyết tộc, hoặc là bị huyết tộc giết sạch, tuyệt đối không có lựa chọn thứ ba!

“Ha ha ha, tôi đã nói rồi mà, cậu Tiêu không phải người dễ nói chuyện đâu, sao có thể đồng ý với tất cả mọi yêu cầu của Đế Vương Các cơ chứ, hoá ra đây là một cái bẫy!”

Nói tới đây, ngay cả Tần Vũ cũng không nhịn được mà phá lên cười.

Bạch Chiến Sinh tức tới độ mặt cắt không còn sắc máu quay đầu nhìn về phía Tần Vũ đang tỏ ra mãn nguyện phía xa, phẫn nộ gào lên: “Gọi điện thoại! Lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Chính Văn!”

Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Tiêu Chính Văn lại vang lên thêm lần nữa, sau khi nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên tiếng gầm điên cuồng của Bạch Chiến Sinh: “Tiêu Chính Văn! Rốt cuộc cậu đang có ý gì?”

“Rõ ràng trận đại chiến đã dừng lại rồi, tại sao cậu lại cứ phải gây thêm rắc rối?”

“Ồ? Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Là tôi gây thêm rắc rối sao?”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng nói.

“Không phải cậu thì còn là ai! Cậu cũng biết hiện nay võ tông đang tổn thất rất nặng nề! Các thế gia lớn cũng sắp không chống đỡ nổi rồi, lẽ nào cậu thật sự sẽ trơ mắt nhìn cả võ tông Hoa Quốc bị tiêu diệt hay sao?”

Bạch Chiến Sinh tức tới độ phổi sắp sửa nổ tung ra tới nơi!

Ông ta chẳng thể ngờ nổi Tiêu Chính Văn lại khó đối phó tới vậy!

Càng không ngờ nổi bản thân lại bị một thằng nít ranh chơi đùa trong lòng bàn tay!

Lúc này, trên mặt ông ta đã không còn nụ cười nữa, thậm chí đã giận đến mức khóc không ra nước mắt.

“Nếu như không chống đỡ nổi thì đừng miễn cưỡng bản thân, trước đây là do mấy người tự nói muốn bảo vệ Hoa Quốc chu toàn, vậy nên Thiên Tử mới cho phép mấy người chung tay cùng cai trị Hoa Quốc với giới chính trị!”

“Đây là chức trách của mấy người, có liên quan gì tới Tiêu Chính Văn tôi cơ chứ?”

Cái gì?

Nghe thấy lời bày, Bạch Chiến Sinh suýt thì tức chết ngay tại chỗ!

Thế nhưng ông ta lại chẳng thể phản bác, tất cả mọi lời nói đều do chính miệng ông ta thốt ra, Tiêu Chính Văn chỉ nhắc lại lời bảo đảm của ông ta mà thôi!

“Ông Bạch, cứu mạng! Nhà họ Khổng sắp tiêu rồi, ông Bạch, cứu nhà họ Khổng đi!”, Khổng Vạn Thắng đầy tuyệt vọng gầm lên về phía Long Kinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK