"Ha ha ha..."
Đột nhiên Đổng Thừa ngửa mặt phá lên cười, vừa cười vừa quay lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: "Cậu Tiêu, cậu có biết Lữ Bố chưa chết không?"
"Hơn nữa, Lữ Bố cũng là gia thần của nhà họ Đổng chúng tôi, so sánh với Lữ Bố, cậu Tiêu tự cho rằng bản thân còn cao hơn ông ta rất nhiều sao?"
"Cậu còn thua xa gia thần của nhà họ Đổng thì cậu dựa vào đâu mà ngông cuồng như thế?"
Tiêu Chính Văn sờ mũi, khẽ gật đầu nói: "Nói rất hay! Nhưng tôi nhớ, nếu Lữ Bố còn sống ít nhất cũng hai ngàn bảy trăm tuổi rồi nhỉ?"
"Tuy tôi bất tài, nhưng nay vẫn chưa tới ba mươi tuổi, không nói đến trăm năm, có lẽ trong vòng hai năm, tôi đã có thể đạt tới cảnh giới Đế Cảnh!"
"Chỉ là không rõ khi Lữ Bố cùng độ tuổi với tôi, ông ta ở cảnh giới gì?"
"Tôi chưa tròn ba mươi tuổi. Nếu đạt Đế Cảnh, vậy hai ngàn năm sau, tôi sẽ ở cảnh giới gì? Ông Đổng đã từng nghĩ đến vấn đề này chưa?"
"Vì vậy, bảo nhà họ Đổng về dưới trướng tôi là cho nhà họ Đổng một cơ hội, thành thật mà nói, nếu nhà họ Đổng chủ động tới, thật sự chưa chắc tôi sẽ mở toang cửa ra đón đâu!"
Lời nói này của Tiêu Chính Văn thiếu chút nữa khiến Đổng Thừa hộc máu ngay tại chỗ.
Nhà họ Đổng chủ động về dưới trướng của một tiểu bối như cậu ư?
"Được, được lắm Tiêu Chính Văn, đã như vậy chúng ta không cần nói tiếp nữa, trái lại tôi muốn nhìn xem, cuối cùng Tiêu Chính Văn cậu có thể đi được đến đâu!"
Tiêu Chính Văn đặt ly trà xuống, nhìn Đổng Thừa, quay đầu lại lạnh nhạt nói với Bạch Ngọc Trinh: "Chúng ta đi thôi!"
Thấy Tiêu Chính Văn và Bạch Ngọc Trinh cùng đứng dậy, Đổng Thừa lại nói: "Tiêu Chính Văn, nhà họ Đổng không phải nơi tùy tiện chế giễu! Nếu hôm nay cậu rời đi thì ngày chúng ta gặp lại sẽ là kẻ địch!"
"Tôi vẫn hy vọng cậu suy xét cẩn thận đề nghị vừa nãy của tôi!"
Tiêu Chính Văn cũng không quay đầu lại lạnh lùng nói: "Tôi cũng cho nhà họ Đổng các ông một lời khuyên chân thành, bất kể là ai, tốt nhất không nên bày mưu tính kế với Tiêu Chính Văn tôi, càng không nên có ý đồ xấu với giới thế tục! Nếu không, cho dù là Thiên Đạo Minh Ước, trước mặt Tiêu Chính Văn tôi cũng không đáng nói đến!"
Vừa đi ra ngoài cửa, Bạch Ngọc Trinh lại không nhịn được nghiêng đầu nhìn Tiêu Chính Văn.
"Anh Tiêu, thật ra anh nên nghiêm túc suy xét một chút về đề nghị của nhà họ Đổng, có lẽ..."
Không phải Bạch Ngọc Trinh đang nói giúp nhà họ Đổng, mà là điều kiện đối phương đưa ra quả thật rất tốt, cho dù là đại tiểu thư nhà họ Bạch như cô ta cũng cảm thấy vô cùng hấp dẫn!
"Chuyện này không liên quan đến điều kiện của họ, bảo tôi làm việc cho nhà họ Đổng là tuyệt đối không thể nào!"
"Hơn nữa, một khi tôi trở thành tôi tớ nhà họ Đổng thì tất cả điều kiện bọn họ đã đồng ý với tôi, cũng có thể bị bỏ đi bất cứ lúc nào, thậm chí bọn họ sẽ kiếm thêm lợi ích bằng cách thẳng tay hãm hại giới thế tục!"
"Tôi chỉ hỏi cô một câu, nếu là nhà họ Bạch, liệu có thể đưa ra được điều kiện như vậy không?"
Bạch Ngọc Trinh khẽ lắc đầu với Tiêu Chính Văn, nói: "Tuyệt đối không thể nào! Tuy nhà họ Bạch chúng tôi không phải hoàng tộc, nhưng cũng tựa như hoàng tộc, cho dù vậy, nhà họ Bạch cũng không nắm chắc có thể khiến anh Tiêu đột phá Đế Cảnh trong vòng trăm năm!"
"Không sai! Loại hứa hẹn trăm năm này căn bản là một câu nói nhảm! Đến lúc đó cho dù bọn họ không thực hiện thì có thể làm gì được? Hơn nữa, thế tục cũng không phải thiên hạ của nhà họ Đổng bọn họ, dùng thứ vốn không thuộc về mình để hứa hẹn với tôi, thật là nực cười!"
Tiêu Chính Văn vừa nói như vậy, Bạch Ngọc Trinh lập tức biết dự tính của nhà họ Đổng, thật ra những cam kết kia trông có vẻ cuốn hút, nhưng suy cho cùng căn bản không cách nào thực hiện được!
Ngay cả quyền khống chế thế tục cũng cần Tiêu Chính Văn tự mình liều mạng chém từng đao bắn từng phát súng, còn đột phá Đế Cảnh thì càng là một câu chuyện cười!
"Hơn nữa, chỉ cần tôi đồng ý với nhà họ Đổng chẳng khác nào nói với họ rằng tôi rất chột dạ, nói cách khác, chỉ có người không đủ thực lực, mới chột dạ khiếp đảm!"
"Đến lúc đó chẳng phải nhà họ Đổng muốn tôi làm gì thì tôi phải theo đó sao? Muốn dùng mấy câu nói mà đùa giỡn tôi trong lòng bàn tay, trình độ của họ còn chưa đủ!"
Nghe xong lời nói này của Tiêu Chính Văn, sự sùng bái của Bạch Ngọc Trinh đối với Tiêu Chính Văn lại tăng thêm mấy phần!
Một người có thực lực cá nhân kinh khủng chỉ có thể nói rõ sức chiến đấu vượt xa người thường, nhưng bất kể ở vùng ngoài lãnh thổ hay thế tục, điều quyết định một người có thể đi bao xa vĩnh viễn không chỉ có sức chiến đấu!
Mưu lược mới có thể khiến cho một người sống tốt hơn ở trong loạn thế!
Chỉ thông qua chuyện này, Bạch Ngọc Trinh đã nhận định ánh mắt mình tuyệt đối không sai, Tiêu Chính Văn không chỉ có tiềm lực vô hạn lại còn đa mưu túc trí!
Sau khi Tiêu Chính Văn và Bạch Ngọc Trinh rời khỏi trang viên nhà họ Đổng không lâu, tin tức này liền truyền ra ngoài.
"Thật là ngu xuẩn hết sức!"
Chương 2079: Nôn nóng
"Hừ! Tiêu Chính Văn này là kẻ ngu sao? Điều kiện ưu ái như vậy mà cậu ta cũng từ chối?"
"Cậu ta thật sự cho rằng mình vô địch thiên hạ à? Trong vòng trăm năm đột phá Đế Cảnh là điều kiện hấp dẫn mức nào chứ, chỉ cần không phải kẻ ngu thì ai lại từ chối!"
Không ít người trẻ tuổi cùng lứa bực bội không dứt giống như bị một tảng đá lớn đè lên ngực!
Nếu có người mở miệng ra cho họ điều kiện tốt như vậy, bọn họ sẽ đồng ý ngay không cần suy nghĩ!
Dù là mấy đại hoàng tộc cũng rất khó đưa ra cái giá mê hoặc như vậy!
"Hừ! Tiêu Chính Văn này thật đúng là cục xương khó gặm!"
Đổng Thừa nhìn bóng dáng Tiêu Chính Văn và Bạch Ngọc Trinh rời đi, nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt phóng ra ánh sáng lạnh lẽo.
Nếu không phải để ý quan hệ với nhà họ Bạch, Đổng Thừa căn bản không thể nào để Tiêu Chính Văn còn sống rời đi!
"Ông Đổng, chúng ta có nên giết bọn họ..."
Mấy người quần áo đen làm động tác cắt cổ, thấp giọng hỏi.
Đổng Thừa khẽ lắc đầu nói: "Tuyệt đối không thể! Bạch Ngọc Trinh là hòn ngọc Minh Châu của gia chủ nhà họ Bạch, nếu cô ta có vấn đề gì, nhà họ Bạch ắt sẽ đấu đến chết với nhà họ Đổng chúng ta!"
"Vì Tiêu Chính Văn thì không đáng khai chiến với nhà họ Bạch! Vả lại, không có nhà họ Đổng chúng ta tương trợ, để tôi xem hắn sẽ làm gì để trở lại thế tục!"
Trong lòng Đổng Thừa đã có dự tính, nói.
Sau khi rời khỏi nhà họ Đổng, Bạch Ngọc Trinh cũng hơi khó xử, nói: "Anh Tiêu, nếu con đường nhà họ Đổng này không đi được, vậy..."
Nửa câu sau, Bạch Ngọc Trinh cũng không nói ra, ý của cô ta là chỉ còn cách thương lượng với Thiên Đạo Minh Ước thôi.
Nhưng cho dù là nhà họ Bạch, có thể thuyết phục Thiên Đạo Minh Ước hay không cũng là một ẩn số.
"Cô Bạch không cần khó xử, tôi tin chẳng bao lâu sau, người nhà họ Đổng sẽ chủ động cầu xin tôi rời đi!", Tiêu Chính Văn nói hết sức chắc chắn.
Thật ra trong lòng Tiêu Chính Văn vô cùng rõ, nhà họ Đổng trông có vẻ trung lập nhưng thực ra cũng chịu sự bày mưu đặt kế của nhà họ Khổng mới làm khó anh.
Nếu nhà họ Khổng muốn chơi tiếp, vậy đương nhiên Tiêu Chính Văn anh sẽ theo đến cùng!
Mà thế tục giờ phút này, ở tây bắc Hoa Quốc, một vùng mây đen đang bao phủ!
Dân chúng cư ngụ ở tây bắc Hoa Quốc đều vô cùng hoảng sợ nhìn lên trời, bởi vì mây đen kia rất bất thường!
Một bóng người vô cùng lớn như ẩn như hiện trong mây đen!
Trong trụ sở chính của Hắc Băng Đài ở Long Kinh, hai người Long Ngao và Long Hình cũng mang vẻ mặt đăm chiêu nhìn về phía chân trời.
Bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng, đối phương là hai vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai liên thủ đánh tới, với thực lực của bọn họ căn bản không cách nào ngăn cản!
"Long Ngao, Long Hình! Nhớ lấy, trước khi anh Tiêu trở về, nhất định phải quản lý chặt người của điện Thần Long, bất kỳ ai cũng không được ra tay!"
Tần Vũ nghiêm túc nói.
Trước đó, Hắc Băng Đài đã nhận được tin tức chính xác, người tới chính là người của gia tộc Buckingho, hơn nữa, nghe nói thực lực của bọn họ chỉ kém Tư Mã Lôi một chút mà thôi!
Đối mặt với cao thủ cấp này, đừng nói điện Thần Long bó tay chịu thua, ngay cả năm đại danh sơn cũng chỉ có thể tự bảo vệ mà thôi!
Giờ phút này, Tần Vũ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào một mình Tiêu Chính Văn, liệu kỳ tích có thật sự xảy ra?
Tần Vũ âm thầm cầu nguyện trong lòng vô số lần!
Dẫu sao lần trước Hoa Quốc gặp đại nạn, vẫn là tàn hồn của Nữ Đế ra mặt mới giúp Hoa Quốc tránh được một kiếp, mà lần này Hoa Quốc đi đâu để tìm Nữ Đế thứ hai đây?
"Cả nước đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, chỉ là... e rằng sức sát thương sẽ rất lớn!", Tần Vũ thở dài, chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui trong phòng làm việc, nói.
Thời khắc này, đúng là Hoa Quốc đã đến bước đường cùng, toàn bộ võ tông cũng rơi vào cảnh yên lặng, căn bản không ai dám đứng ra lên tiếng.
"Vua Bắc Lương về chưa?"
"Đúng vậy, vua Bắc Lương không có ở đây, ai có thể bảo vệ chúng ta?"
"Tại sao không nhanh chóng thông báo cho vua Bắc Lương, Hoa Quốc gặp mối nguy lớn rồi!"
Ngoài cửa Hắc Băng Đài, một nhóm doanh nhân có máu mặt, nôn nóng thúc giục.
"Mọi người yên tâm, chúng ta đã đưa tin đến vùng ngoài lãnh thổ rồi, tin rằng vua Bắc Lương đang gấp rút trở về, mọi người an tâm, chớ nóng vội!", Tần Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán, cố hết sức dùng giọng bình tĩnh trấn an.
Chương 2080: Không cùng đẳng cấp
Tuy rằng những lời này là từ miệng Tần Vũ nói ra, nhưng không nhìn thấy Tiêu Chính Văn, những người này làm sao có thể yên tâm?
Bởi vì vừa rồi bọn họ cũng nhìn thấy bóng dáng của Long Ngao và Long Hình, nếu như Tiêu Chính Văn đã quay lại, hai người bọn họ sao có thể nôn nóng như vậy?
Hơn nữa bọn họ cũng biết rằng đám người Long Ngao chỉ có cảnh giới Nhân Hoàng cấp một mà thôi, mà phía bên gia tộc Buckingho lại có hai cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai, thực lực của hai bên căn bản không cùng một đẳng cấp.
Mà vùng ngoài lãnh thổ lúc này, Tiêu Chính Văn và Bạch Ngọc Trinh đã đến một biệt viện do nhà họ Bạch thiết kế.
"Anh Tiêu, không biết những lời anh nói vừa nãy là có ý gì? Chẳng lẽ anh Tiêu có biện pháp giải quyết sao?" Bạch Ngọc Trinh nghi ngờ nói.
Dù sao, Tiêu Chính Căn cũng không có người thân thích ở vùng ngoài lãnh thổ, mấy con đường rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ lại bị Thiên Đạo Minh Ước và mấy thế gia lớn khống chế, Tiêu Chính Văn muốn rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ quả thực là khó như lên trời!
Ngay cả Bạch Ngọc Trinh cũng không thể dùng thân phận là người nhà họ Bạch để mua chuộc Đổng Thừa.
"Anh Tiêu, thật ra, ý định ban đầu của tôi là muốn cùng anh trở về giới thế tục. Dù sao, nhà họ Bạch tôi lộ diện thì phía bên Buckingho kia cũng sẽ dừng tay”.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Bạch Ngọc Trinh và nói thẳng: "Cô lo lắng rằng một mình tôi không thể áp chế được những thế gia lớn của Âu Lục ư?”
Bạch Ngọc Trinh cắn môi, lời nói của Tiêu Chính Văn khiến cô ta nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu gật đầu, điều đó có nghĩa là Bạch Ngọc Trinh chưa bao giờ coi trọng Tiêu Chính Văn, nhưng ngoài điều đó ra, Bạch Ngọc Trinh thực sự không thể tìm ra lý do thứ hai.
"Anh Tiêu, thực ra, lần này không chỉ có người của gia tộc Buckingho tham gia, mà ngay cả Giáo Đình của phương Tây cũng là một trong những người khởi xướng!"
"Hơn nữa, đám người này chỉ là tiên phong, cao thủ thật sự của Giáo Đình còn chưa ra tay, như lời anh nói, chúng ta đều là con cháu của Hoa Quốc, vì vậy, nhà họ Bạch tôi cũng nên góp một phần sức lực cho giới thế tục!"
"Hơn nữa, hai người của gia tộc Buckingho đến lần này đều là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai, vì vậy, muốn thu phục hai người bọn họ mà không gây ra tổn thất gì cho Hoa Quốc, nhất định phải dùng một số thủ đoạn đặc biệt!"
Bạch Ngọc Trinh vội vàng giải thích cho Tiêu Chính Văn.
Chỉ cần Bạch Ngọc Trinh lộ diện, đừng nói đến gia tộc Buckingho, ngay cả Giáo Đình của Âu Lục cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Nhưng nếu chỉ có một mình Tiêu Chính Văn thì chuyện này e rằng không dễ dàng giải quyết như vậy.
Một mặt, cảnh giới của Tiêu Chính Văn chỉ là cảnh giới Nhân Vương mà thôi, mặt khác, Tiêu Chính Văn vừa giết chết Trưởng Cảnh Nhạc và một trong bốn đại hộ vệ của nhà họ Khổng.
Điều đó tương đương với việc hoàn toàn đắc tội với gia tộc y dược và nhà họ Khổng, các thế lực khác nhau của Âu Lục sẽ không còn kiêng nể, vì vậy, đừng thấy bọn họ trước đó còn để cho Tiêu Chính Văn một đường lùi mà lầm, từ nay về sau, họ tuyệt đối sẽ không nương tay với Tiêu Chính Văn nữa!
"Trong trận chiến giành Thánh Huyết Đế Tuấn, người nhà họ Tư Mã đã xuống đao giết người với người của Âu Lục, điều này đã hoàn toàn chọc giận các bên ở Âu Lục, vì thế, tôi lo rằng phía Âu Lục sẽ chó cùng rứt giậu!"
Thấy Tiêu Chính Văn im lặng, Bạch Ngọc Trinh giải thích một lần nữa.
Tất nhiên Tiêu Chính Văn hiểu ý cô ta, hơn nữa, trong lời nói của Bạch Ngọc Trinh cũng nhắc nhở Tiêu Chính Văn rằng đôi khi, một số mối quan hệ vùng ngoài lãnh thổ có thể giúp Tiêu Chính Văn giải quyết vấn đề dễ dàng hơn.
Nói cách khác, chính là thuyết phục Tiêu Chính Văn đừng quá bộc lộ tài năng.
Dù tư chất thiên phú của Tiêu Chính Văn có xuất sắc đến đâu thì vẫn cần phải có thời gian để lắng đọng, hiện tại Tiêu Chính Văn vẫn có thể như cá gặp nước, không phải vì vùng ngoài lãnh thổ không có cao thủ mà là đại đa số cao thủ đều đã ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ.
Một khi chiến sự ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ kết thúc thì sẽ có một số lượng lớn cao thủ trở về vùng ngoài lãnh thổ, đến lúc đó, những người mà Tiêu Chính Văn phải đối mặt hoàn toàn là những đối thủ ở một đẳng cấp khác.
Mà cảnh giới và thực lực của những người này không phải là thứ mà Tiêu Chính Văn có thể xem thường. Hoặc có thể nói, Tiêu Chính Văn lúc này đã đạt đỉnh, nếu tiến thêm một bước nữa, đó chính là vực sâu vạn trượng.
Dù gì những cao thủ có thể đến chiến trường vùng ngoài vũ trụ kia, người nào người nấy đều có cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm trở lên, hơn nữa ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ, thực lực và cảnh giới này cũng chỉ tồn tại như những người làm công việc lặt vặt mà thôi.
Còn những người cảnh giới Đế Cảnh thậm chí là cảnh giới cao hơn còn nhiều không đếm xuể.
Với tốc độ hiện tại của Tiêu Chính Văn, còn phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể đạt được tới cảnh giới Đế Cảnh, nhưng các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ sẽ cho Tiêu Chính Văn thời gian sao?
Đến lúc đó, cục diện sẽ thay đổi nhanh chóng, không ai có thể đảm bảo rằng trong lúc hỗn loạn, có thể bảo vệ được Tiêu Chính Văn không hề hấn gì!
Trái lại, Tiêu Chính Văn ngoài điện Thần Long ở giới thế tục ra thì còn có gì?
Với sức chiến đấu hiện tại của điện Thần Long, bất kỳ cao thủ Đế Cảnh nào ra tay cũng đều có thể dễ dàng giải quyết được.
Hai bên căn bản không cùng đẳng cấp thì làm sao đánh đây?