Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Độ Thiên Chân Nhân nghe vậy bèn cầm lấy đơn thuốc, chạy nhanh ra ngoài.

“Mau! Mau lái xe! Lập tức đi đến Dược Vương Cốc!”

Mấy tên đệ tử kiếm tông nghe vậy, vội vàng lái xe đến Dược Vương Cốc với tốc độ nhanh nhất.

Sau khi Độ Thiên Chân Nhân rời đi, dược sư Hoàng lại rút ra mấy cây châm bạc, bắt đầu ép độc cho Tiêu Chính Văn.

“Môn chủ Hoàng, tình hình của chồng tôi có phải rất tệ không?”

Khương Vy Nhan cố nén nước mắt, nắm tay Tiêu Chính Văn hỏi.

“Haiz! Cô Khương à, thật ra cậu Tiêu trúng độc sâu như vậy đa phần là do chính bản thân cậu ấy. Một mặt là trong cơ thể cậu ấy có một nguồn năng lượng rất kỳ lạ, mà nguồn năng lượng này luôn dẫn dắt tốc độ lưu chuyển của máu!”

“Mặt khác, trước khi cậu ấy trúng độc, nhất định đã phải đi đường núi rất xa, cho nên khóe miệng khô rát khó chịu, sau đó còn đánh nhau với người khác, nhiều yếu tố tập trung lại vào một chỗ khiến cho công hiệu của chất độc cũng được phóng đại lên vô số lần!”

“Thành thật mà nói, tôi chỉ nắm chắc được sáu phần, nhưng dù chỉ có một phần chắc chắn, tôi cũng sẽ cố hết sức mình nghe theo lẽ trời, chỉ cần có một chút hy vọng cũng sẽ không buông tay!”

Dược sư Hoàng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn nằm trên ghế sô pha, đầu mày nhíu chặt.

Tuy cụ ta cũng rất mong nhìn thấy Tiêu Chính Văn chết nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Dược Vương Cốc vừa đưa ra đơn thuốc, Tiêu Chính Văn đã chết không rõ ràng thì chẳng phải sẽ uổng công Dược Vương Cốc bỏ ra phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan rồi ư?

Mà điều khiến dược sư Hoàng cảm thấy kỳ quái là trong cơ thể Tiêu Chính Văn dường như có một loại sức mạnh vô hình điều khiển các chức năng cơ thể của anh, bao gồm cả lưu lượng máu cũng bị nguồn sức mạnh này điều khiển, chuyển động nhanh hơn người thường nhiều!

Thật ra nguồn sức mạnh mà dược sư Hoàng cảm nhận được chính là từ trường trong cơ thể Tiêu Chính Văn.

Mỗi người đều có từ trường, nhưng những người không trải qua huấn luyện thì sự biểu hiện của nó cũng không rõ ràng!

Nghe dược sư Hoàng nói xong, Khương Vy Nhan thật sự không kìm nén được nước mắt đau đớn, từng giọt lệ tựa như chuỗi trân châu bị đứt dây, chảy dài trên gò má.

“Cô Khương, bây giờ vẫn chưa phải lúc tuyệt vọng, Dược Vương Cốc chúng tôi cũng có hiểu biết về loại độc này, trước tiên nên đưa cậu Tiêu về phòng ngủ đã, khoảng tầm một giờ nữa Độ Thiên Chân Nhân mới trở về!”

Khương Vy Nhan gật đầu, lau nước mắt trên mặt rồi dặn dò mấy người giúp việc, đưa Tiêu Chính Văn trở về phòng ngủ.

Dược sư Hoàng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang hôn mê bất tỉnh, trong mắt chợt lóe lên tia sáng sắc lạnh.

Hành động lần này của Thiên Thần Tông thật sự hơi quá trớn!

Không phải vì Tiêu Chính Văn, mà là cách làm của Thiên Thần Tông rõ ràng rành là đang cố ra oai với Dược Vương Cốc.

“Bọn chó này thật to gan!”

Dược sư Hoàng dùng sức siết chặt nắm đấm, cơn giận dâng lên trong lòng.

Vừa đi qua đi lại trong sân, dược sư Hoàng vừa âm thầm tính toán, phải làm sao để dạy cho Thiên Thần Tông một bài học suốt đời khó quên, đồng thời cũng phải khiến cho tất cả dược tông hiểu một việc rằng Dược Vương Cốc vĩnh viễn là thần của cả dược tông!

Bất kỳ người nào cũng không được động vào địa vị của Dược Vương Cốc.

Đồng thời, bất kỳ quyết sách nào của Dược Vương Cốc đưa ra, các dược tông khác chỉ có thể tiếp nhận vô điều kiện.

Ai dám phản kháng sẽ phải hứng chịu một trận bão tố!

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, gần hai tiếng sau, Độ Thiên Chân Nhân mới quay về cùng Đại trưởng lão của Dược Vương Cốc.

“Môn chủ, thuốc… thuốc đây rồi!”

Đại trưởng lão ôm một bình thuốc trong lòng, bước nhanh lên trước!

“Đừng đưa tôi, mau đút cho cậu Tiêu đi! Thời gian không đợi người!”

Dược sư Hoàng vội vàng chỉ tay lên tầng hai.

Độ Thiên Chân Nhân vội vàng đưa Đại trưởng lão đến phòng ngủ của Tiêu Chính Văn, Đại trưởng lão lau mồ hôi trán, lấy một đốt ống trúc trong lồng ngực ra.

Đại trưởng lão cẩn thận dùng ống trúc mở miệng Tiêu Chính Văn ra trước, rồi sau đó mới chầm chậm rót thuốc vào miệng Tiêu Chính Văn.

“Đại trưởng lão, sau khi uống thuốc này, phải mất bao lâu thì cậu Tiêu mới tỉnh lại?”

Độ Thiên Chân Nhân ân cần hỏi.

Đại trưởng lão khó xử nhìn Độ Thiên Chân Nhân: “Anh Độ Thiên à, không phải tôi không muốn nói mà tình hình của cậu Tiêu rất nghiêm trọng, tôi thật sự không dám nói bừa!”

“Môn chủ có lệnh, bất kỳ ai cũng không được bàn tán về bệnh tình của cậu Tiêu, bằng không, sẽ mời rời khỏi núi! Cho nên, mong anh thông cảm cho!”

Đại trưởng lão nói xong liền cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ Tiêu Chính Văn.

“Cô Khương, dược sư Hoàng vẫn đang ở đây, hẳn là vẫn cứu được!”

Lưu Sùng Hằng đứng bên cạnh, nhỏ giọng khuyên nhủ Khương Vy Nhan.

Dĩ nhiên Khương Vy Nhan biết, Độ Thiên Chân Nhân và Lưu Sùng Hằng đều đang muốn tốt cho mình.

Lúc này cô cố nén nước mắt, gật đầu, khoát tay với hai người họ, tỏ ý bảo bọn họ ra ngoài trước, mình muốn yên lặng một chút.

Độ Thiên Chân Nhân và Lưu Sùng Hằng ra tới đại sảnh, đúng lúc thấy dược sư Hoàng và Đại trưởng lão đang xì xào bàn tán gì đó, vì vậy bèn tiến lên phía trước nói: “Môn chủ Hoàng, ông có thể cho chúng tôi biết tình hình của cậu Tiêu như thế nào không?”

Dược sư Hoàng trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi không biết hai ông có để ý hay không, cậu Tiêu trúng độc rất nghiêm trọng nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi! Đây là vì sao?”

Lưu Sùng Hằng suy ngẫm, lắc đầu đáp: “Môn chủ Hoàng, chuyện mà ông nói, cả đời này tôi chưa gặp bao giờ nên cũng không nói được vì sao!”

“Đó là bởi vì chất độc đã xâm nhập vào huyệt Quyết Âm, vì vậy, sắc mặt sẽ không có thay đổi gì, nhưng đã như vậy thì độc ngấm vào càng sâu, nếu giờ tý đêm nay, sắc mặt cậu Tiêu đột nhiên tái nhợt hoặc ửng hồng thì không còn cách nào xoay chuyển được nữa!”

“Nếu sắc mặt cậu Tiêu đột nhiên trở nên xanh đen, hoặc vàng vọt nghĩa là độc tố đã bị tống ra ngoài! Tuy những người như chúng tôi nói là dùng tinh lực cả đời để nghiên cứu, có một vài lúc chỉ có thể làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời!”

“Vì vậy, bây giờ mà muốn tôi nói rõ cậu Tiêu sống hay chết thì đúng là làm khó tôi quá!”

Nghe dược sư Hoàng nói xong, Độ Thiên Chân Nhân và Lưu Sùng Hằng không khỏi hoảng sợ.

“Nói… nói vậy có nghĩa là tình hình hiện giờ của cậu Tiêu là thập tử nhất sinh!”

Lúc Độ Thiên Chân Nhân nói ra câu này, toàn thân như toát ra một luồng sát khí.

Thiên Thần Tông!

Chỉ là một dược tông mà cũng dám ra tay tàn độc như vậy với Tiêu Chính Văn ư?

Nếu Tiêu Chính Văn bình an vô sự thì chẳng sao!

Nhưng nếu Tiêu Chính Văn gặp bất trắc gì, chắc chắn Độ Thiên Chân Nhân sẽ dẫn đầu Thiên Kiếm Tông san bằng Thiên Thần Tông!

“Hừ! Xem ra bọn người Thiên Thần Tông chán sống rồi!”

Lưu Sùng Hằng nghiến răng nghiến lợi giận dữ mắng.

Lưu Sùng Hằng thiếu tự tin là bởi Thanh Vân Tông vốn không thể so sánh được với Thiên Thần Tông.

Nhưng Độ Thiên Chân Nhân ở đây, Thiên Kiếm Tông chính là cấp dưới của Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn gặp chuyện không may, Độ Thiên Chân Nhân nhất định sẽ là kẻ đầu tiên giết thẳng đến Thiên Thần Tông!

Vì vậy, thể hiện lòng trung thành vào thời điểm này là kế sách tốt nhất!

“Hai ông không cần kích động, chuyện của Thiên Thần Tông, Dược Vương Cốc chúng tôi cũng sẽ truy xét đến cùng, toàn bộ dược tông chưa từng có kẻ nào dám không nể mặt Dược Vương Cốc chúng tôi như vậy!”

Hai mắt dược sư Hoàng lóe lên tia sáng lạnh lẽo, gằn giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK