Lúc này đừng nói Đoàn Hải Long đối mặt với cao thủ cảnh giới Thiên Vương, dù đó là một người bình thường cũng có thể dễ dàng lấy mạng cụ ta.
Tiêu Chính Văn hoàn toàn không có hứng thú ra tay với người không có chút uy hiếp nào.
“Học viện võ thuật chỉ là một vỏ bọc, mục đích là muốn chèn ép Hoa Quốc để Thiên Tử Hoa Quốc mất uy tín, sau đó người võ tông bọn tôi mới có thể tung hoành lật đổ Thiên Tử”.
“Cuối cùng xây dựng đất nước bằng võ thuật, nâng đỡ một tên ngu ngốc lên làm Thiên Tử, sau… sau đó chia cắt Hoa Quốc, đây chính là mục đích cuối cùng của họ, nhưng… nhưng người bàn bạc với họ không chỉ có tôi”.
“Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong đó thôi, không có tiếng nói gì, nhân vật tầm cỡ thật sự là mấy chưởng giáo và chưởng môn của Hoa Sơn, Hằng Sơn, Thiên Sơn, họ mới là người chỉ đạo thật sự trong chuyện này”.
“Một minh chủ của liên minh võ thuật nhỏ bé như tôi không xứng xách giày cho họ nữa, tôi chỉ là tay sai vặt thôi, thế nên mong vua Bắc Lương giơ cao đánh khẽ”.
Nghe đến đây, mọi người đều không khỏi ngạc nhiên.
Bỗng chốc ba trong số năm đại danh sơn của Hoa Quốc đều có liên quan đến chuyện này, hơn nữa Thiên Sơn cũng có tên trong đó.
Nói cách khác, nhà họ Trương cũng có khả năng tham gia vào trong chuyện này.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chính Văn cau mày nói: “Thế họ định chèn ép Hoa Quốc thế nào?”
“Thông qua cuộc thi ba tháng một lần, người Hoa Quốc cử ra đều là cao thủ chủ soái có thực lực khá yếu, còn bên Âu Lục lại cử đến toàn là cao thủ cảnh giới Thiên Vương ba sao, cảnh giới chủ soái không thể nào đạt đến cảnh giới Thiên Vương ba sao trong ba tháng ngắn ngủi”.
“Mỗi khi thua trận đấu, bên thua sẽ giao phần đất lãnh thổ của mình ra hoặc đưa tiền cho bên thắng, cứ như thế lặp lại ba lần Thiên Tử sẽ cắt nhượng một vùng lớn lãnh thổ, chắc chắn sẽ mất hết uy tín”.
“Đến lúc đó, người dân nổi giận, Thiên Tử chỉ đành phải từ chức”.
Nghe thế Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm vang lên tiếng “rắc”.
“Mấy quốc gia hung bạo này vẫn luôn lăm le lãnh thổ Hoa Quốc chúng ta”.
Đại trưởng lão và Lý Thuần Phong tức đến độ ngực phập phồng.
“Vậy nếu tôi trà trộn vào trong học viên được cử đến Âu Lục đó thì sao?”
Tiêu Chính Văn dửng dưng nói.
“Được, nhưng trước lúc đó bên Âu Lục sẽ cho người đến đây kiểm tra, chỉ là phải xem cậu có thể qua được tai mắt của đám người đó hay không, chỉ cần họ phát hiện ra cậu là cường giả trên cảnh giới chủ soái thì tuyệt đối sẽ không cho cậu đến Âu Lục”.
“Ngược lại Hoa Quốc sẽ vì thế mà mất đi một người đến đó”.
Đoàn Hải Long run giọng nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu rồi vẫy tay với hai đệ tử Thiên Kiếm Tông bên cạnh.
Hai đệ tử Thiên Kiếm Tông hiểu ý kéo Đoàn Hải Long ra ngoài.
Sau đó Tiêu Chính Văn suy nghĩ một lúc rồi mới rút điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Jason.
Khoảng mười mấy phút sau, Jason gọi điện đến.
Tiêu Chính Văn nhận máy: “Jason, chuyện học viện võ thuật thế nào rồi?”
“Chủ nhân, khoảng nửa tháng sau học viện võ thuật sẽ khai giảng, nhưng tôi đang cố gắng giành suất đến Hoa Quốc nghiệm thu học viên, vốn định đợi đến lúc lấy được suất mới gọi cho anh”.
Jason nhỏ giọng nói trong điện thoại.
“Ồ? Anh chắc được bao nhiêu phần trăm?”
Tiêu Chính Văn hờ hững hỏi.
“Bảy mươi phần trăm! Vì lần trước tôi xử lý rất tốt chuyện ở Memphis, gia tộc cực kỳ hài lòng với tôi nên rất có khả năng sẽ giao chuyện này cho tôi xử lý”.
“Dù giao cho người khác, tôi cũng có thể âm thầm tiết lộ lịch trình của người kia cho chủ nhân, chỉ cần sau khi người kia vào Hoa Quốc, chủ nhân cứ…”
Nói đến đây Jason không nói tiếp nữa.
Ý của hắn rất đơn giản, sau khi giết người kia thì ai còn dám đến Hoa Quốc nữa?
Tiêu Chính Văn gật đầu, khen ngợi nói: “Tốt lắm, có tin tức gì lập tức gọi cho tôi ngay”.
“Vâng, thưa chủ nhân!”
Jason đáp.
Cúp điện thoại, Tiêu Chính Văn lại bàn bạc một lúc với Đại trưởng lão và Lý Thuần Phong, sau đó mới bảo người tiễn hai người họ đến sân bay.
Mãi đến lúc này Khương Vy Nhan mới đi đến cạnh Tiêu Chính Văn, vươn tay ra vuốt ve mặt Tiêu Chính Văn nói: “Chồng à, anh làm người ta đau lòng chết mất”.
Dứt lời, nước mắt Khương Vy Nhan rơi xuống.
Tiêu Chính Văn lau đi từng giọt nước mắt trên mặt Khương Vy Nhan dịu giọng nói: “Anh cũng không còn cách nào khác, điện thoại bị Lôi Hải Côn Luân đánh nổ thành sắt vụn, không thể liên lạc được với bất kỳ ai”.
“Thế nhưng anh xin thề từ nay về sau sẽ không làm em đau lòng vì anh nữa”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn ôm Khương Vy Nhan vào lòng.
“Ôi, vẫn còn người khác ở đây nữa đấy”.
Khương Vy Nhan vừa vùi vào lòng Tiêu Chính Văn thì vội vàng vùng ra.
Lúc này Độ Thiên Chân Nhân đang quay đầu nhìn căn phòng ngoài cửa giả vờ không nghe thấy gì.
“Độ Thiên, vết thương của ông thế nào rồi?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nói với Độ Thiên Chân Nhân.
“Chủ thượng, tôi đã không còn gì đáng lo ngại, chỉ là bị thương ngoài da nhưng vẫn để chủ thượng thất vọng rồi, không thể lĩnh hội được chân lý bí pháp mà chủ thượng truyền cho, nếu không cũng sẽ không bị Đoàn Hải Long và Trương Hách Tuyên đánh bại”.
Thật ra Độ Thiên Chân Nhân cảm thấy không cam lòng.
Nếu chỉ một đánh một thì hai người kia chưa chắc là đối thủ của cụ ấy, nhưng đây là một đánh hai, Độ Thiên Chân Nhân vẫn hơi lực bất tòng tâm.
“Ha ha!”
Tiêu Chính Văn ngửa mặt lên trời cười: “Độ Thiên, thật ra ông có thể lĩnh hội được như thế trong mấy ngày ngắn ngủi đã rất đáng quý rồi, hơn nữa sau này đột phá cảnh giới Thiên Thần cũng không phải không thể”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn đưa cho Độ Thiên Chân Nhân vài viên thuốc màu đen rồi bảo mỗi ngày cụ ấy uống một viên, uống liên tục trong ba ngày sẽ hồi phục hoàn toàn.
Những viên còn lại cứ giữ lại để phòng hờ.
Sau khi nói cảm ơn Tiêu Chính Văn, Độ Thiên Chân Nhân ra khỏi sảnh lớn, lúc này trong sảnh lớn chỉ còn lại Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.
“Chồng này, anh nhất định phải đi Âu Lục à?”
Khương Vy Nhan quan tâm hỏi.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Đúng thế, lúc nãy em cũng nghe rồi đấy, họ đâu phải tổ chức học viện võ thuật, rõ ràng là muốn lật đổ Hoa Quốc. Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra ở Hoa Quốc, nếu không thảm kịch một trăm năm trước sẽ xảy ra lần nữa”.
“Hưởng bổng lộc của ai thì phải trả ơn với người đó, chúng ta đều là người Hoa Quốc, bất kể là lúc nào nơi nào đều phải đặt đất nước lên đầu”.
Khương Vy Nhan gật đầu nói: “Chồng ơi, em ủng hộ anh. Tuy nhiên em muốn mở rộng công ty y dược của chúng ta sang Âu Lục, nếu thế em có thể gặp anh thường xuyên”.
Tiêu Chính Văn cân nhắc rồi nói: “Chuyện này vẫn nên đợi một thời gian nữa, ít nhất phải đợi đến lúc anh có vị trí nhất định ở Âu Lục rồi em đến đó mở công ty chi nhánh cũng không muộn”.
“Âu Lục xa xôi không có dân chủ như trên thời sự thường hay nói, thật ra so với Hoa Quốc thì Âu Lục mịt mù tăm tối, không có quan hệ thì rất khó vận hành công ty”.
Khương Vy Nhan cảm thấy hơi thất vọng nhưng vẫn gật đầu nói: “Vậy được rồi, em nghe theo anh nhưng anh nhất định phải cẩn thận hơn đấy, lúc nãy em nghe mọi người nói Âu Lục cũng có không ít cường giả cảnh giới Thiên Thần, anh…”
“Em yên tâm đi, anh tự có chừng mực, hơn nữa lệnh cấm vừa được gỡ bỏ, trong một thời gian vài cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng không ló mặt ra nhanh vậy đâu”.
“Hơn nữa anh vào Âu Lục với thân phận là một cảnh giới chủ soái, dù có người để ý đến anh thì chắc thực lực cũng không mạnh lắm đâu”.
Nghe anh nói thế, Khương Vy Nhan mới cảm thấy yên tâm.
Đúng lúc ngày, một đệ tử Thiên Kiếm Tông bước vào phòng khách nói: “Anh Tiêu, có một người họ Tần muốn vào, hơn nữa còn nói muốn gặp anh”.
Họ Tần?
Tiêu Chính Văn không cần đoán cũng biết chắc chắn là Tần Vũ.
Biết anh vẫn còn sống cũng chỉ có mấy người Thiên Tử và Đại trưởng lão thôi.
Mấy người Đại trưởng lão vừa đi chưa được hai tiếng đồng hồ, chắc chắn Thiên Tử đã nói chuyện anh còn sống cho Tần Vũ biết.
“Được rồi, cho anh ta vào đi”.
Tiêu Chính Văn nói.
Không lâu sau Tần Vũ vội vàng đẩy cửa bước vào phòng khách, vẻ mặt hơi hoang mang nói: “Cậu Tiêu, xảy ra chuyện lớn rồi!”