Mà người đang ngồi đối diện ông lão đó lại là Vũ Thiên Tôn và một người đàn ông trung niên mặc đồ Vy Hào!
Người này chính là Thí Thần!
Ông ta rất thần bí, chỉ xếp sau Miyamoto Kenichi tại nước Vy Hào.
Nghe nói vào mấy chục năm trước đã đột phá cảnh giới Thiên Vương, đạt đến độ cao khiến người đời đều phải ngước nhìn.
“Vũ Thiên Tôn, lời hẹn giữa ông và tôi, hoặc là nói lời hẹn giữa Hoa Sơn chúng tôi và phái Quang Minh mấy người có phải nên thực hiện rồi không?”
Ông lão ngồi ở giữa điềm nhiên lên tiếng.
Người này chính là trưởng lão của phòng liên lạc Hoa Sơn và giới thế tục, nắm giữ quyền quyết sách mọi việc của Hoa Sơn và thế tục.
Khế ước mà Hoa Sơn và phái Quang Minh đã thầm kí kết là do người này chủ đạo.
“Ông Thương, phái Quang Minh chúng tôi vẫn luôn tuân thủ cam kết, chúng tôi nhất định sẽ không quên lợi ích mà mình đã đồng ý cho Hoa Sơn! Nơi này là vị trí của một nửa trái tim Hắc Long còn lại, thế nhưng muốn lấy nó thì e rằng phải có sự kiên nhẫn mới được!”
“Theo tin tình báo đáng tin của chúng tôi, bên trong kim tự tháp còn có một cường giả cấp Nhân Vương, không biết Hoa Sơn có lòng tin sẽ lấy được trái tim rồng về hay không?”
Vũ Thiên Tôn khẽ cười đưa ra một trang giấy, bên trên dùng tiếng Hoa Quốc viết rõ vị trí của một nửa trái tim Hắc Long còn lại.
“Vậy thì chúng ta phải làm sao với hai trái tim rồng trên người Tiêu Chính Văn đây?”
Thương Nhan Bách nhíu mày hỏi.
“Phái Quang Minh của tôi chỉ cần trái tim rồng Kim Long! Trái tim rồng Xích Long có thể thuộc về Hoa Sơn! Chỉ là nội dung bên trong Thiên Sơn Thư Lục thì cả hai bên phải cùng nhau hưởng!”
“Chắc là ông Thương cũng hiểu rõ, không có Thiên Sơn Thư Lục thì dù có sở hữu tim rồng cũng chỉ như phế phẩm mà thôi, không một ai có thể tự mình lĩnh hội được phương pháp dung hợp!”
Vũ Thiên Tôn nghiêm túc nói.
Nghe thấy lời này, Đông Phương Ngạo Vũ nhíu mày nói: “Vũ Thiên Tôn, sư thúc, không phải Võ Thí Thiên vẫn đang thử nghiệm dung hợp trái tim Hắc Long đó sao? Tại sao không dùng nốt trái tim rồng ở trong tay ông ta kia…”
Thương Nhan Bách nhướng mày, liếc nhìn Đông Phương Ngạo Vũ, cau mày nói: “Ngạo Vũ, cậu thật sự cho rằng cậu vô địch thiên hạ rồi hay sao? Chưa nói đến Thiên Sơn phía sau lưng Võ Thần Tông, cậu căn bản không thể so bì được với Võ Thí Thiên!”
“Cảnh giới Thiên Thần không xuất hiện, Võ Thí Thiên chính là người có chiến lực đỉnh cao nhất Hoa Quốc. Có những người có thể động tới nhưng có những người thì không!”
Đông Phương Ngạo Vũ bị Thương Nhan Bách trách mắng mặt đỏ tía tai, lùi sang một bên.
“Võ Thí Thiên cũng rất đáng để quan tâm, nếu như ông ta thật sự có thể thành công dung hợp được trái tim Hắc Long thì quả thực đúng là một thiên tài hiếm có!”
Vũ Thiên Tôn nói với cặp mắt phát sáng.
Phái Quang Minh vẫn luôn quan tâm tới giới võ đạo của Hoa Quốc, đặc biệt là mấy nhân vật được gọi là con cưng của trời kia.
“Thời đại hưng thịnh tới, Võ Thí Thiên còn có thể tỏa sáng như bây giờ hay không thì vẫn chưa thể biết trước được, huống hồ Thiên Sơn lại không hứng thú gì với kế hoạch của chúng ta, còn nói võ đạo không có biên giới gì đó, chẳng khác gì trò cười”.
“Vậy nên tốt nhất là đừng ôm bất cứ ảo tưởng gì!”
Thương Nhan Bách hờ hững nói.
Vũ Thiên Tôn và Thí Thần đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng đều đã nhìn thấu tâm tư của Thương Nhan Bách.
Là người liên kết với giới thế tục của Hoa Sơn, cụ ta đương nhiên phải suy nghĩ cho lợi ích của Hoa Sơn, tuyệt đối sẽ không cho phép phái Quang Minh có bất cứ trao đổi lợi ích gì với bốn đại danh sơn còn lại.
“Được rồi, ngày mai hai người chúng tôi sẽ tới xem trận đấu, tới lúc đó, nếu như Đông Phương Ngạo Vũ không thể thắng cuộc thì chúng tôi chắc chắn sẽ ra tay giết chết Tiêu Chính Văn! Cáo từ!”
Dứt lời Vũ Thiên Tôn cũng đứng dậy với Thí Thần.
Đông Phương Tiếu tiễn hai người họ ra ngoài cửa một lúc rồi mới quay người trở lại phòng khách.
“Ông Thương, nghe nói bên trong Long Kinh. Đại quân đã bắt đầu tập kết, liệu có phải…”
Đông Phương Tiếu hơi lo lắng nói.
Thiên Tử Hoa Quốc nhiệm kỳ này là người rất có khí phách, tuyệt đối không phải loại người chịu nhân nhượng để được an toàn trong tình thế bức ép.
Một khi quân đội tham gia vào, hai người Vũ Thiên Tôn và Thí Thiên e rằng khó mà tự bảo vệ được bản thân, làm gì còn hơi sức đâu mà quan tâm tới Đông Phương Ngạo Vũ nữa?
“Hừ! Ông cứ yên tâm, chuyện sống chết của hai người bọn họ chẳng có liên quan gì lớn. Tới lúc đó, dù cho Đông Phương Ngạo Vũ có thua cuộc thì tôi cũng sẽ ra mặt bảo vệ cho cậu ấy! Vua tôi Hoa Quốc vẫn phải lo lắng cho đại cục, lẽ nào bọn chúng không biết chuyện của học viện võ thuật sao?”
“Liên luỵ, lợi ích, xích mích là điểm yếu lớn nhất của đám người bọn chúng!”
Thương Nhan Bách trợn trừng mắt, trong khoé mắt đục ngầu loé lên hai tia sáng.
“Sư thúc, ban nãy người nói võ đạo không có biên giới là có ý gì? Con thật sự không thể lí giải nổi!”
Đông Phương Ngạo Vũ tiến lên trước một bước, cau mày hỏi.
Mấy năm gần đây rốt cuộc Hoa Sơn đang làm gì, lại còn bí mật thương thảo với phái Quang Minh chuyện gì, Đông Phương Ngạo Vũ hoàn toàn không biết.
Dù gì trong lòng hắn, mối bận tâm lớn nhất chỉ có gia tộc Đông Phương và tiền đồ của bản thân hắn.
Còn về những người khác, đối với một kẻ từ nhỏ đã lớn lên trong Hoa Sơn như Đông Phương Ngạo Vũ mà nói, ngay cả tình cảm với bố mẹ ruột cũng vô cùng mờ nhạt.
“Thế giới có hai cực, Giáo Đình phương Tây, Côn Luân phương Đông, mấy danh sơn lớn của chúng ta cũng được, võ tông cũng xong, cuối cùng đều phải nghe theo lệnh của hai cực này!”
“Nếu như phương Tây ký kết thoả thuận cho phép cường giả Thiên Thần nhập thế, vậy thì bên phía Côn Luân dưới áp lực lớn cũng buộc phải ký cho phép, tới lúc đó mới là thời gian để mấy người chúng ta nhập thế phát triển!”
“Đối với mấy người chúng ta mà nói thì đó chính là là thịnh thế. Quốc gia? Hừ! Ở trước thực lực tuyệt đối, không còn gì quan trọng, thế giới rồi sẽ thống nhất! Thiên hạ sẽ nằm trong tay của cường giả!”
“Thế nhưng chỉ người nào có tầm nhìn xa trông rộng thì mới có thể nhìn thấy được bước này, vậy nên mới cử cậu xuống núi giết Tiêu Chính Văn! Trái tim rồng trong tay cậu ta, và cả Thiên Sơn Thư Lục, Hoa Sơn ta nhất định phải giành được hết!”
Thương Nhan Bách nói tới đây thì trầm tư nhìn về phía cửa, khẽ siết chặt bàn tay.
Đây là một trong những sứ mệnh mà Hoa Sơn giao cho cụ ta, nếu như không lấy được hai thứ này thì cụ ta sẽ phải tự sát để đền tội!
Càng không cần nói tới Đông Phương Ngạo Vũ và Đông Phương Tiếu nữa!
Mặc dù nhà họ Đông Phương coi Hoa Sơn như là chỗ dựa vững chắc của mình, thế nhưng trong mắt Hoa Sơn, bọn họ chẳng qua chỉ là quân cờ đặt trong thế gian mà thôi.
Nếu đã là quân cờ thì sau khi mất đi hiệu lực sẽ trở thành đồ bỏ đi!
“Vậy thì chuyện của Âm Dương Tôn…”
Đông Phương Ngạo Vũ vẫn quan tâm nhất tới chuyện được mất của mình.
Ban đầu Thương Nhan Bách đã đồng ý với hắn, chỉ cần giết chết Tiêu Chính Văn thì có thể cho hắn trở thành một trong Thập Tôn Quang Minh!
Chức vụ này vốn dĩ chẳng đáng bao nhiêu tiền, thế nhưng có thể sử dụng thế lực của phái Quang Minh để hỗ trợ cho nhà họ Đông Phương, đây mới là điểm mấu chốt.
Có phái Quang Minh ở Hoa Quốc và cả thế lực của mấy nước như Vy Hào, vị trí gia chủ nhà họ Đông Phương chắc chắn rồi sẽ thuộc về Đông Phương Ngạo Vũ.
“Tất cả đều sẽ thực hiện, thế nhưng phải nhìn vào biểu hiện của cậu thôi! Cậu hiểu chưa?”
Thương Nhan Bách lạnh lùng nhìn Đông Phương Ngạo Vũ.
“Rõ! Cháu nhất định không phụ…”
Không đợi Đông Phương Ngạo Vũ nói xong, một người giúp việc bước nhanh vào trong, nói với Đông Phương Tiếu: “Cụ tổ, Tần Vũ muốn gặp, hơn nữa còn chỉ đích danh nói muốn gặp ông!”
“Tần Vũ?”
Đông Phương Tiếu khẽ nhíu mày, sau đó xoay đầu nhìn về phía Thương Nhan Bách.
“Chuyện của nhà họ Đông Phương mấy người thì tự giải quyết là được rồi. Tôi mệt rồi, mấy người xem mà làm đi!”
Nói xong, Thương Nhan Bách đứng dậy sải bước đi lên phòng khách trên tầng hai.
“Mời vào!”
Đông Phương Tiếu suy xét, sau đó thốt ra hai tiếng “mời vào”.
Chẳng bao lâu sau, Tần Vũ đã được dẫn vào trong phòng khách.
“Cậu Tần, cậu đúng là khách quý của chúng tôi, nếu như tôi nhớ không nhầm thì từ lúc cậu nhậm chức tổng tư lệnh của Hắc Băng Đài cho tới giờ thì đây mới là lần đầu cậu tới nhà họ Đông Phương chúng tôi nhỉ?”
Đông Phương Tiếu ngồi ở chính giữa, nói với ánh mắt sắc bén.
“Thưa ông Đông Phương, địa vị của ông rất cao, Tần Vũ xin được kính lễ! Thế nhưng có những lời tôi không thể không nói!”
Tần Vũ chắp tay nói với Đông Phương Tiếu.
“Cậu Tần có lời gì thì xin cứ nói, tôi nghe là được rồi!”
Đông Phương Tiếu khẽ nhắm hai mắt lại, điềm nhiên nói.