Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 803: Tông miếu võ tông


Câu nói này khiến Tần Hán Quốc trầm mặc, đưa mắt nhìn đám người Giang Vạn Long.


Mấy người họ cũng bất lực lắc đầu.


Sau đó, Tần Hán Quốc nói: “Được rồi, nếu thằng nhóc cậu đã muốn như vậy thì mấy lão già chúng tôi sẽ không màng đến bất cứ giá nào, thay cậu tới võ tông một chuyến”.


“Cảm ơn ông Tần, thay tôi gửi lời hỏi thăm tới ba các lão còn lại”.


Tiêu Chính Văn cười nói, sau đó cúp điện thoại.



Tần Hán Quốc mắng một câu: “Thằng nhóc thối tha!”


Điện thoại bị ngắt kết nối.


Trong phòng họp của Long Các, bầu không khí rất nặng nề!


Tần Hán Quốc liếc nhìn đám người Giang Vạn Long, hỏi: “Giờ phải làm thế nào? Xem ra thằng nhóc Tiêu Chính Văn rất cứng đầu, khăng khăng muốn đối phó với Linh Khê Tông! Dược Vương Cốc sau lưng Linh Khê Tông này là một mớ rắc rối lớn đấy”.


Giang Vạn Long ngồi trên ghế chủ trì, sắc mặt sa sầm nhíu mày suy nghĩ rồi nói: “Còn làm thế nào nữa chứ? Thay mặt thằng nhóc thối tha này tới võ tông một chuyến thôi! Nếu không thằng nhóc này mà nổi giận thì e rằng sẽ lật tung nửa võ tông Hoa Quốc này lên mất!”


Bành Chấn Quốc cũng gật đầu, lấy tài liệu về Linh Khê Tông ra, tức tối đặt lên bàn nói: “Linh Khê Tông này, chọc vào ai không chọc, cứ phải chọc vào sát thần Tiêu Chính Văn! Thật không biết là phần mộ tổ tiên của bọn họ bị xới tung hay là đụng phải sao chổi nữa!”


“Được rồi, ông Tần, ông thay mặt Long Các chúng ta đi đến võ tông một chuyến đi”.


Lúc này Giang Vạn Long mới lên tiếng: “Nhớ kỹ, thái độ ôn hòa một tí, mấy lão già bên võ tông đều hơn trăm tuổi, nếu bị chọc giận thì không chừng sẽ gặp rắc rối lớn”.


Tần Hán Quốc gật đầu, nhanh chóng xoay người rời khỏi Long Các.


Nửa tiếng sau.


Chiếc xe chuyên dụng của Tần Hán Quốc dừng trước tông miếu của trụ sở chính võ tông Hoa Quốc!


Tông miếu võ tông là miếu thờ tổ tiên và long mạch của cả Hoa Quốc!


Cực kì trang trọng thiêng liêng!


Tông miếu võ tông tọa lạc dưới chân núi Võ Long của Hoa Quốc.


Ba cửa ra vào với vách tường cổ xưa, ngói vàng tường đỏ, mang phong cách kiến trúc giống cung điện cổ kính.


Bên ngoài bức tường, một chiếc xe chuyên dụng màu đen của Long Các đang dừng ở cửa lớn!


Tần Hán Quốc xuống xe, nhướng mày liếc nhìn cánh cửa gỗ màu đỏ thẫm trước mặt, bên trên còn có đầu rồng và đinh tán màu vàng, trông có vẻ rất trang nghiêm!


Bình thường, mọi người sẽ phải dừng xe cách tông miếu võ tông ba kilomet.


Nhưng xe chuyên dụng của Long Các thì có thể đi thẳng vào trong.


Có điều, chiếc xe cũng phải qua ba chốt kiểm tra.


Lúc này, Tần Hán Quốc và trợ lý của mình bước qua cánh cửa đỏ thẫm, tiến vào trong tông miếu.


Sau đó, hai người đi theo người làm, xuyên qua sảnh giữa, tới phòng khách.


“Ông Tần, mời ông dùng trà, tôi đi thông báo cho Cửu trưởng lão”.


Người làm đưa Tần Hán Quốc vào cung kính nói.


Tần Hán Quốc gật đầu, ngồi xuống ghế bành, cầm tách trà lên uống một ngụm.


Không hổ là tông miếu võ tông, loại trà này thơm ngon hơn bên ngoài rất nhiều, khiến người ta có cảm giác muốn thành tiên.


Đặt tách trà xuống, Tần Hán Quốc quét mắt nhìn xung quanh một vòng.


Bố cục của phòng khách này cũng là kiểu kiến trúc trang trọng cổ kính, mang sắc thái cổ xưa, rồng bay phượng múa.



Tần Hán Quốc chỉ liếc liền hiểu rõ, những chiếc bàn chiếc ghế ở đây đều có lịch sử vài trăm năm!


Đúng là tông miếu võ tông, quả nhiên là nơi khiến lòng người say mê, cũng là nơi cực kì thần bí!


Đợi khoảng mười phút thì có một người khoảng năm sáu mươi tuổi mặc áo Thái Cực Quyền bước vào phòng khách, gương mặt sáng sủa, gò thái dương hơi nhô lên, vừa nhìn đã biết đây là một bậc thầy võ đạo.


Hơn nữa, ánh mắt của đối phương sắc bén như ánh mắt của hổ dữ. Lúc bước vào mang theo làn gió như có như không!


Cho dù đối phương không thể hiện khí thế của bản thân thì Tần Hán Quốc cũng cảm nhận được sức mạnh trên người của đối phương!


Đây là cửu trưởng lão của Võ Tông, tên là Lâm Hồng Hải, phụ trách công việc đối ngoại của Tông miếu, cũng phụ trách đón tiếp khách quý và khách nước ngoài.


Hơn nữa Lâm Hồng Hải còn có thân phận cao quý, là một trong tám chưởng giáo của núi Võ Đang-một trong sáu môn phái võ tông lớn của Hoa Quốc, trấn giữ một phương!


Lúc này, Lâm Hồng Hải chắp tay, nở nụ cười bước vào nói: “Ông Tân, không ngờ ông lại ghé thăm tông miếu võ tông của chúng tôi.”


Mặc dù đối phương gọi ông Tần, nhưng Tần Hán Quốc cũng không đắc ý, mà nhanh chóng đứng dậy, chắp tay với Lâm Hồng Hải nói: “Cửu trưởng lão, bảy năm không gặp mà ông vẫn còn trẻ như vậy, còn khỏe mạnh như thế! Thực lực lại có vẻ tăng lên khá nhiêu nữa.”


“ha ha ha!”


Lâm Hồng Hải cười lớn, phất tay ra hiệu cho Tần Hán Quốc ngồi xuống, nói: “Ông Tần, ông chê cười rồi, bây giờ tôi chỉ đang ở cảnh giới tông sư võ đạo sơ cấp thôi, còn lâu lắm mới đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo trung cấp”.


Soạt!


Tần Hán Quốc không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, nói: “Cửu trưởng lão đã đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo sơ cấp rồi sao? Võ tông thật đáng sợ! Nếu tôi nhớ không nhầm thì bảy năm trước Cửu trưởng lão vẫn chỉ đang ở cảnh giới đại sư võ đạo trung cấp thôi nhỉ? Không ngờ chớp mắt, Cửu trưởng lão đã thành tông sư luôn rồi!”


Tần Hán Quốc thực sự kinh ngạc!


Tăng cấp võ đạo thực sự rất khó!


Giống như sức mạnh chiến đấu của chiến bộ!


Muốn từ đại sư võ đạo lên thành tông sư võ đạo, giống như cường giả chiến thần phải vượt qua cảnh giới chủ soái vậy!


Rõ ràng là khó hơn lên trời!


Không ít cao thủ võ đạo và cường giả chiến bộ đều khó khăn mắc kẹt giữa cảnh giới của đại sư và chiến thần, cả đời cũng không với tới cánh cửa chủ soái và tông sư!


Nhưng chỉ trong bảy năm ngắn ngủi mà Lâm Hồng Hải đã trở thành tông sư?


Tông miếu võ tông quả nhiên đáng sợ!


Tương đương với cường giả chủ soái một sao, đủ để thống lĩnh một chiến khu!


“Ha ha ha!”


Lâm Hồng Hải cười phá lên, nói: “Ông Tần quá khen rồi, chỉ là may mắn mà thôi! À, lần này ông Tần ghé thăm là vì Long Các có chuyện muốn nhờ tông miếu võ tông giúp đỡ sao?”


Lúc này Tần Hán Quốc mới cắt ngang mạch suy tư, ngẫm nghĩ rồi nói với sắc mặt u ám: “Không giấu gì Cửu trưởng lão, lần này tôi đích thực là có chuyện muốn bàn bạc với võ tông”.


“Nói đi”, Lâm Hồng Hải nói, nhấp một ngụm trà.


Tần Hán Quốc nói: “Cửu trưởng lão chắc đã nghe nhắc đến vua Bắc Lương chưa?”


“Vua Bắc Lương? Ha ha ha, ông Tần đùa à, danh tiếng của vua Bắc Lương vang vọng cả Hoa Quốc, như sấm rền bên tai! Cho dù tôi có chuyên tâm luyện võ thì không muốn biết cũng không được. Thằng cháu nội của tôi, cả ngày chỉ muốn tham gia quân đội, muốn gia nhập quân đội Bắc Lương, muốn trở thành người đàn ông chân chính vì dân vì Hoa Quốc, đội trời đạp đất như vua Bắc Lương kia!”


Lâm Hồng Hải cười nói, ánh mắt lại không che đậy ý tán thưởng đối với vua Bắc Lương.


Tần Hán Quốc nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nếu Cửu trưởng lão đã biết, vậy thì dễ rồi”.


Nghe xong, Lâm Hồng Hải nhíu mày nói: “Ông Tần, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có liên quan tới vua Bắc Lương?”


Tần Hán Quốc gật đầu, nói thẳng: “Là thế này, Linh Khê Tông ở Giang Trung đại nghịch bất đạo, cử người ám sát vua Bắc Lương và vợ của cậu ấy! Bây giờ vua Bắc Lương đang cảnh cáo Linh Khê Tông, ba ngày sau sẽ điều động mười nghìn binh lính bao vây Linh Khê Tông! Nếu Linh Khê Tông nhận lỗi, ngoan ngoãn chịu phạt thì sẽ không có vấn đề gì. Chỉ sợ là Linh Khê Tông không biết hối cải, còn ỷ vào việc được một tông môn khác ủng hộ mà xảy ra xung đột với vua Bắc Lương!”


“Tới lúc đó, với tính cách của vua Bắc Lương, vợ cậu ấy chính là vảy ngược của cậu ấy, rất có khả năng sẽ tiêu diệt cả Linh Khê Tông!”


“Nếu Linh Khê Tông bị tiêu diệt, đại tông môn nào đó chống lưng phía sau không phục, nếu bọn họ chống đối với vua Bắc Lương sẽ gây ra rất nhiều rắc rối… cho nên, tôi mới tới võ tông, muốn võ tông ra mặt khống chế không cho đại tông môn kia nhúng tay vào”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK