Mặt Viên Hỗn Thiên đỏ bừng, ánh mắt hiện lên vẻ sắc lạnh.
Nửa tiếng trước, cụ ta đã cam đoan với Hàn Chấn Húc rằng vệ sĩ của ông ta sẽ không xảy ra chuyện gì.
Kết quả còn chưa đến một tiếng, đã bị thực tế vả thẳng vào mặt!
“Xảy ra chuyện gì?”
Hàn Chấn Húc chưa kịp lên tiếng thì Viên Hỗn Thiên đã ném mạnh ly rượu xuống bàn, lạnh lùng hỏi.
“Khoảng một tiếng trước, ông Quách đi tìm Tiêu Chính Văn để nói cho ra lẽ, kết quả bị Tiêu Chính Văn giết chết rồi!”
Tên vệ sĩ lấy hết can đảm để báo cáo lại.
“Thằng ranh Tiêu Chính Văn này đúng là quá ngông cuồng, ông Viên đang ở đây mà hắn cũng dám ra tay giết người sao?”
“Hừ! Nói gì thì nói cũng phải dạy dỗ tên Tiêu Chính Văn đó một bài học mới được!”
“Đúng! Lần trước, tên nhãi đó đã khiến tất cả chúng ta phải quỳ trước cửa tập đoàn Vy Nhan cả buổi sáng! Thù này, chúng ta nhất định phải báo!”
Mọi người lần lượt nghiến răng, tức giận nói.
“Hừ!”
Viên Hỗn Thiên tức giận, đập mạnh vào bàn, chiếc bàn gỗ tròn chắc chắn lập tức vỡ tan.
Ly chén trên bàn đều rơi xuống đất.
Nước văng tung tóe, bắn vào những người ngồi xung quanh.
“Cụ tổ bớt giận! Tên Tiêu Chính Văn không dám nói chuyện với cụ tổ nên mới ra tay nặng như vậy, đây chính là biểu hiện Tiêu Chính Văn đang chột dạ!”
Viên Sùng Long vội vàng tìm lý do để Viên Hỗn Thiên bớt giận.
“Đúng đúng đúng, lúc nãy ở cửa, Tiêu Chính Văn không dám tiếp lời của cụ tổ, nên trong lòng nóng như lửa đốt!”
“Đúng vậy, chẳng qua chỉ là mánh khóe nhỏ để lấy lại chút thể diện từ ông Quách. Đây không phải là trò ngu ngốc mà một đứa trẻ ba tuổi mới làm sao?”
“Tôi đoán, hắn không biết thái độ của ông Viên, nếu không, đừng nói là giết người, ngay cả một cọng lông của ông Quách, hắn cũng không dám động vào!”
Những người có mặt cũng vội vàng lên tiếng hùa theo.
Nghe mọi người nói vậy, vẻ mặt của Viên Hỗn Thiên mới dịu đi đôi chút.
Nhưng suy cho cùng Quách Diễn cũng đã chết rồi, còn ở lại đây thêm nữa thì Viên Hỗn Thiên thật sự mất hết mặt mũi, do đó Viên Hỗn Thiên dứt khoát phất tay áo, quay người rời khỏi phòng bao.
Đám người Viên Sùng Long cũng vội vàng đi theo.
Hàn Chấn Húc siết chặt nắm tay, chuyện này không thể bỏ qua cho Tiêu Chính Văn được!
Cho dù nhà họ Viên có thế nào thì nhà họ Hàn cũng sẽ không bỏ qua cho Tiêu Chính Văn.
Quách Diễn không phải là một vệ sĩ bình thường, mà là đệ tử của Tinh Kiếm Tông cử xuống núi rèn luyện.
Bây giờ lại chết ở Giang Trung, nếu Tinh Kiếm Tông tìm đến hỏi tội thì nhà họ Hàn lấy gì chống đỡ?
Nghĩ đến đây, Hàn Chấn Húc vội vàng đứng dậy ra ngoài.
“Sếp Hàn...”
“Hôm nay tôi hơi mệt, ngày khác lại đến nói chuyện cùng ông Viên!”
Dứt lời, Hàn Chấn Húc không hề quan tâm đến lời ngăn cản của mọi người, mà nhanh chóng bước ra khỏi phòng bao.
Vừa trở về biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Chấn Húc đã vội vàng gọi điện cho thủ lĩnh Tinh Kiếm Tông.
Mỗi môn phái võ tông đều có chưởng giáo và thủ lĩnh.
Thủ lĩnh là người phụ trách các công việc hàng ngày trong môn phái, địa vị chỉ đứng sau chưởng giáo và chưởng môn.
Tinh Kiếm Tông cử Quách Diễn xuống núi, chủ yếu là để xem tình hình hiện giờ của thế giới bên ngoài.
Mặt khác, còn rèn luyện đệ tử, giúp tông môn thu về một số nguồn kinh phí.
Nhà họ Hàn được chọn là vì nhà họ Hàn không có người chống lưng quá mạnh.
Vì vậy, việc có được sự hỗ trợ của Tinh Kiếm Tông cũng coi như là phúc đức của nhà họ Hàn.
Bởi vậy cho dù nhà họ Hàn có đạt được thành tựu gì lớn thì sau này cũng chỉ có thể nghe theo sự sai khiến của Tinh Kiếm Tông.
Cho nên thủ lĩnh và chưởng giáo của Tinh Kiếm Tông không hề coi Hàn Chấn Húc là người ngoài, bọn họ thường xuyên gọi điện qua lại để hỏi thăm.
Sau khi nghe điện thoại của Hàn Chấn Húc, thủ lĩnh Tưởng Duy Thắng ở đầu bên kia liền cao giọng nói: “Ông Hàn, người bận rộn như ông sao lại gọi điện cho tôi vào ngày không phải lễ tết thế này?”
Lúc trước, Hàn Chấn Húc thường gọi điện cho Tưởng Duy Thắng để tặng đồ tốt cho ông ta, nhưng bình thường đều sẽ chọn vào những ngày lễ tết.
Hôm nay không phải ngày lễ gì, cho nên Tưởng Duy Thắng cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Thủ lĩnh Tưởng, ông Quách... ông ta xảy ra chuyện rồi!”
Hàn Chấn Húc kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho Tưởng Duy Thắng nghe.
Về cái chết của Quách Diễn, ông ta cũng chỉ nghe người khác kể lại nên cũng không nói quá chi tiết.
“Cái gì?”
Tưởng Duy Thắng nghe xong lập tức vô cùng tức giận.
Quách Diễn là đại đệ tử, cũng là đệ tử duy nhất của ông ta!
Cả đời này, ông ta dạy dỗ được một đồ đệ tốt như vậy, vốn dĩ muốn để đồ đệ kế thừa mình.
Thật không ngờ, lời từ biệt ba tháng trước lại là lời từ biệt mãi mãi?
“Thủ lĩnh Tưởng, chuyện này... không thể trách tôi được, đều tại tên Tiêu Chính Văn kia quá ngông cuồng nên ông Quách mới tức giận đến mức không chịu nổi, một mình đi tìm Tiêu Chính Văn để nói chuyện!”
Hàn Chấn Húc vội vàng tìm cớ thoát tội.
Tưởng Duy Thắng ở đầu bên kia im lặng năm phút, sau đó lạnh lùng nói: “Cho dù hắn là ai, chỉ cần dám làm hại đến tính mạng đồ đệ của tôi thì Tinh Kiếm Tông cũng sẽ liều chết với hắn!”
Nói xong, Tưởng Duy Thắng cúp máy luôn.
Sau khi bỏ điện thoại xuống, Hàn Chấn Húc giật mình ớn lạnh.
Từ giọng điệu của Tưởng Duy Thắng, ông ta biết rằng cái chết của Quách Diễn đã khiến Tinh Kiếm Tông nổi giận!
“Sếp Hàn, ông xem thi thể của ông Quách nên xử lý thế nào?”
Một vệ sĩ mặc áo đen đi tới, nhỏ giọng hỏi.
“Còn xử lý thế nào nữa, đưa về Tinh Kiếm Tông!”
Hàn Chấn Húc mất kiên nhẫn nói.
Ông ta không thể ngờ rằng, toàn bộ sự việc sẽ phát triển đến mức này, sau khi Tinh Kiếm Tông giết Tiêu Chính Văn, thì sẽ đến lượt ông ta phải cho Tinh Kiếm Tông một câu trả lời thỏa đáng.
Làm không tốt thì ông ta sẽ táng gia bại sản!
Lúc này, Hàn Chấn Húc thực sự rất hối hận.
Nếu như không phải vì đi đón tiếp Viên Hỗn Thiên, thì ông ta cũng sẽ không xảy ra chuyện không vui với tập đoàn Vy Nhan, càng không hại chết Quách Diễn!
Bởi vì cái chết của Quách Diễn, Viên Hỗn Thiên và người nhà họ Viên cũng không thể ăn uống vui vẻ được nữa, mọi người trở về khách sạn.
Trên đường đi, Viên Sùng Long suy nghĩ xem liệu có nên giải quyết đám rắc rối Giang Trung càng sớm càng tốt hay không.
“Cụ tổ, hay là ngày mai, chúng ta đến tập đoàn Vy Nhan, giải quyết Tiêu Chính Văn luôn?”
Viên Sùng Long không lo lắng những chuyện khác, chỉ là không muốn Tinh Kiếm Tông tham gia vào, chia sẻ chén canh Giang Trung.
“Không cần vội, sư môn phía sau Quách Diễn nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu. Lúc đó, chúng ta có thể hợp tác với Tinh Kiếm Tông, tấn công Tiêu Chính Văn, như vậy thì sức ảnh hưởng của nhà họ Viên chúng ta cũng sẽ được mở rộng hơn rất nhiều!”
Giận thì giận, nhưng dù sao Viên Hỗn Thiên cũng là lão già thành tinh.
Có thể nhìn thấu thế cục trước mắt hơn Viên Sùng Long.
Theo cụ ta thấy, giết một tên Tiêu Chính Văn thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng giết Tiêu Chính Văn như vậy thì thật lãng phí tài nguyên.
Chi bằng lợi dụng mâu thuẫn giữa Tiêu Chính Văn và các tông môn khác để củng cố sức ảnh hưởng của nhà họ Viên trong võ tông.
Một mũi tên trúng hai đích, chẳng phải là càng tốt hơn sao?
“Cụ tổ, đến lúc đó, e rằng Tinh Kiếm Tông sẽ đòi hỏi không ít lợi ích!”
Viên Sùng Long lo lắng nói.
“Sùng Long à, dù sao cậu cũng là thương nhân, không hiểu chuyện trong võ tông cũng là điều đương nhiên! Bọn họ muốn chiếm lợi ích, trừ phi quy về dưới trướng nhà họ Viên chúng ta, nếu không, bọn họ dám đòi hỏi lợi ích từ tôi sao?”
Viên Hỗn Thiên ngạo mạn nói.